Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2208: Hắn thắng rồi, thì giết thôi
“Thình”, trời cao chấn động, tinh không rung chuyển, ngân hà Cửu thiên, bầu trời tinh tú bao la cùng rơi xuống một nơi, trên người của Tây Thiên Thần Vương, cơ thể hắn nửa phật nửa ma, phật ma giao thoa, cơ thể vẫn đang không ngừng biến đổi to lớn hơn, còn lớn hơn cả tinh tú vũ mệnh, hắn muốn hóa thân thành người khổng lồ thật sự, siêu thoát ra khỏi tất cả mọi sự tồn tại.
Vận mệnh của chúng sinh bị hắn cuốn vào, tiếp tục mở rộng ra cùng với cơ thể của hắn, ngón tay của hắn có kích cỡ giống như một vì tinh tú vũ mệnh, đôi mắt hắn lại giống như hai vì sao lấp lánh sáng chói lòa, đôi chân hắn tựa như đứng trong bầu trời tinh tú, giống như đứng trong ngân hà Cửu Thiên, bao la vô số các tinh tú trong ngân hà trải khắp xung quanh hắn, hình ảnh đó, thật khiến lòng người chấn động
Trong ngân hà này, không chỉ có cơ thể khổng lồ vô biên của hắn, mà còn có hư ảnh của chúng sinh, hệt như thể sinh mệnh của chúng sinh, thời khắc này, cảnh tượng trong ngân hà Cửu Thiên không ngờ lại được chiếu rọi xuống, xuất hiện ở trước mặt của những người trong thế giới Thái Cổ, thái dương biến mất rồi, trời đất hóa thành thế giới tinh tú, trong thế giới tinh tú bao la không biết đâu là điểm kết thúc đó, có một thân ảnh, giống như Vương của cả Thái Cổ, chuẩn bị đăng quang lên ngôi Vương, hắn chỉ cần tiêu diệt đám người đang tập trung lại một chỗ kia, thì Thái Cổ từ đây có thể sẽ chẳng có ai có thể uy hiếp được hắn.
Vô tận sinh linh trong thế gian, lúc này không ai là không run rẩy cả trái tim và khối óc của mình, đương nhiên, trong đó có rất nhiều số mệnh của nhiều người đều đã bị trói buộc bởi vị Thần Vương trên bầu trời kia, trở thành công cụ cho hắn sử dụng, đây giống như là mục tiêu cuối cùng của thế giới Tây Phương trước đây, tín ngưỡng của chúng sinh, nhưng mà hiện nay, dã tâm của Tây Phương Thần Vương, càng lớn hơn.
Trong một vùng sơn mạch xinh đẹp tú lệ, có một nơi tuyệt đẹp xanh biếc, nơi đó có mấy gian phòng nhỏ được xây ở dưới chân vách núi, lúc này, trên vách núi, có hai bóng người đang đứng, một lão già, và một nữ tử.
Nữ tử này tựa như Cửu Thiên Thần nữ, khí tức của nàng không nhiễm chút khói lửa bụi trần, nàng đẹp tới như thế, đẹp tới kinh thế thoát tục, cho dù là cả thế gian này cũng khó để tìm được nữ tử nào đẹp tới như vậy, nhưng nàng lại ẩn cư trong sơn mạch, càng đáng sợ hơn là nàng không chỉ đẹp, mà còn cường đại, cảnh giới Thiên Thần, là nhân vật có tể đứng trong tầng cấp đỉnh cao của Thái Cổ Tiên Vực.
Nhưng trên khuôn mặt nàng hiện giờ lộ ra vẻ căng thẳng, nhìn chăm chú vào bầu trời sao vô tận, ánh sáng số mệnh chiếu rọi xuống trong trời đất muốn khống chế số mệnh của nàng, nhưng nàng là Thiên Thần, làm gì có chuyện dễ bị khống chế như thế.
Nàng nhìn thấy cơ thể phật ma đứng trong ngân hà Cửu Thiên, cường đại tới dường ấy, giống như một sự tồn tại vô địch.
- Kiếp nạn này, e rằng không thể thoát được rồi.
Bên cạnh nàng, lão già khẽ nói, một tiếng thở dài vang lên, người trẻ tuổi có tài năng tuyệt đỉnh kinh người đó, hắn cường đại tới vậy, bắt đầu từ Giới Chủ, hắn đánh đổ các thế lực Thái Cổ, tiêu diệt Tần tộc vốn không ai bì nổi, nhưng vẫn không thể thoát được khỏi số mệnh hay sao? Không ngờ lại xuất hiện một quái vật như Tây Thiên Thần Vương, còn có ai, có thể chiến thắng được hắn?
Nữ tử nghe thấy những lời này thì càng sầu lo hơn, thân hình của nàng lóe lên, muốn rời đi, đi về phía bầu trời tinh tú.
- Nghê Thường, đợi đến khi ngươi tới kịp, thì cuộc chiến e là đã kết thúc, huống hồ chi ngươi đi rồi, cũng chẳng qua là để chịu chết mà thôi.
Lão già kêu lên, hắn chính là Khúc Thần, hiện tại, hai người ông cháu bọn họ ẩn cư ở đây, không hỏi tới chuyện thế gian.
Trong hư không, Thần nữ Nghê Thường khẽ run lên, không tới kịp sao?
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chăm chú vào bầu trời tinh tú bao la, trái tim nàng, giống như đã bay về nơi đó.
Thành Vấn Đạo, cũng không bị quấy nhiễu bởi ánh tinh quang.
Trong tòa thành trì này, có một tòa thánh điện, Thiên Đạo Thánh Viện.
Lúc này, trên bầu trời Thiên Đạo Thánh Viện, rất nhiều đệ tử của Thánh Viện đang ngẩng đầu lên nhìn về trời cao, trong lòng họ đang vô cùng chấn động, đó chính là Tây Thiên Thần Vương sao, lúc này, còn có ai có thể ngăn cản được hắn? Hắn xưng bá Thái Cổ, đã ở thế không thể ngăn chặn nổi nữa rồi, sư huynh Tần Vấn Thiên của bọn họ, sẽ ngã xuống sao?
Những năm trở lại đây, có vô số hậu bối thiên kiêu bái nhập vào Thánh Viện tu hành, rất nhiều người, đều tôn kính vị sư huynh Tần Vấn Thiên này, có thể hắn chính là đệ tử môn sinh có thành tựu cao nhất từ trước tới nay của Thiên Đạo Thánh Viện.
- Thánh Viện chúng ta vẫn còn mấy vị sư huynh đang ở trong Thiên Quật, Viện trưởng sẽ đi tham gia cuộc chiến sao?
Có người nhìn về đỉnh một ngọn núi cổ trong Thánh Viện, Viện trưởng Diệp của Thiên Đạo Thánh Viện đứng ở đó, nhìn xa xăm về phía trời cao, lúc này lão hoàn toàn không còn cái khí độ của cường giả tuyệt thế nữa, mà rõ ràng đang thể hiện sự cung kính của mình, lặng lẽ đứng phía sau một đạo thân ảnh, rõ ràng hoàn toàn là đang hành lễ của một đệ tử.
- E rằng Viện trưởng không thể nào chiến thắng được Tây Thiên Thần Vương, hiện tại hắn quá mạnh, không biết hắn liệu có thể chống đỡ được với Tây Thiên Thần Vương hay không?
Ánh mắt nhiều người tập trung vào thân ảnh trong trang phục màu trắng đứng trước Viện trưởng Diệp, có rất nhiều lời đồn đại được lưu truyền về người trẻ tuổi trong trang phục màu trắng này.
Có người nói, hắn là người sáng lập ra Thiên Đạo Thánh Viện, là một vị thánh hiền thực sự, đã siêu thoát khỏi mọi thứ, không hỏi tới chuyện hồng trần.
Viện trưởng là do hắn dạy dỗ ra, nên cực kỳ cung kính với hắn, rất khó có thể tưởng tượng ra một nhân vật như thế tồn tại trên thế gian.
Có người nói hắn là Chủ nhân của số mệnh, có thể nắm giữ số mệnh của chúng sinh.
Có điều theo cách nói được công nhận của rất nhiều người, vùng đất truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh Viện, chính là nơi hắn trấn thủ, phải vào vùng đất truyền thuyết, mới có thể gặp được nhân vật truyền kỳ này, nhưng hiện nay, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy, bởi vì có cuộc đại chiến trong trời đất cực lớn này nên hắn mới bước ra, đích thân quan sát cuộc chiến.
Trên đỉnh núi, người trẻ tuổi mặc trang phục trắng đứng chắp tay, thần sắc hắn bình thản là vậy, không một gợn sóng, trong núi có gió, gió thổi bay bộ đồ trắng của hắn, vờn lên mái tóc đen của hắn, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân ấy, dường như không phải là người trong trần thế.
- Tây Thiên Thần Vương này quá tà ác, không ngờ dám trói buộc số mệnh của chúng sinh, không quan tâm tới tính mạng của chúng sinh, trước đây, chính bởi vì hắn khiến cho hằng hà sa số người của Tây Phương suýt chút nữa mất mạng, Hoa Thái Hư mới dùng thân tuẫn đạo, bọn họ mới có cơ hội bước vào luân hồi.
Viện trưởng Diệp mở miệng nói, trên đỉnh núi, trừ gió ra, thì chỉ còn có tiếng nói của hắn, người thanh niên trẻ tuổi vẫn đứng tĩnh lặng tại nơi đó, tựa như một bức tượng được tạc vậy.
- Hiện nay, hắn cuốn lấy sức mạnh của chúng sinh, hóa thân thành một sự tồn tại nghịch thiên, Tần Vấn Thiên này, sợ là không thể nào kháng cự với hắn, mấy tên tiểu tử đều ở trong đó, đều nguy hiểm.
Thấy người trẻ tuổi áo trắng không nói, Viện trưởng Diệp tiếp tục nói, nhưng vẫn không có hồi đáp, điều này khiến Viện trưởng Diệp buồn bực.
- Ngươi định nói gì?
Người trẻ tuổi mặc áo trắng rốt cuộc cũng lên tiếng, trên khuôn mặt Viện trưởng Diệp lộ ra nụ cười rung rung, khẽ nói:
- Lẽ nào người thật sự định cứ đứng nhìn vậy sao?
- Vô số năm qua, ngươi đã cùng ta đi qua bao nhiêu nơi, mọi thứ trên thế gian, tự nó có quy tắc vận hành, lẽ nào mỗi lần gặp như vậy đều phải ra tay can thiệp sao?
Người trẻ tuổi mặc áo trắng khẽ lắc đầu.
- Sư tôn, điều này đương nhiên ta hiểu, cái gọi là thiện ác sinh ra cùng nhau, có người thì sẽ có thiện ác, trừ phi hủy diệt mọi thứ trên thế gian, nếu không vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi thiện ác luân hồi.
Viện trưởng Diệp gật đầu, trong lòng không biết nói gì, sư tôn đã nói như vậy rồi, rõ ràng trong lòng sớm đã có chủ ý, suy nghĩ của sư tôn, lão không đoán ra được, cũng không thay đổi được.
- Nếu tên đó thắng, trăm họ e là gặp phải kiếp nạn.
Viện trưởng Diệp thở dài nói.
- Nếu hắn thắng, thì giết hắn thôi.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng điềm nhiên nói, đôi mắt Viện trưởng Diệp ngưng lại.
Phía dưới, một vài người nghe trộm cuộc nói chuyện của Viện trưởng Diệp và người thanh niên trên đỉnh núi thì cũng cảm thấy chấn động run rẩy trong lòng.
“Khụ khụ…”, một người ho khan lớn tiếng, sắc mặt đỏ gay, bị làm cho sợ hãi, hắn nhìn về đỉnh núi, người trẻ tuổi mặc áo trắng vẫn đứng tĩnh lặng nơi đó, hắn ở đó, dường như mọi thứ của thế gian này đều chỉ có thể làm nền, khi hắn nói ra câu này thì sao mà điềm nhiên tới thế, thản nhiên nhẹ nhàng như không, giống như thể vốn dĩ chuyện này không đáng được nhắc tới.
Nếu hắn thắng, thì giết hắn thôi.
Giết Tây Thiên Thần Vương?
Điều này…
Viện trưởng Diệp cũng mướt mồ hôi, nhưng lão không kinh ngạc tới vậy, chỉ thì thầm tự nói:
- Vừa rồi chẳng phải sư tôn nói mọi chuyện của thế gian, đều có quy tắc vận hành của nó hay sao?
Người trẻ tuổi quay đầu lại, điềm nhiên liếc nhìn Viện trưởng Diệp, ánh mắt điềm nhiên đó lại khiến cho Viện trưởng Diệp có một cảm giác rằng sư tôn hình như đang xem thường lão, lão lại nói sai điều gì sao?
- Quy tắc chẳng phải cũng là do con người đặt ra hay sao?
Người trẻ tuổi mặc áo trắng nói một câu đơn giản tới vô cùng, Viện trưởng Diệp nhìn thấy ánh mắt khinh thường đó của sư tôn, cảm thấy có chút tủi thân, thế này chẳng phải là bị lão nhân gia dắt cho vào trong hay sao?
Có điều, câu này tuy đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng trên thế gian này ngoài lão nhân gia người ra, còn có ai dám nói một cách điềm nhiên như thế không?
Quy tắc mà bọn họ đang bàn tới, chất chứa trong đó quy tắc trật tự về mọi thứ trên thế gian, người định? Ai có thể định đoạt được?
Nhưng Viện trưởng Diệp không hề phản bác lại, bởi vì người nói chuyện đó là sư tôn của lão, thế gian này, không có ai có đủ tư cách nói câu đó hơn người.
Viện trưởng Diệp buồn bực cúi đầu, lão không nói nữa, trước mặt sư tôn cứ phải thành thực đi thôi.
Vì vậy, trong đỉnh núi xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, bọn họ kính sợ như với thần linh, nhân vật truyền thuyết cường đại không ai bì nổi, Viện trưởng Diệp của Thiên Đạo Thánh Viện, một người đã bao nhiêu tuổi đầu rồi lúc này giống như một đứa trẻ bị oan ức vậy, cúi đầu, bộ dạng đó, những người nhìn thấy cảnh này của Thiên Đạo Thánh Viện chắc vĩnh viễn không quên.
Và cả đoạn đối thoại mà vừa rồi bọn họ nói với nhau? Là đang đùa sao… có điều với thân phận của Viện trưởng Diệp, chắc là sẽ không đùa giỡn kiểu như vậy.
Liền sau đó, những người của Thiên Đạo Thánh Viện bay giờ lại đang suy nghĩ, trong Thiên Thạo Thánh Viện của bọn họ, một người trẻ tuổi mặc đồ trắng trước giờ chưa từng nhập thế, rốt cuộc ngươi là một nhân vật như thế nào?
Vận mệnh của chúng sinh bị hắn cuốn vào, tiếp tục mở rộng ra cùng với cơ thể của hắn, ngón tay của hắn có kích cỡ giống như một vì tinh tú vũ mệnh, đôi mắt hắn lại giống như hai vì sao lấp lánh sáng chói lòa, đôi chân hắn tựa như đứng trong bầu trời tinh tú, giống như đứng trong ngân hà Cửu Thiên, bao la vô số các tinh tú trong ngân hà trải khắp xung quanh hắn, hình ảnh đó, thật khiến lòng người chấn động
Trong ngân hà này, không chỉ có cơ thể khổng lồ vô biên của hắn, mà còn có hư ảnh của chúng sinh, hệt như thể sinh mệnh của chúng sinh, thời khắc này, cảnh tượng trong ngân hà Cửu Thiên không ngờ lại được chiếu rọi xuống, xuất hiện ở trước mặt của những người trong thế giới Thái Cổ, thái dương biến mất rồi, trời đất hóa thành thế giới tinh tú, trong thế giới tinh tú bao la không biết đâu là điểm kết thúc đó, có một thân ảnh, giống như Vương của cả Thái Cổ, chuẩn bị đăng quang lên ngôi Vương, hắn chỉ cần tiêu diệt đám người đang tập trung lại một chỗ kia, thì Thái Cổ từ đây có thể sẽ chẳng có ai có thể uy hiếp được hắn.
Vô tận sinh linh trong thế gian, lúc này không ai là không run rẩy cả trái tim và khối óc của mình, đương nhiên, trong đó có rất nhiều số mệnh của nhiều người đều đã bị trói buộc bởi vị Thần Vương trên bầu trời kia, trở thành công cụ cho hắn sử dụng, đây giống như là mục tiêu cuối cùng của thế giới Tây Phương trước đây, tín ngưỡng của chúng sinh, nhưng mà hiện nay, dã tâm của Tây Phương Thần Vương, càng lớn hơn.
Trong một vùng sơn mạch xinh đẹp tú lệ, có một nơi tuyệt đẹp xanh biếc, nơi đó có mấy gian phòng nhỏ được xây ở dưới chân vách núi, lúc này, trên vách núi, có hai bóng người đang đứng, một lão già, và một nữ tử.
Nữ tử này tựa như Cửu Thiên Thần nữ, khí tức của nàng không nhiễm chút khói lửa bụi trần, nàng đẹp tới như thế, đẹp tới kinh thế thoát tục, cho dù là cả thế gian này cũng khó để tìm được nữ tử nào đẹp tới như vậy, nhưng nàng lại ẩn cư trong sơn mạch, càng đáng sợ hơn là nàng không chỉ đẹp, mà còn cường đại, cảnh giới Thiên Thần, là nhân vật có tể đứng trong tầng cấp đỉnh cao của Thái Cổ Tiên Vực.
Nhưng trên khuôn mặt nàng hiện giờ lộ ra vẻ căng thẳng, nhìn chăm chú vào bầu trời sao vô tận, ánh sáng số mệnh chiếu rọi xuống trong trời đất muốn khống chế số mệnh của nàng, nhưng nàng là Thiên Thần, làm gì có chuyện dễ bị khống chế như thế.
Nàng nhìn thấy cơ thể phật ma đứng trong ngân hà Cửu Thiên, cường đại tới dường ấy, giống như một sự tồn tại vô địch.
- Kiếp nạn này, e rằng không thể thoát được rồi.
Bên cạnh nàng, lão già khẽ nói, một tiếng thở dài vang lên, người trẻ tuổi có tài năng tuyệt đỉnh kinh người đó, hắn cường đại tới vậy, bắt đầu từ Giới Chủ, hắn đánh đổ các thế lực Thái Cổ, tiêu diệt Tần tộc vốn không ai bì nổi, nhưng vẫn không thể thoát được khỏi số mệnh hay sao? Không ngờ lại xuất hiện một quái vật như Tây Thiên Thần Vương, còn có ai, có thể chiến thắng được hắn?
Nữ tử nghe thấy những lời này thì càng sầu lo hơn, thân hình của nàng lóe lên, muốn rời đi, đi về phía bầu trời tinh tú.
- Nghê Thường, đợi đến khi ngươi tới kịp, thì cuộc chiến e là đã kết thúc, huống hồ chi ngươi đi rồi, cũng chẳng qua là để chịu chết mà thôi.
Lão già kêu lên, hắn chính là Khúc Thần, hiện tại, hai người ông cháu bọn họ ẩn cư ở đây, không hỏi tới chuyện thế gian.
Trong hư không, Thần nữ Nghê Thường khẽ run lên, không tới kịp sao?
Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chăm chú vào bầu trời tinh tú bao la, trái tim nàng, giống như đã bay về nơi đó.
Thành Vấn Đạo, cũng không bị quấy nhiễu bởi ánh tinh quang.
Trong tòa thành trì này, có một tòa thánh điện, Thiên Đạo Thánh Viện.
Lúc này, trên bầu trời Thiên Đạo Thánh Viện, rất nhiều đệ tử của Thánh Viện đang ngẩng đầu lên nhìn về trời cao, trong lòng họ đang vô cùng chấn động, đó chính là Tây Thiên Thần Vương sao, lúc này, còn có ai có thể ngăn cản được hắn? Hắn xưng bá Thái Cổ, đã ở thế không thể ngăn chặn nổi nữa rồi, sư huynh Tần Vấn Thiên của bọn họ, sẽ ngã xuống sao?
Những năm trở lại đây, có vô số hậu bối thiên kiêu bái nhập vào Thánh Viện tu hành, rất nhiều người, đều tôn kính vị sư huynh Tần Vấn Thiên này, có thể hắn chính là đệ tử môn sinh có thành tựu cao nhất từ trước tới nay của Thiên Đạo Thánh Viện.
- Thánh Viện chúng ta vẫn còn mấy vị sư huynh đang ở trong Thiên Quật, Viện trưởng sẽ đi tham gia cuộc chiến sao?
Có người nhìn về đỉnh một ngọn núi cổ trong Thánh Viện, Viện trưởng Diệp của Thiên Đạo Thánh Viện đứng ở đó, nhìn xa xăm về phía trời cao, lúc này lão hoàn toàn không còn cái khí độ của cường giả tuyệt thế nữa, mà rõ ràng đang thể hiện sự cung kính của mình, lặng lẽ đứng phía sau một đạo thân ảnh, rõ ràng hoàn toàn là đang hành lễ của một đệ tử.
- E rằng Viện trưởng không thể nào chiến thắng được Tây Thiên Thần Vương, hiện tại hắn quá mạnh, không biết hắn liệu có thể chống đỡ được với Tây Thiên Thần Vương hay không?
Ánh mắt nhiều người tập trung vào thân ảnh trong trang phục màu trắng đứng trước Viện trưởng Diệp, có rất nhiều lời đồn đại được lưu truyền về người trẻ tuổi trong trang phục màu trắng này.
Có người nói, hắn là người sáng lập ra Thiên Đạo Thánh Viện, là một vị thánh hiền thực sự, đã siêu thoát khỏi mọi thứ, không hỏi tới chuyện hồng trần.
Viện trưởng là do hắn dạy dỗ ra, nên cực kỳ cung kính với hắn, rất khó có thể tưởng tượng ra một nhân vật như thế tồn tại trên thế gian.
Có người nói hắn là Chủ nhân của số mệnh, có thể nắm giữ số mệnh của chúng sinh.
Có điều theo cách nói được công nhận của rất nhiều người, vùng đất truyền thuyết của Thiên Đạo Thánh Viện, chính là nơi hắn trấn thủ, phải vào vùng đất truyền thuyết, mới có thể gặp được nhân vật truyền kỳ này, nhưng hiện nay, bọn họ có thể tận mắt nhìn thấy, bởi vì có cuộc đại chiến trong trời đất cực lớn này nên hắn mới bước ra, đích thân quan sát cuộc chiến.
Trên đỉnh núi, người trẻ tuổi mặc trang phục trắng đứng chắp tay, thần sắc hắn bình thản là vậy, không một gợn sóng, trong núi có gió, gió thổi bay bộ đồ trắng của hắn, vờn lên mái tóc đen của hắn, khuôn mặt tuấn tú tuyệt luân ấy, dường như không phải là người trong trần thế.
- Tây Thiên Thần Vương này quá tà ác, không ngờ dám trói buộc số mệnh của chúng sinh, không quan tâm tới tính mạng của chúng sinh, trước đây, chính bởi vì hắn khiến cho hằng hà sa số người của Tây Phương suýt chút nữa mất mạng, Hoa Thái Hư mới dùng thân tuẫn đạo, bọn họ mới có cơ hội bước vào luân hồi.
Viện trưởng Diệp mở miệng nói, trên đỉnh núi, trừ gió ra, thì chỉ còn có tiếng nói của hắn, người thanh niên trẻ tuổi vẫn đứng tĩnh lặng tại nơi đó, tựa như một bức tượng được tạc vậy.
- Hiện nay, hắn cuốn lấy sức mạnh của chúng sinh, hóa thân thành một sự tồn tại nghịch thiên, Tần Vấn Thiên này, sợ là không thể nào kháng cự với hắn, mấy tên tiểu tử đều ở trong đó, đều nguy hiểm.
Thấy người trẻ tuổi áo trắng không nói, Viện trưởng Diệp tiếp tục nói, nhưng vẫn không có hồi đáp, điều này khiến Viện trưởng Diệp buồn bực.
- Ngươi định nói gì?
Người trẻ tuổi mặc áo trắng rốt cuộc cũng lên tiếng, trên khuôn mặt Viện trưởng Diệp lộ ra nụ cười rung rung, khẽ nói:
- Lẽ nào người thật sự định cứ đứng nhìn vậy sao?
- Vô số năm qua, ngươi đã cùng ta đi qua bao nhiêu nơi, mọi thứ trên thế gian, tự nó có quy tắc vận hành, lẽ nào mỗi lần gặp như vậy đều phải ra tay can thiệp sao?
Người trẻ tuổi mặc áo trắng khẽ lắc đầu.
- Sư tôn, điều này đương nhiên ta hiểu, cái gọi là thiện ác sinh ra cùng nhau, có người thì sẽ có thiện ác, trừ phi hủy diệt mọi thứ trên thế gian, nếu không vĩnh viễn không cách nào thoát khỏi thiện ác luân hồi.
Viện trưởng Diệp gật đầu, trong lòng không biết nói gì, sư tôn đã nói như vậy rồi, rõ ràng trong lòng sớm đã có chủ ý, suy nghĩ của sư tôn, lão không đoán ra được, cũng không thay đổi được.
- Nếu tên đó thắng, trăm họ e là gặp phải kiếp nạn.
Viện trưởng Diệp thở dài nói.
- Nếu hắn thắng, thì giết hắn thôi.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng điềm nhiên nói, đôi mắt Viện trưởng Diệp ngưng lại.
Phía dưới, một vài người nghe trộm cuộc nói chuyện của Viện trưởng Diệp và người thanh niên trên đỉnh núi thì cũng cảm thấy chấn động run rẩy trong lòng.
“Khụ khụ…”, một người ho khan lớn tiếng, sắc mặt đỏ gay, bị làm cho sợ hãi, hắn nhìn về đỉnh núi, người trẻ tuổi mặc áo trắng vẫn đứng tĩnh lặng nơi đó, hắn ở đó, dường như mọi thứ của thế gian này đều chỉ có thể làm nền, khi hắn nói ra câu này thì sao mà điềm nhiên tới thế, thản nhiên nhẹ nhàng như không, giống như thể vốn dĩ chuyện này không đáng được nhắc tới.
Nếu hắn thắng, thì giết hắn thôi.
Giết Tây Thiên Thần Vương?
Điều này…
Viện trưởng Diệp cũng mướt mồ hôi, nhưng lão không kinh ngạc tới vậy, chỉ thì thầm tự nói:
- Vừa rồi chẳng phải sư tôn nói mọi chuyện của thế gian, đều có quy tắc vận hành của nó hay sao?
Người trẻ tuổi quay đầu lại, điềm nhiên liếc nhìn Viện trưởng Diệp, ánh mắt điềm nhiên đó lại khiến cho Viện trưởng Diệp có một cảm giác rằng sư tôn hình như đang xem thường lão, lão lại nói sai điều gì sao?
- Quy tắc chẳng phải cũng là do con người đặt ra hay sao?
Người trẻ tuổi mặc áo trắng nói một câu đơn giản tới vô cùng, Viện trưởng Diệp nhìn thấy ánh mắt khinh thường đó của sư tôn, cảm thấy có chút tủi thân, thế này chẳng phải là bị lão nhân gia dắt cho vào trong hay sao?
Có điều, câu này tuy đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng trên thế gian này ngoài lão nhân gia người ra, còn có ai dám nói một cách điềm nhiên như thế không?
Quy tắc mà bọn họ đang bàn tới, chất chứa trong đó quy tắc trật tự về mọi thứ trên thế gian, người định? Ai có thể định đoạt được?
Nhưng Viện trưởng Diệp không hề phản bác lại, bởi vì người nói chuyện đó là sư tôn của lão, thế gian này, không có ai có đủ tư cách nói câu đó hơn người.
Viện trưởng Diệp buồn bực cúi đầu, lão không nói nữa, trước mặt sư tôn cứ phải thành thực đi thôi.
Vì vậy, trong đỉnh núi xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, bọn họ kính sợ như với thần linh, nhân vật truyền thuyết cường đại không ai bì nổi, Viện trưởng Diệp của Thiên Đạo Thánh Viện, một người đã bao nhiêu tuổi đầu rồi lúc này giống như một đứa trẻ bị oan ức vậy, cúi đầu, bộ dạng đó, những người nhìn thấy cảnh này của Thiên Đạo Thánh Viện chắc vĩnh viễn không quên.
Và cả đoạn đối thoại mà vừa rồi bọn họ nói với nhau? Là đang đùa sao… có điều với thân phận của Viện trưởng Diệp, chắc là sẽ không đùa giỡn kiểu như vậy.
Liền sau đó, những người của Thiên Đạo Thánh Viện bay giờ lại đang suy nghĩ, trong Thiên Thạo Thánh Viện của bọn họ, một người trẻ tuổi mặc đồ trắng trước giờ chưa từng nhập thế, rốt cuộc ngươi là một nhân vật như thế nào?
Bình luận facebook