Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2224: Trở về rồi
Chúng sinh triều bái, chư Thiên thần thú tham kiến, thần ma tới chúc mừng, người đời gọi Thần Vương.
Người nam tử trẻ tuổi chứng kiến mọi thứ diễn ra trước mặt thì toàn thân co quắp lại trên đất, không còn chút sức lực nào trên người, tại sao lại hoang đường tới vậy, một chuyện như vậy, không ngờ hắn lại gặp phải, hắn đã thích nữ tử mà Thần Vương thích, hắn nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Ngay vừa rồi, hắn còn nói muốn giết Thần Vương, lúc này nhìn chư Thiên tới triều bái, ba mươi ba Tiên Vực cùng chấn động, lời của hắn, nghe rõ ràng nực cười biết chừng nào, e rằng lúc này, căn bản không có ai để ý tới một nhân vật nhỏ như hắn thế này cả, chẳng trách từ đầu tới cuối người không hề nhìn lấy mình một cái, cướp nữ nhân của Thần Vương, hắn, xứng sao?
Quả thật Tần Vấn Thiên không để ý tới y, mặc dù y có ý với Mạc Khuynh Thành, thì đây chỉ có thể nói rằng y có mắt nhìn người lắm, cũng chẳng làm điều gì ác cả, với địa vị hiện tại của Tần Vấn Thiên, cũng không đến mức đi giết một nhân vật nhỏ như thế, bởi vậy, trong mắt hắn đối phương là vô hình, cái gọi là Thượng Tiên, Kỳ Liên Tiên Môn, hắn về cơ bản không hề để tâm, nhưng mà hắn không hề biết, mặc dù hắn chẳng để tâm, nhưng bởi vì chuyện này, ở Thanh Huyền, Kỳ Liên Tiên môn không lâu sau đã giải tán, có người đã sỉ nhục Thiên Đế, cho dù là Tần Vấn Thiên không để tâm, nhưng vẫn muốn được an lành tồn tại như trước đây sao?
Người của Mạc phủ hiện giờ lòng rối như tơ vò, nhị thúc của Mạc Khuynh Thành cũng sợ tới độ ngã ra đất, đôi mắt ngây dại, thế giới này, không tránh khỏi có hơi quá điên cuồng rồi.
Thần Vương, Thần Vương, một người đã chờ đợi ở bên ngoài Mạc gia trọn vẹn hai mươi năm, người đứng ngẩn ngơ đờ đẫn bên ngoài Mạc phủ khi Khuynh Thành ra đời, không ngờ hắn lại là Vương của chư Thiên, điều này có buồn cười không chứ?
Nhưng bản thân lão chẳng thể cười nổi, cũng không biết có phải là đang mỉa mai mình nay là đang mỉa mai số phận trêu người.
Thần Vương, yêu cháu gái của lão, Mạc Khuynh Thành, nhưng lão lúc này lại chẳng thể nào mà vui mừng được, bởi vì lão từng vô số lần xua đuổi thậm chí là uy hiếp Tần Vấn Thiên, vốn có thể một bước lên trời, lên trời mà ôm lấy vầng nhật nguyệt, nhưng hiện giờ lại sợ chỉ có thể giãy giụa trong địa ngục.
Dung nhan xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành từ lâu đã bị nước mắt làm cho ướt nhòa, nàng nhỉn Tần Vấn Thiên, nhìn chư Thiên triều bái chúc tụng, chẳng phải là cảnh tượng mà Tần Vấn Thiên từng nói với nàng sao?
Trải hàng vạn hàng triệu trang sức, ráng mây tía phủ khắp trời, Thần Thú giáng lâm, thiên hạ chấn động, chư Thiên thần ma tới chúc tụng.
- Tại sao lại xúc cảm tới vậy.
Mạc Khuynh Thành vừa khóc lại vừa cười.
- Bởi vì ta đã nhận lời với nàng.
Tần Vấn Thiên dịu dàng nói.
- Nhưng mà, Quái thúc thúc của ta, tại sao lại là Thần Vương, như vậy ngược lại làm ta sợ hãi, sợ hãi mọi thứ đều là giả.
Mạc Khuynh Thành tuy rằng có cảm động, nhưng nàng không ngốc, người đợi chờ nàng bên ngoài Mạc phủ từ khi nàng sinh ra cho tới nay, người quan sát nàng nhìn nàng lớn lên từng chút từng chút một, lại là Thần Vương, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là từ thời khắc mà nàng sinh ra đời, Tần Vấn Thiên đã đang chờ đợi nàng, chứ không phải là sau đó mới yêu nàng.
- Nha đầu ngốc.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn hòa dịu dàng và yêu chiều:
- Bởi vì, ở kiếp trước nàng chính là thê tử của ta, ta đã đợi nàng luân hồi một kiếp, tới nay, cuối cùng nàng đã trở về.
- Kiếp trước sao?
Mạc Khuynh Thành thầm nói, nàng không hề cảm thấy kinh ngạc hay chấn động, thậm chí nàng tin, bởi vì nàng thật sự có một cảm giác, dường như nàng và Quái thúc thúc đã quen nhau từ kiếp trước.
Hóa ra, kiếp trước của nàng, chính là thê tử của Quái thúc thúc.
- Vậy thì Quái thúc thúc kiếp trước, nhất định rất yêu ta.
Mạc Khuynh Thành nở nụ cười ngọt ngào, nàng thật sự rất vui, hóa ra không chỉ là ở kiếp này, mà còn ở kiếp trước Quái thúc thúc đã yêu nàng, đã đợi nàng cả một kiếp, nhìn nàng trưởng thành.
- Đương nhiên.
Tần Vấn Thiên nói.
Hư không xung quanh, từng đạo từng đạo thân ảnh bước ra không một tiếng động, mỗi một người, bất luận là nam hay nữ đều phong hoa tuyệt đại, trên đời hiếm thấy, khí chất đó, cho dù không giải phóng ra bất cứ khí tức nào, vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy sự tồn tại của họ là một sự tồn tại ra sao.
Trong số bọn họ, có phụ thân của Tần Vấn Thiên, Lục Đạo Thần Vương Tần Viễn Phong, có mẫu thân của hắn, Lạc Thần Thiên Tuyết, có muội muội của Tần Vấn Thiên, Tần Khả Hân, còn có người nhà Mạc gia, những người chí thân của Mạc Khuynh Thành kiếp trước, còn có mấy người nghĩa phụ Tần Xuyên của Tần Vấn Thiên, sư đệ Quân Mộng Trần, Nữ Đế Nam Hoàng Yêu Nguyệt, Nam Hoàng Vân Hi, nha đầu Tình, bọn họ, từng người từng người đều có mặt cả.
Nhìn cảnh tượng Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành một lần nữa thương yêu nhau, bọn họ đều nhoẻn cười rực rỡ, thầm chúc phúc cho bọn họ, tình cảm hai kiếp, ai có thể hiểu.
Tất cả, đến cuối cùng sắp viên mãn rồi, nữ tử từng lập lời thề vào luân hồi đó, cuối cùng cũng trở lại rồi.
Mạc Khuynh Thành nhìn từng bóng dáng đó, thì trong lòng khẽ chấn động, mỗi người bọn họ đều có cái cảm giác như từng thân quen, rõ ràng chưa từng gặp, nhưng cảm giác đó vẫn rất mãnh liệt, đầu óc của nàng hỗn loạn, không kìm được nhắm đôi mắt lại.
Tần Vấn Thiên hít thở một hơi thật sâu, dường như biết trước được điều gì, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn, nói:
- Khuynh Thành, trở về đi.
Trên người Mạc Khuynh Thành, giống như thể trào dâng một đạo ánh sáng chói lọi thần bí, khiến cho nàng càng đẹp thần thánh, lông mi nàng khẽ động đậy, sau đó, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, khi một lần nữa nhìn Tần Vấn Thiên, tình cảm chất chứa trong đôi mắt tuyệt đẹp đó dường như càng sâu đậm hơn, đó là tình cảm của cả hai kiếp.
Nàng cười cười, rồi lại khóc, từng bước từng bước tiến lên trước, lau khô dấu lệ trên khóe mắt, tất cả mọi điều lại tốt đẹp tới dường ấy.
Tần Vấn Thiên cũng nhấc chân lên, từng bước từng bước đi tới bên nàng, cuối cùng, cơ thể của hai người đã gần nhau trong gang tấc, Tần Vấn Thiên đưa tay ra, lau khô những giọt lệ nơi khóe mắt nàng, nói:
- Nha đầu ngốc, sau này, ta sẽ không để cho nàng phải rơi lệ.
- Quái thúc thúc, câu này của ngươi là nói với Khuynh Thành nào vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ánh lên nét tinh quái, Tần Vấn Thiên nhìn vào khóe mắt đang đùa bỡn của nàng, đột nhiên đưa tay ra kéo nàng vào lòng, không để cho nàng kịp phản ứng, hắn hôn nàng.
Cơ thể Mạc Khuynh Thành run lên, sau đó, dường như bị tan ra.
Thời gian, trong khoảnh khắc này như ngưng lại, như thể vĩnh hằng bất diệt.
Không biết vì sao, chư Thiên Tiên Vực, sau khi vô tận sinh linh nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người nhạy cảm cũng đều không nhịn được mà rơi lệ, nhất là những người của Thái Cổ Tiên Vực, bọn họ đã từng chứng kiến tận mắt cuộc Thần chiến này, bọn họ tận mắt chứng kiến Mạc Khuynh Thành lập ra lời thề vào luân hồi, đến nay, lại có thể tận mắt chứng kiến nàng trở lại, bọn họ thật sự vất vui, bọn họ, đã làm chứng cho tình yêu của Thần Vương, tình cảm hai kiếp, chờ đợi trong luân hồi.
- Tiểu Khuynh Thành, kiếp này, bù lại cho nàng một hôn lễ nữa.
Tần Vấn Thiên cười khẽ nói bên tai Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành nhéo vào eo hắn, khẽ nói:
- Còn cả Thanh Nhi tỷ tỷ, U Hoàng tỷ tỷ, Thiên Vũ tỷ tỷ.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Tất cả đều nghe nàng.
- Đi gặp người nhà đi, bọn họ đều rất nhớ nàng.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, Mạc Khuynh Thành gật đầu rồi đi về phía người nhà Mạc gia, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về chúng sinh của chư Thiên, nói:
- Thế giới Lạp Tử là nơi ta lớn lên, cố hương của ta, ta sẽ xây dựng đại trận truyền tống ở ba mươi ba Thiên Tiên Vực, nối tới thế giới này, phàm là Thiên Thần và cả cường giả Giới Chủ Cảnh giới, nếu nguyện vào thế giới Lạp Tử tu hành, giáo hóa thế nhân, ta sẽ đặc cách cho theo đường cổ Thiên Quật vào tinh không tu hành, ta sẽ cho người ở đây trấn thủ thế giới này, giáo hóa ở đây bao nhiêu năm thì có thể tu hành trong Thiên Quật bấy nhiêu năm.
Giọng nói của hắn lan truyền khắp Cửu Thiên, truyền tới mọi nơi trong Tiên Vực, lời này vừa nói ra, vô số Giới Chủ của chư Thiên Tiên Vực đều phát cuồng, cho dù không có cơ hội gia nhập vào thế lực trực thuộc Thần Vương Điện, cũng sẽ có tư cách vào Thiên Quật tu hành sao?
Lời của Tần Vấn Thiên, có nghĩa là đã mở ra cánh cửa cho tất cả cường giả Thiên Thần và Giới Chủ Cảnh giới, bọn họ, đều sẽ có thể có cơ hội vào trong Thiên Quật tu hành, còn như giáo hóa thế nhân ở thế giới Lạp Tử, đối với cuộc đời dài dằng dặc của bọn họ mà nói thì chẳng là gì cả.
Bọn họ đều hiểu, Thần Vương làm như vậy, là muốn để cho người trong thiên hạ một con đường có thể vào Thiên Quật, đồng thời tranh thủ điều này để làm một vài việc cho cố hương, Thiên Thần Giới Chủ đều tới đông đủ, có thể tưởng tượng, thế giới Lạp Tử trong tương lại sẽ phồn hoa cường thịnh tới mức nào.
- Ngoài ra, ta sẽ trở về Thần Vương Điện cử hành hôn lễ, đại yến toàn thiên hạ, người của các Thiên Tiên Vực đều có thể chứng kiến được mọi việc diễn ra, ngoài ra, tất cả những người tới chúc mừng, đều có thể tham gia Tiên yến, đồng thời, ta sẽ lệnh cho Thiên Thần giảng đạo, những người tới chúc mừng đều có thể nghe.
Tần Vấn Thiên lại nói, những lời này của hắn lại càng khiến cho vô số người vui sướng điên cuồng hơn, đặc biệt là người của Thiên Vực, bọn họ cách Thần Vương Điện gần nhất, có thể kịp tới, còn những người ở xa thì lại buồn bực trong lòng, lại bỏ lỡ mất cơ hội rồi, nhưng bọn họ, vẫn chúc phúc, hơn nữa, bọn họ đều sẽ được chứng kiến hôn lễ long trọng nhất trên toàn Cửu Thiên.
Đại hôn của thần Vương, chúng sinh đều có thể chứng kiến chúc mừng.
Nói xong, Mạc Khuynh Thành lại trở về bên Tần Vấn Thiên, khẽ nói:
- Vấn Thiên, muội muốn hỏi phụ mẫu đời này của muội, có sẵn lòng tới Thái Cổ không.
- Ừ.
Vấn Thiên gật đầu.
- Còn cả người nhà của muội, nếu bọn họ sẵn lòng, đều có thể đi, hơn nữa lúc nào muốn quay lại cũng được.
Kiếp này, bọn họ đã có công dưỡng dục Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, đi về phía phụ mẫu kiếp này của nàng, rất nhiều người nhà Mạc gia đương nhiên sẵn lòng đi theo, đó là Thần Vương Điện đó, Mạc Khuynh Thành sẽ gả cho Thần Vương, có điều những người mà nàng mời không nhiều, chỉ có những người chí thân đối xử tốt với nàng, ví dụ như nhị thúc của nàng thì nàng không mời, nhị thúc của nàng, đa số là muốn mượn nàng để giúp cho gia tộc và bản thân mình được lợi, chứ không phải thật sự yêu thương nàng, hơn nữa, còn có vô số lần uy hiếp Tần Vấn Thiên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Tần Vấn Thiên đưa theo những người đến từ Thái Cổ cùng rời đi, chưa Thiên Thần Ma biến mất, Thần Thú rời đi, rặng mây đỏ tía khắp bầu trời không còn, giống hệt một giấc mơ đã kết thúc.
Nhìn những bóng dáng biến mất khỏi đường chân trời, rất nhiều người trong thế giới Lạp Từ vẫn quỳ lạy trên đất, Tần Vấn Thiên, trước khi đi hắn vẫn không quên cố hương, tương lai, sẽ có rất nhiều Thiên Thần và Giới Chủ tới vùng đất này, tuy rằng không biết đó là cảnh giới nào, nhưng chắc chắn là tầng cấp vượt qua cả Tiên, trên cả Tiên Đế.
Hai vị Thượng Tiên vẫn quỳ phủ phục, người trẻ tuổi cũng mềm oặt người trên đất, Tần Vấn Thiên cho tới khi đi vẫn không nhìn bọn họ đến một cái.
Nhị thúc của Mạc Khuynh Thành, nhìn theo rất nhiều người của Mạc gia cùng rời đi, lão ngửa mặt nhìn trời thở dài, tạo hóa trêu ngươi, vì hôn sự của Khuynh Thành và Tiên Môn lão đã phải chạy tới lui nhiều nhất, tích cực nhất, nhưng mà đến cuối cùng, lão lại là kẻ bi ai nhất.
Người nam tử trẻ tuổi chứng kiến mọi thứ diễn ra trước mặt thì toàn thân co quắp lại trên đất, không còn chút sức lực nào trên người, tại sao lại hoang đường tới vậy, một chuyện như vậy, không ngờ hắn lại gặp phải, hắn đã thích nữ tử mà Thần Vương thích, hắn nên cảm thấy vinh hạnh sao?
Ngay vừa rồi, hắn còn nói muốn giết Thần Vương, lúc này nhìn chư Thiên tới triều bái, ba mươi ba Tiên Vực cùng chấn động, lời của hắn, nghe rõ ràng nực cười biết chừng nào, e rằng lúc này, căn bản không có ai để ý tới một nhân vật nhỏ như hắn thế này cả, chẳng trách từ đầu tới cuối người không hề nhìn lấy mình một cái, cướp nữ nhân của Thần Vương, hắn, xứng sao?
Quả thật Tần Vấn Thiên không để ý tới y, mặc dù y có ý với Mạc Khuynh Thành, thì đây chỉ có thể nói rằng y có mắt nhìn người lắm, cũng chẳng làm điều gì ác cả, với địa vị hiện tại của Tần Vấn Thiên, cũng không đến mức đi giết một nhân vật nhỏ như thế, bởi vậy, trong mắt hắn đối phương là vô hình, cái gọi là Thượng Tiên, Kỳ Liên Tiên Môn, hắn về cơ bản không hề để tâm, nhưng mà hắn không hề biết, mặc dù hắn chẳng để tâm, nhưng bởi vì chuyện này, ở Thanh Huyền, Kỳ Liên Tiên môn không lâu sau đã giải tán, có người đã sỉ nhục Thiên Đế, cho dù là Tần Vấn Thiên không để tâm, nhưng vẫn muốn được an lành tồn tại như trước đây sao?
Người của Mạc phủ hiện giờ lòng rối như tơ vò, nhị thúc của Mạc Khuynh Thành cũng sợ tới độ ngã ra đất, đôi mắt ngây dại, thế giới này, không tránh khỏi có hơi quá điên cuồng rồi.
Thần Vương, Thần Vương, một người đã chờ đợi ở bên ngoài Mạc gia trọn vẹn hai mươi năm, người đứng ngẩn ngơ đờ đẫn bên ngoài Mạc phủ khi Khuynh Thành ra đời, không ngờ hắn lại là Vương của chư Thiên, điều này có buồn cười không chứ?
Nhưng bản thân lão chẳng thể cười nổi, cũng không biết có phải là đang mỉa mai mình nay là đang mỉa mai số phận trêu người.
Thần Vương, yêu cháu gái của lão, Mạc Khuynh Thành, nhưng lão lúc này lại chẳng thể nào mà vui mừng được, bởi vì lão từng vô số lần xua đuổi thậm chí là uy hiếp Tần Vấn Thiên, vốn có thể một bước lên trời, lên trời mà ôm lấy vầng nhật nguyệt, nhưng hiện giờ lại sợ chỉ có thể giãy giụa trong địa ngục.
Dung nhan xinh đẹp của Mạc Khuynh Thành từ lâu đã bị nước mắt làm cho ướt nhòa, nàng nhỉn Tần Vấn Thiên, nhìn chư Thiên triều bái chúc tụng, chẳng phải là cảnh tượng mà Tần Vấn Thiên từng nói với nàng sao?
Trải hàng vạn hàng triệu trang sức, ráng mây tía phủ khắp trời, Thần Thú giáng lâm, thiên hạ chấn động, chư Thiên thần ma tới chúc tụng.
- Tại sao lại xúc cảm tới vậy.
Mạc Khuynh Thành vừa khóc lại vừa cười.
- Bởi vì ta đã nhận lời với nàng.
Tần Vấn Thiên dịu dàng nói.
- Nhưng mà, Quái thúc thúc của ta, tại sao lại là Thần Vương, như vậy ngược lại làm ta sợ hãi, sợ hãi mọi thứ đều là giả.
Mạc Khuynh Thành tuy rằng có cảm động, nhưng nàng không ngốc, người đợi chờ nàng bên ngoài Mạc phủ từ khi nàng sinh ra cho tới nay, người quan sát nàng nhìn nàng lớn lên từng chút từng chút một, lại là Thần Vương, điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là từ thời khắc mà nàng sinh ra đời, Tần Vấn Thiên đã đang chờ đợi nàng, chứ không phải là sau đó mới yêu nàng.
- Nha đầu ngốc.
Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Khuynh Thành, trong ánh mắt tràn đầy sự ôn hòa dịu dàng và yêu chiều:
- Bởi vì, ở kiếp trước nàng chính là thê tử của ta, ta đã đợi nàng luân hồi một kiếp, tới nay, cuối cùng nàng đã trở về.
- Kiếp trước sao?
Mạc Khuynh Thành thầm nói, nàng không hề cảm thấy kinh ngạc hay chấn động, thậm chí nàng tin, bởi vì nàng thật sự có một cảm giác, dường như nàng và Quái thúc thúc đã quen nhau từ kiếp trước.
Hóa ra, kiếp trước của nàng, chính là thê tử của Quái thúc thúc.
- Vậy thì Quái thúc thúc kiếp trước, nhất định rất yêu ta.
Mạc Khuynh Thành nở nụ cười ngọt ngào, nàng thật sự rất vui, hóa ra không chỉ là ở kiếp này, mà còn ở kiếp trước Quái thúc thúc đã yêu nàng, đã đợi nàng cả một kiếp, nhìn nàng trưởng thành.
- Đương nhiên.
Tần Vấn Thiên nói.
Hư không xung quanh, từng đạo từng đạo thân ảnh bước ra không một tiếng động, mỗi một người, bất luận là nam hay nữ đều phong hoa tuyệt đại, trên đời hiếm thấy, khí chất đó, cho dù không giải phóng ra bất cứ khí tức nào, vẫn có thể khiến cho người ta cảm thấy sự tồn tại của họ là một sự tồn tại ra sao.
Trong số bọn họ, có phụ thân của Tần Vấn Thiên, Lục Đạo Thần Vương Tần Viễn Phong, có mẫu thân của hắn, Lạc Thần Thiên Tuyết, có muội muội của Tần Vấn Thiên, Tần Khả Hân, còn có người nhà Mạc gia, những người chí thân của Mạc Khuynh Thành kiếp trước, còn có mấy người nghĩa phụ Tần Xuyên của Tần Vấn Thiên, sư đệ Quân Mộng Trần, Nữ Đế Nam Hoàng Yêu Nguyệt, Nam Hoàng Vân Hi, nha đầu Tình, bọn họ, từng người từng người đều có mặt cả.
Nhìn cảnh tượng Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành một lần nữa thương yêu nhau, bọn họ đều nhoẻn cười rực rỡ, thầm chúc phúc cho bọn họ, tình cảm hai kiếp, ai có thể hiểu.
Tất cả, đến cuối cùng sắp viên mãn rồi, nữ tử từng lập lời thề vào luân hồi đó, cuối cùng cũng trở lại rồi.
Mạc Khuynh Thành nhìn từng bóng dáng đó, thì trong lòng khẽ chấn động, mỗi người bọn họ đều có cái cảm giác như từng thân quen, rõ ràng chưa từng gặp, nhưng cảm giác đó vẫn rất mãnh liệt, đầu óc của nàng hỗn loạn, không kìm được nhắm đôi mắt lại.
Tần Vấn Thiên hít thở một hơi thật sâu, dường như biết trước được điều gì, nụ cười của hắn càng thêm sáng lạn, nói:
- Khuynh Thành, trở về đi.
Trên người Mạc Khuynh Thành, giống như thể trào dâng một đạo ánh sáng chói lọi thần bí, khiến cho nàng càng đẹp thần thánh, lông mi nàng khẽ động đậy, sau đó, đôi mắt xinh đẹp từ từ mở ra, khi một lần nữa nhìn Tần Vấn Thiên, tình cảm chất chứa trong đôi mắt tuyệt đẹp đó dường như càng sâu đậm hơn, đó là tình cảm của cả hai kiếp.
Nàng cười cười, rồi lại khóc, từng bước từng bước tiến lên trước, lau khô dấu lệ trên khóe mắt, tất cả mọi điều lại tốt đẹp tới dường ấy.
Tần Vấn Thiên cũng nhấc chân lên, từng bước từng bước đi tới bên nàng, cuối cùng, cơ thể của hai người đã gần nhau trong gang tấc, Tần Vấn Thiên đưa tay ra, lau khô những giọt lệ nơi khóe mắt nàng, nói:
- Nha đầu ngốc, sau này, ta sẽ không để cho nàng phải rơi lệ.
- Quái thúc thúc, câu này của ngươi là nói với Khuynh Thành nào vậy?
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ánh lên nét tinh quái, Tần Vấn Thiên nhìn vào khóe mắt đang đùa bỡn của nàng, đột nhiên đưa tay ra kéo nàng vào lòng, không để cho nàng kịp phản ứng, hắn hôn nàng.
Cơ thể Mạc Khuynh Thành run lên, sau đó, dường như bị tan ra.
Thời gian, trong khoảnh khắc này như ngưng lại, như thể vĩnh hằng bất diệt.
Không biết vì sao, chư Thiên Tiên Vực, sau khi vô tận sinh linh nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người nhạy cảm cũng đều không nhịn được mà rơi lệ, nhất là những người của Thái Cổ Tiên Vực, bọn họ đã từng chứng kiến tận mắt cuộc Thần chiến này, bọn họ tận mắt chứng kiến Mạc Khuynh Thành lập ra lời thề vào luân hồi, đến nay, lại có thể tận mắt chứng kiến nàng trở lại, bọn họ thật sự vất vui, bọn họ, đã làm chứng cho tình yêu của Thần Vương, tình cảm hai kiếp, chờ đợi trong luân hồi.
- Tiểu Khuynh Thành, kiếp này, bù lại cho nàng một hôn lễ nữa.
Tần Vấn Thiên cười khẽ nói bên tai Mạc Khuynh Thành, Mạc Khuynh Thành nhéo vào eo hắn, khẽ nói:
- Còn cả Thanh Nhi tỷ tỷ, U Hoàng tỷ tỷ, Thiên Vũ tỷ tỷ.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Tất cả đều nghe nàng.
- Đi gặp người nhà đi, bọn họ đều rất nhớ nàng.
Tần Vấn Thiên khẽ nói, Mạc Khuynh Thành gật đầu rồi đi về phía người nhà Mạc gia, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về chúng sinh của chư Thiên, nói:
- Thế giới Lạp Tử là nơi ta lớn lên, cố hương của ta, ta sẽ xây dựng đại trận truyền tống ở ba mươi ba Thiên Tiên Vực, nối tới thế giới này, phàm là Thiên Thần và cả cường giả Giới Chủ Cảnh giới, nếu nguyện vào thế giới Lạp Tử tu hành, giáo hóa thế nhân, ta sẽ đặc cách cho theo đường cổ Thiên Quật vào tinh không tu hành, ta sẽ cho người ở đây trấn thủ thế giới này, giáo hóa ở đây bao nhiêu năm thì có thể tu hành trong Thiên Quật bấy nhiêu năm.
Giọng nói của hắn lan truyền khắp Cửu Thiên, truyền tới mọi nơi trong Tiên Vực, lời này vừa nói ra, vô số Giới Chủ của chư Thiên Tiên Vực đều phát cuồng, cho dù không có cơ hội gia nhập vào thế lực trực thuộc Thần Vương Điện, cũng sẽ có tư cách vào Thiên Quật tu hành sao?
Lời của Tần Vấn Thiên, có nghĩa là đã mở ra cánh cửa cho tất cả cường giả Thiên Thần và Giới Chủ Cảnh giới, bọn họ, đều sẽ có thể có cơ hội vào trong Thiên Quật tu hành, còn như giáo hóa thế nhân ở thế giới Lạp Tử, đối với cuộc đời dài dằng dặc của bọn họ mà nói thì chẳng là gì cả.
Bọn họ đều hiểu, Thần Vương làm như vậy, là muốn để cho người trong thiên hạ một con đường có thể vào Thiên Quật, đồng thời tranh thủ điều này để làm một vài việc cho cố hương, Thiên Thần Giới Chủ đều tới đông đủ, có thể tưởng tượng, thế giới Lạp Tử trong tương lại sẽ phồn hoa cường thịnh tới mức nào.
- Ngoài ra, ta sẽ trở về Thần Vương Điện cử hành hôn lễ, đại yến toàn thiên hạ, người của các Thiên Tiên Vực đều có thể chứng kiến được mọi việc diễn ra, ngoài ra, tất cả những người tới chúc mừng, đều có thể tham gia Tiên yến, đồng thời, ta sẽ lệnh cho Thiên Thần giảng đạo, những người tới chúc mừng đều có thể nghe.
Tần Vấn Thiên lại nói, những lời này của hắn lại càng khiến cho vô số người vui sướng điên cuồng hơn, đặc biệt là người của Thiên Vực, bọn họ cách Thần Vương Điện gần nhất, có thể kịp tới, còn những người ở xa thì lại buồn bực trong lòng, lại bỏ lỡ mất cơ hội rồi, nhưng bọn họ, vẫn chúc phúc, hơn nữa, bọn họ đều sẽ được chứng kiến hôn lễ long trọng nhất trên toàn Cửu Thiên.
Đại hôn của thần Vương, chúng sinh đều có thể chứng kiến chúc mừng.
Nói xong, Mạc Khuynh Thành lại trở về bên Tần Vấn Thiên, khẽ nói:
- Vấn Thiên, muội muốn hỏi phụ mẫu đời này của muội, có sẵn lòng tới Thái Cổ không.
- Ừ.
Vấn Thiên gật đầu.
- Còn cả người nhà của muội, nếu bọn họ sẵn lòng, đều có thể đi, hơn nữa lúc nào muốn quay lại cũng được.
Kiếp này, bọn họ đã có công dưỡng dục Khuynh Thành.
Mạc Khuynh Thành gật đầu, đi về phía phụ mẫu kiếp này của nàng, rất nhiều người nhà Mạc gia đương nhiên sẵn lòng đi theo, đó là Thần Vương Điện đó, Mạc Khuynh Thành sẽ gả cho Thần Vương, có điều những người mà nàng mời không nhiều, chỉ có những người chí thân đối xử tốt với nàng, ví dụ như nhị thúc của nàng thì nàng không mời, nhị thúc của nàng, đa số là muốn mượn nàng để giúp cho gia tộc và bản thân mình được lợi, chứ không phải thật sự yêu thương nàng, hơn nữa, còn có vô số lần uy hiếp Tần Vấn Thiên.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Tần Vấn Thiên đưa theo những người đến từ Thái Cổ cùng rời đi, chưa Thiên Thần Ma biến mất, Thần Thú rời đi, rặng mây đỏ tía khắp bầu trời không còn, giống hệt một giấc mơ đã kết thúc.
Nhìn những bóng dáng biến mất khỏi đường chân trời, rất nhiều người trong thế giới Lạp Từ vẫn quỳ lạy trên đất, Tần Vấn Thiên, trước khi đi hắn vẫn không quên cố hương, tương lai, sẽ có rất nhiều Thiên Thần và Giới Chủ tới vùng đất này, tuy rằng không biết đó là cảnh giới nào, nhưng chắc chắn là tầng cấp vượt qua cả Tiên, trên cả Tiên Đế.
Hai vị Thượng Tiên vẫn quỳ phủ phục, người trẻ tuổi cũng mềm oặt người trên đất, Tần Vấn Thiên cho tới khi đi vẫn không nhìn bọn họ đến một cái.
Nhị thúc của Mạc Khuynh Thành, nhìn theo rất nhiều người của Mạc gia cùng rời đi, lão ngửa mặt nhìn trời thở dài, tạo hóa trêu ngươi, vì hôn sự của Khuynh Thành và Tiên Môn lão đã phải chạy tới lui nhiều nhất, tích cực nhất, nhưng mà đến cuối cùng, lão lại là kẻ bi ai nhất.
Bình luận facebook