Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2228: Kết cục
Năm tháng nhẹ nhàng trôi qua, thế giới Lạp Tử, nước Sở, có tin tức truyền đi, có người nhìn thấy Thần Vương Tần Vấn Thiên, ngồi tĩnh lặng dưới một gốc cổ thụ trong tuyết trắng mênh mang, Cửu Thiên Thần Nữ nhảy múa trước mặt hắn.
Còn có người nói tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên dắt theo rất nhiều tiên tử chơi thuyền trên hồ, thích thú mãn nguyện tận hưởng ánh mặt trời, giống như những người bình thường vậy, chỉ có điều những người bên cạnh hắn quá kinh đẹp diễm lệ.
Tin tức Tần Vấn Thiên quay lại thế giới Lạp Tử du ngoạn không cánh mà bay, được lan truyền nhanh chóng, điên cuồng tràn khắp mọi ngóc ngách, tới mọi nơi trên thế giới Lạp Tử, thậm chí còn lan cả tới Thanh Huyền Tiên Vực, có nhân vật Giới Chủ và Thiên Thần tới thế giới Lạp Tử giáo hóa chúng sinh, bọn họ dùng tiên niệm và thần niệm cường đại bao phủ khắp thế giới đó, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của Thần Vương, hoặc cũng có thể Thần Vương với thủ đoạn nghịch thiên khiến cho thần niệm căn bản chẳng thể dò ra được sự tồn tại của hắn.
Vùng đất Đại Hạ trước đây, thành Vọng Châu, gia tộc Hoa Thị, gần đây không chút yên ổn.
Hoa gia là gia tộc mà năm đó Hoa Thái Hư đã lưu lại một nhánh huyết mạch ở thế giới Lạp Tử, truyền tự cho tới ngày nay.
Hai mươi năm trước, gia tộc Hoa Thị sinh ra một đứa trẻ sơ sinh, để nhớ tới vị thiên kiêu tuyệt thế đã từng xuất hiện trong gia phả của Hoa Thị, bọn họ đặt tên cho đứa trẻ là Hoa Thái Hư, từ Thanh Huyền Tiên Vực có tin tức truyền tới, Hoa Thái Hư được Thần Vương Điện truy phong Luân Hồi Chủ, hắn vì cứu giúp chúng sinh mà hóa đạo hi sinh, Hoa Thị, hi vọng tử tôn của bọn họ có thể ghi khắc cái tên này.
Bởi thế, bọn họ gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào Hoa Thái Hư mới sinh này, Hoa Thái Hư cũng không khiến bọn họ thất vọng, đã bộc lộ một thiên phú trước giờ chưa từng có, khí phách hiên ngang, nhưng điều khiến cho gia tộc Hoa Thị phải cuống cuồng náo loạn lại chính là, đúng vào khi chuẩn bị cho Hoa Thái Hư thành thân cưới vợ, thậm chí hôn sự đã bàn thảo xong xuôi, thì không ngờ Hoa Thái Hư lại si mê phật đạo, nếu chỉ là si mê thôi thì cũng đành, tu hành phật pháp thường thì sức mạnh rất cường đại, nhưng Hoa Thái Hư, không ngờ hắn lại… quy y… xuất gia làm tăng, bảo là muốn một lòng hướng phật.
Cả tộc Hoa Thị náo loạn, cha của Hoa Thái Hư thậm chí tức tới đổ bệnh, không muốn nhận đứa con trai này nữa.
Ngày hôm nay, một vị khách thần bí tới gia tộc Hoa Thị, khi gặp người khách này, người của gia tộc Hoa Thị ai ai cũng run lẩy bẩy, gần như muốn quỳ xuống, hai chân lập cập.
- Ta đi linh tinh chút thôi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, người của gia tộc Hoa Thị biết, tổ tiên Hoa Thái Hư và Thần Vương là chỗ quen cũ, có thể là vì vậy nên Thần Vương mới đích thân tới đây.
Một tăng nhân đặc biệt anh tuấn đi tới, sau khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, hắn khom người cúi đầu nói:
- Thần Vương tới chơi, vừa hay trong lòng ta có chút thắc mắc, muốn xin Thần Vương tiền bối giải đáp cho.
- Ta biết ngươi thắc mắc điều gì, ta không cách nào giải đáp.
Tần Vấn Thiên nhìn hòa thượng tuấn tú trước mặt mình, một nụ cười ôn hòa xuất hiện trên khuôn mặt hắn, hình dáng không giống, tính cách, cũng chẳng giống.
- Người là Thần Vương, mà cũng không thể giải đáp sao?
- Ta tuy là Thần Vương, nhưng Phật pháp quá nông cạn, không có gì có thể chỉ giáo cho ngươi, tương lai, thế giới Thái Cổ, ngươi sẽ nắm giữ phật pháp, phổ độ chúng sinh, khai sáng ra Phật Tông, dẫn dắt con người làm điều thiện, là chính thống của Cửu Thiên Phật đạo, bởi thế, ngươi hãy tự ngộ đi.
Tần Vấn Thiên để lại một câu nói rồi quay người bước đi, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, sau khi nghe thấy những lời hắn nói, thâm tâm của những người trong gia tộc Hoa Thị kích động quay cuồng, sau đó phủ phục trên mặt đất, bái theo hướng Tần Vấn Thiên đã đi, những cơn sóng to gió lớn trỗi dạy trong lòng, lâu lắm mà không thể nào bình ổn được.
Tương lai, thế giới Thái Cổ, Hoa Thái Hư sẽ nắm giữ phật pháp, khai sáng Phật Tông, là chính thống của Cửu Thiên Phật Đạo.
Nếu lời nói này xuất phát từ bất kỳ người nào khác, sợ là người nhà Hoa Gia sẽ cho rằng hắn là kẻ điên, nhưng người nói ra những lời vừa rồi lại là Tần Vấn Thiên, là Thái Cổ Thần Vương, Tần Vấn Thiên.
Hắn nói là vậy, thì chính là vậy, tương lai, Hoa Thái Hư, là Phật Chủ của chúng sinh.
Tin tức Tần Vấn Thiên tới Hoa gia nhanh chóng lan truyền ra ngoài, càng ngày càng có nhiều người vững tin rằng, Phật Chủ hiện nay đang ở thế giới Lạp Tử, mọi người trong thế giới Lạp Tử đều rất kích động, mong mỏi có một ngày mình có thể gặp Thần Vương, nếu có thể được giống như Hoa Thái Hư được phong một danh Phật Chủ vẻ vang thì tuyệt diệu tới chừng nào, chỉ tiếc là, đây, vốn đã được định sẵn, chỉ là một cơn mộng tưởng tuyệt đẹp.
Ngoài việc Tần Vấn Thiên đến gây ra một chút chấn động, thì ở mọi ngóc ngách trong thế giới Lạp Tử còn xảy ra không ít chuyện.
Thí dụ như, vùng đất từng là Tiên Vũ Giới, bên một hồ nước, có một tiên tử từ trên trời hạ xuống, ở ven hồ gảy đàn cổ cầm, khúc nhạc du dương mỹ lệ, như toát ra nỗi tương tư và bi thương vô tận, khúc nhạc kết thúc có thể khiến người ta khóc tới đoạn trường.
Người trong thế gian bàn tán, người có thể khiến tiên tử tương tư khóc tới đoạn trường, không biết là ai?
Hơn nữa vị tiên tử này chỉ ngày đêm gảy đàn, không ăn không uống, viến vô số người cảm thấy thương xót.
Ngoài việc đó ra, còn có một chuyện khiến mọi người chú ý, sư môn một thời của Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm Tông, người trong môn phái này sớm đã có thể tự do tự tại ra vào Thần Vương Điện, nhưng mà, lại có một đại năng tiên tử hạ phàm trần, mở lại một Trượng Kiếm Tông ở thế giới Lạp Tử, dường như muốn hưởng ứng lời kêu gọi của Thần Vương, giáo hóa chúng sinh trong thế giới Lạp Tử.
Vị đại năng tiên tử này dung nhan có một không hai, lạnh lùng cao ngạo tựa băng tuyết, nghe nói, nàng từng là sư tỷ của Thần Vương, đã từng xông pha cùng Thần Vương.
Nhiều năm sau đó, dây đàn của tiên tử gẩy đàn bên hồ đã đứt, đến cuối cùng thì nàng cũng không đợi được người mà nàng tương tư, ngày thứ hai, nàng đã biến mất, từ đó về sau không còn ai thấy nàng nữa, rất nhiều người bị quyến rũ bởi nàng đã đi tìm nàng nhưng đều chẳng thể tìm thấy tung tích của nàng, có người bảo rằng, sau khi dây đàn của nàng đứt, người mà nàng tương tư thương nhớ đã quay lại, đưa nàng đi, cũng có người nói, dây đàn đứt tim đã chết, sợ rằng đã chết vì tình rồi.
Còn như suy đoán nào là đúng thì e rằng người trong thế gian sẽ chẳng ai biết được, chỉ là có người nói từng ở một nơi cách hồ không xa nhìn thấy bóng dáng Thần Vương, đương nhiên, điều này cũng chưa từng được xác thực.
Cuối cùng, ở thế giới Lạp Tử, chẳng còn ai còn nhìn thấy tung tích của Thần Vương, cũng từ đó, Thanh Huyền Tiên Vực lại bắt đầu lan truyền những lời đồn rằng Thần Vương đã tới.
Những nơi từng là Thiên Biến Tiên Môn, Trường Thanh Tiên Quốc, Bắc Minh Tiên Triều, Nam Hoàng Tiên Thành…, từng địa điểm quen thuộc ấy đều lần lượt xuất hiện tung tích của Tần Vấn Thiên, rất nhiều người nói rằng đã từng nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở những nơi này, còn có cả rất nhiều Tiên tử Thần nữ xinh đẹp kiều diễm tới độ khiến người ta ngừng thở.
Vạn Ma Đảo cũng có người nói từng thấy Thần Vương, nhất là trên một Ma đảo ở biên giới của Vạn Ma Đảo, có không ít người nói rằng họ đã nhìn thấy bóng dáng Thần Vương, dường như, Thần Vương tìm kiếm hồi ức gì đó, chẳng lẽ, ở đây có người quen cũ của Thần Vương?
Từ thế giới Lạp Tử tới Thanh Huyền Tiên Vực, rồi lại tới ba mươi ba Thiên Tiên Vực, những lời đồn đoán liên quan đến Thần Vương không ngừng lan truyền, ngày qua ngày, năm qua năm, dường như, đây là những đề tài vĩnh hằng ở ba mươi ba Thiên Tiên Vực.
Hàng trăm ngàn năm trôi qua, lời đồn đại về Thần Vương vẫn cứ được mọi người đề cập tới ở khắp nơi, như thể đâu đâu cũng có mặt hắn.
Thái Cổ trăm ngàn năm sau, đã phồn hoa hơn trước rất nhiều, đã có rất nhiều Thiên Thần ra đời, đương nhiên, đại đa số đều đến từ thế lực Thần Vương Điện, dù gì, những thế lực thuộc về Thần Vương Điện đều có thể được tới Thiên Quất để ngộ đạo, hơn nữa còn có Thiên Thần dốc hết sức mình dồn mọi tâm chí vào việc truyền đạo chỉ giáo, ngoài ra còn có một vài những người vốn có thiên phú dị bẩm bước chân vào Thần Cảnh, khi bọn họ còn ở Giới Chủ Cảnh, bọn họ đã tới thế giới Lạp Tử để giáo hóa truyền đạo, sau đó vào Thiên Quất lên tinh tú vũ mệnh để tu hành, lĩnh hội cảm ngộ Thiên đạo.
Vô số người cảm kích Thần Vương, người trong thiên hạ, chỉ cần có thiên phú bước vào cảnh giới Giới Chủ, vậy thì đều sẽ có cơ hội bước chân vào Thiên Quất để ngộ đạo, kỳ thực cũng có thể được tính như được khai phá ra từ Thiên Quất.
Phía dưới cửa vào Thiên Quất, Vô Nhai Hải Vực, có Tần Thiên Thần Tông to lớn sừng sững, tuy nhiên trong thực tế nơi này đã trở thành di tích rồi, chỉ còn mang ý nghĩa tượng trưng, Thần Vương Điện, mới thật sự là trung tâm thật sự của Thái Cổ hiện nay.
Ngoài Tần Thiên Thần Tông ra, Không Nhai Hải Vực vẫn có một vùng biển rất rộng lớn, suốt ngày có người giương buồm rong thuyền chơi trên biển, ngước nhìn về Thiên Quất, như thể rằng ở trên biển thì có thể gần hơn một chút với bầu trời tinh không.
Ngày hôm đó, một nơi sát biên giới Vô Nhai Hải Vực, xuất hiện một đoàn người, sự xuất hiện của bọn họ đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, sắc mặt họ tập trung, lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
- Thần Vương.
Một người run rẩy kêu lên.
- Xuỵt.
Tần Vấn Thiên đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, mỉm cười nhìn mọi người, sau đó đưa theo rất nhiều mỹ nhân tiếp tục đi về phía trước, nhất thời, khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thần Vương lên thuyền chạy vào trong hải Vực, những người trên bờ biển ngơ ngẩn nhìn theo cảnh tượng đó, có người nói:
- Trước giờ ta luôn tưởng tượng nếu mình gặp Thần Vương thì sẽ nói gì, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy người xuất hiện, đến một câu ta cũng chẳng nói ra nổi.
- Ta cũng vậy.
Bên cạnh hắn, có người cũng có những xúc cảm tương tự, lắc đầu cười khổ sở.
- Các vị Thần Nữ, thật đẹp quá, nữ nhân đẹp nhất Thái Cổ Tiên Vực, sợ rằng đều đang ở bên Thần Vương.
- Ngươi quên rồi sao, còn có một vị đang ở trong Hải Vực.
Có người cười nói, ánh mắt của mọi người sáng lên, nhớ tới dung nhan tuyệt sắc, dung nhan xinh đẹp diễm lệ trên trần thế, từng là đệ nhất mỹ nữ Thiên Vực, nàng giương buồm giong thuyền ở Vô Nhai Hải Vực đã nhiều năm, nhà của nàng chính là ở thành Vô Nhai.
Lúc này, mọi người đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt mỉm cười, hình như, đã hiểu ra điều gì.
Trong Hải Vực, ở đầu thuyền, Tần Vấn Thiên nằm tĩnh lặng trên boong thuyền, chắp hai tay sau đầu, thư thái tận hưởng ánh mặt trời, bên cạnh hắn, Mạc Khuynh Thành t ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Trước đây luôn ở trong Thiên Quất trên Hải Vực này, nhưng chưa từng thật sự ngắm nhìn vùng biển này, hóa ra, lại đẹp đến như vậy.
- Khuynh Thành của ta đẹp nhất.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Vậy mấy người tỷ tỷ Thanh Nhi thì sao?
Mạc Khuynh Thành cười khẽ nói.
- Các nàng ấy đẹp như Khuynh Thành vậy.
Tần Vấn Thiên nói.
- Mồm mép.
Mạc Khuynh Thành trừng mắt với hắn một cái, nhưng nàng vẫn rất tận hưởng, bất kể lặp lại bao nhiêu lần, vẫn cứ là ấm áp như thế.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên đột nhiên nói:
- Khuynh Thành, chúng ta sinh một đứa trẻ đi.
- Á…
Mạc Khuynh Thành thình lình bị một câu nói đó làm cho giật mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thấy Tần Vấn Thiên nhìn chăm chăm vào mình, nàng quay ngoắt đầu đi, nói:
- Huynh tìm Thanh Nhi tỷ tỷ ấy.
- Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, quay đầu nhìn Thanh Nhi cười nói.
- Huynh tốt nhất tìm U Hoàng tỷ tỷ đi.
Giọng nói Thanh Nhi vang lên giòn tan, Tần Vấn Thiên lại nhìn Bắc Minh U Hoàng.
- Ta?
Lập tức khuôn mặt Bắc Minh U Hoàng đỏ hồng lên, lặng lẽ liếc nhìn mọi người, sau đó khe khẽ gật đầu.
- U Hoàng tỷ tỷ, tỷ…
Sau lưng nàng, rất nhiều mỹ nữ thấy U Hoàng gật đầu không khỏi bật cười tiến lên trước, lập tức khuôn mặt U Hoàng ngượng ngùng xấu hổ đỏ bừng lên, Khuynh Thành và Thanh Nhi lại gài bẫy nàng rồi.
Trên thuyền, vang lên những tiếng cười duyên dáng và cả những giọng đùa giỡn tựa chuông bạc, vang vọng mãi trong Vô Nhai Hải Vực.
Cũng ở trong Vô Nhai Hải Vực, có một con thuyền cô độc lặng lẽ bồng bềnh trên mặt biển, trên con thuyền đó, có một nữ tử tuyệt sắc, đôi đồng tử xinh đẹp của nàng nhìn về xa xăm, để mặc cho con thuyền trôi dạt, không biết điểm cuối là ở phương nào!
Còn có người nói tận mắt nhìn thấy Tần Vấn Thiên dắt theo rất nhiều tiên tử chơi thuyền trên hồ, thích thú mãn nguyện tận hưởng ánh mặt trời, giống như những người bình thường vậy, chỉ có điều những người bên cạnh hắn quá kinh đẹp diễm lệ.
Tin tức Tần Vấn Thiên quay lại thế giới Lạp Tử du ngoạn không cánh mà bay, được lan truyền nhanh chóng, điên cuồng tràn khắp mọi ngóc ngách, tới mọi nơi trên thế giới Lạp Tử, thậm chí còn lan cả tới Thanh Huyền Tiên Vực, có nhân vật Giới Chủ và Thiên Thần tới thế giới Lạp Tử giáo hóa chúng sinh, bọn họ dùng tiên niệm và thần niệm cường đại bao phủ khắp thế giới đó, nhưng không hề phát hiện ra tung tích của Thần Vương, hoặc cũng có thể Thần Vương với thủ đoạn nghịch thiên khiến cho thần niệm căn bản chẳng thể dò ra được sự tồn tại của hắn.
Vùng đất Đại Hạ trước đây, thành Vọng Châu, gia tộc Hoa Thị, gần đây không chút yên ổn.
Hoa gia là gia tộc mà năm đó Hoa Thái Hư đã lưu lại một nhánh huyết mạch ở thế giới Lạp Tử, truyền tự cho tới ngày nay.
Hai mươi năm trước, gia tộc Hoa Thị sinh ra một đứa trẻ sơ sinh, để nhớ tới vị thiên kiêu tuyệt thế đã từng xuất hiện trong gia phả của Hoa Thị, bọn họ đặt tên cho đứa trẻ là Hoa Thái Hư, từ Thanh Huyền Tiên Vực có tin tức truyền tới, Hoa Thái Hư được Thần Vương Điện truy phong Luân Hồi Chủ, hắn vì cứu giúp chúng sinh mà hóa đạo hi sinh, Hoa Thị, hi vọng tử tôn của bọn họ có thể ghi khắc cái tên này.
Bởi thế, bọn họ gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào Hoa Thái Hư mới sinh này, Hoa Thái Hư cũng không khiến bọn họ thất vọng, đã bộc lộ một thiên phú trước giờ chưa từng có, khí phách hiên ngang, nhưng điều khiến cho gia tộc Hoa Thị phải cuống cuồng náo loạn lại chính là, đúng vào khi chuẩn bị cho Hoa Thái Hư thành thân cưới vợ, thậm chí hôn sự đã bàn thảo xong xuôi, thì không ngờ Hoa Thái Hư lại si mê phật đạo, nếu chỉ là si mê thôi thì cũng đành, tu hành phật pháp thường thì sức mạnh rất cường đại, nhưng Hoa Thái Hư, không ngờ hắn lại… quy y… xuất gia làm tăng, bảo là muốn một lòng hướng phật.
Cả tộc Hoa Thị náo loạn, cha của Hoa Thái Hư thậm chí tức tới đổ bệnh, không muốn nhận đứa con trai này nữa.
Ngày hôm nay, một vị khách thần bí tới gia tộc Hoa Thị, khi gặp người khách này, người của gia tộc Hoa Thị ai ai cũng run lẩy bẩy, gần như muốn quỳ xuống, hai chân lập cập.
- Ta đi linh tinh chút thôi.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, người của gia tộc Hoa Thị biết, tổ tiên Hoa Thái Hư và Thần Vương là chỗ quen cũ, có thể là vì vậy nên Thần Vương mới đích thân tới đây.
Một tăng nhân đặc biệt anh tuấn đi tới, sau khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, hắn khom người cúi đầu nói:
- Thần Vương tới chơi, vừa hay trong lòng ta có chút thắc mắc, muốn xin Thần Vương tiền bối giải đáp cho.
- Ta biết ngươi thắc mắc điều gì, ta không cách nào giải đáp.
Tần Vấn Thiên nhìn hòa thượng tuấn tú trước mặt mình, một nụ cười ôn hòa xuất hiện trên khuôn mặt hắn, hình dáng không giống, tính cách, cũng chẳng giống.
- Người là Thần Vương, mà cũng không thể giải đáp sao?
- Ta tuy là Thần Vương, nhưng Phật pháp quá nông cạn, không có gì có thể chỉ giáo cho ngươi, tương lai, thế giới Thái Cổ, ngươi sẽ nắm giữ phật pháp, phổ độ chúng sinh, khai sáng ra Phật Tông, dẫn dắt con người làm điều thiện, là chính thống của Cửu Thiên Phật đạo, bởi thế, ngươi hãy tự ngộ đi.
Tần Vấn Thiên để lại một câu nói rồi quay người bước đi, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, sau khi nghe thấy những lời hắn nói, thâm tâm của những người trong gia tộc Hoa Thị kích động quay cuồng, sau đó phủ phục trên mặt đất, bái theo hướng Tần Vấn Thiên đã đi, những cơn sóng to gió lớn trỗi dạy trong lòng, lâu lắm mà không thể nào bình ổn được.
Tương lai, thế giới Thái Cổ, Hoa Thái Hư sẽ nắm giữ phật pháp, khai sáng Phật Tông, là chính thống của Cửu Thiên Phật Đạo.
Nếu lời nói này xuất phát từ bất kỳ người nào khác, sợ là người nhà Hoa Gia sẽ cho rằng hắn là kẻ điên, nhưng người nói ra những lời vừa rồi lại là Tần Vấn Thiên, là Thái Cổ Thần Vương, Tần Vấn Thiên.
Hắn nói là vậy, thì chính là vậy, tương lai, Hoa Thái Hư, là Phật Chủ của chúng sinh.
Tin tức Tần Vấn Thiên tới Hoa gia nhanh chóng lan truyền ra ngoài, càng ngày càng có nhiều người vững tin rằng, Phật Chủ hiện nay đang ở thế giới Lạp Tử, mọi người trong thế giới Lạp Tử đều rất kích động, mong mỏi có một ngày mình có thể gặp Thần Vương, nếu có thể được giống như Hoa Thái Hư được phong một danh Phật Chủ vẻ vang thì tuyệt diệu tới chừng nào, chỉ tiếc là, đây, vốn đã được định sẵn, chỉ là một cơn mộng tưởng tuyệt đẹp.
Ngoài việc Tần Vấn Thiên đến gây ra một chút chấn động, thì ở mọi ngóc ngách trong thế giới Lạp Tử còn xảy ra không ít chuyện.
Thí dụ như, vùng đất từng là Tiên Vũ Giới, bên một hồ nước, có một tiên tử từ trên trời hạ xuống, ở ven hồ gảy đàn cổ cầm, khúc nhạc du dương mỹ lệ, như toát ra nỗi tương tư và bi thương vô tận, khúc nhạc kết thúc có thể khiến người ta khóc tới đoạn trường.
Người trong thế gian bàn tán, người có thể khiến tiên tử tương tư khóc tới đoạn trường, không biết là ai?
Hơn nữa vị tiên tử này chỉ ngày đêm gảy đàn, không ăn không uống, viến vô số người cảm thấy thương xót.
Ngoài việc đó ra, còn có một chuyện khiến mọi người chú ý, sư môn một thời của Tần Vấn Thiên, Trượng Kiếm Tông, người trong môn phái này sớm đã có thể tự do tự tại ra vào Thần Vương Điện, nhưng mà, lại có một đại năng tiên tử hạ phàm trần, mở lại một Trượng Kiếm Tông ở thế giới Lạp Tử, dường như muốn hưởng ứng lời kêu gọi của Thần Vương, giáo hóa chúng sinh trong thế giới Lạp Tử.
Vị đại năng tiên tử này dung nhan có một không hai, lạnh lùng cao ngạo tựa băng tuyết, nghe nói, nàng từng là sư tỷ của Thần Vương, đã từng xông pha cùng Thần Vương.
Nhiều năm sau đó, dây đàn của tiên tử gẩy đàn bên hồ đã đứt, đến cuối cùng thì nàng cũng không đợi được người mà nàng tương tư, ngày thứ hai, nàng đã biến mất, từ đó về sau không còn ai thấy nàng nữa, rất nhiều người bị quyến rũ bởi nàng đã đi tìm nàng nhưng đều chẳng thể tìm thấy tung tích của nàng, có người bảo rằng, sau khi dây đàn của nàng đứt, người mà nàng tương tư thương nhớ đã quay lại, đưa nàng đi, cũng có người nói, dây đàn đứt tim đã chết, sợ rằng đã chết vì tình rồi.
Còn như suy đoán nào là đúng thì e rằng người trong thế gian sẽ chẳng ai biết được, chỉ là có người nói từng ở một nơi cách hồ không xa nhìn thấy bóng dáng Thần Vương, đương nhiên, điều này cũng chưa từng được xác thực.
Cuối cùng, ở thế giới Lạp Tử, chẳng còn ai còn nhìn thấy tung tích của Thần Vương, cũng từ đó, Thanh Huyền Tiên Vực lại bắt đầu lan truyền những lời đồn rằng Thần Vương đã tới.
Những nơi từng là Thiên Biến Tiên Môn, Trường Thanh Tiên Quốc, Bắc Minh Tiên Triều, Nam Hoàng Tiên Thành…, từng địa điểm quen thuộc ấy đều lần lượt xuất hiện tung tích của Tần Vấn Thiên, rất nhiều người nói rằng đã từng nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở những nơi này, còn có cả rất nhiều Tiên tử Thần nữ xinh đẹp kiều diễm tới độ khiến người ta ngừng thở.
Vạn Ma Đảo cũng có người nói từng thấy Thần Vương, nhất là trên một Ma đảo ở biên giới của Vạn Ma Đảo, có không ít người nói rằng họ đã nhìn thấy bóng dáng Thần Vương, dường như, Thần Vương tìm kiếm hồi ức gì đó, chẳng lẽ, ở đây có người quen cũ của Thần Vương?
Từ thế giới Lạp Tử tới Thanh Huyền Tiên Vực, rồi lại tới ba mươi ba Thiên Tiên Vực, những lời đồn đoán liên quan đến Thần Vương không ngừng lan truyền, ngày qua ngày, năm qua năm, dường như, đây là những đề tài vĩnh hằng ở ba mươi ba Thiên Tiên Vực.
Hàng trăm ngàn năm trôi qua, lời đồn đại về Thần Vương vẫn cứ được mọi người đề cập tới ở khắp nơi, như thể đâu đâu cũng có mặt hắn.
Thái Cổ trăm ngàn năm sau, đã phồn hoa hơn trước rất nhiều, đã có rất nhiều Thiên Thần ra đời, đương nhiên, đại đa số đều đến từ thế lực Thần Vương Điện, dù gì, những thế lực thuộc về Thần Vương Điện đều có thể được tới Thiên Quất để ngộ đạo, hơn nữa còn có Thiên Thần dốc hết sức mình dồn mọi tâm chí vào việc truyền đạo chỉ giáo, ngoài ra còn có một vài những người vốn có thiên phú dị bẩm bước chân vào Thần Cảnh, khi bọn họ còn ở Giới Chủ Cảnh, bọn họ đã tới thế giới Lạp Tử để giáo hóa truyền đạo, sau đó vào Thiên Quất lên tinh tú vũ mệnh để tu hành, lĩnh hội cảm ngộ Thiên đạo.
Vô số người cảm kích Thần Vương, người trong thiên hạ, chỉ cần có thiên phú bước vào cảnh giới Giới Chủ, vậy thì đều sẽ có cơ hội bước chân vào Thiên Quất để ngộ đạo, kỳ thực cũng có thể được tính như được khai phá ra từ Thiên Quất.
Phía dưới cửa vào Thiên Quất, Vô Nhai Hải Vực, có Tần Thiên Thần Tông to lớn sừng sững, tuy nhiên trong thực tế nơi này đã trở thành di tích rồi, chỉ còn mang ý nghĩa tượng trưng, Thần Vương Điện, mới thật sự là trung tâm thật sự của Thái Cổ hiện nay.
Ngoài Tần Thiên Thần Tông ra, Không Nhai Hải Vực vẫn có một vùng biển rất rộng lớn, suốt ngày có người giương buồm rong thuyền chơi trên biển, ngước nhìn về Thiên Quất, như thể rằng ở trên biển thì có thể gần hơn một chút với bầu trời tinh không.
Ngày hôm đó, một nơi sát biên giới Vô Nhai Hải Vực, xuất hiện một đoàn người, sự xuất hiện của bọn họ đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người, sắc mặt họ tập trung, lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
- Thần Vương.
Một người run rẩy kêu lên.
- Xuỵt.
Tần Vấn Thiên đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, mỉm cười nhìn mọi người, sau đó đưa theo rất nhiều mỹ nhân tiếp tục đi về phía trước, nhất thời, khiến người ta phải hoa mắt chóng mặt.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Thần Vương lên thuyền chạy vào trong hải Vực, những người trên bờ biển ngơ ngẩn nhìn theo cảnh tượng đó, có người nói:
- Trước giờ ta luôn tưởng tượng nếu mình gặp Thần Vương thì sẽ nói gì, nhưng mà khi thật sự nhìn thấy người xuất hiện, đến một câu ta cũng chẳng nói ra nổi.
- Ta cũng vậy.
Bên cạnh hắn, có người cũng có những xúc cảm tương tự, lắc đầu cười khổ sở.
- Các vị Thần Nữ, thật đẹp quá, nữ nhân đẹp nhất Thái Cổ Tiên Vực, sợ rằng đều đang ở bên Thần Vương.
- Ngươi quên rồi sao, còn có một vị đang ở trong Hải Vực.
Có người cười nói, ánh mắt của mọi người sáng lên, nhớ tới dung nhan tuyệt sắc, dung nhan xinh đẹp diễm lệ trên trần thế, từng là đệ nhất mỹ nữ Thiên Vực, nàng giương buồm giong thuyền ở Vô Nhai Hải Vực đã nhiều năm, nhà của nàng chính là ở thành Vô Nhai.
Lúc này, mọi người đột nhiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt mỉm cười, hình như, đã hiểu ra điều gì.
Trong Hải Vực, ở đầu thuyền, Tần Vấn Thiên nằm tĩnh lặng trên boong thuyền, chắp hai tay sau đầu, thư thái tận hưởng ánh mặt trời, bên cạnh hắn, Mạc Khuynh Thành t ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:
- Trước đây luôn ở trong Thiên Quất trên Hải Vực này, nhưng chưa từng thật sự ngắm nhìn vùng biển này, hóa ra, lại đẹp đến như vậy.
- Khuynh Thành của ta đẹp nhất.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Vậy mấy người tỷ tỷ Thanh Nhi thì sao?
Mạc Khuynh Thành cười khẽ nói.
- Các nàng ấy đẹp như Khuynh Thành vậy.
Tần Vấn Thiên nói.
- Mồm mép.
Mạc Khuynh Thành trừng mắt với hắn một cái, nhưng nàng vẫn rất tận hưởng, bất kể lặp lại bao nhiêu lần, vẫn cứ là ấm áp như thế.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên đột nhiên nói:
- Khuynh Thành, chúng ta sinh một đứa trẻ đi.
- Á…
Mạc Khuynh Thành thình lình bị một câu nói đó làm cho giật mình, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, thấy Tần Vấn Thiên nhìn chăm chăm vào mình, nàng quay ngoắt đầu đi, nói:
- Huynh tìm Thanh Nhi tỷ tỷ ấy.
- Thanh Nhi.
Tần Vấn Thiên đứng dậy, quay đầu nhìn Thanh Nhi cười nói.
- Huynh tốt nhất tìm U Hoàng tỷ tỷ đi.
Giọng nói Thanh Nhi vang lên giòn tan, Tần Vấn Thiên lại nhìn Bắc Minh U Hoàng.
- Ta?
Lập tức khuôn mặt Bắc Minh U Hoàng đỏ hồng lên, lặng lẽ liếc nhìn mọi người, sau đó khe khẽ gật đầu.
- U Hoàng tỷ tỷ, tỷ…
Sau lưng nàng, rất nhiều mỹ nữ thấy U Hoàng gật đầu không khỏi bật cười tiến lên trước, lập tức khuôn mặt U Hoàng ngượng ngùng xấu hổ đỏ bừng lên, Khuynh Thành và Thanh Nhi lại gài bẫy nàng rồi.
Trên thuyền, vang lên những tiếng cười duyên dáng và cả những giọng đùa giỡn tựa chuông bạc, vang vọng mãi trong Vô Nhai Hải Vực.
Cũng ở trong Vô Nhai Hải Vực, có một con thuyền cô độc lặng lẽ bồng bềnh trên mặt biển, trên con thuyền đó, có một nữ tử tuyệt sắc, đôi đồng tử xinh đẹp của nàng nhìn về xa xăm, để mặc cho con thuyền trôi dạt, không biết điểm cuối là ở phương nào!
Bình luận facebook