• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (3 Viewers)

  • Chương 95 - Chương 95

Chương 95 NHÌN THẤU ĐÁO CẢ RỒI

Thấy không, giờ lại gọi tới rồi.



Có thể đợi một thời gian lâu như vậy mới gọi điện thoại, sự kiên nhẫn của Kỳ Dư đã vượt ra ngoài dự liệu của Thịnh Đường, nhưng sau đó suy nghĩ lại, cô cảm thấy, chắc chắn đến tám, chín phần là anh ấy đã giải quyết gọn ghẽ được La Chiếm.



Quả không sai, cô vừa bắt máy, Kỳ Dư ở đầu kia điện thoại đã sốt sắng nói: “Đường Đường, Đường Đường, em yên tâm. Đối với bất kỳ yêu cầu nào của em, La Chiếm cũng đều đồng ý. Em chỉ về phía Đông, cậu ta không dám đi sang phía Tây…”



La Chiếm tung một cú đá qua, phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp, còn không mau đi vào chuyện chính!”



Cực kỳ khó chịu, xem ra cả quá trình đàm phán cũng đều nồng nặc mùi thuốc súng.



Thịnh Đường ở đầu này xem trò vui, ở đầu kia Kỳ Dư tươi cười giải thích: “Thời tiết nóng, con người mà, tâm tính cũng trở nên bực dọc hơn một chút. Không sao không sao, cậu ta chỉ giận dỗi một chút thôi, không ảnh hưởng tới công việc của em đâu. Nhanh, mau cho anh nhìn một chút đi.”



Loại tình bạn cách mạng này thật là…



Đối với chuyện Kỳ Dư muốn được xem tranh ba chiều qua video call, Thịnh Đường đã thông báo và thống nhất với Giang Chấp từ trước. Việc này phải theo đúng trình tự, vì dẫu sao cũng liên quan tới văn vật quốc gia. Giang Chấp lại đích thân đi nói chuyện với thầy Hứa, cũng là để đảm bảo cho thân phận nhà khôi phục văn vật của Kỳ Dư.



Thế nên, Thịnh Đường cũng không làm khó Kỳ Dư nữa. Cô quay ống kính, giơ cao di động để anh ấy được no con mắt một lần.



Trong màn hình, những tiếng kêu sửng sốt của Kỳ Dư cứ liên tục vang lên. Anh ấy không khỏi ngỡ ngàng thở dài. Thịnh Đường nghe mà có cảm giác đôi tai cũng chai lỳ theo. Cô nói với anh ấy: “Anh không thể thay thế một từ khác để hình dung sao?”



Vào giây phút này, Kỳ Dư chẳng buồn quan tâm Thịnh Đường ném đá gì mình, cho dù có đâm anh ấy một nhát dao anh ấy cũng vui lòng, liên tục nói: “Đường Đường, em quả thực chính là đại ân nhân của anh. Quá hoành tráng, quá vĩ đại…”



Thịnh Đường tha thứ cho sự nghèo nàn từ ngữ của anh ấy.

Xem trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ, Thịnh Đường cầm di động đến mỏi nhừ cánh tay, cộng thêm việc tên si mê bích họa Kỳ Dư cũng rất giỏi sai khiến người ta, lúc thì bảo cô dịch sang bên trái, lúc lại bắt cô nhích sang bên phải. Đặt ở vị trí quan sát đẹp nhất vẫn chưa được, còn bắt cô ra khỏi đại diện, bò lên sân khấu kịch để anh ấy được nhìn.



Một ngày nhiệt độ lên tới bốn mươi độ, trong Cố Cung dù có mát hơn đến mấy thì vẫn là một ngày hè oi ả, lại còn là thời điểm nóng nhất trong cả một ngày.



Thịnh Đường bị hành hạ đến mức trán đổ đầy mồ hôi, cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Kỳ Dư! Trên bích họa đâu có hoàn toàn là tranh ba chiều, anh coi như tham khảo là được rồi, đừng có được nước lấn tới! Em tới đây ngắm tranh ba chiều là vì mục đích cá nhân của em, anh tưởng em muốn phục vụ anh thật đấy à?”



Kỳ Dư ở đầu bên kia lại giả bộ đáng thương: “Em hành thiện tích đức chút đi, chẳng phải cũng chỉ vì anh khao khát học hỏi sao? Hơn nữa, em coi một người có giá trị cao quý như La Chiếm ra làm sức lao động thì không thể cho anh xem một cách qua loa được, đúng không?”



Thịnh Đường thật sự cảm thấy câu nói “Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo tạo kẻ thù”(*) hoàn toàn là triết lý chính xác. Bây giờ đã dám uy hiếp ngược lại cô rồi sao?




(*) Ý muốn nói: Nếu trong lúc người khác gặp nguy hiểm, bạn giúp một việc nhỏ nhoi, người ta sẽ cảm kích bạn. Nhưng nếu bạn ban phát sự giúp đỡ của mình quá nhiều, tạo ra một sự dựa dẫm, một khi bạn ngừng giúp, ngược lại sẽ khiến người đó sinh lòng căm hận.



“Nói câu này anh không sợ gió to thổi đứt lưỡi hả? Thế nào gọi là tùy tiện qua quýt? Em hết chạy vào trong điện lại chạy ra ngoài điện, hết chuyến nọ tới chuyến kia còn ít à? Chỉ riêng sân khấu kịch em đã phải bò lên ba lần rồi. Đầu gối của em, bộ quần áo này của em dính toàn là bụi, bụi trong Quyện Cần Trai đấy! Lát nữa ra ngoài chưa biết chừng còn bị người ta chụp lên đầu tội danh đánh cắp văn vật. Kỳ Dư, làm người phải lương thiện!”



Khác hẳn với thái độ của cô, Kỳ Dư ở đầu kia vẫn cứ cười hi hi ha ha…



Có một bàn tay vòng qua giật lấy di động của Thịnh Đường. Cô ngước mắt lên nhìn, là Giang Chấp, người đã từ trong điện đi ra ngoài.



Kỳ Dư ở trong video call vẫn còn đang định ngụy biện, không ngờ ống kính xoay chuyển, khuôn mặt của Giang Chấp thình lình xuất hiện, khiến anh ấy sợ run cả tay, miếng dưa hấu rơi xuống đất: “Giang… Giang… Giang…”



“Nhìn rõ rồi chứ?” Giang Chấp hỏi hờ hững.



Kỳ Dư nào dám sai khiến Giang Chấp, gật đầu lia lịa: “Nhìn rõ rồi, nhìn thấu đáo cả rồi.”



“Ừm.” Ánh nắng hắt xuống màn hình điện thoại cực kỳ chói, Giang Chấp hơi nheo mắt lại, điệu bộ ấy lọt vào ánh mắt của Kỳ Dư chỉ thể hiện một thái độ nghiêm nghị.



“Tư liệu về tranh ba chiều tôi đã gửi vào email của cậu, đều do các nhà nhiếp ảnh trong cung đình chụp lại, còn có thể nhìn ngắm tỉ mỉ hơn.”



Ý thực chất anh muốn nói là: Đừng bắt Thịnh Đường cầm di động đứng ở đây lãng phí thời gian nữa.



Kỳ Dư sao lại không nghe ra?



Anh ấy cuống quýt gật đầu: “Được, được, hiểu rồi, tôi hiểu rồi.”



“Sao Tia Sét Xanh lại cùng cậu đi làm vậy?” Giang Chấp đổi hướng nhìn.



Cơ hội tranh công tới rồi, tới lúc thể hiện kỹ thuật thực sự rồi!



Kỳ Dư hắng giọng: “Anh giao Tia Sét Xanh cho tôi chăm sóc, tôi không thể lơ là được, đã nhận sự ủy thác của người ta thì phải tận tụy tới cùng…”



Anh ấy còn chưa kịp nói hết câu di động đã bị La Chiếm giật lại, La Chiếm hỏi thẳng thừng: “Tia Sét Xanh đi ngoài rồi, phải làm sao?”



Một người đứng bên ngoài màn hình như Thịnh Đường cũng cảm thấy ngượng ngập thay cho Kỳ Dư…



“Số lần đi ngoài có nhiều không?” Giang Chấp hỏi.



“Cũng không thể gọi là quá nhiều, đi hai lần vì liên tục ăn vụng dưa hấu.”



“Cứ quan sát xem sao. Nó đạo hạnh cao, khả năng tự chữa bệnh cho bản thân rất tốt, nếu mới chỉ hai ba lần thì cứ mặc kệ nó. Nếu tiếp tục đi ngoài nặng thì đưa nó tới bệnh viện thú y uống chút thuốc là được.”



Thịnh Đường nghĩ, Tia Sét Xanh thật là đáng thương, vớ phải một ông bố như thế này…



Kỳ Dư vội vàng giật lại di động: “Tôi đang định tối nay đưa nó đến bệnh viện thú y đây…”



“Kỳ Dư.” Giang Chấp ngắt ngang lời giải thích của anh ấy: “Khu vực làm việc cấm để rùa bò vào, cậu coi đó là chỗ dắt thú cưng đi dạo à? Để Tia Sét Xanh ở trong nhà là được rồi, nó đâu phải không biết tự chăm sóc bản thân mình.”

Nghe lại càng lạnh lùng và xa cách hơn.



Ngay lúc Tia Sét Xanh đang định tranh thủ thêm một cơ hội nữa ăn vụng nghe xong cũng phải rụt đầu vào trong mai rùa, lòng đầy ấm ức: Tôi chỉ là một con rùa, rùa, có hiểu không? Một con rùa chậm chạp như tôi, làm sao biết cách chăm sóc bản thân chứ?

Vietwriter.vn

Sau khi ngắt điện thoại, Giang Chấp quay đầu lại nhìn Thịnh Đường, lúc này cô đang ngồi sụp xuống bên cạnh móc móc viên sỏi để nghịch.



Mặt cô đỏ bừng lên, cho dù đầu đội mũ lưỡi trai nhưng những lọn tóc trên góc trán vẫn bị mồ hôi thấm đẫm.



Giang Chấp cũng quả thực phục cô, anh khẽ quát cô: “Đường Tiểu Thất, cô có bị ngốc không? Không biết tìm chỗ nào mát mẻ đứng vào à?”



Thịnh Đường ngước đầu lên nhìn anh, cảm thấy càng đau đầu hơn.



“Anh vẫn còn đang cầm di động của tôi đấy, tôi đi thế nào được?”



Giang Chấp suýt chút nữa tức đến thổ huyết: “Trong di động của cô còn có cơ mật quốc gia à?” Anh cúi người xuống, xách cổ áo sau gáy của cô lên: “Lập tức đứng dậy cho tôi.”



Hôm nay cô mặc một chiếc áo phông cổ rộng, quần áo mùa hè vốn dĩ đã mỏng, bị anh kéo như vậy, cúc áo ở cổ trước bung ra một cái, cộng thêm dáng áo cũng không dài nên một phần eo của Thịnh Đường đã lộ ra ngoài, vừa thon gọn vừa trắng trẻo cực kỳ nổi bật.



Thịnh Đường kêu lên một tiếng, giơ tay che đi eo của mình. Giang Chấp sắc mặt ngượng ngập, lập tức buông tay. Nhưng anh vừa buông tay như vậy thì qua mấy chiếc cúc áo bị bung đã thoạt nhìn thấy một cảnh đẹp đầy màu sắc.



Giang Chấp không thể né tránh ánh mắt của mình, nhìn trọn vẹn.



Thịnh Đường cúi đầu nhìn theo hướng anh đang nhìn, sửng sốt, lập tức túm gọn cổ áo vào, mặt đỏ hơn ban nãy gấp mấy lần. Trong lúc thẹn quá hóa giận, cô cũng buột miệng nói ra: “Giữa ban ngày ban mặt, anh định giở trò lưu manh gì đấy?”



Giang Chấp bị cô tố cáo nhưng không thể ngụy biện được gì, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Đường Tiểu Thất, nếu như tôi muốn giở trò lưu manh, còn có thể giữ cô đến tận bây giờ chắc?”



Nghe xong, Thịnh Đường cảm thấy sóng lòng chợt cuộn trào, thở hụt hơi. Cô vội vàng cài cúc áo lại cẩn thận, tiện thể giật lại di động. Giang Chấp khoanh tay trước ngực, lúc đi ngang qua người cô, anh mỉm cười buông một câu: “Không nhìn ra đấy, phát triển cũng rất tốt.”



Thịnh Đường sững người, sau đó lập tức hiểu ra ý của anh, anh dũng từ phía sau nhào tới, túm chặt lấy cánh tay của anh, cắn một cái thật mạnh.



Giang Chấp đã định quay trở vào trong điện rồi, nào ngờ Thịnh Đường cắn ngược mình một cái, anh đau đớn kêu lên một tiếng: “Cô là chó Phốc đấy à!”



“Ai bảo anh ăn nói ngứa tai!”



Giang Chấp cúi đầu xuống nhìn, trên cánh tay xuất hiện dấu răng hai hàm khá sâu, còn rất đều đặn.



Xuống tay cũng tàn nhẫn đấy.

“Đã ăn nói ngứa tai cô còn cắn tay tôi làm gì!”



Sau khi anh bật ra câu ấy cả hai người đều sững sờ, không cắn cánh tay thì cắn vào đâu…



Giang Chấp là người phá vỡ cục diện gượng gạo này trước, một tay anh ấn lên trán cô: “Trò hư!”



Thịnh Đường lấy hai cánh tay khua loạn xạ trước mặt: “Anh phiền quá đi…”



Hai người họ đang đùa nghịch với nhau thì nghe thấy có một người cất tiếng gọi khẽ khàng, nhẹ nhàng: “Giang Chấp.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom