• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (10 Viewers)

  • Chương 232 - Chương 232

Chương 232

GỌI EM DẬY

Một ánh mắt hoàn toàn không giấu giếm.

Thịnh Đường hướng theo ánh mắt đó của anh, cúi đầu xuống nhìn, gương mặt đột ngột nóng rực lên. Cô kéo vội chăn lên, nhìn anh chằm chằm: “Quá đáng rồi đấy, anh nhìn thật đấy à?”

“Đương nhiên là nhìn thật rồi, mấy hình ảnh kiểu này cũng đâu có tiện nhìn giả nhỉ?” Giang Chấp trả lời đầy lý lẽ.

Thịnh Đường bặm môi, lát sau mới nói: “Công khai ‘giở trò háo sắc’ với em phải không?”

“Thế còn em ngày ngày nghĩ xem anh ‘sống’ có tốt hay không, không phải đang ‘giở trò háo sắc’ với anh à?” Giang Chấp nghiêm túc hỏi ngược lại.

Thịnh Đường vùng lên phản bác: “Em ngày nào cũng nghĩ tới lúc nào?”

“Thế tức là thi thoảng nghĩ?” Giang Chấp cười gian manh, sát lại gần cô: “Tóm lại là có nghĩ rồi, nếu đã tò mò như vậy, chẳng phải em thử là xong chuyện sao?”

Thịnh Đường giơ tay đẩy anh ra!

Chẳng phải chỉ là dậy thôi sao, dám dùng chiêu này khiêu khích cô.

Chân vừa chạm vào dép lê, cô đã nghe thấy tiếng bà chủ vang lên ngoài cửa…

“Ăn sáng nhé.”

Thịnh Đường sững người.

***

Bữa sáng là cháo trắng với màn thầu, có mấy miếng đậu phụ tương nho nhỏ với dưa mặn bà chủ tự muối, trứng gà luộc, hoành thánh và sủi cảo rau hẹ vừa mới ra lò, đối với một bữa sáng gia đình tự chuẩn bị như vậy là phong phú lắm rồi.

Cửa của nhà khách được mở một lúc vào lúc sáng sớm tinh mơ. Lúc bà chủ dọn dẹp vệ sinh và đợi Thịnh Đường cùng mọi người xuống ăn sáng thì cánh cửa đã được đóng lại, không khí hơi lạnh, có mùi thơm của thức ăn và thoang thoảng mùi củi lửa.

Mùi hương này cũng có thể ngửi thấy ở một số nhà nông tại Đôn Hoàng, Thịnh Đường cảm thấy khá nhung nhớ, rồi lại nhớ tới chuyện Trình Tần kể hồi còn rất nhỏ cô ấy sống ở nhà bà ngoại, dùng nồi đại và củi lửa để nấu cơm. Mỗi khi tới giờ cơm, bầu không khí liền um mùi khói và lửa, bao bọc lấy mùi không khí trong lành, rất hạnh phúc.

Khương Tấn đã xuống dưới nhà từ sớm, sau khi nhìn thấy Giang Chấp thì vẫy tay với anh. Bên cạnh anh ấy còn bốn người khác, có lẽ là người của đội khảo cổ.

Anh ấy dành ra hai chỗ cho Giang Chấp và Thịnh Đường. Sau khi đợi họ ngồi xuống ổn định, Khương Tấn giới thiệu mọi người với nhau một lượt. Một trong số bốn người đó Thịnh Đường từng gặp rồi, đó chính là cô Bạch, ba người còn lại đảm nhiệm các vị trí khác nhau trong lăng mộ nhà Hán.

Ba người họ từ lâu đã biết sẽ có một nhà khôi phục bích họa tới công trường, sau khi nhìn thấy Giang Chấp bèn lần lượt bắt tay, cực kỳ khách khí.

Thần thái những người bên bàn họ so với bàn khác rõ ràng là khác hẳn nhau. Nhưng Thịnh Đường cảm thấy thành phần tri thức có khí chất của thành phần tri thức, đàn ông thô kệch cũng có sức hấp dẫn của đàn ông thô kệch. Nhà khách này giống như nơi tập trung của nhân sỹ giang hồ vậy, có thể đựng sự tao nhã trên trời cao cũng có thể chứa sự giản dị nơi trần thế.

Lúc Thịnh Đường đi gắp dưa muối, bà chủ ôm một chồng đĩa vừa rửa sạch đi qua, nhét vào trong tủ khử trùng, bận rộn xong không lập tức đi ngay mà nhiệt tình giới thiệu cho Thịnh Đường về món dưa muối nhà bà.

Nói món này do chính tay ông nhà làm, lại nói ông nhà chỉ có món này là sở trường, làm cực kỳ ngon. Nếu không phải ưng ý điểm này ở ông, bà đã ly hôn từ lâu rồi.

Thịnh Đường nhìn ra được bà chủ chỉ nói ngoài miệng vậy thôi.

Trước sau cũng chỉ khoảng một ngày rưỡi, cái nhìn của cô về hai vợ chồng nhà họ đã thay đổi khá nhiều. Ban đầu khi nhìn thấy ông chủ, cô cảm thấy ông ấy rất hung hãn, cộng thêm cái thể hình đó, Thịnh Đường lúc nào cũng lo lắng một giây sau ông ấy sẽ vung nắm đấm về phía ai đó và đánh nhau một trận.

Nhưng trông ông ấy có vẻ hung dữ vậy mà lại suốt ngày bị bà chủ quát, mỗi lần bị quát ông vẫn cứ cười hờ hờ, cũng không giận dữ, không bực dọc. Xung quanh có hàng xóm, mỗi lần nhìn thấy ông họ đều hỏi: Lại bị vợ dạy cho một bài rồi hả?

Ông chủ bèn cười ha ha gật đầu: Ừm, lại ăn chửi rồi.

Hàng xóm lại đáp trả một câu: Phải nghe lời vợ chứ.

Ông chủ gật đầu: Đúng, lời vợ nói chính là thánh chỉ.

Ấn tượng của Thịnh Đường dành cho đàn ông Đông Bắc chính là: Cao ráo, cơ thể rắn chắc, nói năng thì hào sảng, hở một chút là động tay động chân.

Cô từng hỏi Trình Tần: Đám đàn ông Đông Bắc quê cậu có phải đều hay đánh vợ không?

Trình Tần ngẫm nghĩ rồi nói: Cũng tùy từng người, bây giờ đại đa số đàn ông Đông Bắc đều không có thói quen này.

Cô lại hỏi Trình Tần: Vậy bây giờ đàn ông Đông Bắc ra sao?

Trình Tần nói: Ra ngoài giỏi chém gió, về nhà sợ vợ.

Đàn ông Đông Bắc mà lại sợ vợ? Cô không tin, cô cảm thấy đàn ông Đông Bắc là hùng hổ hung hãn nhất.

Trình Tần cười sằng sặc, liếc nhìn và cô nói: Vậy là cậu chưa gặp những người phụ nữ Đông Bắc mạnh mẽ rồi. Vietwriter.vn

Lần này, sau khi gặp bà chủ nhà, cuối cùng Thịnh Đường cũng hiểu thế nào là mạnh mẽ.

Chưa nói đến chất giọng to, bà ấy còn quát ông chủ như quát con trai. Đương nhiên, con trai nhà họ cũng không ít lần bị ăn mắng. Có lúc nói điên lên bà còn trực tiếp cầm “vũ khí”. Ở bà, gần như không nhìn thấy hai chữ “dịu dàng” viết như thế nào.

Nhưng tối qua sau khi tắm rửa xong, Thịnh Đường xuống dưới nhà, vô tình nhìn thấy bà chủ đang bôi thuốc cho ông chủ, vừa bôi còn vừa càm ràm: Ông có bị ngốc không, vai này đau ông không biết đổi qua vai kia vác à? Còn nữa, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, cổ tay ông có vết thương, lúc bẻ xương đừng có mà dùng sức như thế? Bẻ thêm vài lần hỏng cả tay, cùng lắm còn có tôi cơ mà? Ông không biết kêu lên một tiếng à?

Nói thì gay gắt đấy nhưng những lời càm ràm không có hồi kết ấy lại tràn đầy tình cảm vợ chồng.

Thịnh Đường hỏi Trình Tần: Vậy nếu thật sự đánh nhau, phụ nữ Đông Bắc đánh lại được đàn ông Đông Bắc à?

Trình Tần nói: Cậu quá xem thường sức chiến đấu của phụ nữ Đông Bắc rồi, họ là thành phần có thể cầm dao cầm kiếm đấy. Sau khi đánh xong, làm bữa rượu là có thể giảng hòa.

Thịnh Đường cảm thấy, những đôi vợ chồng Đông Bắc thật sự là… nhiều thú vui ghê.



Sau khi bà chủ giới thiệu cho cô mấy món dưa muối, bèn hạ thấp giọng xuống nói với cô: “Sư phụ cô thương cô lắm đấy, sáng sớm đã phải đích thân qua gọi giường.”

Gọi giường…

Đầu óc Thịnh Đường mơ hồ.

Bà chủ mím môi cười, sửa lại: “Là đánh thức cô dậy ấy.”

Nhìn theo bóng bà chủ rời đi, Thịnh Đường cảm thấy mình thật thảm hại trước mặt người ta.

Lúc ăn cơm, Khương Tấn như tiêm trước cho Giang Chấp và Thịnh Đường một “mũi dự phòng”. Một là điều kiện dưới mộ không tốt, hai là mỗi ngày từ công trường về nhà khách chỉ có hai chuyến xe, nếu giữa chừng muốn quay về chỉ có thể đi bộ, hoặc thuê xe đạp.

Giang Chấp không quá quan tâm, Thịnh Đường tươi cười nói với họ: Điều kiện trong hang đá Đôn Hoàng cũng không tốt, chúng em đã quen cả rồi.

Khương Tấn nhìn cô, chân thành cảm thán: Em mới có hai mươi tuổi thôi ư? Nhỏ tuổi như vậy mà kinh nghiệm thật là phong phú.

Thịnh Đường thổi thổi tóc mái của mình: “Em 26 rồi, trông trẻ thôi.”

“26?” Khương Tấn quan sát cô một lượt: “Trẻ thật đấy, thật sự nhìn chỉ khoảng mười tám, mười chín thôi.”

“Cảm ơn anh nhé.” Thịnh Đường nói.

“Thật sự không nhìn ra đó.”

Bốn người còn lại cũng lần lượt nói là không giống.

Giang Chấp cũng không tham gia vào chủ đề này. Anh cố nhịn cười: Còn 26 cơ đấy, sao không tự nói mình 36 luôn đi?

Thịnh Đường thảnh thơi húp cháo, nghĩ bụng: Đám người này cũng ngốc nghếch thật, làm gì có cô gái nào chủ động nói thật về tuổi của mình, chắc chắn là bốc phét ra thôi.

Bà chủ bê một đĩa trứng tráng đi ra.

Bà đặt lên bàn, mùi thơm ấy cứ gọi là khiến người ta chảy nước dãi.

Không ai gọi trứng tráng cả.

Vả lại, đã có trứng gà luộc rồi, ai còn gọi cả đĩa trứng tráng vào lúc sáng sớm thế này?

Bà chủ cười ha ha nói với Giang Chấp: “À thì… chuyện tối qua ấy mà, hai người đừng coi là thật. Cậu xem, người của đội khảo cổ đều ở đây, tôi không dám gánh trách nhiệm này đâu. Đám người đó chỉ thích bịa chuyện, mọi người nghe qua rồi thì thôi.”

Thì ra là…

Khương Tấn nghe mà chẳng hiểu chuyện gì, bèn hỏi: “Tối qua làm sao vậy?”

Bà chủ liên tục nói không sao, không sao, chỉ là có người nói mấy lời ma quỷ thần thánh, làm cô bé đây sợ.

Khương Tấn càng thấy khó hiểu.

Ngược lại, Giang Chấp đặt đũa xuống bàn, hỏi thẳng Khương Tấn không chút kiêng dè: “Rốt cuộc lăng mộ bên dưới chùa Long Phúc được phát hiện như thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom