• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (4 Viewers)

  • Chương 234 - Chương 234

Chương 234

VỊ TRÍ ĐỐI ỨNG CỦA SAO CHÍNH

Thiên văn đồ được lấy làm nội dung của bích họa là điều rất hiếm gặp, nhưng lăng mộ nhà Hán ở chùa Long Phúc vừa hay lại tồn tại một khu vực như thế.

Trong mộ có thiết bị chiếu sáng, được để ở mức độ lớn nhất tránh có những tia sáng chiếu thẳng vào các bích họa xung quanh. Giang Chấp ngẩng đầu lên nhìn, bản đồ sao cực kỳ tỉ mỉ, không giống kiểu được vẽ lên một cách tùy ý.

Nếu nói rằng diện tích của bức bích họa này lớn đến mức nào thì thật ra nó cũng không quá khoa trương, nhưng kỹ thuật hội hoa cực kỳ xuất sắc, chỉ một diện tích không quá lớn cũng đã miêu tả ra được phương hướng của những vì tinh tú trên bầu trời.

Chính diện bên dưới thiên văn đồ chính là quan tài của chủ mộ, một quan tài chính, hai quan tài phụ, trước mắt có vẻ vẫn chưa tiến hành “khai quan”(*).

(*) Mở nắp quan tài.

Trong đó bên cạnh một cỗ quan tài phụ quả thật có hố chôn theo, trong hố có thi thể, ban đầu Giang Chấp không hề quan tâm xem bên trong có mấy cỗ thi thể. Bên cạnh quan tài phụ còn lại cũng là một hố chôn theo, trong hố có lẽ là một số đồ vật được chôn theo đã được người của đội khảo cổ vận chuyển đi, tiến hành bảo vệ rồi.

Giang Chấp dồn mọi sự tập trung của mình vào bức thiên văn đồ. Anh ngắm nghía rất lâu, phát hiện trong bức bích họa này có hình vẽ của một ngôi sao là lớn nhất, cũng có nghĩa là trong lòng của người họa sĩ lúc đó, ngôi sao này sáng nhất và quan trọng nhất.

Ngôi sao quan trọng nhất, có lẽ nên đối ứng với người quan trọng nhất dưới trần thế nhỉ.

Ánh nhìn của Giang Chấp hướng xuống vị trí đặt quan tài chính một cách hết sức tự nhiên.

Bình thường Thịnh Đường là người bạo dạn nhất, bình thường dù là những câu chuyện về ma quỷ, thần thánh hay phim ảnh kinh dị cũng chẳng thể làm cô sợ hãi. Nhưng lần này thì khác. Thứ nhất, lăng mộ này có liên quan mật thiết tới quần thể cổ mộ thời Đông Hán ở Liêu Dương, một người còn mới như cô không thể tùy tiện sờ mó, chạy lung tung, bằng không sẽ gây thêm phiền phức cho Giang Chấp.

Thứ hai là… dẫu sao ở đây cũng có ba người đang nằm, à không, nếu tính cả mấy người đang nằm trong hố chôn theo kia thì sẽ còn nhiều tổ tông thời cổ đại hơn nữa. Hàng loạt cái xác đang được bày ra đó, bảo cô không sởn tóc gáy là điều không thể.

Cô đi sát bên cạnh Giang Chấp, Giang Chấp đi tới đâu cô bám theo tới đó. Giang Chấp nhìn thấy gì thì cô nhìn thấy cái ấy.

Bây giờ, Giang Chấp đang đối chiếu vị trí chòm sao và vị trí quan tài. Thịnh Đường thấy vậy, hỏi anh: “Thông thường mà nói ở thời cổ đại đều là quân vương được ví với ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, chủ nhân ngôi mộ ở đây chắc chắn không phải đế vương Đông Hán, thế nên dám ngang nhiên dùng sao để ví von mình như thế này ư?”

“Thế nên, vị trí đối ứng của ngôi sao to nhất này không phải là quan tài chính.” Giang Chấp nhẹ nhàng nói.

Khương Tấn tiến lên, cười nói: “Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ vị trí sao chính hướng thẳng vào mộ chính, về sau mới phát hiện là không phải. Thế nên Giáo sư Giang, anh có thể tìm ra vị trí đối ứng của ngôi sao chính không?”

Thịnh Đường ngước mắt nhìn Khương Tấn, hơi mím môi lại.

Cô nghĩ thầm trong bụng: Ha, đang ra đề bài kiểm tra đấy à. Xem ra cái vẻ chân thành chào đón lúc trước giờ đã bị chiết khấu rồi. Cũng đúng, làm việc ở những nơi như thế này, không phải người trong ngành thì cũng là chuyên gia, chẳng ai là có bản lĩnh nửa vời cả. Bất thình lình xuất hiện một người tới hỗ trợ kỹ thuật, không có chút bản lĩnh thật sự sao có thể khiến họ vui vẻ tâm phục khẩu phục?

Chỉ có điều…

Thịnh Đường ngẩng đầu nhìn chòm sao chính trên bản đồ sao, phải tìm vị trí đối ứng như thế nào đây? Sao được vẽ ở đó, nhìn từ các góc độ khác nhau, nói nó đối ứng với bất kỳ vị trí nào cũng được cả.

Giang Chấp thì cười cười nhưng không lập tức thông báo đáp án ngay mà hỏi ngược lại Khương Tấn: “Cũng có nghĩa là các anh đã biết được vị trí đối ứng của sao chính rồi đúng không?”

“Đúng vậy.” Khương Tấn mỉm cười.

“Mất bao nhiêu thời gian để tìm ra?” Giang Chấp lại hỏi.

Khương Tấn rất kiêu hãnh: “Hai ngày chăng, việc tìm ra vị trí đối ứng của sao chính được tiến hành đồng thời với việc vận chuyển đồ chôn cùng, không tốn quá nhiều thời gian.”

Giang Chấp gật gù vẻ đã hiểu ra.

Khương Tấn thấy vậy, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe nói Giáo sư Giang chuyên về bích họa phương Tây, khoảng thời gian trước lại từng tới Đôn Hoàng làm hỗ trợ kỹ thuật, chắc là rất ít khi tiếp xúc với bích họa lăng mộ phải không. Thật ra không tìm được cũng rất bình thường, dù sao thì bích họa lăng mộ so với hang đá hoặc giáo đường hay là…”

“Tiểu Thất, mang đèn pin qua đây.” Giang Chấp không đoái hoài việc Khương Tấn nói gì, thản nhiên dặn Thịnh Đường.

Thịnh Đường nghe thấy vậy bèn làm theo.

Cô lấy đèn pin ra, hai chiếc. Giang Chấp lại hỏi cô: “Lúc nào cũng mang theo gương trang điểm phải không?”

Thịnh Đường tuy không quá chú trọng diện mạo bên ngoài nhưng đặc trưng của con gái thì vẫn còn tồn tại. Mỗi lần ra cửa, trong ba lô của cô lại có đủ các món đồ linh tinh. Anh dám khẳng định, nếu lúc này mượn của cô cái bấm móng tay chắc chắn cô cũng có.

Quả nhiên, cô gật đầu, rút từ trong ba lô ra một chiếc gương nhỏ.

Hình vỏ sò, mặt lưng vẽ hình Phi Thiên Đôn Hoàng, viền kim loại, chia làm hai nửa, ở giữa có một nút vặn xoay nhỏ, ấn nhẹ là sẽ bật ra, trên dưới đều có gương. Nó là chiếc gương được Thịnh Đường mua ở chợ đêm khi lần đầu tiên đặt chân tới Đôn Hoàng, Phi Thiên trên gương đã sắp mờ tịt, chân tay gãy rời.

Cô cũng không thường xuyên sử dụng cho lắm, chỉ có thói quen bỏ nó vào trong ba lô, bỏ dần bỏ dần chớp mắt đã rất nhiều năm trôi qua, người không biết còn nghĩ cô có tình cảm đặc biệt nào đó với chiếc gương này nữa, thật ra cô chỉ lười thay mà thôi.

Lúc đưa chiếc gương cũ kỹ này cho Giang Chấp, Thịnh Đường không hề cảm thấy ngượng ngập một chút nào, cô đường hoàng giúp anh mở gương ra.

Giang Chấp không vội dùng, ngược lại nhìn hình vẽ trên mặt một chút rồi thở dài nói: “Sau này anh trai mua cho em cái khác.”

Thịnh Đường “ồ” lên một tiếng, cũng không quá để ý.

Ngược lại là Khương Tấn, nghe xong câu này liền cảm thấy khó hiểu. Chẳng phải là quan hệ thầy trò sao? Sao lại có “anh trai” ở đây?

Giang Chấp tay cầm gương, bảo Thịnh Đường chiếu một chùm sáng đèn pin hắt lên mặt gương, rồi chiếu cây đèn pin còn lại lên mặt kia, sau đó nhẹ nhàng xoay chuyển góc độ của gương. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com

Ánh sáng của gương gấp khúc, chiếu lên bản vẽ sao.

Một giây sau cảnh tượng khiến người ta kinh ngạc đã xuất hiện.

Hai tia sáng gấp khúc tập trung lại trên chòm sao chính, tạo thành hai chùm sáng giao nhau trong không trung, lần lượt chiếu về hai hướng khác nhau.

Thịnh Đường “wao” lên một tiếng.

Một tia chiếu về phía bên trái của bức tường chính diện, một tia chiếu vào một trong những bức tượng đá của hố chôn cùng.

Khương Tấn sửng sốt kêu thất thanh: “Sao lại là hai chỗ?”

Giang Chấp ghi nhớ vị trí, cất gọn chiếc gương nhỏ đi, tiện thể nhét vào trong túi quần của mình, cười hỏi Khương Tấn: “Xem ra mọi người mới chỉ tìm ra chỗ tượng đá thôi phải không.”

Khương Tấn không nói phải cũng không nói không phải, tóm lại sắc mặt khá ngượng ngập.

“Bích họa trên tường đá chính diện vừa nhìn đã thấy có vấn đề, mấy người tìm tới tôi há chẳng phải cũng vì phát hiện ra vấn đề sao? Không ngờ lại không nhìn ra vấn đề mấu chốt.” Lúc Giang Chấp nói câu này, ngữ khí ít nhiều có phần khích bác.

Khương Tấn vốn dĩ muốn lẳng lặng tìm hiểu tận cùng mọi thứ của Giang Chấp. Nếu thật sự đây chỉ là một chiếc gối thêu hoa đẹp nhưng vô dụng thì anh ấy coi như đã cho Giang Chấp một màn phủ đầu. Cho dù ở lại đội khảo cổ, thì cũng đừng mang danh chuyên gia ra chỉ đông chỉ tây.

Ai dè, Giang Chấp lại chặn đầu anh ấy ngay một chiêu.

Họ mất hai ngày để tìm ra vị trí đối ứng của chòm sao chính, nhưng Giang Chấp trước sau mất chưa đầy hai phút. Trong hai phút này còn bao gồm cả thời gian anh trêu chọc học trò của mình?

Kết quả, lại tìm ra hai chỗ.

Dù sao Khương Tấn cũng là đội trưởng, cũng coi như đã rất điêu luyện trong việc đối nhân xử thế, và thế là chủ động tìm đường lùi cho mình: “Sự chuyên nghiệp của Giáo sư Giang khiến tôi thật sự khâm phục, thật tình khâm phục. Lúc đó chúng tôi chỉ cảm thấy bích họa trên bức tường đá chính diện nhất định có vấn đề, bởi vì bích họa trên những bức tường khác anh cũng đã thấy rồi đấy, chúng tôi đều đã tiến hành khôi phục, duy chỉ có bức chính diện này là chưa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom