Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45 - Chương 45 MỘT CHỮ TƯỢNG
Chương 45 MỘT CHỮ TƯỢNG
Nghe xong câu ấy, Thịnh Đường cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Đã làm đồ ăn ngon cho anh rồi, anh còn kén cá chọn canh, không muốn ăn thì em cầm đi.”
Tiêu Dã lập tức giữ lại hộp điểm tâm, làm trọn công tác cười trừ, nghĩ bụng: Cho dù trong này có bỏ thuốc độc anh cũng ăn, ai bảo thiếu lương thực chứ.
“Cho em xem thứ này khá thú vị.” Tiêu Dã cuống quýt khoe khoang với Thịnh Đường, cầm một tập số liệu và hình ảnh mẫu vật giao cho cô: “Đây là một mẫu vật thời Hồi Cốt nằm ở bên phải tường phía Đông, sơ bộ phán đoán có lẽ là bức “Khuyết lầu đồ”, rất giống với bức khai quật được từ mộ của Ý Đức Thái tử(*) tại huyện Càn, Thiểm Tây năm 71. Sử dụng phương pháp hội họa dán vàng dán bạc. Nhưng em nhìn xem, bình thường người ta sẽ dán vàng ra lớp ngoài cùng. Còn trong hang số 0 của chúng ta, chỗ này lại được dán vàng bên dưới màu vẽ. Anh đã làm thêm việc lấy số liệu của mẫu vật ở một vài chỗ khác, phát hiện có không ít nơi áp dụng phương thức hội họa kim khí đều không lộ ra ngoài.”
(*) Chú thích:
(1) Hãn quốc Uyghur, hay Đế quốc Uyghur; tên thời nhà Đường là Hồi Cốt hay Hồi Hột là một đế quốc Đột Quyết của người Duy Ngô Nhĩ tồn tại trong khoảng một thế kỷ từ giữa thế kỷ VIIIđến thế kỷ IX.
(2) Khuyết lầu: Là một tháp cổng nghi lễ, tự do trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc. Được phát triển lần đầu tiên vào thời nhà Chu, các tháp que được sử dụng để hình thành các cổng nghi lễ đến các lăng mộ, cung điện và đền thờ trên khắp Trung Quốc tiền hiện đại cho đến triều đại nhà Thanh.
(3) Ý Đức Thái Tử: Lý Trọng Nhuận (682 - 8 tháng 10 năm 701), còn có tên là Lý Trọng Chiếu, tức Ý Đức thái tử, là con trai thứ nhất (hoặc thứ hai) của Đường Trung Tông - vị vua thứ tư và thứ sáu của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, mẹ là Vi Hoàng hậu. Ông bị bà nội là nữ hoàng Võ Tắc Thiên giết hại vào năm 701.
“Sợ bị người ta ăn cắp mất?” Đây là nguyên nhân trực tiếp nhất mà Thịnh Đường có thể nghĩ tới.
Tiêu Dã đăm chiêu: “Cũng rất có thể, vì dù sao cũng có không ít bích họa trong hang có dấu hiệu bị cạo.”
“Dù thế nào, đây cũng được coi là một điểm khác biệt giữa hang số 0 và các hang đá khác.”
Vừa nghe cô nói như vậy, tâm trạng Tiêu Dã rất kích động, lập tức ôm chặt lấy cô, nói cô là Chung Tử Kỳ, nói anh ấy là Du Bá Nha… Thịnh Đường khó khăn lắm mới kéo anh ấy ra được: “Trù ẻo em đoản mệnh phải không?”
“Là tri âm.” Tiêu Dã nhấn mạnh trọng điểm, rồi lại nói trên đời này những người hiểu anh ấy không nhiều. Trước kia đã nghĩ Giang Chấp là một người có thể sẻ chia tâm sự. Không ngờ Giang Chấp là kiểu người mắt mọc ngược trên đỉnh đầu, đối với tất cả mọi việc anh ấy làm đều xem thường, không ngó ngàng tới.
Theo lời tố cáo đầy máu và nước mắt của Tiêu Dã, Giang Chấp trước đó từng tới Viện Nghiên cứu một lần, đặc biệt xem xét nhưng tài liệu và số liệu do anh ấy làm ra, kết quả buông một câu: Những thứ có thể dùng mắt thường cũng đưa ra được kết luận, nhất thiết phải dùng tới máy móc?
Cuối cùng Giang Chấp còn vỗ vỗ vai Tiêu Dã, chân thành nói một câu: Cần cù bù thông minh, cậu cố gắng lên.
“Nói anh ngốc nghếch? Bảo anh bù lại sự ngốc nghếch đó? Anh là đại đệ tử cuối cùng sư phụ anh! Ngay cả sư phụ cũng thừa nhận anh là người sinh ra để làm công việc này, sao qua miệng cậu ta đã trở thành người không có năng khiếu vậy?”
Thịnh Đường là người nhanh nhạy cỡ nào chứ, cô tiếp tục nói hùa theo cơn phẫn nộ của Tiêu Dã: “Đúng vậy, người này cũng tự cao tự đại quá rồi đấy? Vậy ý tức là kinh nghiệm của anh ta đáng tin cậy hơn máy móc? Rốt cuộc anh ta từ đâu đến, dám nói mấy câu này e rằng chỉ có những bậc thầy khôi phục với kinh nghiệm phong phú như Giáo sư Hồ mà thôi.”
“Cậu ta… Xét về năng lực, cậu ta quả thực hơn chúng ta một bậc, nhưng cũng chỉ hơn một chút thôi.” Tiêu Dã ngang nhiên chặn đứng “bậc thang” mà Thịnh Đường giăng ra, đáp một cách qua loa: “Nếu không thì Giáo sư Hồ cũng đâu tìm cậu ta tới. Nhưng mà, anh tức là tức cái thái độ của cậu ta!”
Thịnh Đường mắng thầm trong bụng, có ma mới tin anh!
“Về lý mà nói, những người có tay nghề điêu luyện hầu như đều từ Đôn Hoàng chúng ta mà ra, trước kia anh ta làm ở đâu vậy?” Cô không từ bỏ việc gạn hỏi: “Em đã xem qua hộp dụng cụ của anh ta, những đồ vật đó đều nhiều năm tuổi rồi, cảm giác có khi còn lớn tuổi hơn cả anh ta nữa.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiêu Dã mỉm cười, tháo găng tay ra, đi tới bồn rửa, rửa tay sạch sẽ: “Công cụ là thứ càng dùng càng lộ rõ độ tuổi, chỉ có thể chứng tỏ thời gian làm việc của cậu ấy dài hơn người thường, chứ chẳng thể hiện được gì. Hơn nữa có những dụng cụ khôi phục dùng một lần rồi bỏ, càng không nhìn ra được gì. Giang Chấp ấy à, trước kia cậu ấy về nước chỉ để làm hỗ trợ kỹ thuật, còn thường xuyên ở nước ngoài.”
“Có một chữ Tượng.” Thịnh Đường nhìn Tiêu Dã chằm chằm: “Sao em lại nhớ là chỉ có những nhà khôi phục đời trước mới thích khắc chữ lên dụng cụ nhỉ?”
Các nhà khôi phục đời trước đều không đặt cho mình những danh hiệu ra vẻ nho nhã, trưởng giả, bởi vì ở trong lòng họ, họ chính là những người thợ khôi phục bích họa, đều thuộc kiểu sống nhờ vào đôi bàn tay.
“Thế ư?” Bàn tay đang cầm điểm tâm của Tiêu Dã chợt khựng lại, nét kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt tuyệt đối không phải là giả vờ. Ngẫm nghĩ một chút, anh ấy nhét miếng bánh vào miệng, lúng búng nói: “Anh quả thật chưa được nhìn qua đồ nghề của cậu ấy, có thể cậu ấy khắc sở thích của mình lên đó thôi, hoặc có khi lại do chính Giáo sư Hồ tặng cho cậu ấy, coi như một sự kỳ vọng mà trưởng bối dành cho hậu bối.”
Nghe xong câu ấy, Thịnh Đường cảm thấy cực kỳ khó hiểu: “Đã làm đồ ăn ngon cho anh rồi, anh còn kén cá chọn canh, không muốn ăn thì em cầm đi.”
Tiêu Dã lập tức giữ lại hộp điểm tâm, làm trọn công tác cười trừ, nghĩ bụng: Cho dù trong này có bỏ thuốc độc anh cũng ăn, ai bảo thiếu lương thực chứ.
“Cho em xem thứ này khá thú vị.” Tiêu Dã cuống quýt khoe khoang với Thịnh Đường, cầm một tập số liệu và hình ảnh mẫu vật giao cho cô: “Đây là một mẫu vật thời Hồi Cốt nằm ở bên phải tường phía Đông, sơ bộ phán đoán có lẽ là bức “Khuyết lầu đồ”, rất giống với bức khai quật được từ mộ của Ý Đức Thái tử(*) tại huyện Càn, Thiểm Tây năm 71. Sử dụng phương pháp hội họa dán vàng dán bạc. Nhưng em nhìn xem, bình thường người ta sẽ dán vàng ra lớp ngoài cùng. Còn trong hang số 0 của chúng ta, chỗ này lại được dán vàng bên dưới màu vẽ. Anh đã làm thêm việc lấy số liệu của mẫu vật ở một vài chỗ khác, phát hiện có không ít nơi áp dụng phương thức hội họa kim khí đều không lộ ra ngoài.”
(*) Chú thích:
(1) Hãn quốc Uyghur, hay Đế quốc Uyghur; tên thời nhà Đường là Hồi Cốt hay Hồi Hột là một đế quốc Đột Quyết của người Duy Ngô Nhĩ tồn tại trong khoảng một thế kỷ từ giữa thế kỷ VIIIđến thế kỷ IX.
(2) Khuyết lầu: Là một tháp cổng nghi lễ, tự do trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc. Được phát triển lần đầu tiên vào thời nhà Chu, các tháp que được sử dụng để hình thành các cổng nghi lễ đến các lăng mộ, cung điện và đền thờ trên khắp Trung Quốc tiền hiện đại cho đến triều đại nhà Thanh.
(3) Ý Đức Thái Tử: Lý Trọng Nhuận (682 - 8 tháng 10 năm 701), còn có tên là Lý Trọng Chiếu, tức Ý Đức thái tử, là con trai thứ nhất (hoặc thứ hai) của Đường Trung Tông - vị vua thứ tư và thứ sáu của nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, mẹ là Vi Hoàng hậu. Ông bị bà nội là nữ hoàng Võ Tắc Thiên giết hại vào năm 701.
“Sợ bị người ta ăn cắp mất?” Đây là nguyên nhân trực tiếp nhất mà Thịnh Đường có thể nghĩ tới.
Tiêu Dã đăm chiêu: “Cũng rất có thể, vì dù sao cũng có không ít bích họa trong hang có dấu hiệu bị cạo.”
“Dù thế nào, đây cũng được coi là một điểm khác biệt giữa hang số 0 và các hang đá khác.”
Vừa nghe cô nói như vậy, tâm trạng Tiêu Dã rất kích động, lập tức ôm chặt lấy cô, nói cô là Chung Tử Kỳ, nói anh ấy là Du Bá Nha… Thịnh Đường khó khăn lắm mới kéo anh ấy ra được: “Trù ẻo em đoản mệnh phải không?”
“Là tri âm.” Tiêu Dã nhấn mạnh trọng điểm, rồi lại nói trên đời này những người hiểu anh ấy không nhiều. Trước kia đã nghĩ Giang Chấp là một người có thể sẻ chia tâm sự. Không ngờ Giang Chấp là kiểu người mắt mọc ngược trên đỉnh đầu, đối với tất cả mọi việc anh ấy làm đều xem thường, không ngó ngàng tới.
Theo lời tố cáo đầy máu và nước mắt của Tiêu Dã, Giang Chấp trước đó từng tới Viện Nghiên cứu một lần, đặc biệt xem xét nhưng tài liệu và số liệu do anh ấy làm ra, kết quả buông một câu: Những thứ có thể dùng mắt thường cũng đưa ra được kết luận, nhất thiết phải dùng tới máy móc?
Cuối cùng Giang Chấp còn vỗ vỗ vai Tiêu Dã, chân thành nói một câu: Cần cù bù thông minh, cậu cố gắng lên.
“Nói anh ngốc nghếch? Bảo anh bù lại sự ngốc nghếch đó? Anh là đại đệ tử cuối cùng sư phụ anh! Ngay cả sư phụ cũng thừa nhận anh là người sinh ra để làm công việc này, sao qua miệng cậu ta đã trở thành người không có năng khiếu vậy?”
Thịnh Đường là người nhanh nhạy cỡ nào chứ, cô tiếp tục nói hùa theo cơn phẫn nộ của Tiêu Dã: “Đúng vậy, người này cũng tự cao tự đại quá rồi đấy? Vậy ý tức là kinh nghiệm của anh ta đáng tin cậy hơn máy móc? Rốt cuộc anh ta từ đâu đến, dám nói mấy câu này e rằng chỉ có những bậc thầy khôi phục với kinh nghiệm phong phú như Giáo sư Hồ mà thôi.”
“Cậu ta… Xét về năng lực, cậu ta quả thực hơn chúng ta một bậc, nhưng cũng chỉ hơn một chút thôi.” Tiêu Dã ngang nhiên chặn đứng “bậc thang” mà Thịnh Đường giăng ra, đáp một cách qua loa: “Nếu không thì Giáo sư Hồ cũng đâu tìm cậu ta tới. Nhưng mà, anh tức là tức cái thái độ của cậu ta!”
Thịnh Đường mắng thầm trong bụng, có ma mới tin anh!
“Về lý mà nói, những người có tay nghề điêu luyện hầu như đều từ Đôn Hoàng chúng ta mà ra, trước kia anh ta làm ở đâu vậy?” Cô không từ bỏ việc gạn hỏi: “Em đã xem qua hộp dụng cụ của anh ta, những đồ vật đó đều nhiều năm tuổi rồi, cảm giác có khi còn lớn tuổi hơn cả anh ta nữa.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tiêu Dã mỉm cười, tháo găng tay ra, đi tới bồn rửa, rửa tay sạch sẽ: “Công cụ là thứ càng dùng càng lộ rõ độ tuổi, chỉ có thể chứng tỏ thời gian làm việc của cậu ấy dài hơn người thường, chứ chẳng thể hiện được gì. Hơn nữa có những dụng cụ khôi phục dùng một lần rồi bỏ, càng không nhìn ra được gì. Giang Chấp ấy à, trước kia cậu ấy về nước chỉ để làm hỗ trợ kỹ thuật, còn thường xuyên ở nước ngoài.”
“Có một chữ Tượng.” Thịnh Đường nhìn Tiêu Dã chằm chằm: “Sao em lại nhớ là chỉ có những nhà khôi phục đời trước mới thích khắc chữ lên dụng cụ nhỉ?”
Các nhà khôi phục đời trước đều không đặt cho mình những danh hiệu ra vẻ nho nhã, trưởng giả, bởi vì ở trong lòng họ, họ chính là những người thợ khôi phục bích họa, đều thuộc kiểu sống nhờ vào đôi bàn tay.
“Thế ư?” Bàn tay đang cầm điểm tâm của Tiêu Dã chợt khựng lại, nét kinh ngạc thoáng qua trên gương mặt tuyệt đối không phải là giả vờ. Ngẫm nghĩ một chút, anh ấy nhét miếng bánh vào miệng, lúng búng nói: “Anh quả thật chưa được nhìn qua đồ nghề của cậu ấy, có thể cậu ấy khắc sở thích của mình lên đó thôi, hoặc có khi lại do chính Giáo sư Hồ tặng cho cậu ấy, coi như một sự kỳ vọng mà trưởng bối dành cho hậu bối.”