Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43 - Chương 43
Chương 43 THẾ NÀO GỌI LÀ GIỜ CÔ ĐÃ ĐI THEO ANH TA?
T hịnh Đường bĩu môi, còn cần anh ta sao? Hơn nữa câu này nghe rất vô tâm, hôm khác… Cô bực dọc rót một cốc cà phê cho anh: “Cà phê đen, tự pha đi.”
Tiêu Dã đứng bên cạnh hóng hớt một lúc lâu rồi nói: “Ý cậu muốn nói đến bức tranh kinh biến Niết Bàn trong hai hang đó phải không?”
Giang Chấp không thu chiếc cốc về, cũng không có ý định tự động tay động chân để được “cơm no áo ấm”, anh hơi ngả người: “Phải, trong tranh kinh biến Niết Bàn lại giải thích một cách dùng hoàn toàn khác của Tương phong ô.” Nói rồi, anh ngước mắt lên nhìn Thịnh Đường ở phía đối diện, giơ tay gõ gõ lên thành cốc cà phê, cười hơi gian xảo: “Có muốn nghe sư phụ giải thích, truyền thụ cho không?”
Thịnh Đường bĩu môi: “Tôi tra Baidu.”
“Mấy thứ trên Baidu làm sao thú vị bằng nghe tôi nói chứ.” Giang Chấp cười: “Tiểu Thất, nếu bây giờ cô đã đi theo tôi thì phải đối xử với tôi như cái cách cô đối xử với Fan thần. Dù sao thì, xét về đỉnh cao chuyên nghiệp, tôi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Sao lại có loại người nói khoác không biết ngượng như vậy chứ? Còn dám so sánh với Fan thần của cô? Cùng lắm thì bao nhiêu con người đứng trong phòng này cũng đâu phải dạng vừa? Hơn nữa, thế nào gọi là giờ cô đã đi theo anh ta?
Đang định nhắc nhở anh đừng có tự mãn thì cô thấy Thẩm Dao dịu dàng bồi thêm một dao: “Bác sỹ Giang, Đường Đường nổi danh là không thích hầu hạ, phục tùng ai. Anh đừng làm khó cô ấy nữa. Ở chỗ chúng tôi, cô ấy là một cục mụn bảo bối, mọi người đều phải cưng chiều, yêu quý.”
Cô ấy ngồi sát bên cạnh Giang Chấp, thế nên động tác thêm sữa thêm đường ngay sau đó cũng tiện vô cùng. Thêm xong xuôi, cô ấy nhẹ nhàng đẩy chiếc cốc ra trước mặt Giang Chấp, mỉm cười: “Anh nếm thử đi.”
La Chiếm ngồi ở chếch đối diện của Thẩm Dao, lẳng lặng ngước mắt lên liếc nhìn cô ấy, rồi lại cắm đầu tiếp tục xay cà phê cho Thịnh Đường.
Giang Chấp nói một tiếng “Cảm ơn”, không nói uống mà cũng không từ chối, ngược lại anh nói một câu nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc với Thịnh Đường: “Học hỏi Thẩm Dao ấy.”
Lại bắt cô học hỏi cô ta?
Cô ta tốt như vậy, anh nhận cô ta làm trợ lý đi, đảm bảo một ngày hai mươi tư tiếng sẽ luôn túc trực bên cạnh ông anh.
“Vâng, nhưng anh cũng phải cho tôi thời gian chứ, mấy chuyện chăm sóc người khác không phải ngày một, ngày hai là có thể học thành tài đâu.” Thịnh Đường đè những suy nghĩ đen tối xuống, nhìn Giang Chấp cười gian manh.
Rõ ràng Giang Chấp rất hài lòng với thái độ “biết sai mà sửa” này của cô. Khóe miệng anh vương nụ cười, anh không truy cứu nữa, tiếp tục chủ đề Tương phong ô.
Vietwriter.vn
“Trong bức kinh biến ‘Niết Bàn trong hang số 148 và hang số 61 tại quần thể Mogao, Tương phong ô xuất hiện với thân phận vật dẫn đường cho linh hồn. Giống như trên bức kinh biến ‘Niết Bàn trong hang số 148 có vẽ hình xe linh cữu, trên nóc xe có một con gà đang đứng. Trung Quốc từ cổ chí kim đã cho rằng gà là loài có khả năng trừ tà diệt ác, đồng âm với tiếng cát trong “cát tường” (may mắn), là điềm lành, dân gian cũng có một cách gọi đó là “gà âm dương”. Gà đứng trên quan tài là sự kết hợp của truyền thống Trung Quốc và tín ngưỡng Phật giáo. Mà con gà này, trên thực tế là tồn tại dưới hình thức biến tướng của Tương phong ô, vừa có thể dẫn dắt cho linh hồn của người chết vừa có thể đón gió, nghiệm hướng gió. Có điều, Tương phong ô trong mộ nhà Hán ở Quy Sơn thì lại có một cách nói khác.”
Thịnh Đường nghe say sưa mê mẩn, gạn hỏi: “Có phải mọi người cho rằng Tương phong ô có thể giao tiếp linh hồn, thế nên gọi con trong mộ người Hán là chim âm dương?”
“Cũng không phải là vì nguyên nhân này.” Tiêu Dã nói tiếp lời của Giang Chấp để giải đáp cho nghi hoặc của cô: “Có thầy giáo đi vào ngôi mộ nhà Hán ở Quy Sơn để giúp đỡ việc khôi phục đã nói, cơ thể của con Tương phong ô đó một nửa sáng một nửa tối, thoạt nhìn sẽ cảm thấy giống như một nửa ở dương gian, một nửa ở âm thế. Thế nên mới được gọi là chim âm dương.”
Thẩm Dao chống tay lên má, đôi mắt to long lanh nước như muốn mê hoặc người ta: “Liên quan đến chuyện chim âm dương, tôi cũng đã nghe nói một chút. Hình như người ta nói thân chim trên Tương phong ô trong bích họa trên thực tế được dùng lá thếp vàng dán thành. Sau khi những kẻ trộm mộ cạo lớp thếp vầng ấy đi thì thân chim đã biến dạng.”
Thịnh Đường bình thường không ưng tác phong của Thẩm Dao, nhưng khi đối mặt với công việc, cô không bao giờ tùy tiện phủ nhận sự chuyên nghiệp của Thẩm Dao. Nghe được lời này xong, cô không hiểu: “Nếu lá thếp vàng trên Tương phong ô bị cạo đi toàn bộ, thì sự biến sắc xảy ra trên Tương phong ô qua thời gian cũng nên xuất hiện toàn bộ chứ, sao lại một bên sáng một bên tối vậy?”
T hịnh Đường bĩu môi, còn cần anh ta sao? Hơn nữa câu này nghe rất vô tâm, hôm khác… Cô bực dọc rót một cốc cà phê cho anh: “Cà phê đen, tự pha đi.”
Tiêu Dã đứng bên cạnh hóng hớt một lúc lâu rồi nói: “Ý cậu muốn nói đến bức tranh kinh biến Niết Bàn trong hai hang đó phải không?”
Giang Chấp không thu chiếc cốc về, cũng không có ý định tự động tay động chân để được “cơm no áo ấm”, anh hơi ngả người: “Phải, trong tranh kinh biến Niết Bàn lại giải thích một cách dùng hoàn toàn khác của Tương phong ô.” Nói rồi, anh ngước mắt lên nhìn Thịnh Đường ở phía đối diện, giơ tay gõ gõ lên thành cốc cà phê, cười hơi gian xảo: “Có muốn nghe sư phụ giải thích, truyền thụ cho không?”
Thịnh Đường bĩu môi: “Tôi tra Baidu.”
“Mấy thứ trên Baidu làm sao thú vị bằng nghe tôi nói chứ.” Giang Chấp cười: “Tiểu Thất, nếu bây giờ cô đã đi theo tôi thì phải đối xử với tôi như cái cách cô đối xử với Fan thần. Dù sao thì, xét về đỉnh cao chuyên nghiệp, tôi nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.”
Sao lại có loại người nói khoác không biết ngượng như vậy chứ? Còn dám so sánh với Fan thần của cô? Cùng lắm thì bao nhiêu con người đứng trong phòng này cũng đâu phải dạng vừa? Hơn nữa, thế nào gọi là giờ cô đã đi theo anh ta?
Đang định nhắc nhở anh đừng có tự mãn thì cô thấy Thẩm Dao dịu dàng bồi thêm một dao: “Bác sỹ Giang, Đường Đường nổi danh là không thích hầu hạ, phục tùng ai. Anh đừng làm khó cô ấy nữa. Ở chỗ chúng tôi, cô ấy là một cục mụn bảo bối, mọi người đều phải cưng chiều, yêu quý.”
Cô ấy ngồi sát bên cạnh Giang Chấp, thế nên động tác thêm sữa thêm đường ngay sau đó cũng tiện vô cùng. Thêm xong xuôi, cô ấy nhẹ nhàng đẩy chiếc cốc ra trước mặt Giang Chấp, mỉm cười: “Anh nếm thử đi.”
La Chiếm ngồi ở chếch đối diện của Thẩm Dao, lẳng lặng ngước mắt lên liếc nhìn cô ấy, rồi lại cắm đầu tiếp tục xay cà phê cho Thịnh Đường.
Giang Chấp nói một tiếng “Cảm ơn”, không nói uống mà cũng không từ chối, ngược lại anh nói một câu nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc với Thịnh Đường: “Học hỏi Thẩm Dao ấy.”
Lại bắt cô học hỏi cô ta?
Cô ta tốt như vậy, anh nhận cô ta làm trợ lý đi, đảm bảo một ngày hai mươi tư tiếng sẽ luôn túc trực bên cạnh ông anh.
“Vâng, nhưng anh cũng phải cho tôi thời gian chứ, mấy chuyện chăm sóc người khác không phải ngày một, ngày hai là có thể học thành tài đâu.” Thịnh Đường đè những suy nghĩ đen tối xuống, nhìn Giang Chấp cười gian manh.
Rõ ràng Giang Chấp rất hài lòng với thái độ “biết sai mà sửa” này của cô. Khóe miệng anh vương nụ cười, anh không truy cứu nữa, tiếp tục chủ đề Tương phong ô.
Vietwriter.vn
“Trong bức kinh biến ‘Niết Bàn trong hang số 148 và hang số 61 tại quần thể Mogao, Tương phong ô xuất hiện với thân phận vật dẫn đường cho linh hồn. Giống như trên bức kinh biến ‘Niết Bàn trong hang số 148 có vẽ hình xe linh cữu, trên nóc xe có một con gà đang đứng. Trung Quốc từ cổ chí kim đã cho rằng gà là loài có khả năng trừ tà diệt ác, đồng âm với tiếng cát trong “cát tường” (may mắn), là điềm lành, dân gian cũng có một cách gọi đó là “gà âm dương”. Gà đứng trên quan tài là sự kết hợp của truyền thống Trung Quốc và tín ngưỡng Phật giáo. Mà con gà này, trên thực tế là tồn tại dưới hình thức biến tướng của Tương phong ô, vừa có thể dẫn dắt cho linh hồn của người chết vừa có thể đón gió, nghiệm hướng gió. Có điều, Tương phong ô trong mộ nhà Hán ở Quy Sơn thì lại có một cách nói khác.”
Thịnh Đường nghe say sưa mê mẩn, gạn hỏi: “Có phải mọi người cho rằng Tương phong ô có thể giao tiếp linh hồn, thế nên gọi con trong mộ người Hán là chim âm dương?”
“Cũng không phải là vì nguyên nhân này.” Tiêu Dã nói tiếp lời của Giang Chấp để giải đáp cho nghi hoặc của cô: “Có thầy giáo đi vào ngôi mộ nhà Hán ở Quy Sơn để giúp đỡ việc khôi phục đã nói, cơ thể của con Tương phong ô đó một nửa sáng một nửa tối, thoạt nhìn sẽ cảm thấy giống như một nửa ở dương gian, một nửa ở âm thế. Thế nên mới được gọi là chim âm dương.”
Thẩm Dao chống tay lên má, đôi mắt to long lanh nước như muốn mê hoặc người ta: “Liên quan đến chuyện chim âm dương, tôi cũng đã nghe nói một chút. Hình như người ta nói thân chim trên Tương phong ô trong bích họa trên thực tế được dùng lá thếp vàng dán thành. Sau khi những kẻ trộm mộ cạo lớp thếp vầng ấy đi thì thân chim đã biến dạng.”
Thịnh Đường bình thường không ưng tác phong của Thẩm Dao, nhưng khi đối mặt với công việc, cô không bao giờ tùy tiện phủ nhận sự chuyên nghiệp của Thẩm Dao. Nghe được lời này xong, cô không hiểu: “Nếu lá thếp vàng trên Tương phong ô bị cạo đi toàn bộ, thì sự biến sắc xảy ra trên Tương phong ô qua thời gian cũng nên xuất hiện toàn bộ chứ, sao lại một bên sáng một bên tối vậy?”