Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42 - Chương 42 TƯƠNG PHONG Ô
Chương 42 TƯƠNG PHONG Ô
“Chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên viết đại một bài văn ngắn thôi mà.” Tiêu Dã sướng rơn trong bụng: “Hóa ra người thích bài viết đó là em. Tiểu sư muội có mắt thưởng thức đấy. Em nói xem liệu đây có phải duyên phận của hai chúng ta không?”
Thịnh Đường cười hờ hờ hai tiếng: “Duyên phận thì không dám nhận. Văn chương mà… Uyên thâm quá nên ít người thấu hiểu.”
“Là ai vừa mới nói viết cũng không tệ nhỉ?” Tiêu Dã nghe thấy vậy rất ấm ức: “Đâu thể nào thấy là người nhà mình viết thì ra sức vùi dập?”
“Tiêu sư huynh, môn Ngữ văn của anh do giáo viên Thể dục đứng lớp à?” Thịnh Đường phản bác lại anh ấy một câu: “Nói anh văn phong uyên thâm ít người thấu hiểu và chê anh viết không hay là hai chuyện khác nhau.”
Tiêu Dã bị oán cũng không giận dữ, ngược lại hớn hở ra mặt, bỏ mặc Giang Chấp đó, đi tới khoác bờ vai nhỏ của Thịnh Đường: “Chỉ cần tiểu sư muội thích là được, những người khác có thấu hiểu được hay không quan trọng.”
Nói đến mức mà có một khoảnh khắc Thịnh Đường cũng cảm thấy mình cần phải cảm động.
Sau khi vào hang, Thẩm Dao liên tục quan sát bốn phía xung quanh. Một vài cảnh tượng rõ ràng lúc trước đã nhìn thấy vậy mà giờ đây đều trở lại với trạng thái im ắng chết chóc. Lại nghe thấy Giang Chấp nói tới chuyện “linh hồn trong bích họa”, cô ấy lí nhí cất tiếng: “Bác sỹ Giang, câu chuyện linh hồn trong bích họa giết người mà anh kể cuối cùng đã có kết luận chưa?”
“Nghe nói là có liên quan tới vật chất trong không khí, khi con người ta đứng đó một lúc sau sẽ nảy sinh những ảo giác.” Giang Chấp hờ hững nói.
Kỳ Dư tỏ thái độ thận trọng: “Tính chất của hang số 0 khác hẳn mà phải không? Chúng ta đã từng làm kiểm tra hàm lượng không khí, không hề phát hiện có sự tồn tại của vật chất đặc biệt nào.”
“Tính chất không giống nhưng có thể tham khảo để điều tra theo hướng này.” Giang Chấp ngẩng đầu lên nhìn những hình Phi Thiên đó. Thời gian lâu dài, chỗ phai màu đã phai màu, chỗ hỏng hóc đã hỏng hóc, chỗ bong tróc đã bong tróc, tình trạng không còn nguyên vẹn, chỉ có thể nhìn được đại khái.
Bên dưới Phi Thiên hình như có bức tranh kinh biến, nhưng cũng mơ hồ không rõ nét. Anh đứng phía trước bích họa, ngắm nghía một chút rồi nói tiếp: “Ngôi mộ nhà Hán ở Quy Sơn(*) được khai quật năm 81, mọi người đều biết phải không? Đến nay vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn chưa thể lý giải, một trong những bí ẩn ấy chính là “tương phong ô”(**) nằm trên nóc chiếc xe chở linh cữu trong bích họa mà còn được gọi với cái tên là loài chim âm dương.”
(*) Ngôi mộ nhà Hán là một trong những điểm di tích quan trọng ở khu thắng cảnh Quy Sơn, Từ Châu, là ngôi mộ chôn cất chung phu thê Sở Vương Khoảnh Vương, Lưu Chú, đời thứ sáu nhà Tây Hán.
(**) Tương phong ô: Dụng cụ đón gió hình chim được làm bằng đồng thời cổ đại, thường được đặt trên đỉnh cao nhất của kiến trúc. Ô ở đây nghĩa là quạ.
***
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Tên anh là thời gian. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
“Tương phong ô? Bên dưới hang số 45 và hang số 288 của quần thể Mogao đều có ma, chẳng phải đó là dụng cụ hình chim dùng để đo lường sức gió thời cổ đại sao? Sao trong bích họa mộ nhà Hán, tương phong ô lại được dùng trên xe chở linh cữu?”
Sau khi trở về từ hang số 0, cả đoàn người bọn họ tiến hành mở cuộc họp thảo luận về những tình hình trước mắt ở trong hang. Ngoài việc tập trung lên phương án khôi phục đối với các mặt tường trọng điểm, những gì Kỳ Dư và mọi người gặp phải đương nhiên cũng nằm trong nội dung thảo luận. Thế nên, Thịnh Đường đặt ra nghi vấn này.
Phòng khách nhà Giang Chấp trở thành địa bàn họp hành tạm thời. Các đồ gia dụng cơ bản chưa được chuyển tới, mấy con người túm tụm lại với nhau cũng khiến căn nhà trở nên trống trải, rộng lớn hơn. Mấy người họ tự động vác ghế từ nhà của mình qua. Thịnh Đường chủ động pha cà phê cho mọi người, nhưng không phải là kiểu hòa tan, tất cả đều được xay tại chỗ.
Cô pha cả một bình to tướng. Cô nghĩ bụng với cái miệng kén chọn chỉ si tình với trà sữa của Giang Chấp chắc sẽ không gây họa cho cà phê của cô. Nhưng Giang Chấp lại ngang nhiên đường hoàng sai bảo cô một câu: Cho thêm cả đường và sữa, cảm ơn.
Uống hết ba cốc to mà vẫn thấy anh có vẻ chưa hết cơn thèm.
Thịnh Đường mỏi nhừ hai tay, thẳng thừng long trọng giao lại nhiệm vụ xay cà phê cho La Chiếm. Đối với việc này, La Chiếm không hề phàn nàn, bày ra biểu cảm “được phục vụ thiên tài là vinh hạnh vô cùng”. Khiến Tiêu Dã nhìn thấy cảnh ấy càng lúc càng hồ nghi, Thịnh Đường này có thể trị một người đàn ông “man” như La Chiếm, bắt anh ấy phục vụ chu đáo cũng là chuyện hiếm có.
Kỳ Dư ngồi gần được hưởng sái, là người đầu tiên được trải nghiệm kiểu phục vụ tận tay của La Chiếm. Anh ấy uống không ít cà phê đen, cũng thêm rất nhiều đường và sữa, khiến Thịnh Đường nhìn mà tiếc nuối, nghĩ bụng: Đám người này toàn là phần tử biến thái, lãng phí đồ ngon.
Nhưng đối với những “phần tử biến thái”, chất lượng của cà phê ra sao không quan trọng, quan trọng là nó có thể giúp mọi người tỉnh táo hơn. Chí ít thì Kỳ Dư sau khi uống hết cốc cà phê của mình và giật thêm cốc của La Chiếm thì cả con người như sống lại, kịp thời chỉnh sửa lại câu nói ban nãy của Thịnh Đường. Vietwriter.vn
“Tương phong ô trong hang số 45 và hang số 288 ở quần thể Mogao đều đã được đơn giản hóa, gọi là “ngũ lượng”. Còn như trong hang số 31, 231, 238 và 18 thì kết cấu có phần phức tạp hơn, đó mới là tương phong ô đúng theo ý nghĩa, thường được đặt trên nóc nhà hoặc đỉnh tháp. Đương nhiên, trong đội nghi trượng thời cổ đại cũng có xe tương phong ô. Trong Tây Kinh tạp ký có ghi chép, triều Hán mỗi khi tiễn biệt ai đó xuống hoàng tuyền là chuẩn bị trăm xe ngàn ngựa.”
“Thôi được rồi, vậy có liên quan gì tới tương phong ô đỗ trên linh cữu trong mộ nhà Hán?” Thịnh Đường nhấn mạnh vấn đề muốn hỏi.
Giang Chấp chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: “Cô từng vào hang số 148 và hang số 16 ở Mogao chưa?”
Thịnh Đường lắc đầu.
Giang Chấp đặt chiếc cốc ra trước mặt cô: “Pha thêm cho sư phụ một cốc cà phê, hôm khác sư phụ sẽ dẫn học trò vào đó quan sát.”
“Chỉ là rảnh rỗi không có việc gì làm nên viết đại một bài văn ngắn thôi mà.” Tiêu Dã sướng rơn trong bụng: “Hóa ra người thích bài viết đó là em. Tiểu sư muội có mắt thưởng thức đấy. Em nói xem liệu đây có phải duyên phận của hai chúng ta không?”
Thịnh Đường cười hờ hờ hai tiếng: “Duyên phận thì không dám nhận. Văn chương mà… Uyên thâm quá nên ít người thấu hiểu.”
“Là ai vừa mới nói viết cũng không tệ nhỉ?” Tiêu Dã nghe thấy vậy rất ấm ức: “Đâu thể nào thấy là người nhà mình viết thì ra sức vùi dập?”
“Tiêu sư huynh, môn Ngữ văn của anh do giáo viên Thể dục đứng lớp à?” Thịnh Đường phản bác lại anh ấy một câu: “Nói anh văn phong uyên thâm ít người thấu hiểu và chê anh viết không hay là hai chuyện khác nhau.”
Tiêu Dã bị oán cũng không giận dữ, ngược lại hớn hở ra mặt, bỏ mặc Giang Chấp đó, đi tới khoác bờ vai nhỏ của Thịnh Đường: “Chỉ cần tiểu sư muội thích là được, những người khác có thấu hiểu được hay không quan trọng.”
Nói đến mức mà có một khoảnh khắc Thịnh Đường cũng cảm thấy mình cần phải cảm động.
Sau khi vào hang, Thẩm Dao liên tục quan sát bốn phía xung quanh. Một vài cảnh tượng rõ ràng lúc trước đã nhìn thấy vậy mà giờ đây đều trở lại với trạng thái im ắng chết chóc. Lại nghe thấy Giang Chấp nói tới chuyện “linh hồn trong bích họa”, cô ấy lí nhí cất tiếng: “Bác sỹ Giang, câu chuyện linh hồn trong bích họa giết người mà anh kể cuối cùng đã có kết luận chưa?”
“Nghe nói là có liên quan tới vật chất trong không khí, khi con người ta đứng đó một lúc sau sẽ nảy sinh những ảo giác.” Giang Chấp hờ hững nói.
Kỳ Dư tỏ thái độ thận trọng: “Tính chất của hang số 0 khác hẳn mà phải không? Chúng ta đã từng làm kiểm tra hàm lượng không khí, không hề phát hiện có sự tồn tại của vật chất đặc biệt nào.”
“Tính chất không giống nhưng có thể tham khảo để điều tra theo hướng này.” Giang Chấp ngẩng đầu lên nhìn những hình Phi Thiên đó. Thời gian lâu dài, chỗ phai màu đã phai màu, chỗ hỏng hóc đã hỏng hóc, chỗ bong tróc đã bong tróc, tình trạng không còn nguyên vẹn, chỉ có thể nhìn được đại khái.
Bên dưới Phi Thiên hình như có bức tranh kinh biến, nhưng cũng mơ hồ không rõ nét. Anh đứng phía trước bích họa, ngắm nghía một chút rồi nói tiếp: “Ngôi mộ nhà Hán ở Quy Sơn(*) được khai quật năm 81, mọi người đều biết phải không? Đến nay vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn chưa thể lý giải, một trong những bí ẩn ấy chính là “tương phong ô”(**) nằm trên nóc chiếc xe chở linh cữu trong bích họa mà còn được gọi với cái tên là loài chim âm dương.”
(*) Ngôi mộ nhà Hán là một trong những điểm di tích quan trọng ở khu thắng cảnh Quy Sơn, Từ Châu, là ngôi mộ chôn cất chung phu thê Sở Vương Khoảnh Vương, Lưu Chú, đời thứ sáu nhà Tây Hán.
(**) Tương phong ô: Dụng cụ đón gió hình chim được làm bằng đồng thời cổ đại, thường được đặt trên đỉnh cao nhất của kiến trúc. Ô ở đây nghĩa là quạ.
***
(Waka là đơn vị duy nhất sở hữu bản quyền tác phẩm Tên anh là thời gian. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!)
“Tương phong ô? Bên dưới hang số 45 và hang số 288 của quần thể Mogao đều có ma, chẳng phải đó là dụng cụ hình chim dùng để đo lường sức gió thời cổ đại sao? Sao trong bích họa mộ nhà Hán, tương phong ô lại được dùng trên xe chở linh cữu?”
Sau khi trở về từ hang số 0, cả đoàn người bọn họ tiến hành mở cuộc họp thảo luận về những tình hình trước mắt ở trong hang. Ngoài việc tập trung lên phương án khôi phục đối với các mặt tường trọng điểm, những gì Kỳ Dư và mọi người gặp phải đương nhiên cũng nằm trong nội dung thảo luận. Thế nên, Thịnh Đường đặt ra nghi vấn này.
Phòng khách nhà Giang Chấp trở thành địa bàn họp hành tạm thời. Các đồ gia dụng cơ bản chưa được chuyển tới, mấy con người túm tụm lại với nhau cũng khiến căn nhà trở nên trống trải, rộng lớn hơn. Mấy người họ tự động vác ghế từ nhà của mình qua. Thịnh Đường chủ động pha cà phê cho mọi người, nhưng không phải là kiểu hòa tan, tất cả đều được xay tại chỗ.
Cô pha cả một bình to tướng. Cô nghĩ bụng với cái miệng kén chọn chỉ si tình với trà sữa của Giang Chấp chắc sẽ không gây họa cho cà phê của cô. Nhưng Giang Chấp lại ngang nhiên đường hoàng sai bảo cô một câu: Cho thêm cả đường và sữa, cảm ơn.
Uống hết ba cốc to mà vẫn thấy anh có vẻ chưa hết cơn thèm.
Thịnh Đường mỏi nhừ hai tay, thẳng thừng long trọng giao lại nhiệm vụ xay cà phê cho La Chiếm. Đối với việc này, La Chiếm không hề phàn nàn, bày ra biểu cảm “được phục vụ thiên tài là vinh hạnh vô cùng”. Khiến Tiêu Dã nhìn thấy cảnh ấy càng lúc càng hồ nghi, Thịnh Đường này có thể trị một người đàn ông “man” như La Chiếm, bắt anh ấy phục vụ chu đáo cũng là chuyện hiếm có.
Kỳ Dư ngồi gần được hưởng sái, là người đầu tiên được trải nghiệm kiểu phục vụ tận tay của La Chiếm. Anh ấy uống không ít cà phê đen, cũng thêm rất nhiều đường và sữa, khiến Thịnh Đường nhìn mà tiếc nuối, nghĩ bụng: Đám người này toàn là phần tử biến thái, lãng phí đồ ngon.
Nhưng đối với những “phần tử biến thái”, chất lượng của cà phê ra sao không quan trọng, quan trọng là nó có thể giúp mọi người tỉnh táo hơn. Chí ít thì Kỳ Dư sau khi uống hết cốc cà phê của mình và giật thêm cốc của La Chiếm thì cả con người như sống lại, kịp thời chỉnh sửa lại câu nói ban nãy của Thịnh Đường. Vietwriter.vn
“Tương phong ô trong hang số 45 và hang số 288 ở quần thể Mogao đều đã được đơn giản hóa, gọi là “ngũ lượng”. Còn như trong hang số 31, 231, 238 và 18 thì kết cấu có phần phức tạp hơn, đó mới là tương phong ô đúng theo ý nghĩa, thường được đặt trên nóc nhà hoặc đỉnh tháp. Đương nhiên, trong đội nghi trượng thời cổ đại cũng có xe tương phong ô. Trong Tây Kinh tạp ký có ghi chép, triều Hán mỗi khi tiễn biệt ai đó xuống hoàng tuyền là chuẩn bị trăm xe ngàn ngựa.”
“Thôi được rồi, vậy có liên quan gì tới tương phong ô đỗ trên linh cữu trong mộ nhà Hán?” Thịnh Đường nhấn mạnh vấn đề muốn hỏi.
Giang Chấp chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: “Cô từng vào hang số 148 và hang số 16 ở Mogao chưa?”
Thịnh Đường lắc đầu.
Giang Chấp đặt chiếc cốc ra trước mặt cô: “Pha thêm cho sư phụ một cốc cà phê, hôm khác sư phụ sẽ dẫn học trò vào đó quan sát.”