Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22 - Chương 022. Trái tim tò mò của bà thím ngoài chợ
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 022. Trái tim tò mò của bà thím ngoài chợ
--
Thịnh Đường xém chút là phun luôn nước bọt ra ngoài.
Thất tình?
Cô liền đưa mắt nhìn qua nét mặt như đang muốn che đi của Tiêu Dã, lại nhìn qua xem cái mặt đang cố tình cười hả hê của Giang Chấp.
À thôi.... cô nên im lặng tiếp tục gặm gói mì ăn liền.
Chính là vậy, Giang Chấp đem những phốt cũ của mấy người trong đây nói ra rõ ràng, vốn là những chuyên gia, tinh anh trong mắt người ngoài, vậy mà đều mang theo những lỗi lầm không thể tha thứ hoặc không tha thứ cho chính mình
Thịnh Đường cảm thấy chiêu này của Giang Chấp thật là ác liệt, tước đoạt đi cái kiêu hãnh ngoài mặt trước giờ của bọn họ, trút bỏ lớp vỏ bọc đẹp đẽ lộng lẫy kia ra khỏi bọn họ, ép bọn họ không còn đường lui, bắt buộc phải đối mặt với cái tôi không hoàn hảo của chính mình.
Cô nghĩ lại về bản thân mình... ...
Lúc Giang Chấp mở miệng nói tiếp, đã không còn bộ dạng như khi bốc phốt nữa, chỉ là nhẹ nhàng ung dung nói ra một câu, "vì vậy, mọi người lấy tư cách gì mà kén cá chọn canh ở hang số 0 đây?"
Lúc tan họp đã là hơn 12 giờ khuya.
Sau 12 giờ khuya ở Đôn Hoàng mới là buổi tối đúng nghĩa.
Mọi người ai về nhà nấy.
Với công việc là nhà phục chế như bọn họ, thực tế là không có khái niệm ngày đêm trời sáng hay trời tối, mỗi khi vào trong hang, bật đèn pha lên thì đêm cũng như ngày thôi.
Giang Chấp đang định ra đi thì thấy Hồ Tường Thanh đã quay về, đèn trong phòng sách sáng lên chiếu ra ngoài từ khe cửa khép hờ. Anh gõ gõ cửa phòng, chào hỏi ông.
Hồ Tường Thanh đang đối chiếu nguyên liệu quặng khoáng, thấy anh bước vào liền vẫy tay gọi qua, "cậu ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với cậu."
"Không ngồi đâu, ông có chuyện thì nói đi." Giang Chấp đứng dựa vào cánh cửa, có chút mệt mỏi.
Hồ Tường Thanh nhìn anh một cái, vẫn không ngừng công việc trong tay, cười ha ha, "công việc dẫn dắt một đội khác nhiều so với lúc xưa cậu làm việc một mình ha, đúng là mệt thiệt đó, nhất là khi phải làm cho mọi người nể phục."
Giang Chấp cười nhẹ, không lên tiếng.
"Bọn họ đều có tính kiêu căng ngạo mạn, cũng rất có bản lĩnh, ngoài mặt thì luôn khiêm nhường khách sáo, nhưng khi bàn đến chuyên môn thì không ai chịu thua ai." Hồ Tường Thanh bổ sung thêm.
Giang Chấp nhìn vào khay nguyên liệu màu trên bàn, đưa mắt nhìn qua có chu sa (màu đỏ sậm), diên đan (oxit chì màu đỏ tươi), đá khoáng đen (màu đen), đá Lazurite (màu xanh lam), đá vân trắng (Dolomite, màu trắng), anh nói, "ván cờ này của giáo sư Hồ chơi đẹp thiệt, thoát thân gọn gàng sạch sẽ, chiếc mũ tội ác thì chụp lên đầu tôi."
"Cậu không phải quen làm người ác trước giờ rồi sao?" Hồ Tường Thanh không hề giận dữ, mỉm cười cuối đầu tiếp tục cân các loại đá khoáng.
Anh cười khịt mũi, quay đầu đi ra.
Hồ Tường Thanh gọi anh lại, nói tiếng cám ơn với anh.
Trên mặt Giang Chấp có chút lúng túng.
"Bọn họ quả thật là những nhân tài, điều này là sự thật, nhưng cũng đã từng mắc lỗi nghiêm trọng, huống chi những lỗi lầm đó có khả năng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán sau này. Đối với họ mà nói thì nói thẳng nói thật còn hay hơn hết thảy những câu nói cổ vũ tinh thần sáo rỗng, bọn họ cần nhìn vào sự thật trần truồng đó. Ta dù gì cũng là thầy và sư phụ của bọn họ, có vài lời quả thật không nỡ lòng nào nói ra."
Giang Chấp nhìn Hồ Tường Thanh hồi lâu, "ai cũng có quá khứ không dám đối mặt." Ánh mắt anh có chút u tối, "có khi tôi còn không bằng bọn họ."
Đều là con người sống trên thế giới này, đều chạy theo danh vọng không từ thủ đoạn trên con sông dài của thời gian, vì vậy, không ai cao quý hơn ai hết.
Lúc Giang Chấp đi ra nhìn thấy Thịnh Đường, không ngờ cô vẫn chưa ra về, hơi ngạc nhiên, sau đó lên tiếng cười trêu cô, "được đó, có chút ý thức về công việc của trợ lý rồi."
Thịnh Đường đứng dựa vào tường ở ngoài hành lang, hai tay đút vào túi quần, chai chân đứng bắt chéo nhau, miệng cô đang ngậm miếng bánh quy chữ cái lấy từ phòng Hồ Tường Thanh lúc đi ra, cái tướng uể oải làm biếng của cô khiến Giang Chấp liên tưởng đến hình ảnh con mèo. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Cô cười hihi lên tiếng, "Bác sỹ Giang, vậy anh có quá khứ không muốn nhìn lại không? Nói ra nghe với."
"Một gương mặt thiếu nữ đẹp như hoa, lại mang trái tim tò mò của bà thím ngoài chợ." Giang Chấp không hề chiều lòng cho tính tò mò của cô.
--- --- ---
Chương 022. Trái tim tò mò của bà thím ngoài chợ
--
Thịnh Đường xém chút là phun luôn nước bọt ra ngoài.
Thất tình?
Cô liền đưa mắt nhìn qua nét mặt như đang muốn che đi của Tiêu Dã, lại nhìn qua xem cái mặt đang cố tình cười hả hê của Giang Chấp.
À thôi.... cô nên im lặng tiếp tục gặm gói mì ăn liền.
Chính là vậy, Giang Chấp đem những phốt cũ của mấy người trong đây nói ra rõ ràng, vốn là những chuyên gia, tinh anh trong mắt người ngoài, vậy mà đều mang theo những lỗi lầm không thể tha thứ hoặc không tha thứ cho chính mình
Thịnh Đường cảm thấy chiêu này của Giang Chấp thật là ác liệt, tước đoạt đi cái kiêu hãnh ngoài mặt trước giờ của bọn họ, trút bỏ lớp vỏ bọc đẹp đẽ lộng lẫy kia ra khỏi bọn họ, ép bọn họ không còn đường lui, bắt buộc phải đối mặt với cái tôi không hoàn hảo của chính mình.
Cô nghĩ lại về bản thân mình... ...
Lúc Giang Chấp mở miệng nói tiếp, đã không còn bộ dạng như khi bốc phốt nữa, chỉ là nhẹ nhàng ung dung nói ra một câu, "vì vậy, mọi người lấy tư cách gì mà kén cá chọn canh ở hang số 0 đây?"
Lúc tan họp đã là hơn 12 giờ khuya.
Sau 12 giờ khuya ở Đôn Hoàng mới là buổi tối đúng nghĩa.
Mọi người ai về nhà nấy.
Với công việc là nhà phục chế như bọn họ, thực tế là không có khái niệm ngày đêm trời sáng hay trời tối, mỗi khi vào trong hang, bật đèn pha lên thì đêm cũng như ngày thôi.
Giang Chấp đang định ra đi thì thấy Hồ Tường Thanh đã quay về, đèn trong phòng sách sáng lên chiếu ra ngoài từ khe cửa khép hờ. Anh gõ gõ cửa phòng, chào hỏi ông.
Hồ Tường Thanh đang đối chiếu nguyên liệu quặng khoáng, thấy anh bước vào liền vẫy tay gọi qua, "cậu ngồi xuống đi, ta có chuyện muốn nói với cậu."
"Không ngồi đâu, ông có chuyện thì nói đi." Giang Chấp đứng dựa vào cánh cửa, có chút mệt mỏi.
Hồ Tường Thanh nhìn anh một cái, vẫn không ngừng công việc trong tay, cười ha ha, "công việc dẫn dắt một đội khác nhiều so với lúc xưa cậu làm việc một mình ha, đúng là mệt thiệt đó, nhất là khi phải làm cho mọi người nể phục."
Giang Chấp cười nhẹ, không lên tiếng.
"Bọn họ đều có tính kiêu căng ngạo mạn, cũng rất có bản lĩnh, ngoài mặt thì luôn khiêm nhường khách sáo, nhưng khi bàn đến chuyên môn thì không ai chịu thua ai." Hồ Tường Thanh bổ sung thêm.
Giang Chấp nhìn vào khay nguyên liệu màu trên bàn, đưa mắt nhìn qua có chu sa (màu đỏ sậm), diên đan (oxit chì màu đỏ tươi), đá khoáng đen (màu đen), đá Lazurite (màu xanh lam), đá vân trắng (Dolomite, màu trắng), anh nói, "ván cờ này của giáo sư Hồ chơi đẹp thiệt, thoát thân gọn gàng sạch sẽ, chiếc mũ tội ác thì chụp lên đầu tôi."
"Cậu không phải quen làm người ác trước giờ rồi sao?" Hồ Tường Thanh không hề giận dữ, mỉm cười cuối đầu tiếp tục cân các loại đá khoáng.
Anh cười khịt mũi, quay đầu đi ra.
Hồ Tường Thanh gọi anh lại, nói tiếng cám ơn với anh.
Trên mặt Giang Chấp có chút lúng túng.
"Bọn họ quả thật là những nhân tài, điều này là sự thật, nhưng cũng đã từng mắc lỗi nghiêm trọng, huống chi những lỗi lầm đó có khả năng sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán sau này. Đối với họ mà nói thì nói thẳng nói thật còn hay hơn hết thảy những câu nói cổ vũ tinh thần sáo rỗng, bọn họ cần nhìn vào sự thật trần truồng đó. Ta dù gì cũng là thầy và sư phụ của bọn họ, có vài lời quả thật không nỡ lòng nào nói ra."
Giang Chấp nhìn Hồ Tường Thanh hồi lâu, "ai cũng có quá khứ không dám đối mặt." Ánh mắt anh có chút u tối, "có khi tôi còn không bằng bọn họ."
Đều là con người sống trên thế giới này, đều chạy theo danh vọng không từ thủ đoạn trên con sông dài của thời gian, vì vậy, không ai cao quý hơn ai hết.
Lúc Giang Chấp đi ra nhìn thấy Thịnh Đường, không ngờ cô vẫn chưa ra về, hơi ngạc nhiên, sau đó lên tiếng cười trêu cô, "được đó, có chút ý thức về công việc của trợ lý rồi."
Thịnh Đường đứng dựa vào tường ở ngoài hành lang, hai tay đút vào túi quần, chai chân đứng bắt chéo nhau, miệng cô đang ngậm miếng bánh quy chữ cái lấy từ phòng Hồ Tường Thanh lúc đi ra, cái tướng uể oải làm biếng của cô khiến Giang Chấp liên tưởng đến hình ảnh con mèo. Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Cô cười hihi lên tiếng, "Bác sỹ Giang, vậy anh có quá khứ không muốn nhìn lại không? Nói ra nghe với."
"Một gương mặt thiếu nữ đẹp như hoa, lại mang trái tim tò mò của bà thím ngoài chợ." Giang Chấp không hề chiều lòng cho tính tò mò của cô.