Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20 - Chương 20
Nguồn: wattpad.com/story/229618226
--- --- ---
Chương 020. Rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào
--
"Cho nên, mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy sao?" Giang Chấp hỏi mọi người.
Mấy người không ai lên tiếng, như đang có suy nghĩ riêng.
"Đường Tiểu Thất."
Thịnh Đường đang phát chán với cái tên này, liếc xéo anh, cả người cô như con chim cút cuộn tròn người trốn trong cái ghế sô pha rộng lớn, nói cộc lốc, "phục hồi thôi, giáo sư Hồ lên tiếng rồi, tốt xấu gì thì cố gắng sửa thôi."
Giang Chấp im lặng giây lát, lấy hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê điếu thuốc, sau đó đưa lên miệng ngậm, đứng dậy bước đến chỗ cửa sổ.
Trong phòng không có mở đèn lớn, không đủ sáng hết cả phòng. Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, tôn thêm nét nghiêm túc trên nửa khuôn mặt của anh. Khi bật lửa sáng lên, in rõ nét nhăn giữa hai hàng lông mày.
Giang Chấp mở miệng giữa làn khói thuốc mỏng tanh, "hang số 0, lớp bùn thô của tầng địa trượng là 2 đến 5 cm, lớp bùn mịn khoảng từ 0.3 đến 0.5 cm, nhìn tổng thể của hang so với các hang đá Đôn Hoàng khác, nhất là số liệu của hang Mạc Cao thì không khác nhau lắm, nhưng lớp bùn thô của vách phía nam thì gần giống nhau, độ dày của lớp bùn mịn lại cố định, đó là 0.5 cm. Các loại bệnh hại đều tập trung trong hang đá, giống như bong tróc, phai màu, hư hỏng, mục rữa và tầng địa trượng bị phồng rộp lên đều có, có dấu vết bị khói đen hun cháy qua, có lẽ giống như hang số 254 từng có người vào trong phóng hỏa."
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
"Nhưng chỉ có duy nhất vách phía nam không bị bong tróc, vì vách phía nam thực sự là khe hở bề mặt lớn, màu thẩm thấu tốt, với mặt vách có đặc điểm như vậy thì chỉ có từ thời Tây Hạ và Đời Nguyên. Mặt vách bị bong tróc nặng nề nhất là bên phía bắc, qua quan sát ban đầu, đó là vì có quét một lớp bột mỏng còn hơn vỏ trứng gà lên trên bề mặt tầng địa trượng, mọi người đều là những chuyên gia, chắc chắn biết rõ các thợ thủ công từ sau đời Đường rất hay xử lý bề mặt tường một cách tỉ mỉ như vậy, cũng vì thế mà gây ra tình trạng bong tróc trên mặt tường. Ngoài ra, trong góc của hành lang còn lấp ló hình ảnh của đội nhạc kỹ thiên cung, đường nét khuôn mặt thanh tú, góc cạnh rõ ràng, phong cách đó là từ sau thời kỳ Tây Ngụy mới lưu truyền vào Đôn Hoàng."
Giang Chấp quay người lại, dựa eo vào bệ cửa sổ, gõ nhẹ tàn thuốc lá vào trong gạt tàn, đưa mắt nhìn một lượt những người trong phòng.
Tiêu Dã là người đầu tiên có phản ứng, "đây là hang đá của nhiều triều đại sao?"
Những người còn lại đều là chuyên gia, nghe xong mọi người đều bất ngờ.
Thứ nhất là về tính chất của hang đá, lý do là một cái hang đá chỉ tập trung vào một thời đại, rất hiếm trường hợp bích họa và tượng màu của nhiều thời đại lại tập trung vào trong cùng một hang, đây là điều rất bất thường.
Thứ hai là do khả năng quan sát của Giang Chấp. Nguồn : Vietwriter.vn
Nói trắng ra thì hôm nay Hồ Tường Thanh chỉ là dẫn bọn họ đi cho biết đường, sau đó vào trong hang ngó qua tình hình, để cho bọn họ có sẵn dự tính, đại khái sẽ phải chuẩn bị những gì. Giống như những gì lúc nãy bọn họ nói về tình trạng trong hang đá đã là hoàn thành nhiệm vụ vượt quá chỉ tiêu rồi, với những nhà phục hồi non tay, muốn có được những thông tin này là phải lấy mẫu giám định mới cho ra kết quả này.
Nhưng Giang Chấp lại chỉ dựa vào bàn tay và đôi mắt thì có thể biết được nhiều điều như vậy, ánh sáng trong hang không đủ, mức độ hư hại của bích họa nghiêm trọng, và quan trọng nhất là, anh ta thậm chí không mang theo dụng cụ đo đạc nào vào hang.
Anh ta rốt cuộc là thần tiên phương nào?
Thịnh Đường cắn cắn môi, nhìn làn khói thuốc trắng nhả ra từ cái miệng gợi cảm của anh, trong lòng nghĩ, cái này nói không chừng đúng thật là có bản lĩnh giống với Fan Thần thiệt đó.
Ý nghĩ vừa lóe lên liền bị cô thẳng tay dập tắt, không, bất kỳ ai cũng không so sánh được với Fan Thần của cô.
Fan Thần, đó là một ngọn núi cao không ai có thể vượt qua!
Fan Thần, anh chính là đỉnh cao của ngành phục hồi văn vật!
"Đúng vậy, đó là hang đá của nhiều triều đại." Trong mắt Giang Chấp như sáng lên, giống với đốm sáng màu đỏ cam trên đầu ngón tay kẹp thuốc của anh.
"Hang số 17 trước kia từng ẩn giấu biết bao cuốn kinh văn và bích họa tuyệt mỹ của các triều đại, là động Tàng Kinh điển hình. Tuy rằng hiện giờ chúng ta chưa phát hiện ra kinh văn trong hang số 0, nhưng các bức tranh trên vách đã gói trong nó nền văn minh của hàng trăm ngàn năm qua, tôi tin chắc bên trong không chỉ có những tác phẩm nghệ thuật của Tây Ngụy và đời Đường. Các bạn đều là những nhà phục hồi chuyên nghiệp có nền tảng chuyên môn, trước khi bắt tay vào phục hồi có đều có thói quen đánh giá giữa tỷ lệ giá trị và thời gian thực hiện dựa trên kinh nghiệm, cho nên mới chần chừ như vậy."
--- --- ---
Chương 020. Rốt cuộc anh ta là thần thánh phương nào
--
"Cho nên, mọi người đều có cùng suy nghĩ như vậy sao?" Giang Chấp hỏi mọi người.
Mấy người không ai lên tiếng, như đang có suy nghĩ riêng.
"Đường Tiểu Thất."
Thịnh Đường đang phát chán với cái tên này, liếc xéo anh, cả người cô như con chim cút cuộn tròn người trốn trong cái ghế sô pha rộng lớn, nói cộc lốc, "phục hồi thôi, giáo sư Hồ lên tiếng rồi, tốt xấu gì thì cố gắng sửa thôi."
Giang Chấp im lặng giây lát, lấy hộp thuốc, rút ra một điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê điếu thuốc, sau đó đưa lên miệng ngậm, đứng dậy bước đến chỗ cửa sổ.
Trong phòng không có mở đèn lớn, không đủ sáng hết cả phòng. Ngoài cửa sổ là màn đêm dày đặc, tôn thêm nét nghiêm túc trên nửa khuôn mặt của anh. Khi bật lửa sáng lên, in rõ nét nhăn giữa hai hàng lông mày.
Giang Chấp mở miệng giữa làn khói thuốc mỏng tanh, "hang số 0, lớp bùn thô của tầng địa trượng là 2 đến 5 cm, lớp bùn mịn khoảng từ 0.3 đến 0.5 cm, nhìn tổng thể của hang so với các hang đá Đôn Hoàng khác, nhất là số liệu của hang Mạc Cao thì không khác nhau lắm, nhưng lớp bùn thô của vách phía nam thì gần giống nhau, độ dày của lớp bùn mịn lại cố định, đó là 0.5 cm. Các loại bệnh hại đều tập trung trong hang đá, giống như bong tróc, phai màu, hư hỏng, mục rữa và tầng địa trượng bị phồng rộp lên đều có, có dấu vết bị khói đen hun cháy qua, có lẽ giống như hang số 254 từng có người vào trong phóng hỏa."
Anh nhả ra một vòng khói thuốc, nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
"Nhưng chỉ có duy nhất vách phía nam không bị bong tróc, vì vách phía nam thực sự là khe hở bề mặt lớn, màu thẩm thấu tốt, với mặt vách có đặc điểm như vậy thì chỉ có từ thời Tây Hạ và Đời Nguyên. Mặt vách bị bong tróc nặng nề nhất là bên phía bắc, qua quan sát ban đầu, đó là vì có quét một lớp bột mỏng còn hơn vỏ trứng gà lên trên bề mặt tầng địa trượng, mọi người đều là những chuyên gia, chắc chắn biết rõ các thợ thủ công từ sau đời Đường rất hay xử lý bề mặt tường một cách tỉ mỉ như vậy, cũng vì thế mà gây ra tình trạng bong tróc trên mặt tường. Ngoài ra, trong góc của hành lang còn lấp ló hình ảnh của đội nhạc kỹ thiên cung, đường nét khuôn mặt thanh tú, góc cạnh rõ ràng, phong cách đó là từ sau thời kỳ Tây Ngụy mới lưu truyền vào Đôn Hoàng."
Giang Chấp quay người lại, dựa eo vào bệ cửa sổ, gõ nhẹ tàn thuốc lá vào trong gạt tàn, đưa mắt nhìn một lượt những người trong phòng.
Tiêu Dã là người đầu tiên có phản ứng, "đây là hang đá của nhiều triều đại sao?"
Những người còn lại đều là chuyên gia, nghe xong mọi người đều bất ngờ.
Thứ nhất là về tính chất của hang đá, lý do là một cái hang đá chỉ tập trung vào một thời đại, rất hiếm trường hợp bích họa và tượng màu của nhiều thời đại lại tập trung vào trong cùng một hang, đây là điều rất bất thường.
Thứ hai là do khả năng quan sát của Giang Chấp. Nguồn : Vietwriter.vn
Nói trắng ra thì hôm nay Hồ Tường Thanh chỉ là dẫn bọn họ đi cho biết đường, sau đó vào trong hang ngó qua tình hình, để cho bọn họ có sẵn dự tính, đại khái sẽ phải chuẩn bị những gì. Giống như những gì lúc nãy bọn họ nói về tình trạng trong hang đá đã là hoàn thành nhiệm vụ vượt quá chỉ tiêu rồi, với những nhà phục hồi non tay, muốn có được những thông tin này là phải lấy mẫu giám định mới cho ra kết quả này.
Nhưng Giang Chấp lại chỉ dựa vào bàn tay và đôi mắt thì có thể biết được nhiều điều như vậy, ánh sáng trong hang không đủ, mức độ hư hại của bích họa nghiêm trọng, và quan trọng nhất là, anh ta thậm chí không mang theo dụng cụ đo đạc nào vào hang.
Anh ta rốt cuộc là thần tiên phương nào?
Thịnh Đường cắn cắn môi, nhìn làn khói thuốc trắng nhả ra từ cái miệng gợi cảm của anh, trong lòng nghĩ, cái này nói không chừng đúng thật là có bản lĩnh giống với Fan Thần thiệt đó.
Ý nghĩ vừa lóe lên liền bị cô thẳng tay dập tắt, không, bất kỳ ai cũng không so sánh được với Fan Thần của cô.
Fan Thần, đó là một ngọn núi cao không ai có thể vượt qua!
Fan Thần, anh chính là đỉnh cao của ngành phục hồi văn vật!
"Đúng vậy, đó là hang đá của nhiều triều đại." Trong mắt Giang Chấp như sáng lên, giống với đốm sáng màu đỏ cam trên đầu ngón tay kẹp thuốc của anh.
"Hang số 17 trước kia từng ẩn giấu biết bao cuốn kinh văn và bích họa tuyệt mỹ của các triều đại, là động Tàng Kinh điển hình. Tuy rằng hiện giờ chúng ta chưa phát hiện ra kinh văn trong hang số 0, nhưng các bức tranh trên vách đã gói trong nó nền văn minh của hàng trăm ngàn năm qua, tôi tin chắc bên trong không chỉ có những tác phẩm nghệ thuật của Tây Ngụy và đời Đường. Các bạn đều là những nhà phục hồi chuyên nghiệp có nền tảng chuyên môn, trước khi bắt tay vào phục hồi có đều có thói quen đánh giá giữa tỷ lệ giá trị và thời gian thực hiện dựa trên kinh nghiệm, cho nên mới chần chừ như vậy."
Bình luận facebook