• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (6 Viewers)

  • Chương 222 - Chương 222

Chương 222

CON VẬT NHỎ VÔ DỤNG CHỈ BIẾT NGỒI ĂN, ĐỢI CHẾT, LĂN LỘN, TỎ RA DỄ THƯƠNG

Thịnh Đường không để anh được như ý nguyện, cô nhảy từ trên đùi anh xuống vị trí bên cạnh.

Hôm nay Thịnh Đường không còn ăn mặc theo phong cách bà già nữa. Cô mặc một chiếc áo phông ngắn tay rộng rãi màu cà phê nhạt cùng với một chiếc quần yếm màu trắng sữa, mái tóc dài được buộc cao thành đuôi ngựa sau lưng, kết hợp với một chiếc ba lô bộ đội, trông cô giống như một đứa trẻ vừa bỏ nhà đi bụi.

Ngồi xuống bên cạnh, cô co hai chân lên, vòng tay ôm xung quanh. Giang Chấp cao to đĩnh đạc, càng làm tôn lên vóc dáng nhỏ bé của cô.

Nhưng cô cực kỳ ương bướng, bặm môi lại nhất quyết không gọi.

Từ lúc nhìn thấy cô đến giờ, tâm trạng u ám của Giang Chấp như được quét sạch sẽ, mọi cảm xúc tươi vui, thoải mái cứ liên tiếp ập tới. Anh đưa tay vân vê cằm của cô, chọc ghẹo: “Thế này là cậy có chỗ dựa nên không biết sợ là gì phải không? Đừng tường em đang ở sân bay thì anh bắt buộc phải đưa em đi.”

“Nếu không thì sao? Lẽ nào anh còn có thể ngăn cảm em không được lên máy bay chắc?” Thịnh Đường tựa cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn anh: “Với lại, anh đành lòng bỏ em lại sao?”

Không đành lòng.

Nhất là khi cô còn đuổi theo tới tận sân bay.

Cuối cùng, Giang Chấp thu tay lại, thở dài: “Tiểu Thất, em bướng bỉnh quá.”

“Như thế này sao có thể gọi là bướng bỉnh. Em mang theo niềm tin ngày ngày chăm chỉ sẽ vững bước tiến lên để theo sư phụ đi chuyến này đấy.” Thịnh Đường xoay mông, quay cả người lại, cười tươi như một bông hoa: “Hơn nữa em còn nghe nói lăng mộ nhà Hán đó rất kỳ lạ, em thấy ngứa ngáy trong lòng.”

“Em thấy ngứa ngáy thì anh có thể gãi ngứa cho em, còn tốt hơn vượt ngàn dặm xa xôi tới lăng mộ cho vất vả.”

“Em biết vì sao tự dưng anh lại thay đổi không muốn để em đi theo nữa đấy.”

Thịnh Đường chuyển sang kiểu ngồi khoanh chân, hai tay chống lên mặt ghế, là một tư thế có thể khiến Giang Chấp liên tưởng tới tư thế của Đường Tiểu Bát.

“Anh nhận được thông tin bên phía lăng mộ nhà Hán có khu vực nguy hiểm dễ sập đúng không? Anh sợ em tới đó sẽ gặp nguy hiểm.”

Giang Chấp kinh ngạc nhìn cô.

“Sư phụ à.” Thịnh Đường giơ tay vỗ vỗ lên bả vai anh, cố tình nói với giọng chân thành khuyên nhủ: “Học trò đã trưởng thành rồi, hoàn toàn có thể hứng chịu bão táp mưa sa. Hơn nữa thầy dẫn dắt đội khảo cổ bên lăng mộ nhà Hán cũng đã nói rồi, chỉ có những nguy hiểm đang tiềm ẩn thôi, chỉ cần khi xuống mộ nghe theo sự chỉ huy của họ là được.”

Giang Chấp nheo mắt lại hỏi cô: “Cả thầy Khương mà em cũng quen biết?”

“Học trò đây có một cái đầu thông minh, cũng thấu hiểu muốn thành công phải biết nịnh nọt một chút, việc giao tiếp với mọi người đối với em mà nói không phải chuyện gì khó khăn. Thầy Khương biết em là học trò của anh, nên coi trọng lắm.”

Nói tới đây, Thịnh Đường buông một tiếng thở dài nặng nề: “Người làm sư phụ không thích quan hệ ngoại giao thì người làm học trò phải lo lắng thôi. Đầu tiên em phải giúp anh mở rộng toàn bộ cục diện, như vậy anh qua đó mới không bị ức hiếp.”

Giang Chấp câm nín: “Em nghĩ nhiều rồi thì phải.”

Thịnh Đường ghé sát tới ôm chặt cánh tay anh, hai mắt sáng rực lên như hai ngọn đèn LED: “Quan trọng hơn là, lần này đi ra ngoài chỉ có hai chúng ta…”

“Em muốn nói gì?” Giang Chấp nhướng mày.

Vậy thì chẳng phải thời gian được ở riêng với nhau sẽ nhiều hơn sao.

Đây là những lời trong lòng của Thịnh Đường, khi buột miệng ra lại trở thành một nụ cười trừ: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy ở bên cạnh anh rất có lợi cho sự trưởng thành của loài vật nhỏ vô dụng chỉ biết ngồi ăn, đợi chết, lăn lộn, tỏ ra dễ thương như em, thật là nghị lực.”

Giang Chấp đâu có ngốc, vừa nghe đã biết cô chém gió cho xong chuyện.

Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ấm áp.

Biết rõ bên đó thời tiết chuyển lạnh, điều kiện trong lăng mộ lại tệ, nhưng anh kìm nén nỗi lo trong lòng xuống. Cô bất chấp tất cả để đi theo anh, anh nên dốc hết sức bảo vệ cho sự an toàn của cô.

***

Khi Kỳ Dư thu dọn hành lý thì Tiêu Dã quay trở về.

Mấy hôm nay, trông anh chẳng còn ra hồn người, cằm râu ria mọc đầy. Thấy Kỳ Dư và La Chiếm khi thu dọn đồ đạc, anh cũng chẳng buồn nói một câu, anh vào phòng tắm tắm qua một cái, cạo râu sạch sẽ rồi đi ra.

Tuy rằng trông không còn mệt mỏi và bụi bặm nữa nhưng trong mắt vẫn còn tia máu, vừa nhìn là biết chưa được nghỉ ngơi đầy đủ.

Anh thay một chiếc áo phông sạch sẽ và một chiếc quần đùi rộng rãi, ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó lẳng lặng giúp họ thu dọn đồ trong im lặng.

Kỳ Dư đánh mắt nhìn Tiêu Dã, cứ có cảm giác chột dạ, thế nên cũng không dám nói nhiều. Ngược lại La Chiếm lên tiếng hỏi anh hai hôm nay đã đi đâu.

Tiêu Dã im lặng một lúc rồi nói một câu: “Ra chỗ hang đá ngồi chơi.”

La Chiếm đã hiểu nên cũng không hỏi nhiều thêm nữa.

Đồ đạc của Kỳ Dư trong căn nhà chung cư không quá nhiều, ngoài sách ra thì còn dụng cụ, bình thường anh ấy cũng chẳng mua nhiều quần áo lắm, thế nên thu dọn đi thu dọn lại cũng chỉ có hai cái ba lô. Công cụ khôi phục là thứ chắc chắn phải luôn mang theo bên mình, những đồ lặt vặt còn lại anh ấy định tạm thời mang về nhà để.

Đồ đạc của La Chiếm lại càng ít hơn, những thứ to đều được để ở hang đá và kéo trở về Viện Nghiên cứu, chỉ còn lại quần áo thay giặt và đồ dùng cá nhân hằng ngày.

Khoảng thời gian này Tia Sét Xanh cõng theo Đường Tiểu Bát, chậm rãi lượn qua lượn lại. Bầu không khí trong căn nhà này rất bí bách, e rằng cũng chỉ có hai tên này là nhàn nhã nhất.

Tiêu Dã nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Tia sét xanh, hỏi: “Hai con này phải làm sao đây?”

Kỳ Dư lập tức nói: “Giáo sư Hồ sẽ giúp chăm sóc, dù cuối cùng Fan thần lựa chọn ở lại hay ra đi thì anh ấy vẫn phải quay trở lại Đôn Hoàng một chuyến.”

Tiêu Dã không nói gì nữa, chỉ mải miết nhìn theo Tia Sét Xanh.

Tia Sét Xanh cũng không hổ là một con “thần rùa” trên đầu mang theo hào quang. Có lẽ phát giác ra nên nó đột ngột quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Dã. Ánh mắt ấy khiến Tiêu Dã nhìn cũng phải cảm khái vài phần. Anh vẫn còn nhớ lần đầu tiên Tia Sét Xanh bước chân vào căn nhà của anh, cũng nhớ rõ những ngày tháng đấu trí đấu dũng cùng với Tia Sét Xanh trước kia.

Nghĩ như vậy mới cảm thấy chuyện chỉ như vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

Tiêu Dã bỗng cảm thấy sống mũi có chút cay cay.

Một con rùa hiểu chuyện biết bao, lại bị chủ nhân của nó bỏ rơi như thế.

Nỗi tâm như sóng cuộn biển trào, ánh mắt cũng dạt dào cảm xúc. Thế là Tia Sét Xanh đã hiểu lầm ý của anh. Có lẽ là thần rùa thì góc độ quan sát con người cũng khác biệt, nó cứ có cảm giác trong đôi mắt Tiêu Dã ánh lên sự gian manh.

Có chút nguy hiểm.

Rút thôi!

Ngay sau đó, Tia Sét Xanh cõng theo Đường Tiểu Bát bò vào trong phòng ngủ, tốc độ cực kỳ nhanh.

Nhìn thấy cảnh ấy, lòng Tiêu Dã lại càng thêm tắc nghẹn. Thấy chưa, đến cả Tia Sét Xanh cũng không muốn đối mặt với khung cảnh ly biệt này.

La Chiếm thấy biểu cảm đó của Tiêu Dã, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: “Hay là anh giúp anh ấy chăm sóc nó đi, dù sao thì anh và Giang Chấp cũng thân nhau như vậy…”

“Ai thân thiết với cậu ta? Ai thân thiết với cậu ta hả?” Tiêu Dã đột ngột bùng nổ, gần như có thể nhảy dựng lên: “Cậu ta phủi mông nói đi là đi, bắt tôi chăm sóc rùa cho cậu ta hả, rồi lại còn phải chăm sóc cả bạn gái của con rùa đó ư? Tôi không rảnh nhé!”

Kỳ Dư và La Chiếm đều im bặt, không nói gì nữa.

Rất lâu sau Kỳ Dư mới khẽ nói: “Sư huynh, tôi xin lỗi.”

Sau khi Tiêu Dã bình tĩnh lại, nghe thấy Kỳ Dư lên tiếng gọi anh một tiếng như thế, trong lòng lại càng cảm thấy chua xót.

Anh và Kỳ Dư tuy cùng nhận một sư phụ nhưng vì mấy năm nay anh thường xuyên đi tỉnh ngoài nên cơ hội để hai người họ làm chung hang là khá ít. Cộng thêm xưa nay Kỳ Dư khá tự tin với tay nghề của mình, luôn cảm thấy không kém cạnh so với anh thế nên thi thoảng vẫn ngấm ngầm đọ sức với anh.

Cùng một thầy, tương thân tương ái thì không mấy rõ ràng nhưng mỗi người có một bản lĩnh riêng thì là thật. w●ebtruy●enonlin●e●com

Bởi vậy, bình thường Kỳ Dư còn lâu mới gọi anh một tiếng sư huynh.

Tiêu Dã thà rằng anh ấy vẫn kiêu ngạo và xấc xược gọi Tiêu Dã, Tiêu Dã như trước đây cũng còn hơn một tiếng xin lỗi này.

Khi lên tiếng, giọng Tiêu Dã chợt nghẹn lại, bực dọc nói: “Cậu đi mà xin lỗi sư phụ ấy, xin lỗi tôi làm gì!”

Kỳ Dư cười khổ: “Tôi phụ lòng sư phụ, ông không muốn gặp tôi, giận tôi rồi, thế nên…”

Những lời sau đó Kỳ Dư không nói nốt nữa.

Anh ấy khịt mũi một cái, cúi thấp đầu kéo kín chiếc ba lô lại.

“Tôi thật lòng không hiểu, cậu yêu thích Đôn Hoàng đến vậy cơ mà…”

“Tôi đã quyết định, sư huynh, đừng nói nữa.” Kỳ Dư nhẹ nhàng ngắt lời anh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom