Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221 - Chương 221
Chương 221
SAO HẢ, CÔ ĐỊNH RỤNG TRỨNG À?
Người có mặt ở sân bay không nhiều, sân bay Đôn Hoàng vốn dĩ cũng không được lớn lắm. Nhìn ra ngoài qua cửa sổ của đại sảnh chờ bay, ánh nắng hắt xuống những hạt cát trông cũng rất oi nóng, nhìn ra xa hơn nữa cũng là một màu cát vàng mù mịt, không có màu xanh.
Không thể nhìn quá lâu, sẽ nhức mắt.
Khi quay lại nhìn vào bên trong, mắt như bị mù đi vậy.
Giang Chấp nhắm mắt lại ngồi dựa vào ghế, những hình ảnh hiện qua trong đầu đều là từng kỷ niệm, từng câu chuyện của Sáu Viên Thịt Bằm trong nhiều tháng qua, đùa giỡn trêu chọc, khiến anh có lúc muốn yên tĩnh một chút cũng trở thành điều xa xỉ.
Bây giờ bỗng nhiên lại được yên tĩnh rồi.
Anh ra đi không gióng trống khua chiêng. Lúc trước, vì quyết định của Kỳ Dư khiến cho Hồ Tường Thanh rất đau lòng, nhóm Sáu Viên Thịt Bằm người đi thì đi, người rời bỏ thì rời bỏ, ngay cả Thịnh Đường cũng mất tăm mất tích ở đâu.
Không gặp cũng tốt, chỉ là không biết với cá tính của Thịnh Đường, liệu cô có vì chuyện này mà hận anh không.
Trước khi đi, Hồ Tường Thanh rất muốn tiễn anh nhưng bị anh từ chối, anh chỉ nhờ vả Giáo sư Hồ giúp mình chăm sóc Tia Sét Xanh. Giáo sư Hồ mấy lần ngập ngừng định nói điều gì đó lại thôi, cuối cùng ông nói: “Em yên tâm, Viện sẽ không từ bỏ hang số 0 đâu. Tung tích của bố em, suốt mấy năm qua Viện và tôi cũng chưa từng từ bỏ việc kiếm tìm.”
Giang Chấp nói với ông: “Viện có từ bỏ hay không em không quan tâm. Còn về Giáo sư Hồ, nếu thầy thật sự manh nha ý định từ bỏ, e rằng đêm về nằm mộng cũng sẽ cảm thấy bứt rứt trong lòng đấy nhỉ?”
Lúc đó sắc mặt của Hồ Tường Thanh rất khó coi.
Cho dù anh đã đi một quãng khá xa rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được Hồ Tường Thanh vẫn đang đứng yên ở đó nhìn về phía anh.
Giang Chấp vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hồ Tường Thanh thời niên thiếu. Ông vẫn giống như bây giờ, mỗi khi làm việc là nghiêm nghị, chỉn chu, là một người tuyệt đối không bao giờ mang chuyện công việc ra đùa giỡn.
Nhưng duy chỉ với anh, ông rất dung túng.
Có một lần anh làm bẩn tờ giấy vẽ tranh bị bố phạt ra đứng ở góc bích họa tự kiểm điểm về lỗi lầm của mình. Hồ Tường Thanh thương anh cả một ngày trời không được ăn uống gì, bèn giấu bố anh chạy vào trong hang mang đồ ăn tới cho anh. Về sau chuyện này bị bố anh phát hiện, ông còn bực dọc nói Hồ Tường Thanh một thôi một hồi, nói ông không có quy tắc thì không thể trở thành chuẩn mực. Hồ Tường Thanh cười khà khà nói: Cháu nó còn nhỏ, từ từ dạy bảo.
Mấy năm ở bên cạnh Tiết Cố Tiên, Hồ Tường Thanh không ít lần chăm sóc anh. Trong suy nghĩ của Giang Chấp, Hồ Tường Thanh giống như người cha thứ hai của anh vậy. Khi dạy bảo anh, Tiết Cố Tiên cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép anh phạm phải bất kỳ sai lầm nào, nhưng Hồ Tường Thanh thì lại chỉ bảo cực kỳ kiên nhẫn, rất thương anh, ở bên cạnh Hồ Tường Thanh ngược lại còn có phần thoải mái hơn so với Tiết Cố Tiên.
Tiết Cố Tiên nói với Hồ Tường Thanh: Cậu dạy dỗ con trẻ không thể không có nguyên tắc như vậy được.
Hồ Tường Thanh nói: Cả đời này tôi không định kết hôn, tôi coi Tiểu Chấp như con trai ruột của mình, cần nguyên tắc gì chứ.
Tiết Cố Tiên cãi lại ông ấy: Chính vì nó là con trai của mình thế nên mới càng cần phải có nguyên tắc.
Hồ Tường Thanh ngắt lời Tiết Cố Tiên: Được, tôi sẽ coi Tiểu Chấp như học trò cuối cùng của tôi, sư phụ thương học trò là lẽ dĩ nhiên ở đời phải không. Đợi Tiểu Chấp thành tài quay trở lại, làm bù một lễ bái sư sau.
…
Giang Chấp mở mắt ra, bỗng dưng cảm thấy bực dọc khó hiểu.
Anh nhấp một ngụm trà sữa, vẫn nhạt nhẽo không mùi không vị. Cuối cùng anh đứng dậy ném cốc trà sữa vào thùng rác.
Anh không thích ban ngày ở Đôn Hoàng, cũng không thích cái oi nóng của Đôn Hoàng. Khi Giáo sư Hồ dẫn theo đội cứu hộ cứu anh từ sa mạc Gobi trở về, anh đã hận Đôn Hoàng đến thấu xương. Hồ Tường Thanh là nỗi nhung nhớ duy nhất của anh ở Đôn Hoàng, cho đến tận buổi tối trước ngày lên đường anh muốn tới chào tạm biệt Hồ Tường Thanh và vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Hồ Tường Thanh và lãnh đạo Viện.
Ông ấy nói: Tôi không nên viết đơn xin rời hang vào lúc Cố Tiên cần tôi nhất, là tôi hèn nhát, là tôi phản bội Cố Tiên…
Nói xong lời này, Hồ Tường Thanh đã nhìn thấy Giang Chấp đứng trước cửa, niềm tin vốn luôn đong đầy trong ánh mắt bỗng chốc hóa hư không.
Giang Chấp ngồi lại xuống ghế, ngẫm nghĩ: Nếu như năm xưa không biết được câu chuyện này, quan hệ giữa anh và Hồ Tường Thanh có lẽ sẽ khác, chí ít, anh sẽ thật sự trở thành cậu học trò của Hồ Tường Thanh, gọi ông một tiếng sư phụ.
Anh có hận Giáo sư Hồ không?
Giang Chấp cảm thấy phần nhiều là đau lòng, là sự đau lòng sau khi bị người mình coi trọng phản bội. Cũng giống như khi đối mặt với Tiết Cố Tiên, ở bên ngoài anh không thừa nhận mình là con trai của ông, phần nhiều là bởi anh cho rằng mình đã bị bỏ rơi.
Không phải sao?
Bằng không sao ông có thể đành lòng từ bỏ hôn nhân, gia đình. Bằng không, sao khi đối mặt với nguy hiểm, ông không nghĩ đến chuyện mình vẫn còn một đứa con trai?
Giang Chấp cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
Tựa như ngụm trà sữa ban nãy vẫn chưa tan đi hết, giờ vị ngấy của nó lan ra khắp họng, cực kỳ khó chịu.
Đang mải nghĩ thì một cốc trà sữa được chìa ra trước mặt anh, lắc lắc.
Giang Chấp quay đầu.
Chẳng biết đã có một cô gái ngồi xuống bên cạnh anh từ lúc nào, đôi mày cong cong, cười rất ngọt ngào với anh: “Anh trai, anh đẹp trai quá, mời anh uống trà sữa này.”
Giang Chấp cảm ơn và khéo léo từ chối.
“Đừng mà anh trai, ban nãy em thấy anh còn chưa uống hết cốc trà sữa đó, chắc chắn là vì không ngon. Thương hiệu này em mua uống cực kỳ ngon, anh nếm thử đi.”
“Tôi không thích uống trà sữa, cảm ơn cô.”
Cô gái bày ra sắc mặt yếu đuối: “Anh trai, anh nể mặt em một chút đi. Em đã cá cược với bạn bè rồi, anh đâu thể khiến một cô gái mất mặt phải không?”
Giang Chấp lẳng lặng liếc nhanh về phía đối diện.
Quả nhiên có hai cô gái đều đang nhìn về phía này, vừa nhìn còn vừa thì thầm bàn tán. Thấy anh ngước mắt lên, họ lại lập tức quay đi chỗ khác. Cô gái bên cạnh vẫn giữ nguyên cốc trà sữa: “Anh uống một ngụm đi mà.”
“Cá cược?” Giang Chấp hỏi.
Cô gái gật đầu lia lịa: “Anh mà không uống là em thua đấy.”
Giang Chấp khẽ gật gù, làm bộ tiếc nuối: “Vậy thì đành để cô phải thua rồi.”
Cô gái ngẩn người.
Có lẽ cô ấy không ngờ được mình lại gặp phải một người đàn ông rắn mềm đều không chịu thế này.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam tâm, cô ấy lại vội nói: “Anh trai…” Vietwriter.vn
“Anh trai, anh trai, sao hả, cô định rụng trứng à?” Bất thình lình, một giọng nữ xen ngang.
Ngay sau đó, cổ Giang Chấp bị người ta ôm chặt từ phía sau.
Giang Chấp sững sờ.
Cô gái bên cạnh nghe xong tỏ thái độ không vui: “Cô ăn nói kiểu gì vậy?”
Cô gái ở sau lưng Giang Chấp ngó đầu lên trước, quay sang nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, lắc lắc một cốc trà sữa trước mặt anh: “Anh trai nhỏ, nể mặt đi mà.”
Giang Chấp mỉm cười, nói với cô gái ngồi bên cạnh: “Bạn gái tôi tính tình thế đấy. Cô thông cảm nhé.” Nói rồi, anh đón lấy cốc trà sữa, giơ ra trước mặt cô gái kia: “Thật là không may.”
Cùng một thương hiệu trà sữa.
Cô gái bực tức đứng lên bỏ đi.
Giang Chấp giữ lấy cổ tay cô, hơi dùng sức một chút. Thịnh Đường vòng ra trước mặt anh, theo đà ngồi xuống đùi anh, cánh tay vòng qua ôm cổ anh như một cái cây dây leo.
Cô hờn dỗi: “Không ổn rồi, em vừa mới biến mất khỏi tầm mắt có vài tiếng đồng hồ mà anh đã bị cô gái khác nhung nhớ rồi.”
Giây phút nghe thấy giọng cô, Giang Chấp mới biết mình nhớ cô đến mức nào. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, lẩm bẩm: “Sao em lại đi theo thế này?”
“Làm người phải giữ chữ tín, đã nói sẽ dẫn em theo rồi, làm gì có chuyện đột xuất nuốt lời chứ?”
“Anh tưởng…”
“Anh tưởng em sẽ thỏa hiệp chứ gì? Tưởng em là một con thỏ trắng nhỏ vừa trắng vừa nghe lời chứ gì?” Thịnh Đường lạnh lùng trừng mắt với anh: “Tán tỉnh em xong thì định chuồn hả, Giang Chấp, anh quá đáng rồi đấy.”
Giang Chấp nhịn cười, kéo cô vào lòng: “Ban nãy còn gọi anh là anh trai cơ mà, bây giờ đã gọi cả họ lẫn tên rồi à?”
“Ban nãy là có người thèm thuồng món ăn trên đĩa của em.” Thịnh Đường ngắm nhìn gương mặt điển trai của Giang Chấp, có một câu cô chưa nói ra cho anh nghe: Sớm muộn em cũng sẽ ăn thịt anh.
Giang Chấp bật cười: “Nào, gọi lại một tiếng anh trai cho anh nghe đi.”
C
SAO HẢ, CÔ ĐỊNH RỤNG TRỨNG À?
Người có mặt ở sân bay không nhiều, sân bay Đôn Hoàng vốn dĩ cũng không được lớn lắm. Nhìn ra ngoài qua cửa sổ của đại sảnh chờ bay, ánh nắng hắt xuống những hạt cát trông cũng rất oi nóng, nhìn ra xa hơn nữa cũng là một màu cát vàng mù mịt, không có màu xanh.
Không thể nhìn quá lâu, sẽ nhức mắt.
Khi quay lại nhìn vào bên trong, mắt như bị mù đi vậy.
Giang Chấp nhắm mắt lại ngồi dựa vào ghế, những hình ảnh hiện qua trong đầu đều là từng kỷ niệm, từng câu chuyện của Sáu Viên Thịt Bằm trong nhiều tháng qua, đùa giỡn trêu chọc, khiến anh có lúc muốn yên tĩnh một chút cũng trở thành điều xa xỉ.
Bây giờ bỗng nhiên lại được yên tĩnh rồi.
Anh ra đi không gióng trống khua chiêng. Lúc trước, vì quyết định của Kỳ Dư khiến cho Hồ Tường Thanh rất đau lòng, nhóm Sáu Viên Thịt Bằm người đi thì đi, người rời bỏ thì rời bỏ, ngay cả Thịnh Đường cũng mất tăm mất tích ở đâu.
Không gặp cũng tốt, chỉ là không biết với cá tính của Thịnh Đường, liệu cô có vì chuyện này mà hận anh không.
Trước khi đi, Hồ Tường Thanh rất muốn tiễn anh nhưng bị anh từ chối, anh chỉ nhờ vả Giáo sư Hồ giúp mình chăm sóc Tia Sét Xanh. Giáo sư Hồ mấy lần ngập ngừng định nói điều gì đó lại thôi, cuối cùng ông nói: “Em yên tâm, Viện sẽ không từ bỏ hang số 0 đâu. Tung tích của bố em, suốt mấy năm qua Viện và tôi cũng chưa từng từ bỏ việc kiếm tìm.”
Giang Chấp nói với ông: “Viện có từ bỏ hay không em không quan tâm. Còn về Giáo sư Hồ, nếu thầy thật sự manh nha ý định từ bỏ, e rằng đêm về nằm mộng cũng sẽ cảm thấy bứt rứt trong lòng đấy nhỉ?”
Lúc đó sắc mặt của Hồ Tường Thanh rất khó coi.
Cho dù anh đã đi một quãng khá xa rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được Hồ Tường Thanh vẫn đang đứng yên ở đó nhìn về phía anh.
Giang Chấp vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Hồ Tường Thanh thời niên thiếu. Ông vẫn giống như bây giờ, mỗi khi làm việc là nghiêm nghị, chỉn chu, là một người tuyệt đối không bao giờ mang chuyện công việc ra đùa giỡn.
Nhưng duy chỉ với anh, ông rất dung túng.
Có một lần anh làm bẩn tờ giấy vẽ tranh bị bố phạt ra đứng ở góc bích họa tự kiểm điểm về lỗi lầm của mình. Hồ Tường Thanh thương anh cả một ngày trời không được ăn uống gì, bèn giấu bố anh chạy vào trong hang mang đồ ăn tới cho anh. Về sau chuyện này bị bố anh phát hiện, ông còn bực dọc nói Hồ Tường Thanh một thôi một hồi, nói ông không có quy tắc thì không thể trở thành chuẩn mực. Hồ Tường Thanh cười khà khà nói: Cháu nó còn nhỏ, từ từ dạy bảo.
Mấy năm ở bên cạnh Tiết Cố Tiên, Hồ Tường Thanh không ít lần chăm sóc anh. Trong suy nghĩ của Giang Chấp, Hồ Tường Thanh giống như người cha thứ hai của anh vậy. Khi dạy bảo anh, Tiết Cố Tiên cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép anh phạm phải bất kỳ sai lầm nào, nhưng Hồ Tường Thanh thì lại chỉ bảo cực kỳ kiên nhẫn, rất thương anh, ở bên cạnh Hồ Tường Thanh ngược lại còn có phần thoải mái hơn so với Tiết Cố Tiên.
Tiết Cố Tiên nói với Hồ Tường Thanh: Cậu dạy dỗ con trẻ không thể không có nguyên tắc như vậy được.
Hồ Tường Thanh nói: Cả đời này tôi không định kết hôn, tôi coi Tiểu Chấp như con trai ruột của mình, cần nguyên tắc gì chứ.
Tiết Cố Tiên cãi lại ông ấy: Chính vì nó là con trai của mình thế nên mới càng cần phải có nguyên tắc.
Hồ Tường Thanh ngắt lời Tiết Cố Tiên: Được, tôi sẽ coi Tiểu Chấp như học trò cuối cùng của tôi, sư phụ thương học trò là lẽ dĩ nhiên ở đời phải không. Đợi Tiểu Chấp thành tài quay trở lại, làm bù một lễ bái sư sau.
…
Giang Chấp mở mắt ra, bỗng dưng cảm thấy bực dọc khó hiểu.
Anh nhấp một ngụm trà sữa, vẫn nhạt nhẽo không mùi không vị. Cuối cùng anh đứng dậy ném cốc trà sữa vào thùng rác.
Anh không thích ban ngày ở Đôn Hoàng, cũng không thích cái oi nóng của Đôn Hoàng. Khi Giáo sư Hồ dẫn theo đội cứu hộ cứu anh từ sa mạc Gobi trở về, anh đã hận Đôn Hoàng đến thấu xương. Hồ Tường Thanh là nỗi nhung nhớ duy nhất của anh ở Đôn Hoàng, cho đến tận buổi tối trước ngày lên đường anh muốn tới chào tạm biệt Hồ Tường Thanh và vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa Hồ Tường Thanh và lãnh đạo Viện.
Ông ấy nói: Tôi không nên viết đơn xin rời hang vào lúc Cố Tiên cần tôi nhất, là tôi hèn nhát, là tôi phản bội Cố Tiên…
Nói xong lời này, Hồ Tường Thanh đã nhìn thấy Giang Chấp đứng trước cửa, niềm tin vốn luôn đong đầy trong ánh mắt bỗng chốc hóa hư không.
Giang Chấp ngồi lại xuống ghế, ngẫm nghĩ: Nếu như năm xưa không biết được câu chuyện này, quan hệ giữa anh và Hồ Tường Thanh có lẽ sẽ khác, chí ít, anh sẽ thật sự trở thành cậu học trò của Hồ Tường Thanh, gọi ông một tiếng sư phụ.
Anh có hận Giáo sư Hồ không?
Giang Chấp cảm thấy phần nhiều là đau lòng, là sự đau lòng sau khi bị người mình coi trọng phản bội. Cũng giống như khi đối mặt với Tiết Cố Tiên, ở bên ngoài anh không thừa nhận mình là con trai của ông, phần nhiều là bởi anh cho rằng mình đã bị bỏ rơi.
Không phải sao?
Bằng không sao ông có thể đành lòng từ bỏ hôn nhân, gia đình. Bằng không, sao khi đối mặt với nguy hiểm, ông không nghĩ đến chuyện mình vẫn còn một đứa con trai?
Giang Chấp cảm thấy cổ họng hơi nghẹn lại.
Tựa như ngụm trà sữa ban nãy vẫn chưa tan đi hết, giờ vị ngấy của nó lan ra khắp họng, cực kỳ khó chịu.
Đang mải nghĩ thì một cốc trà sữa được chìa ra trước mặt anh, lắc lắc.
Giang Chấp quay đầu.
Chẳng biết đã có một cô gái ngồi xuống bên cạnh anh từ lúc nào, đôi mày cong cong, cười rất ngọt ngào với anh: “Anh trai, anh đẹp trai quá, mời anh uống trà sữa này.”
Giang Chấp cảm ơn và khéo léo từ chối.
“Đừng mà anh trai, ban nãy em thấy anh còn chưa uống hết cốc trà sữa đó, chắc chắn là vì không ngon. Thương hiệu này em mua uống cực kỳ ngon, anh nếm thử đi.”
“Tôi không thích uống trà sữa, cảm ơn cô.”
Cô gái bày ra sắc mặt yếu đuối: “Anh trai, anh nể mặt em một chút đi. Em đã cá cược với bạn bè rồi, anh đâu thể khiến một cô gái mất mặt phải không?”
Giang Chấp lẳng lặng liếc nhanh về phía đối diện.
Quả nhiên có hai cô gái đều đang nhìn về phía này, vừa nhìn còn vừa thì thầm bàn tán. Thấy anh ngước mắt lên, họ lại lập tức quay đi chỗ khác. Cô gái bên cạnh vẫn giữ nguyên cốc trà sữa: “Anh uống một ngụm đi mà.”
“Cá cược?” Giang Chấp hỏi.
Cô gái gật đầu lia lịa: “Anh mà không uống là em thua đấy.”
Giang Chấp khẽ gật gù, làm bộ tiếc nuối: “Vậy thì đành để cô phải thua rồi.”
Cô gái ngẩn người.
Có lẽ cô ấy không ngờ được mình lại gặp phải một người đàn ông rắn mềm đều không chịu thế này.
Nghĩ thế nào cũng cảm thấy không cam tâm, cô ấy lại vội nói: “Anh trai…” Vietwriter.vn
“Anh trai, anh trai, sao hả, cô định rụng trứng à?” Bất thình lình, một giọng nữ xen ngang.
Ngay sau đó, cổ Giang Chấp bị người ta ôm chặt từ phía sau.
Giang Chấp sững sờ.
Cô gái bên cạnh nghe xong tỏ thái độ không vui: “Cô ăn nói kiểu gì vậy?”
Cô gái ở sau lưng Giang Chấp ngó đầu lên trước, quay sang nhìn góc nghiêng của Giang Chấp, lắc lắc một cốc trà sữa trước mặt anh: “Anh trai nhỏ, nể mặt đi mà.”
Giang Chấp mỉm cười, nói với cô gái ngồi bên cạnh: “Bạn gái tôi tính tình thế đấy. Cô thông cảm nhé.” Nói rồi, anh đón lấy cốc trà sữa, giơ ra trước mặt cô gái kia: “Thật là không may.”
Cùng một thương hiệu trà sữa.
Cô gái bực tức đứng lên bỏ đi.
Giang Chấp giữ lấy cổ tay cô, hơi dùng sức một chút. Thịnh Đường vòng ra trước mặt anh, theo đà ngồi xuống đùi anh, cánh tay vòng qua ôm cổ anh như một cái cây dây leo.
Cô hờn dỗi: “Không ổn rồi, em vừa mới biến mất khỏi tầm mắt có vài tiếng đồng hồ mà anh đã bị cô gái khác nhung nhớ rồi.”
Giây phút nghe thấy giọng cô, Giang Chấp mới biết mình nhớ cô đến mức nào. Anh vòng tay ôm lấy eo cô, lẩm bẩm: “Sao em lại đi theo thế này?”
“Làm người phải giữ chữ tín, đã nói sẽ dẫn em theo rồi, làm gì có chuyện đột xuất nuốt lời chứ?”
“Anh tưởng…”
“Anh tưởng em sẽ thỏa hiệp chứ gì? Tưởng em là một con thỏ trắng nhỏ vừa trắng vừa nghe lời chứ gì?” Thịnh Đường lạnh lùng trừng mắt với anh: “Tán tỉnh em xong thì định chuồn hả, Giang Chấp, anh quá đáng rồi đấy.”
Giang Chấp nhịn cười, kéo cô vào lòng: “Ban nãy còn gọi anh là anh trai cơ mà, bây giờ đã gọi cả họ lẫn tên rồi à?”
“Ban nãy là có người thèm thuồng món ăn trên đĩa của em.” Thịnh Đường ngắm nhìn gương mặt điển trai của Giang Chấp, có một câu cô chưa nói ra cho anh nghe: Sớm muộn em cũng sẽ ăn thịt anh.
Giang Chấp bật cười: “Nào, gọi lại một tiếng anh trai cho anh nghe đi.”
C