Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217 - Chương 217
Chương 217
ANH CHÍNH LÀ HÌNH TƯỢNG “VỪA ĐẸP LẠI VỪA THẢM” ĐÂY MÀ
Lần thứ hai đặt chân lên mảnh đất Đôn Hoàng này, rõ ràng phải là một mùa nắng vàng rực rỡ vậy mà đón đợi lại là một cái lạnh thấu xương. Gặp mùa gió, cát vàng bay đầy trời, thổi đến mức người ta không sao mở mắt ra nổi.
Hồ Tường Thanh tới đón Giang Chấp.
Trong lúc ông kể lại cho Giang Chấp nghe Tiết Cố Tiên đã mất tích như thế nào, Giang Chấp chỉ nhìn chằm chằm đầu xe của chiếc ô tô đó trong im lặng. Phần đầu xe toàn là cát vàng, ngay cả lớp kính mui xe cũng bị phủ một lớp cát mịn mỏng tang. Họ không dám mở cần gạt nước mưa, vì chỉ cần mưa ra sẽ vang lên toàn là tiếng cát cọ vào kính.
Giang Chấp nghĩ mãi vẫn thấy không hiểu. Một Đôn Hoàng khắc nghiệt đến mức này, vì sao có thể khiến Tiết Cố Tiên kiên quyết không chịu rời đi như bị ma nhập vậy?
“Anh đã đi tìm ông.”
Thịnh Đường giật mình: “Tìm?”
Giang Chấp gật đầu, ánh mắt sa sầm lại: “Men theo tuyến đường phía Tây của Đôn Hoàng, từ Dương Quan, Ngọc Môn Quan, Hàn Trường Thành rồi tới Thành phố ma quỷ, cuối cùng tới Lop Nur, cứ tìm mãi như thế…”
Thịnh Đường trợn tròn mắt, thảng thốt: “… Anh? Một mình ư?”
Giang Chấp gật đầu.
Thịnh Đường hoàn toàn bất ngờ. Ông trời ơi, một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đã phải một mình đi con đường dài như thế sao? Rời khỏi khu trung tâm của Đôn Hoàng, toàn bộ tuyến đường phía Tây ngoài cát vàng ra thì chỉ còn sa mạc, không có trạm cứu hộ, không có bất cứ nơi nào để dừng chân nghỉ ngơi, anh…
Cô nhìn Giang Chấp.
Bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này sở hữu một sức bền bỉ đáng sợ. Một hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như vậy, anh đã vượt qua bằng cách nào? Rất lâu sau, cô lẩm bẩm: “Nhưng mà… tỉ lệ tìm được người bằng cách này là rất thấp.”
Giang Chấp cười khổ.
Phải rồi, tỉ lệ rất thấp.
Hoặc có thể nói chẳng ai lại tìm người bằng cách ấy cả, chỉ có một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, đeo trên lưng chỗ đồ tiếp tế đơn giản, tiến sâu vào trong đại mạc, đây nào có gọi là tìm người? Rõ ràng là nộp mạng.
Nhưng lúc đó anh rất cố chấp, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là tìm bằng được Tiết Cố Tiên. Anh muốn tìm ông để hỏi cho rõ ràng: Vì sao ông lại thất hẹn, vì sao ông đã hứa hẹn lại nuốt lời?
“Anh không biết mình đã đi bao lâu trên Gobi, sau đó giây phút bị lốc cát cuốn đi và vùi lấp anh đã nghĩ, nếu được chết như thế này thì cũng tốt, chưa biết chừng lại thật sự có thể gặp lại bố anh, sau đó có thể hỏi ông vì sao lại gạt anh.”
Cát vàng của Tây Bắc luôn đi kèm với lốc cát, khi nó xoáy rất nhanh trên Gobi sẽ trở thành một thảm họa tự nhiên có thể hủy diệt tất cả. Anh liều mạng chạy trốn, cũng mấy lần vào sinh ra tử, nhưng cuối cùng đến giây phút bị nuốt chửng thì lại không thấy sợ hãi nữa.
Những hạt cát đánh lên cơ thể khiến anh đau đớn, làn da hở ra ngoài không khí đã tê bì rồi, trong lúc mơ mơ màng màng, anh dường như đã thật sự nhìn thấy Tiết Cố Tiên, và đưa tay về phía ông.
Anh không thể nhúc nhích được, hơi thở dường như cũng mỏng manh như tơ. Nhưng cơ thể lại giống như được ngồi cỗ máy thời gian trở về cái ngày mẹ được đưa vào trong bệnh viện. Ở trên xe cấp cứu anh đã ra sức nắm chặt tay mẹ, nói với bà: Mẹ đừng ngủ, đừng ngủ…
Giang Chấp nắm lấy tay Thịnh Đường, nói thầm thì: “Đôn Hoàng đối với mọi người có thể là tín ngưỡng, nhưng đối với anh mà nói lại là một cơn ác mộng. Bao năm qua, anh thường xuyên mơ thấy cảnh mình bị gió cát Gobi vùi lấp, cho dù đã tỉnh mộng rồi thì cảm giác nghẹt thở ấy vẫn còn nguyên.”
Nỗi sợ hãi và sự bài xích anh đối với Đôn Hoàng đã được chôn sâu trong cốt tủy. Quay trở lại Đôn Hoàng, cho dù là một ngày trời quang mây tạnh thì trước mắt anh cũng sẽ tái hiện lại cảnh tượng những xoáy cát nuốt chửng trời đất.
Thịnh Đường đau lòng ôm chặt lấy anh, nhất thời cũng không biết nên nói lời gì để an ủi anh.
Cô sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, ở trong mắt cô, anh là một người sống trong hào quang, kiêu hãnh và không có điều gì là không thể làm được. Nhưng khi thật sự tới gần anh, càng len lỏi vào sâu trong lòng anh cô lại càng có thể nhìn thấy những đau đớn của anh.
Để cô biết rằng, hóa ra người đàn ông mà cô kính trọng như vậy không hề hoàn hảo. Anh cũng biết đau, cũng sẽ yếu đuối, cũng sẽ thương tích khắp người, cuối cùng trơ trọi và cô độc như một đứa trẻ.
Đôn Hoàng có lẽ là một kiếp số trong lòng anh chăng. Anh kháng cự nơi này nhưng lại không thể xóa bỏ chấp niệm muốn tìm Tiết Cố Tiên mà một lần nữa quay trở lại Đôn Hoàng. Nào ai biết ở lại Đôn Hoàng lâu thêm một ngày, trái tim anh lại nặng nề thêm một phần.
Thịnh Đường lại nhớ tới cây đàn vĩ cầm trong phòng làm việc của anh, hóa ra nó là của mẹ anh, dòng chữ bên trên được ai khắc lên đó? Tiết Cố Tiên ư?
“Vậy anh đã thoát ra khỏi sa mạc Gobi bằng cách nào?”
Giang Chấp mệt rồi, dựa hẳn cả người vào đó: “Chính Giáo sư Hồ đã tìm đội cứu hộ.”
Ông ấy cứu anh một mạng nhưng cũng đồng thời không dám để anh ở lại Trung Quốc nữa, sợ rằng anh lại suy nghĩ không thông suốt mà tiếp tục chui vào trong đại mạc. Ông ấy nói với anh bằng giọng răn dạy chân thành: Bất luận thế nào, Viện cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm bố của anh, có bất kỳ tin tức gì ông ấy sẽ lập tức liên lạc với anh ngay.
Giang Chấp của khi đó cũng đã thoi thóp hơi thở tàn rồi, sau khi ở trong bệnh viện bình phục được mấy ngày, anh được nhà họ Trình đón đi.
Nghe tới đây, Thịnh Đường liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, lại là nhà họ Trình đó. Cô hỏi anh: Ở nước ngoài anh không còn người thân nào khác sao?
Giang Chấp lắc đầu.
Giang Trân Trân tuy không phải là con một trong nhà nhưng từ ngày bố mẹ bà qua đời, cho dù là người thân trong nhà bà cũng đã cắt đứt liên lạc. Năm xưa Giang Trân Trân dứt áo ra đi, dẫn theo Giang Chấp ra nước ngoài phát triển cũng hoàn toàn dựa hết vào năng lực của bản thân, còn chuyện ở Trung Quốc, nhà họ Tiết còn có thân thích nào khác, họ càng chẳng hay biết gì.
Vì giao tình của hai gia đình, có thể nói là nhà họ Trình chăm sóc Giang Chấp cực kỳ chu đáo.
Nhưng Giang Chấp vẫn lựa chọn rời đi.
Anh không muốn nợ ân tình của người khác, cũng cho rằng dù xét về tình hay lý thì nhà họ Trình cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh. Đừng tưởng anh mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà lầm, Giang Chấp suy nghĩ rất sâu và xa. Khi còn sống, Giang Trân Trân tuy có cả danh và lợi, nhưng anh cũng không thể thật sự ăn không ngồi rồi, không có việc gì để làm cả đời, làm một con sâu gạo.
Sự nghiệp học hành không thể bị lỡ dở. Trước đó có rất nhiều thời gian Giang Trân Trân đi lưu diễn không ở nhà, Giang Chấp từ sớm đã học được cách mua thức ăn, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, thế nên dù có phải sống một mình cũng không thể làm khó được anh. Anh tranh thủ thời gian rảnh để đi làm thuê, một là có thể kiếm tiền đề phòng sau này, hai là để cơ thể mệt tới cực điểm sẽ không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi đi đâu để tìm một công việc thích hợp? Anh từng ra vào nhà hàng làm chân rửa bát đĩa, cuối cùng nhà hàng bị kiện; Anh cũng từng làm bốc vác, bờ vai mỏng manh bị chất đầy vật nặng, thậm chí có lúc vật nặng còn bị xếp chồng từng lớp từng lớp, thi thoảng cũng bị những người lớn hơn anh nhiều tuổi ức hiếp, hàng hóa rơi đầy xuống đất, vậy là công sức cả một ngày trời đều thành công cốc.
Về sau, anh giúp việc cho một cửa hàng thủ công. Chủ cửa hàng sợ bị kiện nên nói dối với mọi người bên ngoài Giang Chấp là họ hàng bà con xa của ông ấy. Cửa hàng chủ yếu làm những bức tượng gỗ và những con búp bê bằng sứ, tất cả đều làm bằng tay. Giang Chấp giúp việc cho họ cũng đồng thời giúp việc lên màu cho các sản phẩm thủ công, hoặc là sửa chữa một vài món đồ thủ công bị hỏng hóc.
Cũng không biết có phải do năng khiếu trời ban hay không mà những con búp bê sứ và tượng người bằng gỗ qua tay Giang Chấp sửa chữa đều như được ban cho một vẻ đẹp rất khác biệt, ngược lại càng bán đắt hàng hơn.
Cho đến một ngày chủ cửa hàng nhận được một đơn hàng và thở dài nói: Thần tiên Trung Quốc khó đẽo gọt lắm, chỉ riêng vạt váy thôi đã rất phiền toái rồi.
Giang Chấp nói với chủ cửa hàng: Đây là Phi Thiên.
Đồng thời anh cũng giúp ông ấy hoàn thành việc đẽo gọt và lên màu cho đai lụa và vạt váy của Phi Thiên.
Sau đó, anh đã yên lặng ngồi nhìn pho tượng Phi Thiên đó rất lâu.
Khi mẹ của Trình Gia Hủy tìm tới nơi, anh đang ở trong cửa hàng giúp mọi người dán lớp giáp cho tượng gỗ, kim loại quẹt qua ngón tay, máu đỏ chảy ròng ròng. Trình Gia Hủy sợ hãi đến bật khóc, bà Trình chẳng nói chẳng rằng lập tức kéo anh dậy bỏ đi, vừa đi vừa răn dạy anh: Con mới có mấy tuổi đã ra ngoài làm thuê? Con như vậy bảo bác sau này gặp mẹ con biết ăn nói thế nào?
Về sau, bố của Trình Gia Hủy nói với anh: Trước đó mẹ con dẫn con tới chỗ bác, chính là cảm thấy con rất có thiên phú trong ngành khôi phục bích họa. So với việc lãng phí tài năng trời ban của mình vào trong cửa hàng thủ công, chi bằng con qua giúp việc cho bác, cho dù là thân phận học trò hay thân phận người giúp việc, tóm lại, con hãy ở đây với bác.
Kể từ ngày hôm đó, con đường học hành của Giang Chấp đã gắn bó bên cạnh ông Trình, cùng ông ra vào các giáo đường, vương cung đại điện, tu đạo viện, thành cổ, di chỉ… được biết đến rất nhiều bích họa, phù điêu, dù là của người nổi tiếng hay không nổi tiếng, cũng học được phương pháp khôi phục bích họa phương Tây. Cùng lúc ấy, Giang Chấp cũng so sánh kỹ thuật khôi phục bích họa giữa Đông và Tây, nhất là lấy bích họa khô trong quần thể Mogao, Đôn Hoàng để so sánh với bích họa ướt tại các giáo đường phương Tây.
Đối với việc này, ông Trình rất ủng hộ anh, cung cấp cho anh một lượng lớn kinh nghiệm thực hành thực tế.
Lần đầu tiên Giang Chấp cầm bút vẽ trong hang đá Đôn Hoàng là năm chín tuổi, lần đầu tiên cầm con dao khôi phục trong di chỉ La Mã cổ là năm mười lăm tuổi. Ai ai cũng nói anh có năng khiếu bẩm sinh, ông Trình cũng cho rằng anh chính là người được sinh ra để theo ngành này.
Năm mười sáu tuổi, Giang Chấp chính thức nhận bố của Trình Gia Hủy làm sư phụ. Mà cũng chính năm đó, ngoài việc tiến sâu thêm một bước trong công việc khôi phục các di sản văn hóa, anh còn cùng bố của Trình Gia Hủy tiếp nhận công việc khôi phục tác phẩm “Bữa ăn tối cuối cùng”, trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong ekip của dự án đó.
Năm đó hai mươi ba tuổi, Giang Chấp nhận được học vị thạc sĩ của Viện Nghiên cứu Khôi phục trung ương La Mã. Từ đó về sau, càng ngày có càng nhiều các các tác phẩm nổi tiếng, các bức bích họa được qua tay anh khôi phục.
Khoảng thời gian này, anh cũng đảm nhận chức vụ Cố vấn kỹ thuật và Giám đốc quản lý của Trung tâm Khôi phục Victoria tại Torino, Italia, cho đến tận năm hai mươi bảy tuổi anh bắt đầu làm việc độc lập.
Năm đó, anh chính thức lấy danh nghĩa “Fan” ra mắt mọi người, vừa nghiên cứu cách thức khôi phục bích họa ướt của phương Tây, cũng không quên phân tích bích họa khô của phương Đông, mà đi đầu là bích họa Đôn Hoàng, kiên trì với phương pháp khôi phục cổ đại, về sau danh nổi như cồn.
Sau khi nghe toàn bộ trải nghiệm quá khứ của Giang Chấp, ban đầu cảm xúc của Thịnh Đường là đau lòng, sau đó là thương xót, chính là cảm giác hận không thể xuyên không trở về quá khứ quen biết anh, đưa anh về nhà, tận tình chăm sóc vậy. Nhưng tới cuối cùng, cô lại mắt tròn mắt dẹt, ngưỡng mộ như nhìn lên một ngọn núi cao.
Hóa ra Fan thần của cô chính là hình tượng “vừa đẹp lại vừa thảm” ở trong truyền thuyết.
Cô đã biết anh không phải là một nhân vật tầm thường, kiến thức cũng không thuộc dạng tầm thường, bây giờ được nhìn lại như vậy quả thật không sai. Phóng tầm mắt nhìn đi khắp cả thế giới khôi phục văn vật, e rằng cũng chẳng có mấy người có được kiến thức và trải nghiệm phong phú như anh đâu.
Thật không hổ danh là người đàn ông mà cô sùng bái.
Giang Chấp lên tiếng nói: “Bố của Trình Gia Hủy là ân sư của anh, không có ông ấy sẽ chẳng có anh của ngày hôm nay.” Anh quay mặt qua nhìn cô, nói nhỏ: “Tiểu Thất, anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?”
Hiểu chứ, ân tình cao hơn trời mà.
Nhưng mà…
“Chỉ cần là vàng rồi sẽ có ngày tỏa sáng mà.” Trong lòng cô vẫn kiêng dè Trình Gia Hủy.
Nhớ lại những lời Tiêu Dã giới thiệu về hai người họ trước đó, lòng cô cảm thấy tắc nghẹn lại. Lúc đó họ vẫn chưa xác nhận là bạn trai bạn gái nên cô không dám suy nghĩ nhiều, bây giờ thì khác. Giờ anh là bạn trai của cô, cho dù đối phương là người có quan hệ “ơn nghĩa cao hơn trời” với anh thì giành giật người của cô là không được.
Nụ cười bên môi Giang Chấp từ đầu tới cuối vẫn có gì đó chua chát: “Cho dù là một miếng vàng, vậy thì cũng phải gặp được người đào vàng mới được chứ.”
Thịnh Đường cắn môi, lòng chua lè.
Giang Chấp giơ tay lên xoa đầu cô, vỗ nhẹ nhàng, dịu dàng từng cái một: “Con người anh không thích mắc nợ, anh đã mắc nợ nhà họ Trình thế nên có thể trả thì sẽ trả. Anh nợ Giáo sư Hồ, thế nên anh đã tới Đôn Hoàng.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tới nơi đây, tới nơi mà những cơn ác mộng của anh tập hợp.
Bao năm qua, anh gần như cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “Đôn Hoàng”, bài xích và chán ghét, đồng thời lại không nhịn được mà quan tâm tới nó. Nó giống như một dấu ấn được in vào trong xương cốt của anh, mỗi lần nhớ lại rất sợ hãi, cũng không thể đuổi nó đi hẳn được.
Không biết đã bao nhiêu lần anh mơ thấy Đôn Hoàng.
Mơ thấy cảnh tượng Tiết Cố Tiên bảo anh cầm bút vẽ lên.
Anh mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Kiên trì với kỹ thuật khôi phục truyền thống là sự kính trọng lớn nhất dành cho bản thân cổ vật…
Mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Lúc nào tâm trạng không tốt thì đừng khôi phục bích họa…
Mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Phần bị khởi giáp trên bích họa cho dù chỉ to bằng hạt gạo cũng không thể đánh mất…
…
Giang Chấp căm ghét những điều này, càng ghét dáng vẻ của Tiết Cố Tiên khi làm việc hơn. Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng trở thành con người mà mình căm ghét nhất.
Thịnh Đường cảm thấy chua xót trong lòng, cô níu nhẹ vạt áo của anh: “Hang số 0 có ý nghĩa trọng đại đối với anh, lẽ nào anh không muốn tranh đấu thêm một chút sao?”
Ánh mắt Giang Chấp trở nên lạc lõng và cô đơn, rất lâu sau anh nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, có thể thật sự không còn tìm thấy nữa…”
ANH CHÍNH LÀ HÌNH TƯỢNG “VỪA ĐẸP LẠI VỪA THẢM” ĐÂY MÀ
Lần thứ hai đặt chân lên mảnh đất Đôn Hoàng này, rõ ràng phải là một mùa nắng vàng rực rỡ vậy mà đón đợi lại là một cái lạnh thấu xương. Gặp mùa gió, cát vàng bay đầy trời, thổi đến mức người ta không sao mở mắt ra nổi.
Hồ Tường Thanh tới đón Giang Chấp.
Trong lúc ông kể lại cho Giang Chấp nghe Tiết Cố Tiên đã mất tích như thế nào, Giang Chấp chỉ nhìn chằm chằm đầu xe của chiếc ô tô đó trong im lặng. Phần đầu xe toàn là cát vàng, ngay cả lớp kính mui xe cũng bị phủ một lớp cát mịn mỏng tang. Họ không dám mở cần gạt nước mưa, vì chỉ cần mưa ra sẽ vang lên toàn là tiếng cát cọ vào kính.
Giang Chấp nghĩ mãi vẫn thấy không hiểu. Một Đôn Hoàng khắc nghiệt đến mức này, vì sao có thể khiến Tiết Cố Tiên kiên quyết không chịu rời đi như bị ma nhập vậy?
“Anh đã đi tìm ông.”
Thịnh Đường giật mình: “Tìm?”
Giang Chấp gật đầu, ánh mắt sa sầm lại: “Men theo tuyến đường phía Tây của Đôn Hoàng, từ Dương Quan, Ngọc Môn Quan, Hàn Trường Thành rồi tới Thành phố ma quỷ, cuối cùng tới Lop Nur, cứ tìm mãi như thế…”
Thịnh Đường trợn tròn mắt, thảng thốt: “… Anh? Một mình ư?”
Giang Chấp gật đầu.
Thịnh Đường hoàn toàn bất ngờ. Ông trời ơi, một cậu thiếu niên mười mấy tuổi đã phải một mình đi con đường dài như thế sao? Rời khỏi khu trung tâm của Đôn Hoàng, toàn bộ tuyến đường phía Tây ngoài cát vàng ra thì chỉ còn sa mạc, không có trạm cứu hộ, không có bất cứ nơi nào để dừng chân nghỉ ngơi, anh…
Cô nhìn Giang Chấp.
Bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này sở hữu một sức bền bỉ đáng sợ. Một hoàn cảnh môi trường khắc nghiệt như vậy, anh đã vượt qua bằng cách nào? Rất lâu sau, cô lẩm bẩm: “Nhưng mà… tỉ lệ tìm được người bằng cách này là rất thấp.”
Giang Chấp cười khổ.
Phải rồi, tỉ lệ rất thấp.
Hoặc có thể nói chẳng ai lại tìm người bằng cách ấy cả, chỉ có một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, đeo trên lưng chỗ đồ tiếp tế đơn giản, tiến sâu vào trong đại mạc, đây nào có gọi là tìm người? Rõ ràng là nộp mạng.
Nhưng lúc đó anh rất cố chấp, chỉ có duy nhất một suy nghĩ là tìm bằng được Tiết Cố Tiên. Anh muốn tìm ông để hỏi cho rõ ràng: Vì sao ông lại thất hẹn, vì sao ông đã hứa hẹn lại nuốt lời?
“Anh không biết mình đã đi bao lâu trên Gobi, sau đó giây phút bị lốc cát cuốn đi và vùi lấp anh đã nghĩ, nếu được chết như thế này thì cũng tốt, chưa biết chừng lại thật sự có thể gặp lại bố anh, sau đó có thể hỏi ông vì sao lại gạt anh.”
Cát vàng của Tây Bắc luôn đi kèm với lốc cát, khi nó xoáy rất nhanh trên Gobi sẽ trở thành một thảm họa tự nhiên có thể hủy diệt tất cả. Anh liều mạng chạy trốn, cũng mấy lần vào sinh ra tử, nhưng cuối cùng đến giây phút bị nuốt chửng thì lại không thấy sợ hãi nữa.
Những hạt cát đánh lên cơ thể khiến anh đau đớn, làn da hở ra ngoài không khí đã tê bì rồi, trong lúc mơ mơ màng màng, anh dường như đã thật sự nhìn thấy Tiết Cố Tiên, và đưa tay về phía ông.
Anh không thể nhúc nhích được, hơi thở dường như cũng mỏng manh như tơ. Nhưng cơ thể lại giống như được ngồi cỗ máy thời gian trở về cái ngày mẹ được đưa vào trong bệnh viện. Ở trên xe cấp cứu anh đã ra sức nắm chặt tay mẹ, nói với bà: Mẹ đừng ngủ, đừng ngủ…
Giang Chấp nắm lấy tay Thịnh Đường, nói thầm thì: “Đôn Hoàng đối với mọi người có thể là tín ngưỡng, nhưng đối với anh mà nói lại là một cơn ác mộng. Bao năm qua, anh thường xuyên mơ thấy cảnh mình bị gió cát Gobi vùi lấp, cho dù đã tỉnh mộng rồi thì cảm giác nghẹt thở ấy vẫn còn nguyên.”
Nỗi sợ hãi và sự bài xích anh đối với Đôn Hoàng đã được chôn sâu trong cốt tủy. Quay trở lại Đôn Hoàng, cho dù là một ngày trời quang mây tạnh thì trước mắt anh cũng sẽ tái hiện lại cảnh tượng những xoáy cát nuốt chửng trời đất.
Thịnh Đường đau lòng ôm chặt lấy anh, nhất thời cũng không biết nên nói lời gì để an ủi anh.
Cô sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, ở trong mắt cô, anh là một người sống trong hào quang, kiêu hãnh và không có điều gì là không thể làm được. Nhưng khi thật sự tới gần anh, càng len lỏi vào sâu trong lòng anh cô lại càng có thể nhìn thấy những đau đớn của anh.
Để cô biết rằng, hóa ra người đàn ông mà cô kính trọng như vậy không hề hoàn hảo. Anh cũng biết đau, cũng sẽ yếu đuối, cũng sẽ thương tích khắp người, cuối cùng trơ trọi và cô độc như một đứa trẻ.
Đôn Hoàng có lẽ là một kiếp số trong lòng anh chăng. Anh kháng cự nơi này nhưng lại không thể xóa bỏ chấp niệm muốn tìm Tiết Cố Tiên mà một lần nữa quay trở lại Đôn Hoàng. Nào ai biết ở lại Đôn Hoàng lâu thêm một ngày, trái tim anh lại nặng nề thêm một phần.
Thịnh Đường lại nhớ tới cây đàn vĩ cầm trong phòng làm việc của anh, hóa ra nó là của mẹ anh, dòng chữ bên trên được ai khắc lên đó? Tiết Cố Tiên ư?
“Vậy anh đã thoát ra khỏi sa mạc Gobi bằng cách nào?”
Giang Chấp mệt rồi, dựa hẳn cả người vào đó: “Chính Giáo sư Hồ đã tìm đội cứu hộ.”
Ông ấy cứu anh một mạng nhưng cũng đồng thời không dám để anh ở lại Trung Quốc nữa, sợ rằng anh lại suy nghĩ không thông suốt mà tiếp tục chui vào trong đại mạc. Ông ấy nói với anh bằng giọng răn dạy chân thành: Bất luận thế nào, Viện cũng sẽ không từ bỏ việc tìm kiếm bố của anh, có bất kỳ tin tức gì ông ấy sẽ lập tức liên lạc với anh ngay.
Giang Chấp của khi đó cũng đã thoi thóp hơi thở tàn rồi, sau khi ở trong bệnh viện bình phục được mấy ngày, anh được nhà họ Trình đón đi.
Nghe tới đây, Thịnh Đường liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, lại là nhà họ Trình đó. Cô hỏi anh: Ở nước ngoài anh không còn người thân nào khác sao?
Giang Chấp lắc đầu.
Giang Trân Trân tuy không phải là con một trong nhà nhưng từ ngày bố mẹ bà qua đời, cho dù là người thân trong nhà bà cũng đã cắt đứt liên lạc. Năm xưa Giang Trân Trân dứt áo ra đi, dẫn theo Giang Chấp ra nước ngoài phát triển cũng hoàn toàn dựa hết vào năng lực của bản thân, còn chuyện ở Trung Quốc, nhà họ Tiết còn có thân thích nào khác, họ càng chẳng hay biết gì.
Vì giao tình của hai gia đình, có thể nói là nhà họ Trình chăm sóc Giang Chấp cực kỳ chu đáo.
Nhưng Giang Chấp vẫn lựa chọn rời đi.
Anh không muốn nợ ân tình của người khác, cũng cho rằng dù xét về tình hay lý thì nhà họ Trình cũng không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh. Đừng tưởng anh mới chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi mà lầm, Giang Chấp suy nghĩ rất sâu và xa. Khi còn sống, Giang Trân Trân tuy có cả danh và lợi, nhưng anh cũng không thể thật sự ăn không ngồi rồi, không có việc gì để làm cả đời, làm một con sâu gạo.
Sự nghiệp học hành không thể bị lỡ dở. Trước đó có rất nhiều thời gian Giang Trân Trân đi lưu diễn không ở nhà, Giang Chấp từ sớm đã học được cách mua thức ăn, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, thế nên dù có phải sống một mình cũng không thể làm khó được anh. Anh tranh thủ thời gian rảnh để đi làm thuê, một là có thể kiếm tiền đề phòng sau này, hai là để cơ thể mệt tới cực điểm sẽ không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi đi đâu để tìm một công việc thích hợp? Anh từng ra vào nhà hàng làm chân rửa bát đĩa, cuối cùng nhà hàng bị kiện; Anh cũng từng làm bốc vác, bờ vai mỏng manh bị chất đầy vật nặng, thậm chí có lúc vật nặng còn bị xếp chồng từng lớp từng lớp, thi thoảng cũng bị những người lớn hơn anh nhiều tuổi ức hiếp, hàng hóa rơi đầy xuống đất, vậy là công sức cả một ngày trời đều thành công cốc.
Về sau, anh giúp việc cho một cửa hàng thủ công. Chủ cửa hàng sợ bị kiện nên nói dối với mọi người bên ngoài Giang Chấp là họ hàng bà con xa của ông ấy. Cửa hàng chủ yếu làm những bức tượng gỗ và những con búp bê bằng sứ, tất cả đều làm bằng tay. Giang Chấp giúp việc cho họ cũng đồng thời giúp việc lên màu cho các sản phẩm thủ công, hoặc là sửa chữa một vài món đồ thủ công bị hỏng hóc.
Cũng không biết có phải do năng khiếu trời ban hay không mà những con búp bê sứ và tượng người bằng gỗ qua tay Giang Chấp sửa chữa đều như được ban cho một vẻ đẹp rất khác biệt, ngược lại càng bán đắt hàng hơn.
Cho đến một ngày chủ cửa hàng nhận được một đơn hàng và thở dài nói: Thần tiên Trung Quốc khó đẽo gọt lắm, chỉ riêng vạt váy thôi đã rất phiền toái rồi.
Giang Chấp nói với chủ cửa hàng: Đây là Phi Thiên.
Đồng thời anh cũng giúp ông ấy hoàn thành việc đẽo gọt và lên màu cho đai lụa và vạt váy của Phi Thiên.
Sau đó, anh đã yên lặng ngồi nhìn pho tượng Phi Thiên đó rất lâu.
Khi mẹ của Trình Gia Hủy tìm tới nơi, anh đang ở trong cửa hàng giúp mọi người dán lớp giáp cho tượng gỗ, kim loại quẹt qua ngón tay, máu đỏ chảy ròng ròng. Trình Gia Hủy sợ hãi đến bật khóc, bà Trình chẳng nói chẳng rằng lập tức kéo anh dậy bỏ đi, vừa đi vừa răn dạy anh: Con mới có mấy tuổi đã ra ngoài làm thuê? Con như vậy bảo bác sau này gặp mẹ con biết ăn nói thế nào?
Về sau, bố của Trình Gia Hủy nói với anh: Trước đó mẹ con dẫn con tới chỗ bác, chính là cảm thấy con rất có thiên phú trong ngành khôi phục bích họa. So với việc lãng phí tài năng trời ban của mình vào trong cửa hàng thủ công, chi bằng con qua giúp việc cho bác, cho dù là thân phận học trò hay thân phận người giúp việc, tóm lại, con hãy ở đây với bác.
Kể từ ngày hôm đó, con đường học hành của Giang Chấp đã gắn bó bên cạnh ông Trình, cùng ông ra vào các giáo đường, vương cung đại điện, tu đạo viện, thành cổ, di chỉ… được biết đến rất nhiều bích họa, phù điêu, dù là của người nổi tiếng hay không nổi tiếng, cũng học được phương pháp khôi phục bích họa phương Tây. Cùng lúc ấy, Giang Chấp cũng so sánh kỹ thuật khôi phục bích họa giữa Đông và Tây, nhất là lấy bích họa khô trong quần thể Mogao, Đôn Hoàng để so sánh với bích họa ướt tại các giáo đường phương Tây.
Đối với việc này, ông Trình rất ủng hộ anh, cung cấp cho anh một lượng lớn kinh nghiệm thực hành thực tế.
Lần đầu tiên Giang Chấp cầm bút vẽ trong hang đá Đôn Hoàng là năm chín tuổi, lần đầu tiên cầm con dao khôi phục trong di chỉ La Mã cổ là năm mười lăm tuổi. Ai ai cũng nói anh có năng khiếu bẩm sinh, ông Trình cũng cho rằng anh chính là người được sinh ra để theo ngành này.
Năm mười sáu tuổi, Giang Chấp chính thức nhận bố của Trình Gia Hủy làm sư phụ. Mà cũng chính năm đó, ngoài việc tiến sâu thêm một bước trong công việc khôi phục các di sản văn hóa, anh còn cùng bố của Trình Gia Hủy tiếp nhận công việc khôi phục tác phẩm “Bữa ăn tối cuối cùng”, trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong ekip của dự án đó.
Năm đó hai mươi ba tuổi, Giang Chấp nhận được học vị thạc sĩ của Viện Nghiên cứu Khôi phục trung ương La Mã. Từ đó về sau, càng ngày có càng nhiều các các tác phẩm nổi tiếng, các bức bích họa được qua tay anh khôi phục.
Khoảng thời gian này, anh cũng đảm nhận chức vụ Cố vấn kỹ thuật và Giám đốc quản lý của Trung tâm Khôi phục Victoria tại Torino, Italia, cho đến tận năm hai mươi bảy tuổi anh bắt đầu làm việc độc lập.
Năm đó, anh chính thức lấy danh nghĩa “Fan” ra mắt mọi người, vừa nghiên cứu cách thức khôi phục bích họa ướt của phương Tây, cũng không quên phân tích bích họa khô của phương Đông, mà đi đầu là bích họa Đôn Hoàng, kiên trì với phương pháp khôi phục cổ đại, về sau danh nổi như cồn.
Sau khi nghe toàn bộ trải nghiệm quá khứ của Giang Chấp, ban đầu cảm xúc của Thịnh Đường là đau lòng, sau đó là thương xót, chính là cảm giác hận không thể xuyên không trở về quá khứ quen biết anh, đưa anh về nhà, tận tình chăm sóc vậy. Nhưng tới cuối cùng, cô lại mắt tròn mắt dẹt, ngưỡng mộ như nhìn lên một ngọn núi cao.
Hóa ra Fan thần của cô chính là hình tượng “vừa đẹp lại vừa thảm” ở trong truyền thuyết.
Cô đã biết anh không phải là một nhân vật tầm thường, kiến thức cũng không thuộc dạng tầm thường, bây giờ được nhìn lại như vậy quả thật không sai. Phóng tầm mắt nhìn đi khắp cả thế giới khôi phục văn vật, e rằng cũng chẳng có mấy người có được kiến thức và trải nghiệm phong phú như anh đâu.
Thật không hổ danh là người đàn ông mà cô sùng bái.
Giang Chấp lên tiếng nói: “Bố của Trình Gia Hủy là ân sư của anh, không có ông ấy sẽ chẳng có anh của ngày hôm nay.” Anh quay mặt qua nhìn cô, nói nhỏ: “Tiểu Thất, anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?”
Hiểu chứ, ân tình cao hơn trời mà.
Nhưng mà…
“Chỉ cần là vàng rồi sẽ có ngày tỏa sáng mà.” Trong lòng cô vẫn kiêng dè Trình Gia Hủy.
Nhớ lại những lời Tiêu Dã giới thiệu về hai người họ trước đó, lòng cô cảm thấy tắc nghẹn lại. Lúc đó họ vẫn chưa xác nhận là bạn trai bạn gái nên cô không dám suy nghĩ nhiều, bây giờ thì khác. Giờ anh là bạn trai của cô, cho dù đối phương là người có quan hệ “ơn nghĩa cao hơn trời” với anh thì giành giật người của cô là không được.
Nụ cười bên môi Giang Chấp từ đầu tới cuối vẫn có gì đó chua chát: “Cho dù là một miếng vàng, vậy thì cũng phải gặp được người đào vàng mới được chứ.”
Thịnh Đường cắn môi, lòng chua lè.
Giang Chấp giơ tay lên xoa đầu cô, vỗ nhẹ nhàng, dịu dàng từng cái một: “Con người anh không thích mắc nợ, anh đã mắc nợ nhà họ Trình thế nên có thể trả thì sẽ trả. Anh nợ Giáo sư Hồ, thế nên anh đã tới Đôn Hoàng.” Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.
Tới nơi đây, tới nơi mà những cơn ác mộng của anh tập hợp.
Bao năm qua, anh gần như cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “Đôn Hoàng”, bài xích và chán ghét, đồng thời lại không nhịn được mà quan tâm tới nó. Nó giống như một dấu ấn được in vào trong xương cốt của anh, mỗi lần nhớ lại rất sợ hãi, cũng không thể đuổi nó đi hẳn được.
Không biết đã bao nhiêu lần anh mơ thấy Đôn Hoàng.
Mơ thấy cảnh tượng Tiết Cố Tiên bảo anh cầm bút vẽ lên.
Anh mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Kiên trì với kỹ thuật khôi phục truyền thống là sự kính trọng lớn nhất dành cho bản thân cổ vật…
Mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Lúc nào tâm trạng không tốt thì đừng khôi phục bích họa…
Mơ thấy Tiết Cố Tiên nói: Phần bị khởi giáp trên bích họa cho dù chỉ to bằng hạt gạo cũng không thể đánh mất…
…
Giang Chấp căm ghét những điều này, càng ghét dáng vẻ của Tiết Cố Tiên khi làm việc hơn. Nhưng bây giờ, cuối cùng anh cũng trở thành con người mà mình căm ghét nhất.
Thịnh Đường cảm thấy chua xót trong lòng, cô níu nhẹ vạt áo của anh: “Hang số 0 có ý nghĩa trọng đại đối với anh, lẽ nào anh không muốn tranh đấu thêm một chút sao?”
Ánh mắt Giang Chấp trở nên lạc lõng và cô đơn, rất lâu sau anh nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, có thể thật sự không còn tìm thấy nữa…”