• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 215 - Chương 215 ĐAU LÒNG

Chương 215

ĐAU LÒNG

Thịnh Đường sửng sốt.

Tuy rằng Giang Chấp chỉ mới nói mấy câu ngắn ngủi nhưng lại kể cho cô một lượng thông tin khổng lồ và những hình ảnh đủ để giúp cô tưởng tượng ra rất nhiều chi tiết cụ thể.

Anh đã ở Đôn Hoàng từ khi còn rất nhỏ, chẳng trách anh lại nắm rõ tình hình các bức bích họa trong quần thể Mogao đến thế, trước đó cô còn tưởng rằng bọn họ khi khôi phục các bức bích họa phương Tây là đồng thời cũng phải nắm bắt thông tin của các bức bích họa phương Đông nữa.

Cũng khó trách sao Giáo sư Hồ lại mời anh tới Đôn Hoàng khôi phục bích họa. Lúc trước cô còn nghĩ Giáo sư Hồ bị ấm đầu rồi, dù ở nước ngoài khôi phục bích họa có giỏi đến mức nào thì quay trở về động chạm tới bích họa Đôn Hoàng cũng chưa thể thích ứng ngay được, vì kỹ thuật sử dụng là hoàn toàn khác biệt.

Vậy mà Giang Chấp vừa mới tới đã có thể lập tức bắt tay vào khôi phục bích họa, bây giờ nghĩ lại đều có lý do cả.

Nhớ lại lúc trước khi họ ở trong Quyện Cần Trai, thầy Hứa - người giảng giải cho họ từng nhắc đến chuyện trong nhóm chuyên gia đầu tiên tới hỗ trợ việc khôi phục văn vật trong Quyện Cần Trai có Giáo sư Tiết Phạn, nhưng cụ thể đã từng sửa những chỗ nào thì không được rõ.

Thịnh Đường bất ngờ nhớ lại một cảnh tượng trong Quyện Cần Trai, “á” lên một tiếng rồi hỏi Giang Chấp: “Nguyệt Lượng Môn?”

Giang Chấp hơi rướn môi lên một chút nhưng nụ cười bên khóe miệng có phần đắng chát. Anh giơ tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, chính là khu vực Nguyệt Lượng Môn.”

Thịnh Đường lại “á” thêm tiếng nữa, tuy rằng cô đã nghĩ tới rồi nhưng được chính miệng Giang Chấp thừa nhận vẫn khiến người ta phải sửng sốt.

Nghĩ lại thì Quyện Cần Trai là nơi nào chứ, anh còn nhỏ như vậy mà đã có may mắn được ở trong đó, đi theo còn có một nhà khôi phục cấp quốc gia khác.

Chẳng trách Giang Chấp lại thông thạo kỹ thuật Phiên Hoàng và tranh ba chiều trong Quyện Cần Trai đến vậy, có lẽ vì từ nhỏ đã đi theo các chuyên gia, nghe riết thành quen tai rồi.

Rồi cô nhớ lại hình ảnh trầm mặc đứng đút tay vào túi quần của Giang Chấp khi đứng trước bức tranh của Nguyệt Lượng Môn.

Cảnh tượng ấy cho đến hôm nay nhớ lại vẫn còn khiến tim cô đập loạn xạ.

Anh đứng giữa bức tranh nhưng lại khiến người ta không thể phân biệt rõ anh ở bên trong bức tranh hay đứng bên ngoài bức tranh, cứ có cảm giác như một công tử tao nhã đứng giữa vườn hoa nở.

Nhưng biểu cảm của anh lúc đó trông như thế nào nhỉ?

Không giống như đang thưởng thức cảnh đẹp trong tranh, ánh mắt trầm buồn. Anh nói với cô: Lúc trước khi khôi phục xong phần đỉnh hạc, nó còn rực rỡ hơn bây giờ rất nhiều lần.

Cô từng chất vấn câu nói này, nhưng đã bị anh dễ dàng đánh lạc sang một chủ đề khác.

Thì ra khu vực đó chính là nơi Giáo sư Tiết Phạn đã khôi phục.

Khi toàn bộ tình tiết nối liền thành một câu chuyện, cảm giác áy náy chợt dâng lên trong lòng.

Nhớ lại lúc trước chính cô là người đưa ra ý kiến đi xem tranh ba chiều, toàn bộ Cố Cung duy chỉ có Quyện Cần Trai là có tranh ba chiều. Giang Chấp đã bị cô ép phải quay trở lại Quyện Cần Trai như thế, đối mặt với từng chút, từng chút kỷ niệm quá khứ.

Những trải nghiệm này, người khác nghe sẽ cảm thấy là truyền kỳ, nhưng đối với Giang Chấp mà nói, có lẽ đây là những đau thương vô hạn chăng.

Thịnh Đường áp sát cơ thể vào người anh, giơ tay ôm chặt.

Chỉ nghe anh nói mấy câu như vậy thôi mà cô đã đau lòng lắm rồi.

“Anh nói anh từng tới Đôn Hoàng khi còn rất nhỏ, vậy có nghĩa là trước đây anh không sống ở Đôn Hoàng?” Cô hỏi nhẹ nhàng.

Giang Chấp khoác vai ôm lấy cô. Có lẽ có chút hơi men bốc lên nên quá nửa cơ thể anh gần như đè vào Thịnh Đường. Anh nói nhỏ: “Anh lớn lên ở nước ngoài.”

Cô ngước mắt nhìn anh.

Góc nghiêng của anh chìm trong ánh đèn, khuôn cằm là một đường cong ngạo mạn. Anh không cúi đầu nhìn cô, ánh mắt hướng thẳng về phía trước, giống như nhìn xuyên qua thời gian và không gian, trở về với những kỷ niệm ngày xưa.

Từ ngày hiểu chuyện, Giang Chấp đã sống ở nước ngoài. Lúc ấy trong cuộc sống của anh dường như chỉ có âm nhạc, bởi vì mẹ anh - Giang Trân Trân là một nghệ sĩ violin rất nổi tiếng, anh thường xuyên đi theo Giang Trân Trân trong thời gian lưu diễn, bôn ba khắp Đông Tây.

Anh mãi vẫn không hiểu vì sao mình lại theo họ mẹ, cũng không hiểu vì sao trong gia đình anh lại chỉ có mẹ và anh. Mãi đến sau này anh mới biết bố mẹ đã chia tay từ khi anh mới lọt lòng. Bố của anh ở cách anh rất xa, rất xa, xa đến mức trở thành một truyền kỳ.

Sau này anh được biết tên của bố mình, biết được tình hình của ông. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh xem phim phóng sự là xem phim về Đôn Hoàng. Khoảnh khắc ấy, anh đã thực sự bị chấn động sâu sắc về văn hóa và những hang đá của Đôn Hoàng.

Anh dường như còn nhìn thấy hình bóng của bố, ở trong hang đá, tay cầm dụng cụ. Những bức bích họa tàn tạ đó dần thể hiện sức sống mãnh liệt dưới bàn tay của ông.

Gene di truyền ăn sâu trong cơ thể thật sự rất thần kỳ, cho dù xa cách cả ngàn cây số.

Anh đam mê bích họa, tuy rằng khi đó mới chỉ là một cậu nhóc.

“Em còn nhớ Trình Gia Hủy không?” Giang Chấp hỏi cô.

Thịnh Đường gật đầu ngay, dù có bị ấm đầu thì cô cũng không thể quên được cái tên này.

Trái tim bất ngờ bị nhấc lên tận cổ họng, sắp nói tới quá khứ của hai người họ rồi sao?

Giang Chấp cũng không lòng vòng nữa mà nói: “Mẹ anh và nhà họ Trình có quan hệ thân thiết, bố của Trình Gia Hủy là nhà khôi phục bích họa ướt nổi tiếng, nhà họ mấy đời đều làm việc liên quan tới bích họa. Mẹ anh thấy anh có hứng thú với bích họa nên đã đưa anh tới nhà họ Trình học tập, coi như mở rộng thêm kiến thức.”

Giang Trân Trân cực kỳ ít nhắc tới Tiết Cố Tiên nhưng cũng không thể ngăn được tình yêu Giang Chấp dành cho bích họa. Giang Chấp từng hỏi Giang Trân Trân: Có phải bố con vĩnh viễn không cần chúng ta nữa không?

Giang Trân Trân nói: Bố con có thế giới của riêng mình, trong thế giới của ông ấy không có chúng ta.

Nhưng tuy rằng nói như vậy, đôi lần Giang Chấp vẫn nhìn thấy Giang Trân Trân không ngủ được lại ngắm những bức ảnh trong hộp, trong bức ảnh đó là một người đàn ông khá điển trai.

Bố anh, Tiết Cố Tiên.

Tình cảm Giang Chấp dành cho Tiết Cố Tiên rất phức tạp, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ảm đạm đau thương của Giang Trân Trân, anh lại cảm thấy hận Tiết Cố Tiên một khoảng thời gian, sau đó chìm vào một cảm xúc tự nghi ngờ chính mình. Anh đang nghĩ chợt có giây phút nào Tiết Cố Tiên nhớ tới họ hay không? Có phải Tiết Cố Tiên không cần họ nữa là vì không thích anh hay không…

Cuối cùng có một ngày, Giang Chấp lấy hết dũng khí để nói với Giang Trân Trân: Mẹ, chúng ta có thể tới Đôn Hoàng không?

Anh những tưởng thỉnh cầu này sẽ không được đồng ý, ai ngờ Giang Trân Trân lại gật đầu.

“Năm đó anh tám tuổi, lần đầu tiên được nhìn thấy bố là khi ông đang ở trong hang đá Đôn Hoàng.”

Giọng Giang Chấp trầm trầm, Thịnh Đường nhạy cảm phát hiện ra mỗi khi nói từ “bố”, anh đều rất đau khổ, mỗi lần anh gọi bố lại khiến tim cô nhói đau. Cô hoàn toàn không thể ngờ được một Fan thần luôn đứng trước vinh quang, một đại thần truyền kỳ như vậy trong giới lại có một câu chuyện quá khứ như thế này. Từ nhỏ đã không được gặp bố là một cảm giác như thế nào nhỉ?

Cô không thể tưởng tượng ra được.

Nhưng thử nghĩ một chút, nếu như bắt cô không được gặp Thịnh Tử Viêm, chắc là cô sẽ khóc cạn nước mắt mất.

“Là cô Giang đưa anh về nước phải không?”

Giang Chấp lắc đầu, quay qua nhìn cô: “Chỉ một mình anh.”

“Hả?”

Tám tuổi, một mình? Từ nước ngoài bay về Đôn Hoàng?

Giang Chấp nhìn thấy sự thảng thốt nơi đáy mắt cô, cười gượng: “Em không nghe nhầm đâu, đúng là chỉ có một mình anh.”

Giang Trân Trân thỏa mãn nguyện vọng của anh, điều kiện tiên quyết là anh phải trở về một mình. Giang Chấp không hiểu, kéo bàn tay của Giang Trân Trân, đỏ mắt nói: Mẹ, chúng ta cùng đi đi…

Giang Trân Trân nói với anh: Mẹ và bố con cả đời này đến chết cũng không gặp lại.

“Anh không bao giờ quên được ngữ khí và nét mặt của bà khi nói câu này.” Giang Chấp nhíu sâu mày lại: “Thương tâm, vô vọng thậm chí là tuyệt vọng. Trong rất nhiều những cảm xúc hỗn tạp đó, điều duy nhất anh không nhìn thấy là sự an lòng.”

Trái tim của Thịnh Đường thắt lại hết lần này tới lần khác: “Sao đó thì sao ạ?”

“Sau đó…” Giang Chấp hơi mím môi, ánh sáng trong đôi mắt tối đi một chút. Anh cúi thấp đầu, rất lâu sau mới nói tiếp: “Anh đã ở bên cạnh bố suốt năm năm trời, năm mười ba tuổi anh rời khỏi Trung Quốc.”

Thịnh Đường kinh ngạc.

Cô không ngờ anh có thể ở lại Trung Quốc những năm năm, nhưng sau đó nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Nếu như chỉ ở có vài ngày sao có thể hiểu tường tận về hang Mogao như thế, rồi sao có thể ở trong Quyện Cần Trai lâu như vậy.

Giang Chấp không nói nữa, lần này anh trầm mặc rất lâu.

Lâu tới mức lòng Thịnh Đường cảm thấy hoang mang. Cô mơ hồ có cảm giác tiếp theo đây có lẽ sẽ xảy ra một sự kiện lớn. Cô nhìn thấy bàn tay đặt bên cạnh của Giang Chấp nắm lại, siết rất chặt, dường như còn đang run lên.

Cô kéo bàn tay nắm chặt của anh qua, không thôi thúc anh trả lời nữa mà kiên nhẫn cạy mở bàn tay anh vô thức nắm chặt lại ra từng chút một.

Lòng bàn tay anh in hằn một vết móng tay.

Giang Chấp nhìn chằm chằm xuống lòng bàn tay của mình, một lúc lâu sau mới cất giọng trầm thấp: “Cũng chính vào năm đó anh mới biết được thật ra mẹ anh đã mắc một căn bệnh rất nặng, chỉ sang năm sau, bà đã qua đời vì bệnh tật.” Vietwriter.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom