Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 213 - Chương 213 AI KHÔNG RỜI XA ĐƯỢC AI CHỨ!'
Chương 213
AI KHÔNG RỜI XA ĐƯỢC AI CHỨ!
Kỳ Dư bị cô quát quá bất ngờ đến độ ngây người, rất lâu sau mới phản ứng lại được: “Anh… nói sai điều gì rồi sao?”
Mọi người ngồi quanh bàn đều nhìn Thịnh Đường, bao gồm cả Giang Chấp.
Thịnh Đường cũng chợt phát hiện ra phản ứng của mình hơi thái quá, cô thở đều lại, nói: “Giáo sư Tiết Phạn đức cao vọng trọng, anh nói thầy ấy như vậy là không hay. Thế nào gọi là không có bản lĩnh khôi phục? Nếu như Tiết Phạn không có bản lĩnh thì chẳng còn ai có bản lĩnh nữa cả.”
Giang Chấp chưa bao giờ kể về quan hệ giữa anh và Tiết Phạn trước mặt họ, thì tức là từ tận đáy lòng anh không muốn để họ biết sự thật này. Mà cô cũng không muốn để Giang Chấp biết chuyện mình nghe trộm, nhưng cũng không muốn nghe thấy mọi người xung quanh lấy Tiết Phạn ra để nói nọ nói kia.
Cũng không biết là vì cô biểu hiện quá tự nhiên hay bởi vì tối nay do chuyện hang đá bị đóng lại khiến tâm trạng của mọi người đều không thoải mái nên muốn tìm một ngòi nổ, thế nên chủ đề liên quan đến Tiết Phạn không hề được dập xuống.
Tiêu Dã bốc mấy hạt lạc xoa xoa trong tay, để lộ ra phần nhân trắng mập bên trong. Anh ấy thổi nhẹ một cái, vỏ lạc vụn bay tứ tung.
Anh ấy cười khẩy: “Đó là vì Viện không cho anh thời gian. Có thời gian rồi, những chỗ Tiết Phạn không thể khôi phục được anh cũng có thể khôi phục. Anh không tin hang số 0 thật sự tà ma.”
Thẩm Dao thở dài: “Tôi cũng không tin trên đời này có ma, tuy rằng hiện tại tình trạng của hang số 0 rất giống với chuyện xảy ra năm đó…”
“Là tự ông ta xui xẻo, gặp phải tai nạn rồi mất tích, sao lại kéo cả hang đá vào chịu trách nhiệm được?” Có thể nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Dã tệ đến cực điểm, cộng thêm vừa uống một chút rượu nên bắt đầu ăn nói không cần suy nghĩ…
“Làm ngành này của chúng ta đâu có dễ dàng như vậy? Sạt lở núi, lũ lụt, sập hang, tìm mỏ thuốc màu bị mắc kẹt… Tất cả những vấn đề này chúng ta cũng đều có thể bắt gặp, nhưng phàm chỉ cần hiểu một chút kiến thức thông thường là đều có thể né tránh nguy hiểm phải không, sao chỉ có ông Tiết Phạn đó là không tránh được vậy? Bao nhiêu năm qua sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, tôi bắt đầu nghi ngờ trong chuyện này không biết có điều gì khuất tất không đấy!”
Giang Chấp cúi đầu uống rượu từ đầu tới cuối. Anh chẳng ăn món gì, chỉ nhấp hết ngụm rượu này tới ngụm rượu khác, cốc cũng đã thấy đáy rồi.
Thịnh Đường không uống rượu, cả bàn ăn chỉ có cô là tỉnh táo nhất. Cô liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Dã, tỏ ý bảo anh đừng nói gì nữa. Ai ngờ ở đầu kia Kỳ Dư lại tò mò hỏi: “Khuất tất gì cơ?”
Thịnh Đường không nhịn nổi nữa: “Kỳ Dư, anh không nhiều chuyện một chút sẽ chết phải không?”
Kỳ Dư uống một ít rượu vào không còn sợ Thịnh Đường nữa: “Anh hỏi một chút thì có làm sao?”
“Giáo sư Tiết Phạn hết lòng hết sức vì hang số 0, các anh lại mang người ta ra làm chủ đề bàn tán? Không thấy thất đức hay sao?” Thịnh Đường không vui.
Tiêu Dã đang ngồi ăn lạc, lại uống gần hết nửa cốc rượu rồi hỏi Thịnh Đường: “Thần tượng của em không phải Fan thần hay sao? Sao giờ lại thành Giáo sư Tiết Phạn thế hả? Đường Đường, bọn em nói chuyện như vậy không phải là bàn tán lấy vui, đây là cách trao đổi học thuật bình thường. Em nghĩ mà xem, ai ai cũng nói Giáo sư Tiết Phạn bị mất tích ở hang số 0, nhưng địa thế của hang số 0 chúng ta đều biết rõ, mất tích kiểu gì được? Thế nên trong câu chuyện này nhất định còn điều gì chúng ta vẫn chưa biết, đây chính là điều khuất tất mà anh vừa nói?”
“Có thể có khuất tất gì? Hai anh đủ rồi đấy, đừng có uống chút rượu vào thì bắt đầu ăn nói thiếu suy nghĩ.” Thịnh Đường nhíu mày quát lạnh lùng: “Chúng ta bây giờ đang bàn tới chuyện của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm, đừng trành sang những chuyện không liên quan!”
“Sao lại không liên quan?” Rượu bắt đầu bốc lên trong cơ thể Kỳ Dư: “Chẳng phải cũng có liên quan tới hang của chúng ta hay sao?”
Tuy rằng La Chiếm cũng đã uống rượu nhưng so với Kỳ Dư vẫn được coi là tỉnh táo, nhìn thấy phản ứng của Thịnh Đường và sắc mặt u ám của Giang Chấp mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, anh ấy bèn dùng cánh tay huých nhẹ vào Kỳ Dư.
“Nào nào nào, uống rượu ăn thịt.” Dứt lời, anh ấy gắp một miếng gà sa mạc to tướng bỏ vào đĩa của Kỳ Dư.
Nhưng quả thật phải nói rằng bản lĩnh chui vào hang đá của Kỳ Dư rất ổn nhưng khả năng quan sát sắc mặt người đối diện thì không phải tệ bình thường. Anh ấy tự động tảng lờ những lời La Chiếm nói nhưng không tảng lờ được miếng gà trong đĩa.
Anh ấy nhét vào miệng, lúng búng nói: “Tôi bỗng dưng nhớ tới bức bích họa trong chùa mà hai năm trước tới hỗ trợ, vốn dĩ vẫn thuận buồm xuôi gió, sau đó lại xảy ra chuyện bị ăn trộm…”
Thịnh Đường rùng mình.
Cô còn chưa kịp lên tiếng ngắt ngang thêm lần nữa thì đã nghe thấy Tiêu Dã cười khẩy: “Thế nên chưa biết chừng năm xưa tự trông coi rồi tự ăn trộm, nghe nói vốn dĩ cũng chẳng phải người quá trách nhiệm gì cho cam, bỏ rơi vợ con nữa.”
Anh ấy vừa dứt lời, Kỳ Dư và mấy người còn lại đều thảng thốt, trọng điểm tập trung vào bốn chữ cuối cùng “bỏ rơi vợ con”.
Trái tim Thịnh Đường đập dồn dập liên hồi, quả thực tức Tiêu Dã đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, uống chút rượu vào quả nhiên không còn là anh ấy nữa. Cô vô thức liếc nhìn Giang Chấp, thầm lẩm nhẩm trong lòng: Đừng nổi nóng, đừng nổi nóng…
Giang Chấp thì vẫn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên đến giây phút này lại có phản ứng. Anh đặt cốc rượu xuống, sắc mặt rất trầm, giọng nói lạnh như băng: “Cậu nói ai tự trông coi tự ăn trộm?”
Tiêu Dã nấc cụt một tiếng: “Tôi có nói cậu đâu, tôi đang nói Tiết…”
Giang Chấp vung một cú đấm qua!
Bất thình lình, cực kỳ đột ngột.
Đánh cho Tiêu Dã không kịp phòng bị, cộng thêm cú đấm của Giang Chấp cũng không hề nhẹ tay, khiến cả người anh ấy loạng choạng, cả người cả ghế đồng thời ngã vật ra đất, chân đá vào bàn, mấy chiếc cốc mấy chiếc đĩa trên bàn va vào nhau choang choang.
Mấy người khác ngồi quanh bàn đều ngẩn người ra cả, sau đó lập tức phản ứng lại. La Chiếm đứng gần Tiêu Dã nhất, vội vàng tiến tới đỡ anh ấy dậy. Thịnh Đường cảm thấy da đầu căng ra từng cơn, cô lập tức giữ rịt lấy cánh tay của Giang Chấp.
Xung quanh những người khác cũng đang lục tục đi lên, nhìn thấy cảnh này bèn kêu thét lên một tiếng rồi tránh ra rất xa, nhưng không đi hẳn mà đứng lại hóng chuyện.
Tiêu Dã đang yên đang lành phải chịu một cú đấm, ngồi dưới đất ngây ra giây lát, sau đó bò dậy gào lên với Giang Chấp: “Mẹ kiếp, cậu bị điên à!”
Dứt lời, anh ấy hất tay của La Chiếm ra, lao thẳng về phía Giang Chấp.
Xung quanh lại liên tục la ó rần rần.
Giang Chấp đón đợi, lập tức túm lấy cổ áo của Tiêu Dã, không cần nói nhiều, lập tức mạnh mẽ bồi thêm một cú đấm nữa…
***
Cục diện sau đó hỗn loạn đến mức nào, Thịnh Đường chẳng còn tâm trạng đâu để theo dõi. Chỉ biết rằng tới cuối cùng khi mọi người kéo được Tiêu Dã và Giang Chấp ra, bàn ghế cái thì đổ, cái thì bị lật ngửa, bát đĩa vỡ đầy dưới đất, thức ăn và rượu cũng vung vãi khắp nơi.
Một khoảng thảm khốc.
Thịnh Đường kéo Giang Chấp trở về nhà của anh.
Những người khác vừa kéo vừa lôi Tiêu Dã đi, tránh về khu chung cư cùng một thời điểm với Giang Chấp.
Thế nên tới khi Tiêu Dã về đến chung cư, anh ấy lại đá một cước vào cửa nhà Giang Chấp, đứng ở bên ngoài gào lên rất to: “Giang Chấp, cụ nhà cậu! Lăn ra ngoài này cho ông!”
Sau đó bị La Chiếm liều mạng lôi đi…
Thịnh Đường vẫn luôn đứng sát dựa vào cửa, nghĩ bụng nếu Tiêu Dã thật sự không định thôi chuyện này mà xông vào trong, cô cũng phải giúp anh chặn lại. Sau khi nghe thấy ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa, cô cuối cùng mới có thể thở phào.
Cô quay lại nhìn Giang Chấp, anh đang ngả người vào sô pha, cả người trông rất rã rời, lại có chút men rượu. Anh nhắm mắt lại, lồng ngực lên xuống theo từng nhịp thở. Khóe miệng anh có vết bầm tím, nắm đấm gác trên sô pha vẫn còn nắm chặt, các khớp xương ngón tay đỏ rực lên.
Tối nay quả thực Thịnh Đường đã được mở rộng tầm mắt.
Cô đã nghĩ là trai đẹp thì thường sẽ không đánh nhau, chỉ như cái gối thêu hoa, trông thì đẹp thực ra mềm oặt. Ai ngờ hai người này khi đánh nhau người này tàn nhẫn hơn người kia. Những cú đấm ấy vung ra khiến cô nhìn mà xót xa.
Hai gương mặt đẹp trai biết bao…
Không thể cùng đoàn kết chống lại bên ngoài hay sao?
Thịnh Đường thở dài, đi lấy hộp bông băng ra.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn cứ nhắm nghiền mắt, đầu mày chau lại rất chặt.
Thịnh Đường hiểu anh, bình thường anh không uống dù chỉ một giọt rượu, nhấp nửa cốc rượu là ngã ngay. Hôm nay trông có vẻ như anh đã uống đến ba, bốn cốc. Anh vung được nắm đấm vào Tiêu Dã một phần vì cái miệng của Tiêu Dã quá đáng đấm, phần còn lại cũng vì có chút men trong người.
Cô lấy tăm bông thấm chút oxy già. Vừa chạm vào khóe miệng của anh, anh đã lập tức mở mắt ra.
“Rách da chảy máu rồi, để em khử trùng cho anh.” Thịnh Đường tỉ mỉ quan sát khóe miệng của anh, rồi lại nói: “Lát em lấy thêm hai quả trứng gà lăn cho anh, nếu không ngày mai sưng to lên đấy.”
Ở nhà bên kia, Tiêu Dã cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Bên này dù đã đóng kín cửa nhưng vẫn nghe được những tiếng gào rú tru tréo ở bên đó, cộng thêm những câu chửi bới, nạt nộ Giang Chấp…
“Dám đánh ông hả! Giang Chấp, cụ nhà cậu! Mẹ kiếp, chuyện này cậu không xong với tôi đâu! Mẹ kiếp, giải tán thì giải tán, ai không rời xa được ai chứ!”
Câu nói này cũng là câu Giang Chấp nói khi bồi thêm cú đấm thứ hai.
Lúc đó giọng anh cực kỳ lạnh, anh nói với mọi người: “Một nhóm được thành lập tạm thời thì có tình cảm sâu đậm đến mức nào? Giải tán thì giải tán, mỗi người có tương lai của riêng mình.”
Dù có đánh người hay đến tận bây giờ, Giang Chấp cũng không phát điên phát rồ như Tiêu Dã. Anh say rồi, từ những bước chân loạng choạng, lảo đảo có thể nhận ra, nhưng cảm xúc của anh quá trầm buồn, trầm tới mức khiến người ta khó thở.
Thịnh Đường có một dự cảm, e rằng hôm nay sẽ là ngày Sáu Viên Thịt Bằm phải “chết yểu”. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Giang Chấp không cần cô bôi thuốc, nhưng cũng không để cô đi, anh kéo tay cô qua, nắm chặt.
“Tiết Phạn là bố của anh.” Mắt anh mơ màng say nhưng lời nói lại thẳng thắn, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tiểu Thất, em biết chuyện này lâu rồi đúng không?”
AI KHÔNG RỜI XA ĐƯỢC AI CHỨ!
Kỳ Dư bị cô quát quá bất ngờ đến độ ngây người, rất lâu sau mới phản ứng lại được: “Anh… nói sai điều gì rồi sao?”
Mọi người ngồi quanh bàn đều nhìn Thịnh Đường, bao gồm cả Giang Chấp.
Thịnh Đường cũng chợt phát hiện ra phản ứng của mình hơi thái quá, cô thở đều lại, nói: “Giáo sư Tiết Phạn đức cao vọng trọng, anh nói thầy ấy như vậy là không hay. Thế nào gọi là không có bản lĩnh khôi phục? Nếu như Tiết Phạn không có bản lĩnh thì chẳng còn ai có bản lĩnh nữa cả.”
Giang Chấp chưa bao giờ kể về quan hệ giữa anh và Tiết Phạn trước mặt họ, thì tức là từ tận đáy lòng anh không muốn để họ biết sự thật này. Mà cô cũng không muốn để Giang Chấp biết chuyện mình nghe trộm, nhưng cũng không muốn nghe thấy mọi người xung quanh lấy Tiết Phạn ra để nói nọ nói kia.
Cũng không biết là vì cô biểu hiện quá tự nhiên hay bởi vì tối nay do chuyện hang đá bị đóng lại khiến tâm trạng của mọi người đều không thoải mái nên muốn tìm một ngòi nổ, thế nên chủ đề liên quan đến Tiết Phạn không hề được dập xuống.
Tiêu Dã bốc mấy hạt lạc xoa xoa trong tay, để lộ ra phần nhân trắng mập bên trong. Anh ấy thổi nhẹ một cái, vỏ lạc vụn bay tứ tung.
Anh ấy cười khẩy: “Đó là vì Viện không cho anh thời gian. Có thời gian rồi, những chỗ Tiết Phạn không thể khôi phục được anh cũng có thể khôi phục. Anh không tin hang số 0 thật sự tà ma.”
Thẩm Dao thở dài: “Tôi cũng không tin trên đời này có ma, tuy rằng hiện tại tình trạng của hang số 0 rất giống với chuyện xảy ra năm đó…”
“Là tự ông ta xui xẻo, gặp phải tai nạn rồi mất tích, sao lại kéo cả hang đá vào chịu trách nhiệm được?” Có thể nhìn ra được tâm trạng của Tiêu Dã tệ đến cực điểm, cộng thêm vừa uống một chút rượu nên bắt đầu ăn nói không cần suy nghĩ…
“Làm ngành này của chúng ta đâu có dễ dàng như vậy? Sạt lở núi, lũ lụt, sập hang, tìm mỏ thuốc màu bị mắc kẹt… Tất cả những vấn đề này chúng ta cũng đều có thể bắt gặp, nhưng phàm chỉ cần hiểu một chút kiến thức thông thường là đều có thể né tránh nguy hiểm phải không, sao chỉ có ông Tiết Phạn đó là không tránh được vậy? Bao nhiêu năm qua sống không thấy người, chết chẳng thấy xác, tôi bắt đầu nghi ngờ trong chuyện này không biết có điều gì khuất tất không đấy!”
Giang Chấp cúi đầu uống rượu từ đầu tới cuối. Anh chẳng ăn món gì, chỉ nhấp hết ngụm rượu này tới ngụm rượu khác, cốc cũng đã thấy đáy rồi.
Thịnh Đường không uống rượu, cả bàn ăn chỉ có cô là tỉnh táo nhất. Cô liên tục ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Dã, tỏ ý bảo anh đừng nói gì nữa. Ai ngờ ở đầu kia Kỳ Dư lại tò mò hỏi: “Khuất tất gì cơ?”
Thịnh Đường không nhịn nổi nữa: “Kỳ Dư, anh không nhiều chuyện một chút sẽ chết phải không?”
Kỳ Dư uống một ít rượu vào không còn sợ Thịnh Đường nữa: “Anh hỏi một chút thì có làm sao?”
“Giáo sư Tiết Phạn hết lòng hết sức vì hang số 0, các anh lại mang người ta ra làm chủ đề bàn tán? Không thấy thất đức hay sao?” Thịnh Đường không vui.
Tiêu Dã đang ngồi ăn lạc, lại uống gần hết nửa cốc rượu rồi hỏi Thịnh Đường: “Thần tượng của em không phải Fan thần hay sao? Sao giờ lại thành Giáo sư Tiết Phạn thế hả? Đường Đường, bọn em nói chuyện như vậy không phải là bàn tán lấy vui, đây là cách trao đổi học thuật bình thường. Em nghĩ mà xem, ai ai cũng nói Giáo sư Tiết Phạn bị mất tích ở hang số 0, nhưng địa thế của hang số 0 chúng ta đều biết rõ, mất tích kiểu gì được? Thế nên trong câu chuyện này nhất định còn điều gì chúng ta vẫn chưa biết, đây chính là điều khuất tất mà anh vừa nói?”
“Có thể có khuất tất gì? Hai anh đủ rồi đấy, đừng có uống chút rượu vào thì bắt đầu ăn nói thiếu suy nghĩ.” Thịnh Đường nhíu mày quát lạnh lùng: “Chúng ta bây giờ đang bàn tới chuyện của nhóm Sáu Viên Thịt Bằm, đừng trành sang những chuyện không liên quan!”
“Sao lại không liên quan?” Rượu bắt đầu bốc lên trong cơ thể Kỳ Dư: “Chẳng phải cũng có liên quan tới hang của chúng ta hay sao?”
Tuy rằng La Chiếm cũng đã uống rượu nhưng so với Kỳ Dư vẫn được coi là tỉnh táo, nhìn thấy phản ứng của Thịnh Đường và sắc mặt u ám của Giang Chấp mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, anh ấy bèn dùng cánh tay huých nhẹ vào Kỳ Dư.
“Nào nào nào, uống rượu ăn thịt.” Dứt lời, anh ấy gắp một miếng gà sa mạc to tướng bỏ vào đĩa của Kỳ Dư.
Nhưng quả thật phải nói rằng bản lĩnh chui vào hang đá của Kỳ Dư rất ổn nhưng khả năng quan sát sắc mặt người đối diện thì không phải tệ bình thường. Anh ấy tự động tảng lờ những lời La Chiếm nói nhưng không tảng lờ được miếng gà trong đĩa.
Anh ấy nhét vào miệng, lúng búng nói: “Tôi bỗng dưng nhớ tới bức bích họa trong chùa mà hai năm trước tới hỗ trợ, vốn dĩ vẫn thuận buồm xuôi gió, sau đó lại xảy ra chuyện bị ăn trộm…”
Thịnh Đường rùng mình.
Cô còn chưa kịp lên tiếng ngắt ngang thêm lần nữa thì đã nghe thấy Tiêu Dã cười khẩy: “Thế nên chưa biết chừng năm xưa tự trông coi rồi tự ăn trộm, nghe nói vốn dĩ cũng chẳng phải người quá trách nhiệm gì cho cam, bỏ rơi vợ con nữa.”
Anh ấy vừa dứt lời, Kỳ Dư và mấy người còn lại đều thảng thốt, trọng điểm tập trung vào bốn chữ cuối cùng “bỏ rơi vợ con”.
Trái tim Thịnh Đường đập dồn dập liên hồi, quả thực tức Tiêu Dã đến mức phải nghiến răng nghiến lợi, uống chút rượu vào quả nhiên không còn là anh ấy nữa. Cô vô thức liếc nhìn Giang Chấp, thầm lẩm nhẩm trong lòng: Đừng nổi nóng, đừng nổi nóng…
Giang Chấp thì vẫn im lặng nãy giờ, bỗng nhiên đến giây phút này lại có phản ứng. Anh đặt cốc rượu xuống, sắc mặt rất trầm, giọng nói lạnh như băng: “Cậu nói ai tự trông coi tự ăn trộm?”
Tiêu Dã nấc cụt một tiếng: “Tôi có nói cậu đâu, tôi đang nói Tiết…”
Giang Chấp vung một cú đấm qua!
Bất thình lình, cực kỳ đột ngột.
Đánh cho Tiêu Dã không kịp phòng bị, cộng thêm cú đấm của Giang Chấp cũng không hề nhẹ tay, khiến cả người anh ấy loạng choạng, cả người cả ghế đồng thời ngã vật ra đất, chân đá vào bàn, mấy chiếc cốc mấy chiếc đĩa trên bàn va vào nhau choang choang.
Mấy người khác ngồi quanh bàn đều ngẩn người ra cả, sau đó lập tức phản ứng lại. La Chiếm đứng gần Tiêu Dã nhất, vội vàng tiến tới đỡ anh ấy dậy. Thịnh Đường cảm thấy da đầu căng ra từng cơn, cô lập tức giữ rịt lấy cánh tay của Giang Chấp.
Xung quanh những người khác cũng đang lục tục đi lên, nhìn thấy cảnh này bèn kêu thét lên một tiếng rồi tránh ra rất xa, nhưng không đi hẳn mà đứng lại hóng chuyện.
Tiêu Dã đang yên đang lành phải chịu một cú đấm, ngồi dưới đất ngây ra giây lát, sau đó bò dậy gào lên với Giang Chấp: “Mẹ kiếp, cậu bị điên à!”
Dứt lời, anh ấy hất tay của La Chiếm ra, lao thẳng về phía Giang Chấp.
Xung quanh lại liên tục la ó rần rần.
Giang Chấp đón đợi, lập tức túm lấy cổ áo của Tiêu Dã, không cần nói nhiều, lập tức mạnh mẽ bồi thêm một cú đấm nữa…
***
Cục diện sau đó hỗn loạn đến mức nào, Thịnh Đường chẳng còn tâm trạng đâu để theo dõi. Chỉ biết rằng tới cuối cùng khi mọi người kéo được Tiêu Dã và Giang Chấp ra, bàn ghế cái thì đổ, cái thì bị lật ngửa, bát đĩa vỡ đầy dưới đất, thức ăn và rượu cũng vung vãi khắp nơi.
Một khoảng thảm khốc.
Thịnh Đường kéo Giang Chấp trở về nhà của anh.
Những người khác vừa kéo vừa lôi Tiêu Dã đi, tránh về khu chung cư cùng một thời điểm với Giang Chấp.
Thế nên tới khi Tiêu Dã về đến chung cư, anh ấy lại đá một cước vào cửa nhà Giang Chấp, đứng ở bên ngoài gào lên rất to: “Giang Chấp, cụ nhà cậu! Lăn ra ngoài này cho ông!”
Sau đó bị La Chiếm liều mạng lôi đi…
Thịnh Đường vẫn luôn đứng sát dựa vào cửa, nghĩ bụng nếu Tiêu Dã thật sự không định thôi chuyện này mà xông vào trong, cô cũng phải giúp anh chặn lại. Sau khi nghe thấy ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa, cô cuối cùng mới có thể thở phào.
Cô quay lại nhìn Giang Chấp, anh đang ngả người vào sô pha, cả người trông rất rã rời, lại có chút men rượu. Anh nhắm mắt lại, lồng ngực lên xuống theo từng nhịp thở. Khóe miệng anh có vết bầm tím, nắm đấm gác trên sô pha vẫn còn nắm chặt, các khớp xương ngón tay đỏ rực lên.
Tối nay quả thực Thịnh Đường đã được mở rộng tầm mắt.
Cô đã nghĩ là trai đẹp thì thường sẽ không đánh nhau, chỉ như cái gối thêu hoa, trông thì đẹp thực ra mềm oặt. Ai ngờ hai người này khi đánh nhau người này tàn nhẫn hơn người kia. Những cú đấm ấy vung ra khiến cô nhìn mà xót xa.
Hai gương mặt đẹp trai biết bao…
Không thể cùng đoàn kết chống lại bên ngoài hay sao?
Thịnh Đường thở dài, đi lấy hộp bông băng ra.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh chẳng có phản ứng gì, vẫn cứ nhắm nghiền mắt, đầu mày chau lại rất chặt.
Thịnh Đường hiểu anh, bình thường anh không uống dù chỉ một giọt rượu, nhấp nửa cốc rượu là ngã ngay. Hôm nay trông có vẻ như anh đã uống đến ba, bốn cốc. Anh vung được nắm đấm vào Tiêu Dã một phần vì cái miệng của Tiêu Dã quá đáng đấm, phần còn lại cũng vì có chút men trong người.
Cô lấy tăm bông thấm chút oxy già. Vừa chạm vào khóe miệng của anh, anh đã lập tức mở mắt ra.
“Rách da chảy máu rồi, để em khử trùng cho anh.” Thịnh Đường tỉ mỉ quan sát khóe miệng của anh, rồi lại nói: “Lát em lấy thêm hai quả trứng gà lăn cho anh, nếu không ngày mai sưng to lên đấy.”
Ở nhà bên kia, Tiêu Dã cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Bên này dù đã đóng kín cửa nhưng vẫn nghe được những tiếng gào rú tru tréo ở bên đó, cộng thêm những câu chửi bới, nạt nộ Giang Chấp…
“Dám đánh ông hả! Giang Chấp, cụ nhà cậu! Mẹ kiếp, chuyện này cậu không xong với tôi đâu! Mẹ kiếp, giải tán thì giải tán, ai không rời xa được ai chứ!”
Câu nói này cũng là câu Giang Chấp nói khi bồi thêm cú đấm thứ hai.
Lúc đó giọng anh cực kỳ lạnh, anh nói với mọi người: “Một nhóm được thành lập tạm thời thì có tình cảm sâu đậm đến mức nào? Giải tán thì giải tán, mỗi người có tương lai của riêng mình.”
Dù có đánh người hay đến tận bây giờ, Giang Chấp cũng không phát điên phát rồ như Tiêu Dã. Anh say rồi, từ những bước chân loạng choạng, lảo đảo có thể nhận ra, nhưng cảm xúc của anh quá trầm buồn, trầm tới mức khiến người ta khó thở.
Thịnh Đường có một dự cảm, e rằng hôm nay sẽ là ngày Sáu Viên Thịt Bằm phải “chết yểu”. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Giang Chấp không cần cô bôi thuốc, nhưng cũng không để cô đi, anh kéo tay cô qua, nắm chặt.
“Tiết Phạn là bố của anh.” Mắt anh mơ màng say nhưng lời nói lại thẳng thắn, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô: “Tiểu Thất, em biết chuyện này lâu rồi đúng không?”