Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208 - Chương 208
Chương 208
NẾU PHẢI CHỌN MỘT TRONG HAI THÌ SẼ THẾ NÀO?
Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Đạo lý này Mạc Họa hiểu, nhưng để thật sự có thể buông bỏ được là rất khó. Tình yêu sét đánh giống như một hạt mầm được rắc vào trong lòng bà, sức mạnh của sùng bái đã trở thành nguồn dinh dưỡng tưới tắm cho hạt mầm ấy sinh sôi, nảy nở. Càng ở bên nhau lâu ngày, hạt mầm lại càng phát triển, từ lâu đã trở thành một cái cây đại thụ vươn tán lên tận trời cao rồi.
Thế nên, Mạc Họa muốn nhổ bật gốc rễ của cái cây ấy từ tận trong trái tim mình có thể nói sẽ là nỗi đau như gãy xương cứa tim, sao có thể thoải mái như không được?
Cuối cùng, bà đưa ra quyết định sẽ chủ động bày tỏ.
Lớn đến từng ấy tuổi, đó có lẽ là lần dũng cảm nhất của bà. Bà chạy tới hang đá tìm Tiết Cố Tiên, bày tỏ rõ ràng với ông tâm tư của mình. Lúc đó nghe xong, Tiết Cố Tiên còn khá bất ngờ, sau đó ông nói với bà: Cậu là một cô gái tốt, tôi không thể lừa dối cậu, thành thật xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.
Thật ra Mạc Họa đã có dự cảm này, nhưng vẫn quyết tâm chưa chịu từ bỏ mà hỏi lại ông lần nữa: Có phải Giang Trân Trân không?
Tiết Cố Tiên không ngập ngừng cũng không định giấu giếm bà. Ông nói: Phải.
…
Về sau chuyện này bị Giang Trân Trân biết được. Bà ấy thản nhiên nói với Mạc Họa: Một người đàn ông đẹp trai như vậy, mình không quản nổi đâu.
Sau đó nữa, Giang Trân Trân liền bỏ đi. Bà ấy nói, mảnh đất Đôn Hoàng này bà ấy ở mãi cũng cảm thấy chán rồi, linh cảm đã cạn khô. Bà ấy cần tìm đến những vùng đất khác, đi đây đi đó, tiếp tục tìm kiếm linh cảm sáng tác.
Mạc Họa cảm thấy Giang Trân Trân có ý muốn nhường Tiết Cố Tiên cho mình.
Nhưng tình yêu nào có phải là thứ nhường qua nhường lại là tất cả mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc?
Tiết Cố Tiên đã thật lòng yêu Giang Trân Trân, thậm chí còn bỏ cả công việc dang dở để đuổi theo bà ấy đến nơi xa xôi.
Một người đàn ông cao ngạo, khí khái như thế, lại sẵn sàng từ bỏ niềm yêu thích của mình để theo đuổi một người con gái, đặt vào địa vị của ai cũng sẽ động lòng.
Và Giang Trân Trân không phải ngoại lệ.
Hoặc có thể nói, thật ra bà ấy cũng đã rung động từ rất lâu rồi.
Bởi vì sau khi bà ấy đồng ý với lời tỏ tình của Tiết Cố Tiên, bà ấy đã viết cho Mạc Họa là một lá thư rất dài. Ở phần cuối cùng của lá thư, Giang Trân Trân nói với Mạc Họa: Mình xin lỗi, đến cuối cùng mình lại nuốt lời, khi Cố Tiên không quản đường sá xa xôi, bụi bặm gian nan xuất hiện trước mặt mình. Mình sùng bái anh ấy như thế, ngưỡng mộ anh ấy như thế, mình không muốn tự lừa dối chính bản thân mình, cũng không muốn dối gạt cậu nữa.
“Tôi nghĩ, chắc là cậu không biết nhiều về tình yêu của bố mẹ cậu đúng không?” Mạc Họa hỏi Giang Chấp.
Giang Chấp hơi mím môi lại, lát sau khẽ gật đầu.
Mạc Họa thở dài: “Họ là một đôi trời sinh một cặp, một khi hai người đứng cạnh nhau thì không ai không cảm thán điều ấy.”
“Vậy về sau… vì sao bố mẹ cháu lại rời bỏ nhau?” Giang Chấp ngập ngừng hỏi.
Một người ở lại nước ngoài, một người lưu lạc nơi đất khách.
Khung cảnh anh chứng kiến nhiều nhất chính là mẹ mình thi thoảng lại lấy những tấm hình ra ngắm nhìn. Mỗi lần như vậy, Giang Chấp lại cảm thấy rất khó hiểu. Nếu đã nhung nhớ như vậy, vì sao không đi tìm bố?
Nghe xong câu hỏi ấy, Mạc Họa tỏ ra khá kinh ngạc: “Mẹ cậu chưa hề kể với cậu?”
Giang Chấp cụp mắt xuống: “Mẹ rất ít khi nhắc đến chuyện của bố cháu, nếu có hỏi bà cũng thường viện cớ cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện để nói đôi ba câu qua loa cho xong.”
Mạc Họa nhìn anh rất lâu, buông một tiếng thở dài nặng nề: “Nói cho cùng cũng là nghiệt duyên, giống như lúc trước tôi đã nói, một câu chuyện cẩu huyết nhất và một cái kết bất ngờ nhất. Năm xưa bố cậu vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo mẹ cậu, ai cũng biết câu chuyện này rất cảm động. Tôi cũng ngỡ rằng từ nay họ sẽ thuận lợi nắm tay nhau sống đến trọn đời. Không ngờ, kết cục của những câu chuyện cổ tích chung quy vẫn chỉ gạt người.”
Tiết Cố Tiên và Giang Trân Trân đúng là cũng đã có một tình yêu oanh liệt, nồng nàn. Giang Trân Trân trở thành người may mắn trong mắt rất nhiều cô gái. Về sau hai người họ kết hôn, sự ngọt ngào sau hôn nhân cũng khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ, hờn ghen.
“Cho đến khi cậu chào đời.” Mạc Họa nói.
Trái tim Giang Chấp run lên.
Ai cũng nói đến khi có con rồi, người đàn ông và người phụ nữ mới thật sự được gọi là trưởng thành đúng nghĩa, mới hiểu được thế nào là “bố”, thế nào là “mẹ”.
Sự chào đời của Giang Chấp khiến Giang Trân Trân bắt đầu suy tính đến tương lai, bà hy vọng đứa con có thể đón nhận một sự giáo dục tốt hơn, môi trường phát triển có thể tốt hơn nữa. Lúc đó, Giang Trân Trân đã manh nha ý định muốn rời khỏi Đôn Hoàng.
Nhưng Tiết Cố Tiên không đồng ý, Đôn Hoàng chính là sinh mệnh của ông, những bức bích họa ở Đôn Hoàng còn quan trọng hơn mạng sống của ông, sao có thể đồng ý rời khỏi đó? Mà đúng vào lúc đó, trùng hợp thay ở nước ngoài có một cơ hội mời Tiết Cố Tiên về làm cố vấn, Giang Trân Trân cũng hy vọng ông nắm bắt được cơ hội lần đó. w●ebtruy●enonlin●e●com
Thế nhưng nó đã bị Tiết Cố Tiên từ chối thẳng thừng. Ông một mực muốn cắm rễ tại Đôn Hoàng, không đi đâu hết.
Tình trạng ấy dây dưa suốt một khoảng thời gian rất dài, khiến cho Giang Trân Trân mệt mỏi, tiều tụy.
Bà ấy kể khổ với Mạc Họa: Tiết Cố Tiên quá ngang ngược và ích kỷ, trong lòng anh ấy vốn không có gia đình này. Nếu chưa có con, mình có thể để anh ấy tùy hứng. Nhưng bây giờ anh ấy đã có con rồi, có phải nên suy nghĩ cho tương lai của con trai một chút không? Bản thân anh ấy cả đời ở lì trên sa mạc Gobi thì cũng chẳng sao, nhưng con trai thì sao?
Thứ mình từng sùng bái nhất lại trở thành sợi dây thừng trói buộc hôn nhân.
Mạc Họa thương Giang Trân Trân. Bà đích thân tìm tới Tiết Cố Tiên, mong ông phải đối xử tốt với Trân Trân, cho dù không phải vì con trai thì quan hệ của hai người họ cũng không thể cứ tiếp tục khiến người ta sốt ruột như vậy.
Khi đó Tiết Cố Tiên đang phụ trách công việc khôi phục một hang đá cực kỳ quan trọng, lại cộng thêm chuyện của Giang Trân Trân nên cảm xúc của ông có phần nóng nảy. Ông tỏ ý: Đôn Hoàng chính là toàn bộ mọi thứ của ông.
Khiến Mạc Họa tức giận mắng ông: Nếu Đôn Hoàng chính là toàn bộ mọi thứ của cậu, vậy thì năm xưa cậu còn theo đuổi Giang Trân Trân làm gì? Cậu sống một thân một mình tốt biết bao, hà tất phải gây họa cho người khác?
Sau đó bà lại hỏi Tiết Cố Tiên: Nếu giữa vợ con và hang đá, cậu chỉ có thể chọn một thì phải làm sao?
Tiết Cố Tiên ngay lúc đó đã nổi đóa lên, nói: Đừng có ép ông phải đưa ra quyết định này, cho dù là Giang Trân Trân cũng không được.
Nhưng sự lựa chọn này, đến cuối cùng vẫn là Giang Trân Trân ném cho ông.
Hoặc là rời khỏi Đôn Hoàng cùng mẹ con họ ra nước ngoài, hoặc là ở lại Đôn Hoàng, để bà ấy dẫn theo con trai, sau này đến chết cũng không gặp lại.
Tiết Cố Tiên chọn cách thứ hai.
Cứ thế chém đứt tình cảm giữa hai người họ, thậm chí là cả tình thân.
Ngày Giang Trân Trân mang theo đứa con đi ra nước ngoài, Mạc Họa ra tận sân bay tiễn bà ấy, còn Tiết Cố Tiên thì từ đầu tới cuối không hề xuất hiện.
Mạc Họa muốn thử thuyết phục Giang Trân Trân thêm lần nữa, rằng hai người họ chỉ cần mỗi người lùi một bước là “biển rộng trời cao” rồi. Giang Trân Trân cười đắng chát, nói với bà: Tuyết Hoa, sùng bái một người thực sự rất mệt mỏi, cậu sẽ phải bám theo bước chân của người ấy, phải thích những thứ người ấy thích, phải bao dung cho sự kiên trì của người ấy, tựa như cậu phải xóa sạch mọi cái tôi của mình, chỉ sống vì một mình người ấy mà thôi. Mình có con rồi, cuộc đời của mình cũng không thể chỉ có mình Tiết Cố Tiên, mình cũng sẽ mệt mỏi, trái tim của mình cũng sẽ có một ngày chết lịm.”
Giang Trân Trân bỏ đi bất chấp mọi lời can ngăn, Mạc Họa từ đó cũng căm hận Tiết Cố Tiên không cần biết lý do.
Nếu đã không thể chịu trách nhiệm tới cùng, khi trước hà tất phải chọc ghẹo nhau?
Bà hiểu rõ Giang Trân Trân. Nếu lúc đó Tiết Cố Tiên không đuổi theo ngàn dặm xa xôi, nếu lúc đó Tiết Cố Tiên chỉ mải mê với bích họa của ông, vậy thì kết cục đợi chờ Giang Trân Trân tuyệt đối không phải là sống ở nơi đất khách quê người xa xôi. Một người con gái xuất sắc như thế, muốn tìm một người đàn ông nương tựa cả đời khó khăn lắm sao?
“Tôi cứ nghĩ bố cậu sẽ hối hận, sẽ lại giống như năm xưa đuổi theo níu giữ mẹ cậu quay trở lại. Nhưng không, ông ấy thờ ơ chẳng thèm quan tâm, thậm chí là máu lạnh tới cực điểm, ngày nào cũng ở lì trong hang như phát điên phát rồ. Quả thật giống như ông ấy nói, hang đá mới là tất cả của ông ấy.” Mạc Họa cười khẩy.
Giang Chấp nghe tới đây, tuy rằng trong lòng có những con sóng dữ dội trỗi dậy nhưng anh cũng rất biết kiểm soát cảm xúc của mình. Quan trọng hơn cả là anh cũng hiểu rõ mục đích và những điều Mạc Họa lo lắng khi tìm anh tới đây hôm nay.
Anh nói: “Thưa cô, cháu là cháu, Tiết Cố Tiên là Tiết Cố Tiên.”
“Nhưng cậu là con trai của Tiết Cố Tiên, trong người cậu chảy dòng máu của ông ấy. Cậu cũng giống như ông ấy, đều là những người cuồng công việc, quan trọng hơn cả là…” Mạc Họa nhìn anh chằm chằm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Con gái tôi rất sùng bái cậu. Nó có thể sẽ lại giống tôi, hoặc Giang Trân Trân năm xưa.”
Giang Chấp ngẩn người.
Mạc Họa nói tiếp: “Ban nãy cậu nói trong một mối quan hệ tình cảm lâu dài, sùng bái là điều kiện cần có đúng không? Giang Chấp, có phải cậu định lợi dụng sự sùng bái ấy để ghìm chân con gái tôi không?”
“Thưa cô, cô hiểu lầm rồi ạ…”
“Hiểu lầm? Vậy được, tôi hỏi cậu…” Mạc Họa ngắt ngang lời anh, tung ra một câu hỏi: “Cậu có thể vì Đường Đường mà chấp nhận ở lại Trung Quốc hay không?”
NẾU PHẢI CHỌN MỘT TRONG HAI THÌ SẼ THẾ NÀO?
Chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng.
Đạo lý này Mạc Họa hiểu, nhưng để thật sự có thể buông bỏ được là rất khó. Tình yêu sét đánh giống như một hạt mầm được rắc vào trong lòng bà, sức mạnh của sùng bái đã trở thành nguồn dinh dưỡng tưới tắm cho hạt mầm ấy sinh sôi, nảy nở. Càng ở bên nhau lâu ngày, hạt mầm lại càng phát triển, từ lâu đã trở thành một cái cây đại thụ vươn tán lên tận trời cao rồi.
Thế nên, Mạc Họa muốn nhổ bật gốc rễ của cái cây ấy từ tận trong trái tim mình có thể nói sẽ là nỗi đau như gãy xương cứa tim, sao có thể thoải mái như không được?
Cuối cùng, bà đưa ra quyết định sẽ chủ động bày tỏ.
Lớn đến từng ấy tuổi, đó có lẽ là lần dũng cảm nhất của bà. Bà chạy tới hang đá tìm Tiết Cố Tiên, bày tỏ rõ ràng với ông tâm tư của mình. Lúc đó nghe xong, Tiết Cố Tiên còn khá bất ngờ, sau đó ông nói với bà: Cậu là một cô gái tốt, tôi không thể lừa dối cậu, thành thật xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.
Thật ra Mạc Họa đã có dự cảm này, nhưng vẫn quyết tâm chưa chịu từ bỏ mà hỏi lại ông lần nữa: Có phải Giang Trân Trân không?
Tiết Cố Tiên không ngập ngừng cũng không định giấu giếm bà. Ông nói: Phải.
…
Về sau chuyện này bị Giang Trân Trân biết được. Bà ấy thản nhiên nói với Mạc Họa: Một người đàn ông đẹp trai như vậy, mình không quản nổi đâu.
Sau đó nữa, Giang Trân Trân liền bỏ đi. Bà ấy nói, mảnh đất Đôn Hoàng này bà ấy ở mãi cũng cảm thấy chán rồi, linh cảm đã cạn khô. Bà ấy cần tìm đến những vùng đất khác, đi đây đi đó, tiếp tục tìm kiếm linh cảm sáng tác.
Mạc Họa cảm thấy Giang Trân Trân có ý muốn nhường Tiết Cố Tiên cho mình.
Nhưng tình yêu nào có phải là thứ nhường qua nhường lại là tất cả mọi người đều vui vẻ, hạnh phúc?
Tiết Cố Tiên đã thật lòng yêu Giang Trân Trân, thậm chí còn bỏ cả công việc dang dở để đuổi theo bà ấy đến nơi xa xôi.
Một người đàn ông cao ngạo, khí khái như thế, lại sẵn sàng từ bỏ niềm yêu thích của mình để theo đuổi một người con gái, đặt vào địa vị của ai cũng sẽ động lòng.
Và Giang Trân Trân không phải ngoại lệ.
Hoặc có thể nói, thật ra bà ấy cũng đã rung động từ rất lâu rồi.
Bởi vì sau khi bà ấy đồng ý với lời tỏ tình của Tiết Cố Tiên, bà ấy đã viết cho Mạc Họa là một lá thư rất dài. Ở phần cuối cùng của lá thư, Giang Trân Trân nói với Mạc Họa: Mình xin lỗi, đến cuối cùng mình lại nuốt lời, khi Cố Tiên không quản đường sá xa xôi, bụi bặm gian nan xuất hiện trước mặt mình. Mình sùng bái anh ấy như thế, ngưỡng mộ anh ấy như thế, mình không muốn tự lừa dối chính bản thân mình, cũng không muốn dối gạt cậu nữa.
“Tôi nghĩ, chắc là cậu không biết nhiều về tình yêu của bố mẹ cậu đúng không?” Mạc Họa hỏi Giang Chấp.
Giang Chấp hơi mím môi lại, lát sau khẽ gật đầu.
Mạc Họa thở dài: “Họ là một đôi trời sinh một cặp, một khi hai người đứng cạnh nhau thì không ai không cảm thán điều ấy.”
“Vậy về sau… vì sao bố mẹ cháu lại rời bỏ nhau?” Giang Chấp ngập ngừng hỏi.
Một người ở lại nước ngoài, một người lưu lạc nơi đất khách.
Khung cảnh anh chứng kiến nhiều nhất chính là mẹ mình thi thoảng lại lấy những tấm hình ra ngắm nhìn. Mỗi lần như vậy, Giang Chấp lại cảm thấy rất khó hiểu. Nếu đã nhung nhớ như vậy, vì sao không đi tìm bố?
Nghe xong câu hỏi ấy, Mạc Họa tỏ ra khá kinh ngạc: “Mẹ cậu chưa hề kể với cậu?”
Giang Chấp cụp mắt xuống: “Mẹ rất ít khi nhắc đến chuyện của bố cháu, nếu có hỏi bà cũng thường viện cớ cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện để nói đôi ba câu qua loa cho xong.”
Mạc Họa nhìn anh rất lâu, buông một tiếng thở dài nặng nề: “Nói cho cùng cũng là nghiệt duyên, giống như lúc trước tôi đã nói, một câu chuyện cẩu huyết nhất và một cái kết bất ngờ nhất. Năm xưa bố cậu vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo mẹ cậu, ai cũng biết câu chuyện này rất cảm động. Tôi cũng ngỡ rằng từ nay họ sẽ thuận lợi nắm tay nhau sống đến trọn đời. Không ngờ, kết cục của những câu chuyện cổ tích chung quy vẫn chỉ gạt người.”
Tiết Cố Tiên và Giang Trân Trân đúng là cũng đã có một tình yêu oanh liệt, nồng nàn. Giang Trân Trân trở thành người may mắn trong mắt rất nhiều cô gái. Về sau hai người họ kết hôn, sự ngọt ngào sau hôn nhân cũng khiến những người xung quanh phải ngưỡng mộ, hờn ghen.
“Cho đến khi cậu chào đời.” Mạc Họa nói.
Trái tim Giang Chấp run lên.
Ai cũng nói đến khi có con rồi, người đàn ông và người phụ nữ mới thật sự được gọi là trưởng thành đúng nghĩa, mới hiểu được thế nào là “bố”, thế nào là “mẹ”.
Sự chào đời của Giang Chấp khiến Giang Trân Trân bắt đầu suy tính đến tương lai, bà hy vọng đứa con có thể đón nhận một sự giáo dục tốt hơn, môi trường phát triển có thể tốt hơn nữa. Lúc đó, Giang Trân Trân đã manh nha ý định muốn rời khỏi Đôn Hoàng.
Nhưng Tiết Cố Tiên không đồng ý, Đôn Hoàng chính là sinh mệnh của ông, những bức bích họa ở Đôn Hoàng còn quan trọng hơn mạng sống của ông, sao có thể đồng ý rời khỏi đó? Mà đúng vào lúc đó, trùng hợp thay ở nước ngoài có một cơ hội mời Tiết Cố Tiên về làm cố vấn, Giang Trân Trân cũng hy vọng ông nắm bắt được cơ hội lần đó. w●ebtruy●enonlin●e●com
Thế nhưng nó đã bị Tiết Cố Tiên từ chối thẳng thừng. Ông một mực muốn cắm rễ tại Đôn Hoàng, không đi đâu hết.
Tình trạng ấy dây dưa suốt một khoảng thời gian rất dài, khiến cho Giang Trân Trân mệt mỏi, tiều tụy.
Bà ấy kể khổ với Mạc Họa: Tiết Cố Tiên quá ngang ngược và ích kỷ, trong lòng anh ấy vốn không có gia đình này. Nếu chưa có con, mình có thể để anh ấy tùy hứng. Nhưng bây giờ anh ấy đã có con rồi, có phải nên suy nghĩ cho tương lai của con trai một chút không? Bản thân anh ấy cả đời ở lì trên sa mạc Gobi thì cũng chẳng sao, nhưng con trai thì sao?
Thứ mình từng sùng bái nhất lại trở thành sợi dây thừng trói buộc hôn nhân.
Mạc Họa thương Giang Trân Trân. Bà đích thân tìm tới Tiết Cố Tiên, mong ông phải đối xử tốt với Trân Trân, cho dù không phải vì con trai thì quan hệ của hai người họ cũng không thể cứ tiếp tục khiến người ta sốt ruột như vậy.
Khi đó Tiết Cố Tiên đang phụ trách công việc khôi phục một hang đá cực kỳ quan trọng, lại cộng thêm chuyện của Giang Trân Trân nên cảm xúc của ông có phần nóng nảy. Ông tỏ ý: Đôn Hoàng chính là toàn bộ mọi thứ của ông.
Khiến Mạc Họa tức giận mắng ông: Nếu Đôn Hoàng chính là toàn bộ mọi thứ của cậu, vậy thì năm xưa cậu còn theo đuổi Giang Trân Trân làm gì? Cậu sống một thân một mình tốt biết bao, hà tất phải gây họa cho người khác?
Sau đó bà lại hỏi Tiết Cố Tiên: Nếu giữa vợ con và hang đá, cậu chỉ có thể chọn một thì phải làm sao?
Tiết Cố Tiên ngay lúc đó đã nổi đóa lên, nói: Đừng có ép ông phải đưa ra quyết định này, cho dù là Giang Trân Trân cũng không được.
Nhưng sự lựa chọn này, đến cuối cùng vẫn là Giang Trân Trân ném cho ông.
Hoặc là rời khỏi Đôn Hoàng cùng mẹ con họ ra nước ngoài, hoặc là ở lại Đôn Hoàng, để bà ấy dẫn theo con trai, sau này đến chết cũng không gặp lại.
Tiết Cố Tiên chọn cách thứ hai.
Cứ thế chém đứt tình cảm giữa hai người họ, thậm chí là cả tình thân.
Ngày Giang Trân Trân mang theo đứa con đi ra nước ngoài, Mạc Họa ra tận sân bay tiễn bà ấy, còn Tiết Cố Tiên thì từ đầu tới cuối không hề xuất hiện.
Mạc Họa muốn thử thuyết phục Giang Trân Trân thêm lần nữa, rằng hai người họ chỉ cần mỗi người lùi một bước là “biển rộng trời cao” rồi. Giang Trân Trân cười đắng chát, nói với bà: Tuyết Hoa, sùng bái một người thực sự rất mệt mỏi, cậu sẽ phải bám theo bước chân của người ấy, phải thích những thứ người ấy thích, phải bao dung cho sự kiên trì của người ấy, tựa như cậu phải xóa sạch mọi cái tôi của mình, chỉ sống vì một mình người ấy mà thôi. Mình có con rồi, cuộc đời của mình cũng không thể chỉ có mình Tiết Cố Tiên, mình cũng sẽ mệt mỏi, trái tim của mình cũng sẽ có một ngày chết lịm.”
Giang Trân Trân bỏ đi bất chấp mọi lời can ngăn, Mạc Họa từ đó cũng căm hận Tiết Cố Tiên không cần biết lý do.
Nếu đã không thể chịu trách nhiệm tới cùng, khi trước hà tất phải chọc ghẹo nhau?
Bà hiểu rõ Giang Trân Trân. Nếu lúc đó Tiết Cố Tiên không đuổi theo ngàn dặm xa xôi, nếu lúc đó Tiết Cố Tiên chỉ mải mê với bích họa của ông, vậy thì kết cục đợi chờ Giang Trân Trân tuyệt đối không phải là sống ở nơi đất khách quê người xa xôi. Một người con gái xuất sắc như thế, muốn tìm một người đàn ông nương tựa cả đời khó khăn lắm sao?
“Tôi cứ nghĩ bố cậu sẽ hối hận, sẽ lại giống như năm xưa đuổi theo níu giữ mẹ cậu quay trở lại. Nhưng không, ông ấy thờ ơ chẳng thèm quan tâm, thậm chí là máu lạnh tới cực điểm, ngày nào cũng ở lì trong hang như phát điên phát rồ. Quả thật giống như ông ấy nói, hang đá mới là tất cả của ông ấy.” Mạc Họa cười khẩy.
Giang Chấp nghe tới đây, tuy rằng trong lòng có những con sóng dữ dội trỗi dậy nhưng anh cũng rất biết kiểm soát cảm xúc của mình. Quan trọng hơn cả là anh cũng hiểu rõ mục đích và những điều Mạc Họa lo lắng khi tìm anh tới đây hôm nay.
Anh nói: “Thưa cô, cháu là cháu, Tiết Cố Tiên là Tiết Cố Tiên.”
“Nhưng cậu là con trai của Tiết Cố Tiên, trong người cậu chảy dòng máu của ông ấy. Cậu cũng giống như ông ấy, đều là những người cuồng công việc, quan trọng hơn cả là…” Mạc Họa nhìn anh chằm chằm, nói rành mạch từng câu từng chữ: “Con gái tôi rất sùng bái cậu. Nó có thể sẽ lại giống tôi, hoặc Giang Trân Trân năm xưa.”
Giang Chấp ngẩn người.
Mạc Họa nói tiếp: “Ban nãy cậu nói trong một mối quan hệ tình cảm lâu dài, sùng bái là điều kiện cần có đúng không? Giang Chấp, có phải cậu định lợi dụng sự sùng bái ấy để ghìm chân con gái tôi không?”
“Thưa cô, cô hiểu lầm rồi ạ…”
“Hiểu lầm? Vậy được, tôi hỏi cậu…” Mạc Họa ngắt ngang lời anh, tung ra một câu hỏi: “Cậu có thể vì Đường Đường mà chấp nhận ở lại Trung Quốc hay không?”