• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (2 Viewers)

  • Chương 207 - Chương 207 THỨ ẤY GỌI LÀ CẢM TÌNH

Chương 207

THỨ ẤY GỌI LÀ CẢM TÌNH

Tiết Cố Tiên là một mỹ nam nổi danh, là người tình trong mộng của không ít cô gái trong Viện Nghiên cứu, là kiểu nhan sắc đi trên đường cũng có thể bị người ta coi là ngôi sao.

Mang một gương mặt chỉ cần debut là có thể được phong làm thần tượng nhưng lại ngày ngày chui vào trong hang đá, Hồ Tường Thanh, cộng sự của ông, lần nào nhận được thư tình cũng than vãn kêu khổ, kể từ ngày làm việc chung một nhóm với Tiết Cố Tiên, ông ấy liền trở thành nhân viên ship hàng. Hôm nay là thư tình, ngày mai lại là bánh ngọt, hoa quả…

Tiết Cố Tiên thì hay rồi, thư chẳng đọc, bánh ngọt hay hoa quả cũng không ăn, khiến Hồ Tường Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi, tố cáo Tiết Cố Tiên liệu có thể thông cảm cho nỗi đau khổ của kẻ FA hay không. Tiết Cố Tiên lại không nghĩ là vậy, ông nói: Tất cả mọi người đều là phận độc thân, có gì mà phải đau với sầu.

Hồ Tường Thanh cảm thấy Tiết Cố Tiên chính là điển hình cho kiểu no bụng không hiểu nỗi khổ của kẻ đói. Trên đời này có một kiểu người gọi là độc thân mang tính tự chủ, còn có một loại người gọi là độc thân kiểu ép buộc. Tiết Cố Tiên chính là kiểu đầu tiên, Hồ Tường Thanh là người thứ hai.

Tiết Cố Tiên bèn tò mò hỏi Hồ Tường Thanh tại sao ông ấy không tìm đối tượng?

Hồ Tường Thanh bực dọc nói: Không muốn tìm, không thích tìm!

Đôi mắt của các cô gái chỉ toàn nhìn chằm chằm vào Tiết Cố Tiên thì bảo những kẻ độc thân khác trong Viện phải sống qua ngày thế nào?

Tiết Cố Tiên nhìn ông ấy một lúc lâu, rồi bất thình lình hỏi Hồ Tường Thanh một câu: Có phải cậu có khuynh hướng về mặt ấy không?

Hồ Tường Thanh ngẩn ra một lúc mới hiểu ý tứ trong những lời mà Tiết Cố Tiên nói. Mặt ông ấy lập tức đỏ bừng lên, hờn dỗi mấy ngày liền không buồn đoái hoài tới tới Tiết Cố Tiên. Ở thời đại ấy, chuyện nam nữ yêu nhau họ còn ngại công khai với mọi người, huống hồ là chủ đề này.

Thế nên, bất luận bao nhiêu năm trôi qua, cũng không cần biết quá khứ thảm hại đến mức nào, mỗi lần hồi tưởng lại lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Cố Tiên, Mạc Họa đều cảm thấy trong lòng nổi sóng.

Tiết Cố Tiên ngồi ở đó khôi phục bích họa, ở một phía khá gần với cửa hang.

Khi cửa hang vừa được mở ra, rõ ràng là ánh sáng từ bên ngoài hắt vào bên trong nhưng Mạc Họa cứ có cảm giác ngàn vạn tia sáng ấy giống như từ trên người Tiết Cố Tiên tỏa ra ngoài vậy, bao trọn lấy xung quanh, khiến người ta không ta không thể dời mắt.

Tay ông cầm bút vẽ, ánh sáng khắc những đường nét góc nghiêng trên gương mặt ông, cực kỳ chăm chú.

Khung cảnh một người một bức tường núi ấy trở thành một bức tranh không thể tách rời, giống như in vào thời gian, vừa hòa hợp vừa nghiêm túc khiến người ta phải kính trọng.

Bên cạnh Mạc Họa là Giang Trân Trân. Bà ấy ghé sát vào tai bà hỏi nhỏ một câu: Người đàn ông đó đẹp trai quá nhỉ.

Phải, bà cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Nhưng khung cảnh bình yên tươi đẹp nhỏ bé ấy chẳng tồn tại lâu.

Họ bất ngờ nghe thấy một giọng nói không vui vẻ vang lên…

“Đây là những ai? Ai cho phép họ tham quan vậy?”

Cực kỳ không khách khí và thiếu nhẫn nại, hướng thẳng về phía các lãnh đạo của Viện.

Là Tiết Cố Tiên.



Về sau Mạc Họa mới biết, Tiết Cố Tiên nổi tiếng là một người cuồng công việc, trong trái tim, trong đôi mắt chỉ có bích họa, bình thường khi làm việc luôn yêu cầu cực kỳ hà khắc, hơn nữa chỉ cần là chuyện ông đã quyết định thì sẽ không tùy tiện thay đổi.

Thế nên Tiết Cố Tiên thì đẹp thật đấy, chỉ có điều tính khí quá tệ, nói theo lời của lãnh đạo trong Viện thì: Đây là một người rất nóng tính, chuyện mà cậu ấy không vừa mắt thì không cần biết đối phương là ai cũng sẽ bị cậu ấy mắng như tát nước vào mặt.

Nhưng mọi người trong viện đều kính trọng ông, vì sao chứ? Bởi vì ông quả thực có năng khiếu bẩm sinh cực cao trong công việc khôi phục bích họa, tuân theo phương pháp khôi phục cổ đại, trình độ kỹ thuật không phải ai muốn cũng có thể dễ dàng thay thế được.

Sau khi hiểu lầm được giải quyết, cả đoàn người của Mạc Họa cuối cùng cũng có được may mắn chứng kiến toàn bộ quá trình khôi phục bích họa.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, Mạc Họa đã bị chinh phục mạnh mẽ bởi tài năng của Tiết Cố Tiên, nảy sinh lòng ngưỡng mộ như đứng trước một ngọn núi vĩ đại.

Mà tình yêu được chuyển hóa từ sự ngưỡng mộ này cũng trở thành một dòng nước lũ dưới biển sâu, vừa hào hùng vừa thắm thiết.

Bắt đầu từ thời điểm ấy, bà đã đặt trọng tâm sáng tác các bài múa cổ trang của mình vào chủ đề Đôn Hoàng, cũng vì vậy mà đi tới Đôn Hoàng hết chuyến này tới chuyến khác, mỗi lần đều sẽ ở lại Đôn Hoàng một khoảng thời gian.

Hóa ra khi ta biết yêu một người đàn ông, ta cũng sẽ thật sự mê mẩn thành phố nơi người ấy sống.

Cùng đi với bà trong những chuyến hành trình ấy còn có Giang Trân Trân.

Giang Trân Trân xinh đẹp, hoạt bát, tác phong làm việc cũng như giao tiếp với mọi người đều rất rộng rãi, phóng khoáng. Khi trước cũng nhờ có bà ấy mà Mạc Họa mới có cơ hội thân thiết hơn với Tiết Cố Tiên và Hồ Tường Thanh, đến mức mỗi lần hai người họ tới Đôn Hoàng, Tiết Cố Tiên đều sẽ đón tiếp, thết đãi họ.

“Quãng thời gian đó rất tuyệt vời. Tôi, Trân Trân, Cố Tiên và cả Tường Thanh nữa như một miếng sắt bốn góc, mỗi lần tụ tập với nhau không cần tả cũng biết vui đến mức nào.” Ánh mắt Mạc Họa dịu dàng, bà mỉm cười nhẹ nhàng: “Chúng tôi nói chuyện về nghệ thuật, về lịch sử, về thiên văn, về phong tục tập quán… chẳng có gì là không nói, luôn luôn có những chủ đề nói mãi vẫn không hết chuyện.”

Mà Tiết Cố Tiên chính là nhân vật dẫn đầu trong nhóm bốn người họ, là nhân vật trung tâm. Ông học thức uyên thâm, có tầm nhìn xa rộng, có thể nói là một người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, chuyện gì cũng có kiến giải độc đáo của riêng mình. Bởi thế, tình cảm Mạc Họa dành cho ông lại càng thêm sâu đậm và tinh tế.

Bốn người họ thường xuyên gặp mặt nhau, lâu dần bèn có người nói đùa rằng: Bốn người bọn cậu vừa hay là hai nam hai nữ, lại đều độc thân cả, ghép thành hai đôi cho xong.

Mạc Họa nghe xong xấu hổ vô cùng, còn Giang Trân Trân thì bạo dạn, đường hoàng nói lại với người đó: Cái mụn trên mép cậu có phải bị rớt xuống rồi không?

Mãi một lúc sau người đó mới hiểu ra, mất mặt vô cùng.

Mấy người họ phá lên cười đã đời, trong lúc nói cười Mạc Họa không kìm được quay sang nhìn Tiết Cố Tiên, chợt phát hiện ánh mắt ngậm cười của ông đang hướng về phía gương mặt Giang Trân Trân.

Mạc Họa không bao giờ dám tiết lộ những tâm sự trong lòng mình. Bà thích Tiết Cố Tiên như vậy, sùng bái và ngưỡng mộ ông như vậy, sợ rằng tình cảm tốt đẹp này sẽ cứ thế bị đập vỡ. Nhưng buổi tối hôm đó bà chủ động nhắc đến Tiết Cố Tiên với Giang Trân Trân, nhắc đến tài hoa của ông, nhắc đến sự nghiêm túc của ông khi làm việc… Giang Trân Trân nói với bà: Mình cũng rất sùng bái anh ấy, mình cảm thấy anh ấy như một ngọn núi lớn không thể vượt qua.

Mạc Họa hỏi bà ấy: Chỉ là sùng bái thôi sao?

Giang Trân Trân không hiểu: Nếu không thì sao?

Nói tới đây, Mạc Họa tươi cười, nhìn về phía Giang Chấp: “Tôi của khi đó đã thật sự nghĩ rằng sự sùng bái mà người ta nói chỉ đơn thuần là sùng bái. Nào có ngờ, sùng bái là một nguồn sức mạnh đáng sợ nhất, cũng là một loại tín ngưỡng có thể bẻ xương thiêu đốt trái tim.”

Nghe thấy vậy, Giang Chấp hơi nhíu mày.

Mạc Họa buông một tiếng thở dài sâu sắc. Bao nhiêu năm trôi qua rồi, bà những tưởng câu chuyện xưa cũ ấy rồi sẽ bị thời gian vùi lấp, vậy mà hôm nay khi kể lại mọi thứ dường như vẫn còn rõ mồn một trước mắt, tựa như chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Mạc Họa lấy Phi Thiên của Đôn Hoàng làm đề tài, sáng tác ra những tác phẩm khiến mình hài lòng. Cùng lúc ấy, Giang Trân Trân cũng lấy Đôn Hoàng làm bản mẫu, sáng tác những bản đàn violon. Hôm đó, bà ấy tràn đầy hưng phấn, kéo ba người họ ra làm những vị khán giả đầu tiên, còn cảnh cáo ba người họ, dù có không hay cũng phải bấm bụng nghe cho bằng hết.

Nhưng có bản nhạc nào Giang Trân Trân sáng tác lại không hay cơ chứ? Bà ấy từ nhỏ là người được tiếp xúc với âm nhạc, lâu dần thành quen, lại có thiên phú trời sinh với âm nhạc, nên bản nhạc vừa bật ra là vừa du dương vừa rung động lòng người.

Mạc Họa sẽ không bao giờ quên được ngày hôm đó…

Ngày ấy, ở ngay trước hang đá nơi Tiết Cố Tiên và Hồ Tường Thanh đang phụ trách, Giang Trân Trân mặc một chiếc váy đỏ ngồi bệt xuống, sau lưng là sa mạc Gobi mênh mông tới tận chân trời. Rõ ràng chỉ có một chiếc đàn violon nhỏ bé nhưng lại có thể trình bày một bản nhạc với những tình cảm mạnh mẽ, sục sôi. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn

Mạc Họa là người học múa, dĩ nhiên rất nhạy cảm với âm nhạc, âm thầm cảm thán tài năng sáng tác của Giang Trân Trân trong lòng.

Bà nói với Hồ Tường Thanh: Cậu xem, Trân Trân xinh đẹp biết bao.

Hồ Tường Thanh gật đầu lia lịa.

Thật ra Mạc Họa có chút ích kỷ của riêng mình. Bà hy vọng Hồ Tường Thanh có thể dũng cảm theo đuổi Trân Trân. Nhưng khi bà nhìn về phía Tiết Cố Tiên lại phát hiện ông giống như ngày hôm trước đó, hướng thẳng ánh mắt về phía gương mặt của Giang Trân Trân. Điều khác biệt là nếu lần trước đó khi Giang Trân Trân nhìn qua, Tiết Cố Tiên lập tức quay đi chỗ khác, thì ngược lại lần này ánh mắt của Tiết Cố Tiên cứ mải miết bám riết lấy Giang Trân Trân, cho dù đối diện với ánh mắt của Giang Trân Trân, ông cũng không né tránh.

Khoảnh khắc đó, Mạc Họa nhìn thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của Tiết Cố Tiên có một thứ gì vừa sâu nặng vừa nồng nhiệt, thứ ấy gọi là cảm tình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom