Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205 - Chương 205 TÔI KHÔNG TIN CẬU
Chương 205
TÔI KHÔNG TIN CẬU
Khi gặp lại Mạc Họa, bầu không khí có một sự thay đổi khá khó nói.
Giống như những gì Mạc Họa đã nói trong điện thoại, bà chỉ muốn gặp một mình anh, thế nên buổi gặp gỡ ngày hôm nay không những không có Thịnh Đường mà ngay cả Thịnh Tử Viêm cũng không tới.
Cùng một nhà hàng, cùng một vị trí ngồi, cùng một khoảng thời gian. Sau khi nhìn thấy tình hình ấy, Giang Chấp cũng đã ít nhiều sáng tỏ trong lòng. Lần này Mạc Họa gặp anh, có lẽ không chỉ đơn thuần muốn thể hiện sự không hài lòng với anh, có lẽ còn có chuyện khác, bằng không vì sao lại vắng mặt Thịnh Tử Viêm?
Tỷ lệ của việc ông không biết gì về chuyện này là khá thấp, dẫu sao thì tình cảm giữa Mạc Họa và Thịnh Tử Viêm cũng rất tốt, có những chuyện giấu giấu giếm giếm cũng chẳng cần thiết, vậy thì chỉ có một cách giải thích: Thịnh Tử Viêm chọn cách né tránh.
Từ lúc bước vào cửa cho tới khi ngồi xuống ghế, chỉ khoảng vài mét mà đại não của Giang Chấp đã xoay chuyển vô vàn suy nghĩ.
Cho đến khi Mạc Họa đẩy cốc trà sữa đã gọi xong xuôi ra trước mặt anh, anh mới đột ngột nghĩ tới một khả năng, nhưng có thể cảm thấy nó quá mơ hồ, cũng quá to gan nên nó cứ thế bị anh dập tắt.
“Thật ra cậu thích uống trà sữa phải không.” Mạc Họa cười nói: “Uống đi, lần thứ hai gặp mặt rồi, cũng không cần quá gò bó.”
Giang Chấp nhìn cốc trà sữa trước mặt mình, sắc mặt nhất thời ngượng ngập. Thấy Mạc Họa cứ nhìn mình chằm chằm, anh đành phải bê cốc nước lên uống một ngụm, sau khi đặt cốc xuống thì nói lời cảm ơn Mạc Họa.
Mạc Họa hỏi anh cảm thấy vị trà sữa thế nào?
Giang Chấp không hiểu rõ rốt cuộc bà đang có mục đích gì, đành thành thật trả lời: “Không ngon bằng trà sữa Tiểu Thất pha ạ.”
Mạc Họa không quá kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đường Đường nhà tôi bình thường không dễ ăn, nhưng lại giỏi làm, có thể là ăn theo gene của bố nó nên về mảng nấu nướng nói một chút là thông hiểu ngay. Thường ngày ở nhà, Đường Đường không nấu nướng đâu, xem ra, nó thật sự thích cậu.”
“Thưa cô, cháu yêu Tiểu Thất.” Giang Chấp đi thẳng vào chuyện chính: “Thế nên, mong cô và chú hãy tin tưởng mà giao Tiểu Thất cho cháu.”
Bàn tay cầm đũa của Mạc Họa hơi khựng lại một chút, bà ngước mắt lên nhìn Giang Chấp, rất lâu sau mới nói: “Hôm qua khi gặp mặt, tôi có thể nhìn ra được cậu rất lo lắng cho Đường Đường.”
Nói tới đây, bà cười nhẹ nhàng, quan sát cách ăn mặc của anh rồi bất ngờ chuyển chủ đề…
“Nói thật lòng, bộ quần áo ngày hôm nay trông thích hợp với cậu hơn.”
Giang Chấp không biết nên nói cảm ơn hay mong Mạc Họa thông cảm.
Sau khi trở về nhà thay quần áo, anh đứng nhìn chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo rất lâu, cuối cùng chọn ra chiếc áo phông trắng và chiếc quần bò đơn giản nhất. Điều anh suy nghĩ là, trong buổi gặp mặt hôm qua, anh liều mạng muốn tạo ấn tượng tốt cho Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa, nhưng hôm nay Mạc Họa hẹn gặp riêng anh, vậy thì chuyện cần nói sẽ không thuộc trường hợp mặc quần áo kiểu gì là có thể giải quyết được.
Cuối cùng, Giang Chấp nói một tiếng cảm ơn rồi nói: “Bình thường cháu rất hiếm khi mặc sơ mi.”
“Tôi hiểu.” Mạc Họa nói nhỏ nhẹ: “Với tính khí của cậu, yêu cầu cậu ngày ngày lộ mặt tham gia đủ các buổi tọa đàm như các chuyên gia khác là điều khó mà chấp nhận được, thế nên ăn mặc cứ tùy sở thích là được.”
Giang Chấp cụp mắt xuống, ngẫm nghĩ rồi bỗng bật cười.
Phản ứng này ngược lại đã khiến Mạc Họa tò mò, bèn hỏi xem anh đang cười chuyện gì. Giang Chấp ngước mắt lên, đẩy chiếc bánh xốp trước mặt mình ra trước mặt Mạc Họa, vẫn mỉm cười rồi trả lời một câu không mấy liên quan: “Cô à, cô thích món điểm tâm này phải không, hôm qua cô đã ăn không ít.”
Mạc Họa khẽ gật đầu, ngữ khí có thêm phần ngợi khen: “Cậu có lòng rồi.”
Giang Chấp trầm giọng gật đầu nói: “Cô là mẹ của Tiểu Thất, thấu hiểu sở thích của cô là điều cần làm ạ, nhưng hôm nay cháu mới biết, thì ra cô đã sớm nắm rõ mọi thông tin về cháu rồi.”
Đây cũng là nguyên nhân ban nãy anh bỗng nhiên bật cười.
“Phải, tôi là mẹ của Đường Đường, thế nên Đường Đường nó thích ai, dĩ nhiên tôi phải điều tra rõ ràng.” Mạc Họa không che giấu tâm tư của mình: “Cậu là Fan thần danh tiếng lẫy lừng, nếu xét về mặt kỹ năng chuyên môn, con gái tôi mà thích cậu thì coi như trèo cao. Nó đúng là có năng lực thật, nhưng kinh nghiệm không nhiều, cùng lắm chỉ là một nha đầu lỗ mãng. Thế nên, có một người như cậu ở bên cạnh nó, nó quả thực có thể tiến bộ rất nhanh.”
Nói tới đây, Giang Chấp bỗng dưng có thể bình tĩnh, điềm đạm hơn. Anh không lên tiếng, âm thầm chờ đợi một cú ngoặt từ phía Mạc Họa.
“Nhưng cậu có từng nghĩ hay không, rằng tình cảm Đường Đường dành cho cậu là tình yêu hay sự ngưỡng mộ?”
Giang Chấp vững vàng đối đáp lại: “Trong một mối quan hệ tình yêu lâu dài, ngưỡng mộ là điều kiện tất yếu.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tôi không phủ nhận.” Mạc Họa nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng cậu mang thân phận Fan thần, người ngưỡng mộ cậu không chỉ có một mình Đường Đường.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Trái tim Giang Chấp bị nhấc lên hồi lâu, cuối cùng cũng được hạ xuống rồi.
“Thưa cô, bình thường cháu bận rộn công việc, hoàn toàn không chú ý đến việc ai ngưỡng mộ cháu, ai sùng bái cháu. Tiểu Thất là cô gái duy nhất mà cháu rung động, mong cô yên tâm.”
“Tôi đã nghe Giáo sư Hồ nói rồi, cậu là một người ham mê công việc điển hình, từng lập kỷ tục nửa năm không rời khỏi giáo đường một bước chỉ để sửa một góc bích họa.”
Giang Chấp thành thật trả lời: “Vâng, nhưng đó là khi ấy cháu vẫn chưa quen biết Tiểu Thất.”
Mạc Họa nghe xong cười khẽ: “Giang Chấp, cậu rất thông minh, biết tôi băn khoăn chuyện gì, lo lắng chuyện gì, thế nên cố gắng hết sức để chặn mọi lời tôi muốn nói. Nhưng nói thật lòng, tôi không tin cậu.”
Giang Chấp hơi nhíu mày.
“Một người cuồng công việc bất luận gặp ai cũng không thay đổi được bản chất cuồng công việc của mình.” Mạc Họa đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn anh: “Giống như Tiết Cố Tiên, sau khi gặp Giang Trân Trân cũng từng điên cuồng, kết quả thì sao?”
Bàn tay đặt trên bàn của Giang Chấp khẽ run lên một chút, một cái run rất khẽ, khó mà phát hiện ra, nhưng câu nói này của Mạc Họa quả thực đã đánh trúng vào trái tim anh.
Giống như suy nghĩ vụt qua đầu anh khi anh vừa bước vào nhà hàng, khi đó anh cảm thấy mọi chuyện trên đời không trùng hợp như vậy, vậy mà ngay giây phút này đây, trùng hợp đã xảy ra.
Mạc Họa tỉ mỉ ngắm nhìn Giang Chấp, nói nhẹ nhàng: “Cậu biết không, hôm qua lần đầu tiên gặp cậu, tôi còn nghĩ mình đã được gặp lại Tiết Cố Tiên. Giang Chấp, cậu và bố của cậu quả thực quá giống nhau.”
Giang Chấp thu lại bàn tay trên bàn, trong khoảnh khắc đầu tiên cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ.
“Mẹ cậu vẫn khỏe chứ, sức khỏe thế nào rồi?” Mạc Họa lại hỏi.
“Cô… biết bố cháu sao?” Cổ họng Giang Chấp khô rát.
Mạc Họa cười khổ: “Đâu chỉ là quen biết? Năm xưa, mẹ cậu thân thiết với tôi nhất. Chúng tôi từng ở chung trong một đoàn văn công. Tôi nhảy múa còn bà ấy kéo đàn rất hay, tôi cực kỳ thích tiếng đàn violon mà bà ấy kéo.”
Hơi thở của Giang Chấp dần trở nên gấp gáp.
Thân thiết với mẹ của anh, còn từng ở chung trong một đoàn văn công… nhảy múa.
Anh đột ngột ngước mắt lên nhìn Mạc Họa chằm chằm: “Cô là… Mạc Tuyết Hoa?”
Mạc Họa gật đầu: “Đã lâu lắm rồi không có người gọi cái tên này của tôi, giống như Tiết Cố Tiên, e rằng bây giờ đám trẻ trong viện nghiên cứu đều chỉ biết tới Giáo sư Tiết Phạn thôi phải không?”
Cái tên Mạc Tuyết Hoa chưa từng lưu truyền ra bên ngoài, hoặc có thể nói, Mạc Tuyết Hoa sau khi vào đoàn văn công thì đổi tên thành Mạc Họa. Thế nên, đến bây giờ nhắc tới vũ đạo, người đời chỉ biết đến Mạc Họa, hoàn toàn không biết tên cũ của bà là gì.
Giống như cha anh, Tiết Cố Tiên cũng vậy, chỉ cần bước vào hang là như bị ma nhập vậy, đến cả tên tuổi cũng thay đổi. Câu nói đó của Giáo sư Hồ không hề sai: Những nhà khôi phục trẻ tuổi chỉ biết Tiết Phạn, không biết Cố Tiên…
Mạc Họa buông một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cầm lấy túi xách, rút từ trong ra một sợi dây chuyền, có mặt hình vuông trang trí hoa. Bà đặt mặt dây chuyền lên tay, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ấn, mặt dây chuyền mở ra. Sau đó bà đẩy nó tới trước mặt Giang Chấp và hỏi anh: “Thứ cậu nhìn thấy là bức ảnh này phải không?”
TÔI KHÔNG TIN CẬU
Khi gặp lại Mạc Họa, bầu không khí có một sự thay đổi khá khó nói.
Giống như những gì Mạc Họa đã nói trong điện thoại, bà chỉ muốn gặp một mình anh, thế nên buổi gặp gỡ ngày hôm nay không những không có Thịnh Đường mà ngay cả Thịnh Tử Viêm cũng không tới.
Cùng một nhà hàng, cùng một vị trí ngồi, cùng một khoảng thời gian. Sau khi nhìn thấy tình hình ấy, Giang Chấp cũng đã ít nhiều sáng tỏ trong lòng. Lần này Mạc Họa gặp anh, có lẽ không chỉ đơn thuần muốn thể hiện sự không hài lòng với anh, có lẽ còn có chuyện khác, bằng không vì sao lại vắng mặt Thịnh Tử Viêm?
Tỷ lệ của việc ông không biết gì về chuyện này là khá thấp, dẫu sao thì tình cảm giữa Mạc Họa và Thịnh Tử Viêm cũng rất tốt, có những chuyện giấu giấu giếm giếm cũng chẳng cần thiết, vậy thì chỉ có một cách giải thích: Thịnh Tử Viêm chọn cách né tránh.
Từ lúc bước vào cửa cho tới khi ngồi xuống ghế, chỉ khoảng vài mét mà đại não của Giang Chấp đã xoay chuyển vô vàn suy nghĩ.
Cho đến khi Mạc Họa đẩy cốc trà sữa đã gọi xong xuôi ra trước mặt anh, anh mới đột ngột nghĩ tới một khả năng, nhưng có thể cảm thấy nó quá mơ hồ, cũng quá to gan nên nó cứ thế bị anh dập tắt.
“Thật ra cậu thích uống trà sữa phải không.” Mạc Họa cười nói: “Uống đi, lần thứ hai gặp mặt rồi, cũng không cần quá gò bó.”
Giang Chấp nhìn cốc trà sữa trước mặt mình, sắc mặt nhất thời ngượng ngập. Thấy Mạc Họa cứ nhìn mình chằm chằm, anh đành phải bê cốc nước lên uống một ngụm, sau khi đặt cốc xuống thì nói lời cảm ơn Mạc Họa.
Mạc Họa hỏi anh cảm thấy vị trà sữa thế nào?
Giang Chấp không hiểu rõ rốt cuộc bà đang có mục đích gì, đành thành thật trả lời: “Không ngon bằng trà sữa Tiểu Thất pha ạ.”
Mạc Họa không quá kinh ngạc, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đường Đường nhà tôi bình thường không dễ ăn, nhưng lại giỏi làm, có thể là ăn theo gene của bố nó nên về mảng nấu nướng nói một chút là thông hiểu ngay. Thường ngày ở nhà, Đường Đường không nấu nướng đâu, xem ra, nó thật sự thích cậu.”
“Thưa cô, cháu yêu Tiểu Thất.” Giang Chấp đi thẳng vào chuyện chính: “Thế nên, mong cô và chú hãy tin tưởng mà giao Tiểu Thất cho cháu.”
Bàn tay cầm đũa của Mạc Họa hơi khựng lại một chút, bà ngước mắt lên nhìn Giang Chấp, rất lâu sau mới nói: “Hôm qua khi gặp mặt, tôi có thể nhìn ra được cậu rất lo lắng cho Đường Đường.”
Nói tới đây, bà cười nhẹ nhàng, quan sát cách ăn mặc của anh rồi bất ngờ chuyển chủ đề…
“Nói thật lòng, bộ quần áo ngày hôm nay trông thích hợp với cậu hơn.”
Giang Chấp không biết nên nói cảm ơn hay mong Mạc Họa thông cảm.
Sau khi trở về nhà thay quần áo, anh đứng nhìn chiếc áo sơ mi trong tủ quần áo rất lâu, cuối cùng chọn ra chiếc áo phông trắng và chiếc quần bò đơn giản nhất. Điều anh suy nghĩ là, trong buổi gặp mặt hôm qua, anh liều mạng muốn tạo ấn tượng tốt cho Thịnh Tử Viêm và Mạc Họa, nhưng hôm nay Mạc Họa hẹn gặp riêng anh, vậy thì chuyện cần nói sẽ không thuộc trường hợp mặc quần áo kiểu gì là có thể giải quyết được.
Cuối cùng, Giang Chấp nói một tiếng cảm ơn rồi nói: “Bình thường cháu rất hiếm khi mặc sơ mi.”
“Tôi hiểu.” Mạc Họa nói nhỏ nhẹ: “Với tính khí của cậu, yêu cầu cậu ngày ngày lộ mặt tham gia đủ các buổi tọa đàm như các chuyên gia khác là điều khó mà chấp nhận được, thế nên ăn mặc cứ tùy sở thích là được.”
Giang Chấp cụp mắt xuống, ngẫm nghĩ rồi bỗng bật cười.
Phản ứng này ngược lại đã khiến Mạc Họa tò mò, bèn hỏi xem anh đang cười chuyện gì. Giang Chấp ngước mắt lên, đẩy chiếc bánh xốp trước mặt mình ra trước mặt Mạc Họa, vẫn mỉm cười rồi trả lời một câu không mấy liên quan: “Cô à, cô thích món điểm tâm này phải không, hôm qua cô đã ăn không ít.”
Mạc Họa khẽ gật đầu, ngữ khí có thêm phần ngợi khen: “Cậu có lòng rồi.”
Giang Chấp trầm giọng gật đầu nói: “Cô là mẹ của Tiểu Thất, thấu hiểu sở thích của cô là điều cần làm ạ, nhưng hôm nay cháu mới biết, thì ra cô đã sớm nắm rõ mọi thông tin về cháu rồi.”
Đây cũng là nguyên nhân ban nãy anh bỗng nhiên bật cười.
“Phải, tôi là mẹ của Đường Đường, thế nên Đường Đường nó thích ai, dĩ nhiên tôi phải điều tra rõ ràng.” Mạc Họa không che giấu tâm tư của mình: “Cậu là Fan thần danh tiếng lẫy lừng, nếu xét về mặt kỹ năng chuyên môn, con gái tôi mà thích cậu thì coi như trèo cao. Nó đúng là có năng lực thật, nhưng kinh nghiệm không nhiều, cùng lắm chỉ là một nha đầu lỗ mãng. Thế nên, có một người như cậu ở bên cạnh nó, nó quả thực có thể tiến bộ rất nhanh.”
Nói tới đây, Giang Chấp bỗng dưng có thể bình tĩnh, điềm đạm hơn. Anh không lên tiếng, âm thầm chờ đợi một cú ngoặt từ phía Mạc Họa.
“Nhưng cậu có từng nghĩ hay không, rằng tình cảm Đường Đường dành cho cậu là tình yêu hay sự ngưỡng mộ?”
Giang Chấp vững vàng đối đáp lại: “Trong một mối quan hệ tình yêu lâu dài, ngưỡng mộ là điều kiện tất yếu.” Đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Tôi không phủ nhận.” Mạc Họa nhẹ nhàng gật đầu: “Nhưng cậu mang thân phận Fan thần, người ngưỡng mộ cậu không chỉ có một mình Đường Đường.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Trái tim Giang Chấp bị nhấc lên hồi lâu, cuối cùng cũng được hạ xuống rồi.
“Thưa cô, bình thường cháu bận rộn công việc, hoàn toàn không chú ý đến việc ai ngưỡng mộ cháu, ai sùng bái cháu. Tiểu Thất là cô gái duy nhất mà cháu rung động, mong cô yên tâm.”
“Tôi đã nghe Giáo sư Hồ nói rồi, cậu là một người ham mê công việc điển hình, từng lập kỷ tục nửa năm không rời khỏi giáo đường một bước chỉ để sửa một góc bích họa.”
Giang Chấp thành thật trả lời: “Vâng, nhưng đó là khi ấy cháu vẫn chưa quen biết Tiểu Thất.”
Mạc Họa nghe xong cười khẽ: “Giang Chấp, cậu rất thông minh, biết tôi băn khoăn chuyện gì, lo lắng chuyện gì, thế nên cố gắng hết sức để chặn mọi lời tôi muốn nói. Nhưng nói thật lòng, tôi không tin cậu.”
Giang Chấp hơi nhíu mày.
“Một người cuồng công việc bất luận gặp ai cũng không thay đổi được bản chất cuồng công việc của mình.” Mạc Họa đặt đũa xuống, ngước mắt nhìn anh: “Giống như Tiết Cố Tiên, sau khi gặp Giang Trân Trân cũng từng điên cuồng, kết quả thì sao?”
Bàn tay đặt trên bàn của Giang Chấp khẽ run lên một chút, một cái run rất khẽ, khó mà phát hiện ra, nhưng câu nói này của Mạc Họa quả thực đã đánh trúng vào trái tim anh.
Giống như suy nghĩ vụt qua đầu anh khi anh vừa bước vào nhà hàng, khi đó anh cảm thấy mọi chuyện trên đời không trùng hợp như vậy, vậy mà ngay giây phút này đây, trùng hợp đã xảy ra.
Mạc Họa tỉ mỉ ngắm nhìn Giang Chấp, nói nhẹ nhàng: “Cậu biết không, hôm qua lần đầu tiên gặp cậu, tôi còn nghĩ mình đã được gặp lại Tiết Cố Tiên. Giang Chấp, cậu và bố của cậu quả thực quá giống nhau.”
Giang Chấp thu lại bàn tay trên bàn, trong khoảnh khắc đầu tiên cảm thấy đầu óc choáng váng, mơ hồ.
“Mẹ cậu vẫn khỏe chứ, sức khỏe thế nào rồi?” Mạc Họa lại hỏi.
“Cô… biết bố cháu sao?” Cổ họng Giang Chấp khô rát.
Mạc Họa cười khổ: “Đâu chỉ là quen biết? Năm xưa, mẹ cậu thân thiết với tôi nhất. Chúng tôi từng ở chung trong một đoàn văn công. Tôi nhảy múa còn bà ấy kéo đàn rất hay, tôi cực kỳ thích tiếng đàn violon mà bà ấy kéo.”
Hơi thở của Giang Chấp dần trở nên gấp gáp.
Thân thiết với mẹ của anh, còn từng ở chung trong một đoàn văn công… nhảy múa.
Anh đột ngột ngước mắt lên nhìn Mạc Họa chằm chằm: “Cô là… Mạc Tuyết Hoa?”
Mạc Họa gật đầu: “Đã lâu lắm rồi không có người gọi cái tên này của tôi, giống như Tiết Cố Tiên, e rằng bây giờ đám trẻ trong viện nghiên cứu đều chỉ biết tới Giáo sư Tiết Phạn thôi phải không?”
Cái tên Mạc Tuyết Hoa chưa từng lưu truyền ra bên ngoài, hoặc có thể nói, Mạc Tuyết Hoa sau khi vào đoàn văn công thì đổi tên thành Mạc Họa. Thế nên, đến bây giờ nhắc tới vũ đạo, người đời chỉ biết đến Mạc Họa, hoàn toàn không biết tên cũ của bà là gì.
Giống như cha anh, Tiết Cố Tiên cũng vậy, chỉ cần bước vào hang là như bị ma nhập vậy, đến cả tên tuổi cũng thay đổi. Câu nói đó của Giáo sư Hồ không hề sai: Những nhà khôi phục trẻ tuổi chỉ biết Tiết Phạn, không biết Cố Tiên…
Mạc Họa buông một tiếng thở dài nhẹ nhàng, cầm lấy túi xách, rút từ trong ra một sợi dây chuyền, có mặt hình vuông trang trí hoa. Bà đặt mặt dây chuyền lên tay, ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng ấn, mặt dây chuyền mở ra. Sau đó bà đẩy nó tới trước mặt Giang Chấp và hỏi anh: “Thứ cậu nhìn thấy là bức ảnh này phải không?”