Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196 - Chương 196
Chương 196
CHÂN THÀNH THẲNG THẮN
Vấn đề của Tiêu Dã.
Tiêu Dã có vấn đề gì?
Bà Tiêu lập tức ngồi thẳng dậy, đương nhiên, thật ra bà vốn dĩ đã ngồi rất ngay ngắn từ đầu rồi.
Tiêu Dã nghe kiểu gì cũng cảm thấy câu nói này không thoải mái chút nào. Anh ấy quay đầu qua nhìn Giang Chấp, gõ gõ lên bàn: “Giang Chấp, tôi có vấn đề gì?”
“Cậu không có vấn đề gì ư?” Giang Chấp cười: “Tôi ở một mình vô cùng thoải mái, cứ đang yên đang lành cậu lại cố chui sang phòng tôi là thế nào chứ?”
Tiêu Dã bất chợt nghẹn lời, mãi sau mới nghĩ ra cách ngụy biện: “Đó là… Đó là vì nhà cậu rộng rãi.”
Giang Chấp mỉm cười, cũng chẳng hơi đâu tranh cãi vặt với Tiêu Dã mà quay đầu nhìn về phía bà Tiêu: “Bác gái, bác tin không ạ?”
Bà Tiêu là một người thông minh, bằng không cũng chẳng thể khiến ông Tiêu ngoan ngoãn chịu kiểm soát như thế. Vừa nghe xong câu nói của Giang Chấp, lòng bà đã lập tức có chút hoài nghi, tính toán. Bà nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Mẹ, mẹ đừng nghe cậu ta nói năng linh tinh.” Tiêu Dã cũng phát hiện ra Giang Chấp đang có ý định dẫn dắt câu chuyện sang hướng lệch lạc, thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Nếu đây mà không phải là quán cà phê, có thể anh ấy đã bóp chết Giang Chấp rồi.
“Chẳng có chuyện gì hết, chỉ là con cảm thấy hơi chật, bên nhà con vẫn còn hai đồng nghiệp khác nữa.”
Trái tim của bà Tiêu vừa hơi hơi được đặt xuống một chút thì bà lại nghe thấy Giang Chấp lên tiếng…
“Tiêu Dã một mình ngủ một phòng chính, diện tích phòng đó thậm chí còn rộng hơn phòng cháu đang ở tới hơn chục mét vuông, có chật tới ai cũng đâu thể chật tới giường của cậu ấy được. À, nhưng mà kể cũng phải.” Anh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn bà Tiêu cực kỳ nghiêm túc và chân thành: “Quan hệ giữa Kỳ Dư và La Chiếm quả thực có thân thiết hơn một chút, cậu ấy cảm thấy cô độc cũng là chuyện thường tình.”
“Giang Chấp, cậu không nói sẽ chết sao?” Tiêu Dã nghiến răng.
“Tiêu Dã, con im lặng lại cho mẹ.” Bà Tiêu lên tiếng quát khẽ, rồi lại nhìn sang Giang Chấp, ngập ngừng hỏi: “Hai người mà cậu nhắc đến là…”
Giang Chấp mỉm cười, nụ cười rất lịch thiệp cũng toát ra vài phần vô tội: “Là Kỳ Dư và La Chiếm, cả hai người này đều là những thanh niên rất tài giỏi trong nhóm của chúng cháu.”
Nghe xong, bà Tiêu không khác gì bị sét đánh.
Tiêu Dã cũng sắp nổ tung vì tức giận rồi, nói như vậy là có ý gì chứ.
Anh ấy ép một câu nói ra khỏi kẽ răng, hướng về phía Giang Chấp: “Cậu có thể nói mấy lời của những người bình thường không?”
“Là tôi không nói tiếng người hay cậu đang chột dạ trong lòng?” Giang Chấp hỏi ngược lại.
Ngay giây phút này đây, Tiêu Dã đã giận xanh ruột lên rồi, kiếp trước anh ấy đã tạo nghiệt gì mới quen biết Giang Chấp chứ? Đã phải quen biết thì thôi, còn nghĩ tới chuyện trở thành anh em chí cốt, cầm vò rượu hát ca. Hát ca cái đầu, sớm biết tên này nham hiểm tới mức khiến người ta giận sôi lên thì có đánh gãy chân, lúc trước anh ấy cũng sẽ không chạy tới làm cộng sự của Giang Chấp.
Có thể nào chỉ nói là nỗ lực trong công việc?
Có thể nào chỉ nói là đồng nghiệp trong công việc?
Phía trước đệm lót nhiều lời như vậy, bóng gió nhiều tầng ý nghĩa như vậy, cuối cùng lại buông một câu là “những thanh niên tài giỏi”, là một người bình thường đều có thể nghĩ tới mấy chuyện khác, biết không?
Và quả nhiên, bà Tiêu là một người bình thường.
Mặt bà biến sắc: “Tiêu Dã, con…”
“Mẹ… Mẹ… Sự tình tuyệt đối không giống như mẹ nghĩ đâu ạ.” Tiêu Dã tinh mắt nhìn thấy sự thay đổi của bà Tiêu, lập tức ngắt lời bà.
“Mẹ nghĩ thế nào cơ?”
“Con…” Tiêu Dã quả thật có trăm cái miệng cũng khó mà ngụy biện. Anh ấy liếm liếm môi, dịch chuyển chiếc ghế sang bên cạnh: “Giang Chấp, chính là vị ở bên cạnh con đây, cậu ấy là hoa đã có chủ rồi! Chẳng phải ban nãy mẹ cũng nghe thấy cậu ấy nói rồi sao, có bạn gái rồi.”
“Thế thì sao?” Bà Tiêu nghiêm nghị.
Bà quan tâm tới việc con trai nhà người ta có bạn gái hay không sao? Bà đang quan tâm đến vấn đề con trai của bà sau này có thể hẹn hò với con gái không kìa!
Thế thì sao ư?
Tiêu Dã có chút ngơ ngẩn.
Ngược lại, sau khi bà Tiêu dứt lời, người có thể tiếp lời bà một cách trơn tru là Giang Chấp: “Thế nên, sau khi cháu có bạn gái, quả thực Tiêu Dã đã bị tổn thương một chút về tâm hồn.”
Tiêu Dã đập bàn một cái rất to: “Nói vớ nói vẩn!”
“Con ngồi xuống!” Bà Tiêu quát. Vietwriter.vn
Mọi người xung quanh đều nhìn cả về phía này.
Giang Chấp quay đầu, phóng qua một ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người: Nhìn cái gì mà nhìn?
Đám người xung quanh không thích mọi chuyện thêm ầm ĩ, lần lượt quay đi.
Khi quay đầu lại, anh đã mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dã: “Ngồi xuống đi, đứng mãi không mệt à?”
Tiêu Dã bừng bừng lửa giận, nhưng ép mình phải nhẫn nhịn, ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ban nãy bà Tiêu có một chút hồ nghi, cảm thấy cậu con trai đầu đội trời, chân đạp đất của bà trông chẳng ra làm sao, nhưng nếu quả thật muốn chụp cho nó cái mũ với một khuynh hướng tính dục không rõ ràng thì có hơi sớm. Bây giờ, cán cân trong lòng bà đã thật sự hơi nghiêng đi rồi.
Cậu con trai này của bà, có vẻ thật sự rất nghe lời cậu thanh niên kia.
“Thưa bác, Tiêu Dã trông thì có vẻ trưởng thành, kỳ thực nội tâm mong manh như một đứa trẻ. Với tư cách vừa là cấp trên vừa là bạn tốt của cậu ấy, dù là trong công việc hay ngoài cuộc sống, cháu biết dù ít dù nhiều cậu ấy cũng nảy sinh một chút dựa dẫm đối với cháu.” Giang Chấp nói cực kỳ chân thành.
Tiêu Dã ngồi nghiêng người, mặt hướng thẳng, nhìn chìm chìm Giang Chấp, môi cũng bặm chặt lại.
Được lắm, cứ bịa đặt nữa đi, để tôi xem cậu có thể nói nhăng nói cuội đến mức nào.
Lại còn nội tâm mong manh như đứa trẻ nữa chứ? Tôi nhổ vào, cậu lớn hơn tôi nhiều tuổi lắm sao?
Nghe xong câu này, lòng bà Tiêu lại càng sáng trưng như gương. Giận thì giận đấy nhưng đồng thời lúc này bà cũng có phần cảm kích Giang Chấp. Một cậu thanh niên tốt bụng biết bao, nói năng lại chừng mực, để người khác vẫn còn vớt vát được thể diện.
Một lúc lâu sau bà mới nói: “Xem ra Tiểu Dã nhà tôi quả thực không thích hợp ở lại Đôn Hoàng cho lắm.”
Vừa nghe thấy vậy, Tiêu Dã liền sốt sắng: “Mẹ…”
“Thưa bác, cách nhìn của cháu lại hoàn toàn ngược lại.” Giang Chấp kiềm chế cảm xúc của Tiêu Dã lại: “Cháu lại cho rằng nơi Tiêu Dã thích hợp ở nhất chính là Đôn Hoàng.”
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại, Giang Chấp này rốt cuộc đang âm mưu bày trò gì đây?
Bà Tiêu tò mò, hỏi anh tại sao.
Giang Chấp đánh mắt nhìn Tiêu Dã một cái đầy ý tứ sâu xa rồi mới quay qua nhìn bà Tiêu: “Ở Đôn Hoàng, nhất là làm việc trong nhóm của bọn cháu, thật ra tiếp xúc qua lại cũng chỉ từng ấy con người, ai có suy nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả. Cháu biết bác lo lắng cho tình trạng hiện tại của Tiêu Dã. Nói thật lòng, Tiêu Dã có hơi… ừm, quấn người, nhưng cũng rất tốt, cháu nghĩ thế nào, cậu ấy cũng hiểu rõ trong lòng, cũng không ngốc nghếch tới mức đâm đầu vào bụi rậm, nhất là sau khi trải qua cuộc nói chuyện chân thành thẳng thắn ngày hôm nay.”
Tiêu Dã thầm nghĩ trong lòng: Chân thành thẳng thắn cái đầu cậu đó, Giang Chấp.
Bên này Giang Chấp tiếp tục nói: “Còn cháu, sau này sẽ cố gắng hết sức để giúp Tiêu Dã cải tà quy chính. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả, là nghề khôi phục bích họa này rất đặc biệt, một người dù tâm có không tĩnh đến mấy, khi bước vào trong hang đá cũng đều quên hết được tất cả những suy nghĩ tạp nham, hỗn độn, thế nên thích hợp với Tiêu Dã nhất. Vả lại thưa bác, bây giờ bác ép cậu ấy rời khỏi Đôn Hoàng, cậu ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn đi tìm bạn gái về cho bác đâu. Lâu dần, ngược lại sẽ khiến cậu ấy chán ghét, bác không muốn cả đời này mình không có con dâu chứ ạ?”
Một câu nói nhắm trúng tim đen, bà Tiêu nói: “Đương nhiên là không muốn.”
Tiêu Dã cười khẩy trong lòng, cậu cũng giỏi thật đấy.
“Tóm lại, bác gái xin hết sức yên tâm. Không bao lâu nữa, cháu nhất định sẽ trả lại cho bác một cậu con trai sức khỏe dẻo dai mà suy nghĩ cũng đứng đắn. Điều kiện tiên quyết là bác phải cho con trai bác một chút thời gian.”
Bà Tiêu nhìn hai người ngồi đối diện, hỏi: “Không bao lâu nữa là bao lâu nữa?”
Giang Chấp từ tốn khuyên nhủ chân thành: “Bác à, chuyện này không thể gấp gáp được.”
Nghĩ một chút, bà Tiêu bất ngờ bật cười, chiếc quạt trong tay lại bắt đầu phe phẩy nhẹ nhàng: “Giang…”
“Chấp ạ, ‘chấp’ trong ‘chấp tử chi thủ’.”
Động tác phẩy quạt của bà Tiêu chợt khựng lại.
Giang Chấp quan sát thấy hết mọi phản ứng của bà, cố nhịn cười, bình thản nói tiếp: “À, cũng là chấp trong chấp hành.”
Vậy còn nghe được.
Bà Tiêu lại bắt đầu phe phẩy quạt: “Giang Chấp à, cậu nói cậu đã có bạn gái, có xinh xắn không? Hôm nay quen biết nhau coi như cũng có duyên, để bác gái xem giúp cậu xem cô gái ấy thế nào, có ảnh không?”
Giang Chấp mỉm cười: “Thành thật xin lỗi bác gái, cháu quả thật không có ảnh của cô ấy. Cô ấy còn nhỏ, hay ngại, cháu có nói giữ mấy bức ảnh khi nào nhớ cô ấy mang ra ngắm nhưng cô ấy xấu hổ không cho.”
“Thế à?” Bà Tiêu nhẹ nhàng nói, nhìn anh cười nửa đùa nửa thật: “Mấy cô gái như thế cũng ngoan ngoãn, đáng yêu lắm.”
CHÂN THÀNH THẲNG THẮN
Vấn đề của Tiêu Dã.
Tiêu Dã có vấn đề gì?
Bà Tiêu lập tức ngồi thẳng dậy, đương nhiên, thật ra bà vốn dĩ đã ngồi rất ngay ngắn từ đầu rồi.
Tiêu Dã nghe kiểu gì cũng cảm thấy câu nói này không thoải mái chút nào. Anh ấy quay đầu qua nhìn Giang Chấp, gõ gõ lên bàn: “Giang Chấp, tôi có vấn đề gì?”
“Cậu không có vấn đề gì ư?” Giang Chấp cười: “Tôi ở một mình vô cùng thoải mái, cứ đang yên đang lành cậu lại cố chui sang phòng tôi là thế nào chứ?”
Tiêu Dã bất chợt nghẹn lời, mãi sau mới nghĩ ra cách ngụy biện: “Đó là… Đó là vì nhà cậu rộng rãi.”
Giang Chấp mỉm cười, cũng chẳng hơi đâu tranh cãi vặt với Tiêu Dã mà quay đầu nhìn về phía bà Tiêu: “Bác gái, bác tin không ạ?”
Bà Tiêu là một người thông minh, bằng không cũng chẳng thể khiến ông Tiêu ngoan ngoãn chịu kiểm soát như thế. Vừa nghe xong câu nói của Giang Chấp, lòng bà đã lập tức có chút hoài nghi, tính toán. Bà nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác: “Rốt cuộc là có chuyện gì!”
“Mẹ, mẹ đừng nghe cậu ta nói năng linh tinh.” Tiêu Dã cũng phát hiện ra Giang Chấp đang có ý định dẫn dắt câu chuyện sang hướng lệch lạc, thầm nghiến răng nghiến lợi trong lòng. Nếu đây mà không phải là quán cà phê, có thể anh ấy đã bóp chết Giang Chấp rồi.
“Chẳng có chuyện gì hết, chỉ là con cảm thấy hơi chật, bên nhà con vẫn còn hai đồng nghiệp khác nữa.”
Trái tim của bà Tiêu vừa hơi hơi được đặt xuống một chút thì bà lại nghe thấy Giang Chấp lên tiếng…
“Tiêu Dã một mình ngủ một phòng chính, diện tích phòng đó thậm chí còn rộng hơn phòng cháu đang ở tới hơn chục mét vuông, có chật tới ai cũng đâu thể chật tới giường của cậu ấy được. À, nhưng mà kể cũng phải.” Anh ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt nhìn bà Tiêu cực kỳ nghiêm túc và chân thành: “Quan hệ giữa Kỳ Dư và La Chiếm quả thực có thân thiết hơn một chút, cậu ấy cảm thấy cô độc cũng là chuyện thường tình.”
“Giang Chấp, cậu không nói sẽ chết sao?” Tiêu Dã nghiến răng.
“Tiêu Dã, con im lặng lại cho mẹ.” Bà Tiêu lên tiếng quát khẽ, rồi lại nhìn sang Giang Chấp, ngập ngừng hỏi: “Hai người mà cậu nhắc đến là…”
Giang Chấp mỉm cười, nụ cười rất lịch thiệp cũng toát ra vài phần vô tội: “Là Kỳ Dư và La Chiếm, cả hai người này đều là những thanh niên rất tài giỏi trong nhóm của chúng cháu.”
Nghe xong, bà Tiêu không khác gì bị sét đánh.
Tiêu Dã cũng sắp nổ tung vì tức giận rồi, nói như vậy là có ý gì chứ.
Anh ấy ép một câu nói ra khỏi kẽ răng, hướng về phía Giang Chấp: “Cậu có thể nói mấy lời của những người bình thường không?”
“Là tôi không nói tiếng người hay cậu đang chột dạ trong lòng?” Giang Chấp hỏi ngược lại.
Ngay giây phút này đây, Tiêu Dã đã giận xanh ruột lên rồi, kiếp trước anh ấy đã tạo nghiệt gì mới quen biết Giang Chấp chứ? Đã phải quen biết thì thôi, còn nghĩ tới chuyện trở thành anh em chí cốt, cầm vò rượu hát ca. Hát ca cái đầu, sớm biết tên này nham hiểm tới mức khiến người ta giận sôi lên thì có đánh gãy chân, lúc trước anh ấy cũng sẽ không chạy tới làm cộng sự của Giang Chấp.
Có thể nào chỉ nói là nỗ lực trong công việc?
Có thể nào chỉ nói là đồng nghiệp trong công việc?
Phía trước đệm lót nhiều lời như vậy, bóng gió nhiều tầng ý nghĩa như vậy, cuối cùng lại buông một câu là “những thanh niên tài giỏi”, là một người bình thường đều có thể nghĩ tới mấy chuyện khác, biết không?
Và quả nhiên, bà Tiêu là một người bình thường.
Mặt bà biến sắc: “Tiêu Dã, con…”
“Mẹ… Mẹ… Sự tình tuyệt đối không giống như mẹ nghĩ đâu ạ.” Tiêu Dã tinh mắt nhìn thấy sự thay đổi của bà Tiêu, lập tức ngắt lời bà.
“Mẹ nghĩ thế nào cơ?”
“Con…” Tiêu Dã quả thật có trăm cái miệng cũng khó mà ngụy biện. Anh ấy liếm liếm môi, dịch chuyển chiếc ghế sang bên cạnh: “Giang Chấp, chính là vị ở bên cạnh con đây, cậu ấy là hoa đã có chủ rồi! Chẳng phải ban nãy mẹ cũng nghe thấy cậu ấy nói rồi sao, có bạn gái rồi.”
“Thế thì sao?” Bà Tiêu nghiêm nghị.
Bà quan tâm tới việc con trai nhà người ta có bạn gái hay không sao? Bà đang quan tâm đến vấn đề con trai của bà sau này có thể hẹn hò với con gái không kìa!
Thế thì sao ư?
Tiêu Dã có chút ngơ ngẩn.
Ngược lại, sau khi bà Tiêu dứt lời, người có thể tiếp lời bà một cách trơn tru là Giang Chấp: “Thế nên, sau khi cháu có bạn gái, quả thực Tiêu Dã đã bị tổn thương một chút về tâm hồn.”
Tiêu Dã đập bàn một cái rất to: “Nói vớ nói vẩn!”
“Con ngồi xuống!” Bà Tiêu quát. Vietwriter.vn
Mọi người xung quanh đều nhìn cả về phía này.
Giang Chấp quay đầu, phóng qua một ánh mắt sắc lẹm như muốn giết người: Nhìn cái gì mà nhìn?
Đám người xung quanh không thích mọi chuyện thêm ầm ĩ, lần lượt quay đi.
Khi quay đầu lại, anh đã mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dã: “Ngồi xuống đi, đứng mãi không mệt à?”
Tiêu Dã bừng bừng lửa giận, nhưng ép mình phải nhẫn nhịn, ngồi xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ban nãy bà Tiêu có một chút hồ nghi, cảm thấy cậu con trai đầu đội trời, chân đạp đất của bà trông chẳng ra làm sao, nhưng nếu quả thật muốn chụp cho nó cái mũ với một khuynh hướng tính dục không rõ ràng thì có hơi sớm. Bây giờ, cán cân trong lòng bà đã thật sự hơi nghiêng đi rồi.
Cậu con trai này của bà, có vẻ thật sự rất nghe lời cậu thanh niên kia.
“Thưa bác, Tiêu Dã trông thì có vẻ trưởng thành, kỳ thực nội tâm mong manh như một đứa trẻ. Với tư cách vừa là cấp trên vừa là bạn tốt của cậu ấy, dù là trong công việc hay ngoài cuộc sống, cháu biết dù ít dù nhiều cậu ấy cũng nảy sinh một chút dựa dẫm đối với cháu.” Giang Chấp nói cực kỳ chân thành.
Tiêu Dã ngồi nghiêng người, mặt hướng thẳng, nhìn chìm chìm Giang Chấp, môi cũng bặm chặt lại.
Được lắm, cứ bịa đặt nữa đi, để tôi xem cậu có thể nói nhăng nói cuội đến mức nào.
Lại còn nội tâm mong manh như đứa trẻ nữa chứ? Tôi nhổ vào, cậu lớn hơn tôi nhiều tuổi lắm sao?
Nghe xong câu này, lòng bà Tiêu lại càng sáng trưng như gương. Giận thì giận đấy nhưng đồng thời lúc này bà cũng có phần cảm kích Giang Chấp. Một cậu thanh niên tốt bụng biết bao, nói năng lại chừng mực, để người khác vẫn còn vớt vát được thể diện.
Một lúc lâu sau bà mới nói: “Xem ra Tiểu Dã nhà tôi quả thực không thích hợp ở lại Đôn Hoàng cho lắm.”
Vừa nghe thấy vậy, Tiêu Dã liền sốt sắng: “Mẹ…”
“Thưa bác, cách nhìn của cháu lại hoàn toàn ngược lại.” Giang Chấp kiềm chế cảm xúc của Tiêu Dã lại: “Cháu lại cho rằng nơi Tiêu Dã thích hợp ở nhất chính là Đôn Hoàng.”
Tiêu Dã hơi nheo mắt lại, Giang Chấp này rốt cuộc đang âm mưu bày trò gì đây?
Bà Tiêu tò mò, hỏi anh tại sao.
Giang Chấp đánh mắt nhìn Tiêu Dã một cái đầy ý tứ sâu xa rồi mới quay qua nhìn bà Tiêu: “Ở Đôn Hoàng, nhất là làm việc trong nhóm của bọn cháu, thật ra tiếp xúc qua lại cũng chỉ từng ấy con người, ai có suy nghĩ trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả. Cháu biết bác lo lắng cho tình trạng hiện tại của Tiêu Dã. Nói thật lòng, Tiêu Dã có hơi… ừm, quấn người, nhưng cũng rất tốt, cháu nghĩ thế nào, cậu ấy cũng hiểu rõ trong lòng, cũng không ngốc nghếch tới mức đâm đầu vào bụi rậm, nhất là sau khi trải qua cuộc nói chuyện chân thành thẳng thắn ngày hôm nay.”
Tiêu Dã thầm nghĩ trong lòng: Chân thành thẳng thắn cái đầu cậu đó, Giang Chấp.
Bên này Giang Chấp tiếp tục nói: “Còn cháu, sau này sẽ cố gắng hết sức để giúp Tiêu Dã cải tà quy chính. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn cả, là nghề khôi phục bích họa này rất đặc biệt, một người dù tâm có không tĩnh đến mấy, khi bước vào trong hang đá cũng đều quên hết được tất cả những suy nghĩ tạp nham, hỗn độn, thế nên thích hợp với Tiêu Dã nhất. Vả lại thưa bác, bây giờ bác ép cậu ấy rời khỏi Đôn Hoàng, cậu ấy cũng sẽ không ngoan ngoãn đi tìm bạn gái về cho bác đâu. Lâu dần, ngược lại sẽ khiến cậu ấy chán ghét, bác không muốn cả đời này mình không có con dâu chứ ạ?”
Một câu nói nhắm trúng tim đen, bà Tiêu nói: “Đương nhiên là không muốn.”
Tiêu Dã cười khẩy trong lòng, cậu cũng giỏi thật đấy.
“Tóm lại, bác gái xin hết sức yên tâm. Không bao lâu nữa, cháu nhất định sẽ trả lại cho bác một cậu con trai sức khỏe dẻo dai mà suy nghĩ cũng đứng đắn. Điều kiện tiên quyết là bác phải cho con trai bác một chút thời gian.”
Bà Tiêu nhìn hai người ngồi đối diện, hỏi: “Không bao lâu nữa là bao lâu nữa?”
Giang Chấp từ tốn khuyên nhủ chân thành: “Bác à, chuyện này không thể gấp gáp được.”
Nghĩ một chút, bà Tiêu bất ngờ bật cười, chiếc quạt trong tay lại bắt đầu phe phẩy nhẹ nhàng: “Giang…”
“Chấp ạ, ‘chấp’ trong ‘chấp tử chi thủ’.”
Động tác phẩy quạt của bà Tiêu chợt khựng lại.
Giang Chấp quan sát thấy hết mọi phản ứng của bà, cố nhịn cười, bình thản nói tiếp: “À, cũng là chấp trong chấp hành.”
Vậy còn nghe được.
Bà Tiêu lại bắt đầu phe phẩy quạt: “Giang Chấp à, cậu nói cậu đã có bạn gái, có xinh xắn không? Hôm nay quen biết nhau coi như cũng có duyên, để bác gái xem giúp cậu xem cô gái ấy thế nào, có ảnh không?”
Giang Chấp mỉm cười: “Thành thật xin lỗi bác gái, cháu quả thật không có ảnh của cô ấy. Cô ấy còn nhỏ, hay ngại, cháu có nói giữ mấy bức ảnh khi nào nhớ cô ấy mang ra ngắm nhưng cô ấy xấu hổ không cho.”
“Thế à?” Bà Tiêu nhẹ nhàng nói, nhìn anh cười nửa đùa nửa thật: “Mấy cô gái như thế cũng ngoan ngoãn, đáng yêu lắm.”