• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tên Anh Là Thời Gian Full (1 Viewer)

  • Chương 195 - Chương 195

Chương 195

LÀM SAO ANH BIẾT EM SẼ KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM

Bất kể ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nói chi tới một người xưa nay luôn sống trong “mưa thuận gió hòa” như bà Tiêu. Thấy vậy, bà đang phe phẩy chiếc quạt đột ngột dừng lại, cũng mặc kệ mình “khắc” với thời tiết ở Đôn Hoàng đến mức nào, cứ thế nhìn chằm chằm Giang Chấp, miệng hết há ra lại ngậm vào nhưng chẳng bật ra được một câu nào.

Rất lâu sau, bà lại hướng ánh mắt sang phía Tiêu Dã, có một khoảnh khắc bỗng nghi hoặc.

Tiêu Dã vốn đã sửng sốt, lại liếc thấy ánh mắt này của mẹ mình nên bỗng có cảm giác bị nội thương. Nhưng nói gì thì nói đây cũng là chốn công cộng, người ngồi trong quán cà phê không ít, nổi đóa ở đây sẽ chẳng hay ho cho thể diện của bất kỳ ai cả. Anh ấy quay mặt lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Đồ chết giẫm Giang Chấp, cậu rảnh quá hóa rồ à? Qua đây gây rối làm gì? Đường Đường bị cậu giấu đi đâu rồi?”



Thịnh Đường cũng rất muốn biết hôm nay mình đã gặp phải những chuyện gì.

Những giấc mơ đan cài trong giấc mơ liên tục lúc sáng sớm, sau khi tỉnh dậy không khác gì mất đi quá nửa sức lực, cả người đều rơi vào trạng thái tinh thần rệu rã.

Hỏi tới chuyện tối qua, Thẩm Dao là người chứng kiến.

“Chắc là tại cô mệt quá nên ngồi gục ngay bên pho tượng mà ngủ, Giang Chấp đã bế cô về nhà đấy.” Cô ấy miêu tả lại tình hình lúc đó cho Thịnh Đường nghe: “Cô không có một chút ấn tượng nào sao?”

Thịnh Đường lắc đầu, khi tỉnh dậy cô đã nằm trên giường của mình rồi.

Thẩm Dao cười xen lẫn chút ganh tỵ: “Quả nhiên nằm trong lòng bạn trai của mình vẫn là an toàn, ngủ cứ gọi là say như chết.”

Thịnh Đường cho rằng việc này không liên quan đến chuyện cô nằm trong lòng ai, dường như từ sau khi hang số 0 xảy ra chuyện, cô bắt đầu hoàn toàn không biết gì về tất cả những chuyện xảy ra trong quá trình ngủ của mình cả. Trước kia dù có mệt cách mấy cô cũng chưa bao giờ gặp tình trạng này. Người ta bế cô lên, ngồi xe, về nhà, lên tầng, ít nhiều cũng có chút lắc lư, chòng chành mà, phải không. Nếu là bình thường trong lúc mơ mơ màng màng, cô chắc chắn vẫn phải có ấn tượng.

Buổi chiều khi chuẩn bị đi ra ngoài thì cô nhận được điện thoại của Giang Chấp, anh bảo cô tới Vện Nghiên cứu một chuyến.

Thịnh Đường đánh mắt nhìn thời gian, cảm thấy đằng nào cũng vẫn kịp giờ, thế là cô tranh thủ rẽ vào Viện Nghiên cứu một chút.

Sau đó, vấn đề đã xuất hiện tại ngay ngã rẽ này.

Giang Chấp ở trong phòng thí nghiệm, sau khi nhìn thấy cô tới liền vẫy tay: “Vào đi.”

Cô lon ton đi vào, ngồi sụp xuống bên cạnh Giang Chấp, nhỏ bé như một con chim cút vậy, cười trừ: “Bế em lên tầng chắc anh mệt lắm hả? Ngại chết đi được, anh cứ gọi em dậy bắt em tự đi cũng được mà.”

Hiếm có dịp Giang Chấp lại dịu dàng như nước. Anh giơ bàn tay đang đeo găng lên, lấy ngón tay chọc chọc vào chóp mũi cô: “Anh thích bế em.”

Thế là trên đầu mũi liền xuất hiện thêm một dấu màu trắng.

Anh đang khuấy tro rạ.

Nghe được câu đó, trong lòng Thịnh Đường sướng rơn. Cô cũng chẳng buồn lau mũi, đứng lên đi ra phía sau lưng anh, vươn dài hai cánh tay ra trước ôm lấy anh, nghiêng đầu nhìn anh: “Có bạn trai thích thật đấy. Ban sáng khi kể lại mọi chuyện với em, em cảm nhận được rõ ràng sự ganh tỵ của Thẩm Dao.”

Trong lúc nói, cô cọ cọ mũi lên gáy anh, thế là sạch.

Bị cô cọ qua cọ lại, trái tim Giang Chấp cũng ngứa ngáy theo, dòng máu trong cơ thể lại sôi sục lên nhanh chóng.

Anh thích sự dựa dẫm mỗi ngày một rõ ràng của cô, không giống như khi mới xác định mối quan hệ, sự thân mật cô dành cho anh hoàn toàn chỉ là khoảng cách của fan hâm mộ và thần tượng. Xem ra phải khơi thông suy nghĩ cố chấp của Thịnh Đường, thi thoảng còn phải dồn ép một chút rồi mới cho cô thời gian thích ứng, dần dần, cô sẽ quen thôi.

“Anh gọi em tới đây làm gì vậy?”

Thật ra, trong lòng Thịnh Đường lại đang nghĩ tới một chuyện khác.

Chuyện tới gặp bác gái Tiêu tuy rằng cô đã thẳng thắn để nhận được khoan hồng, nhưng Giang Chấp từ đầu tới cuối vẫn chưa tỏ rõ thái độ, giờ ngoảnh đi ngoảnh lại đã sắp tới lúc đi, phản ứng không gật đầu cũng không lắc đầu này của anh ở trong mắt của Thịnh Đường chính là một sự mặc nhận.

Một người bạn trai biết suy nghĩ cho đại cục!

Khiến Thịnh Đường cảm thấy cực kỳ áy náy với anh, bởi vậy không tránh khỏi việc chủ động thể hiện sự nịnh nọt.

Giang Chấp ngồi ở đó, mặc cho cô treo người lên cơ thể mình như một con lười trên cây vậy, anh vẫn tiếp tục công việc của mình: “Cũng chẳng phải là chuyện gì quá quan trọng, chỉ là muốn nhắc nhở em, khoảng thời gian này cố gắng ít vào hang số 0 thôi.”

Thịnh Đường không hiểu, nhìn chằm chằm góc nghiêng của anh.

Đẹp trai thật đấy…

Giang Chấp tiếp tục nói: “Em ngủ say quá rồi, anh đang hoài nghi trước đó em bị hang đá ảnh hưởng.”

“Ảnh hưởng chắc cũng không vấn đề gì đâu mà. Anh nhìn Kỳ Dư đấy, điên điên khùng khùng, bây giờ chẳng phải cũng ổn thỏa rồi sao?” Thịnh Đường nghĩ rất thoáng: “Với lại, ngủ say như chết thì có gì tệ đâu? Vừa nằm xuống ngủ được ngay là chất lượng tuyệt vời nhất của giấc ngủ đấy.”

“Nói gì thì nói cũng không phải kiểu ngủ bình thường.” Giang Chấp dừng công việc trong tay lại: “Hơn nữa, Tiểu Thất, em phải hiểu rõ một chuyện, anh chung quy vẫn là một người đàn ông.”

Câu nói này nghe cứ…

Thịnh Đường thấy cực kỳ khó hiểu, nếu anh không phải đàn ông, cô thích được sao?

Giang Chấp chậm rãi, từ tốn bổ sung nốt vế còn thiếu trong câu nói của mình: “Không phải lần nào bế em lên giường rồi anh cũng có thể giữ được mình trong sáng. Tiểu Thất, em làm vậy đang tính thử thách khả năng nhẫn nại và sức chịu đựng của anh đấy à?”

Cô lập tức hiểu ngay ý tứ của anh.

Lòng cô xôn xao.

Ngẫm nghĩ một chút, cô hỏi anh: “Thật sự sẽ có một ngày anh không nhịn được sao?”

Giang Chấp nghiêng đầu nhìn cô.

Ánh mắt anh lần theo xương mày của cô trượt xuống sống mũi, tới đôi môi đỏ, khi lên tiếng một lần nữa, giọng anh khàn đi một cách rõ ràng: “Sẽ có.”

“Vậy thì lần sau anh cứ bế thẳng em lên giường anh ấy, đâu phải anh chưa từng làm vậy.” Cô chọc anh.

Giang Chấp nhìn cô, bất thình lình trở tay đè gương mặt cô xuống, cắn nhẹ một cái lên môi cô. Hành động đột ngột, bất ngờ này khiến cô kêu lên một tiếng, nhưng chỉ càng tiện cho anh được nước lấn tới.

Môi lưỡi cô chẳng mấy chốc thấm đẫm mùi hương của anh.

Sạch sẽ, lại có chút mùi thuốc lá thoang thoảng.

Thịnh Đường không đẩy anh ra, ngược lại càng chìm đắm hơn vào đó. Cô thích anh như thế này, cũng thích mùi hương của anh, mỗi lần gần gũi đều khiến cô cảm thấy càng thấu hiểu anh hơn một chút. Ở trong mắt cô, Giang Chấp vốn dĩ là truyền kỳ, là vinh quang. Sau khi biết mối quan hệ giữa anh và Tiết Phạn, cô lại càng tò mò về anh hơn nữa.

Anh ngông cuồng, anh ngạo mạn, anh xa cách tập thể, anh độc miệng, anh bất kham, nhưng đối với cô anh vừa dịu dàng lại đầy kiên nhẫn, còn có một sự quan tâm chăm sóc cũng như giảng giải nhẹ nhàng, tỉ mỉ. Một con người phức tạp và đầy mâu thuẫn như anh phải chăng đều có liên quan tới những trải nghiệm từ khi còn nhỏ?

Giang Chấp buông cô ra trước, hơi thở rõ ràng trở nên gấp gáp hơn, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn mấy phần. Thịnh Đường chưa thỏa mãn, cô ai oán với anh: “Hôn thêm chút đi.”

Chiêu này vượt ra ngoài dự liệu của Giang Chấp. Anh ngẩn người, giữ chặt lấy đầu cô, xoay một cái rồi bấu nhẹ lên má cô: “Nhìn ra rồi, em là điển hình cho mẫu người châm lửa rồi bỏ chạy, hoàn toàn không chịu trách nhiệm.”

Thịnh Đường cười hì hì hỏi: “Làm sao anh biết em sẽ không chịu trách nhiệm?”

“Đừng có ghẹo anh.” Hơi thở của Giang Chấp đục dần, anh bặm môi lại: “Anh không nhịn được với em quá lâu đâu, thế nên em bớt dương dương tự đắc trước mặt anh. Thật sự tới một ngày như vậy, em đừng trách anh ức hiếp em.”

Thấy anh có vẻ không giống như đang đùa giỡn, Thịnh Đường cũng biết sợ dần.

Cô buông anh ra, đứng sang phía đối diện, ngăn cách ở giữa là tro rạ chất thành một đống nhỏ. Cô chắp tay sau lưng, nhàn nhã hỏi anh: “Sư phụ, thầy còn gì căn dặn không ạ? Nếu hết rồi thì em đi đây.”

“Gấp gì chứ? Qua đây giúp anh chút việc vặt.” Nói rồi Giang Chấp đứng dậy, gỡ găng tay ra đưa về phía cô.

“Làm việc? Bây giờ hả?” Thịnh Đường có chút ngần ngại nhưng cuối cùng vẫn tiến lên.

Giang Chấp “ừm” một tiếng. Anh kéo tay cô qua, tiện thể ấn cô ngồi xuống ghế: “Khuấy xong chỗ tro rạ này đã.”

“Hả? Em…”

“Không nhiều việc lắm đâu, với năng suất làm việc của em sẽ hoàn thành rất nhanh thôi.” Nói rồi, Giang Chấp rướn người đeo găng tay lên cho cô, sau đó từ phía sau vòng qua ôm lấy cô: “Sau này em phải năng ở trong phòng thí nghiệm hơn.”

Thịnh Đường quả thật không hiểu: “Công việc này bắt buộc phải làm ngay bây giờ ư? Anh nhìn quần áo của em này, em còn không mặc đồ làm việc, sẽ làm bẩn hết.”

Thật ra điều cô muốn nói là khuấy tro rạ khuấy lúc nào mà chẳng được? Hôm nay cô còn phải đi gặp mặt người ta nữa, đâu thể đi tới đó với gương mặt nhem nhuốc bẩn thỉu chứ? Quay về nhà thay lại thì chưa chắc đã kịp.

“Đương nhiên, chỗ tro rạ này anh còn đang đợi để sử dụng, còn về quần áo của em thì…” Giang Chấp cúi đầu xuống ngắm nghía rồi nhướng mày: “Cũng không thể gọi là bẩn hay sạch được.”

Vốn dĩ đã là một bộ đồ bà già lấm lem bụi bẩn.

Thịnh Đường vừa định phản bác thì Giang Chấp đã đặt dụng cụ vào trong tay cô. Bàn tay lớn của anh men theo cánh tay cô trượt xuống vòng eo thon gọn, vừa như vuốt ve, cọ xát vừa như giữ cô lại, giọng nói trầm ấm ngậm cười: “Cố gắng làm việc đi, làm cho tốt, thầy sẽ thưởng cho em.”

Thịnh Đường cảm thấy mình lại như trở thành động vật thân mềm.

Thấy cô ngầm chấp nhận, Giang Chấp mỉm cười, đứng thẳng dậy, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó rời khỏi phòng thí nghiệm.

Khi anh vừa đi ra khỏi cửa, Thịnh Đường chưa cảm thấy gì, nhưng chợt nghe thấy tiếng khóa cửa lạch cạch.

Ấy?

Đầu tiên, Thịnh Đường ngây ra, sau đó cô đứng lên đi ra trước cửa, bên trong không mở ra được, chỉ có thể mở từ phía bên ngoài… Giang Chấp không cẩn thận tiện tay khóa cửa ư?

Cô gõ cửa rầm rầm: “Này, anh khóa trái cửa rồi!”

Ngoài cửa không có động tĩnh gì.

Không thể đi nhanh đến vậy được.

Thịnh Đường cảm thấy không ổn, lại đập cửa thêm mấy cái nữa nhưng bên ngoài vẫn không có phản ứng gì.

Cô chạm tay vào chiếc di động trong túi, không có nữa.

Cô như sực tỉnh, gân cổ gào lên qua cánh cửa: “Giang Chấp, anh quá đáng lắm quá rồi!”

Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Giang Chấp đang cười, còn có cả tiếng huýt sáo, mỗi lúc một xa cô hơn…

***

Tiêu Dã dĩ nhiên chẳng thể biết rõ tình huống bị lừa gạt của Thịnh Đường, vẫn cứ ngây người ngồi đợi trong quán cà phê.

Giây phút nhìn thấy Giang Chấp, anh ấy tự động cảm nhận được một sự bất an theo bản năng.

Anh ấy biết ngay với tính khí của Giang Chấp sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn mà. Đương nhiên, nếu Giang Chấp xù lông lên, anh ấy cũng sẽ có cách đối phó. Nhưng chỉ không ngờ Giang Chấp lại lướt tới nhẹ nhàng như một cơn gió, nhìn thế này, chắc chắn trong bụng Giang Chấp đầy những mưu đồ đen tối.

Bản tính trời sinh bất kham, kiêu ngạo, nhưng trong thâm tâm thì cực kỳ gian xảo.

Bà Tiêu tuy có phần ngạc nhiên nhưng được cái biết cách điều chỉnh trạng thái rất nhanh, bà lên tiếng nhắc nhở thái độ nói năng của Tiêu Dã: “Tiểu Dã, lịch sự một chút. Với lại, người mà cháu nói là ai nhỉ?” Vietwriter.vn

Không đợi Tiêu Dã trả lời, Giang Chấp đã ra tay trước…

“Đường Đường, bạn gái của cháu.” Trong đôi mắt của anh như lấp lánh nụ cười, vừa lịch sự đồng thời cũng lại có chút ngang ngược: “Thưa bác, hôm nay cháu đến là muốn nói chuyện cụ thể với bác những vấn đề của Tiêu Dã.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom