Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 193 - Chương 193
Chương 193
EM CHƯA BAO GIỜ CẦN ANH NHƯ HÔM NAY
Về sau, Trình Tần không ít lần mang chuyện này ra trêu chọc Thịnh Đường.
Nói rằng hành vi hôm đó của Giang Chấp hoàn toàn là một kiểu xác nhận thẻ người nhà, vượt qua cửa của các chị em cây khế trước, sau đó mới “triệt hạ” đến sự thừa nhận của bố mẹ.
“Giang Chấp làm việc cũng có thủ đoạn lắm, đầu tiên là mua chuộc bạn thân, cho dù bố mẹ cậu không đồng ý thì sau lưng anh ấy cũng sẽ có cả một bộ tham mưu. Được đấy, ván cờ như ý này đánh rất tinh tế.”
Kể ra thì sự xuất hiện của Giang Chấp khi đó quả thực đã khiến cả Thịnh Đường và Du Diệp đều giật mình một phen.
Thịnh Đường thì chột dạ vì sau lưng anh, cô giấu anh đang âm thầm xem trọng chuyện của Tiêu Dã. Du Diệp nhiều tuổi hơn Thịnh Đường, dĩ nhiên đối với mấy chuyện này cũng bình tĩnh hơn. Toàn bộ quá trình của buổi videocall không dài, nhưng Giang Chấp nói năng rất chừng mực, lịch sự, nho nhã, liên tục nói “Tiểu Thất nhà tôi”, gắn mác người nhà rất rõ ràng.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Giang Chấp bèn cậy hoàn cảnh tiện lợi, hai tay giữ chặt lan can, bao bọc Thịnh Đường trong vòng tay mình, ghé sát gương mặt điển trai của mình lại gần cô: “Đang mưu tính chuyện gì sau lưng anh vậy?”
Thịnh Đường lại có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Người đàn ông trước mắt này rõ ràng đã là bạn trai của mình rồi nhưng chỉ cần anh gần gũi một chút là cô vẫn còn ngượng ngùng.
Tuy rằng đầu óc đang hỗn loạn nhưng Thịnh Đường vẫn còn nhớ rõ chuyện chính.
Cô suy nghĩ rất rõ ràng, nếu Tiêu Dã đang tính toán gì đó trong bụng thì cô cũng không thể đi sau chịu sự chi phối của người ta, chủ động ra tay trước giành lợi thế xưa nay luôn là phong cách của cô. Thế là cô bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện Tiêu Dã nhờ vả mình cho Giang Chấp nghe. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, vừa nghịch góc
áo phông của anh vừa nói: “Anh ấy nói với em rằng hôm nay sẽ trình bày rõ ràng mọi chuyện với anh, em cảm thấy chuyện này dù Tiêu Dã có nói với anh hay không thì em cũng phải chủ động báo cáo, tránh để anh hiểu lầm.”
Giang Chấp hơi nhíu mày lại: “Em đồng ý với cậu ấy rồi?”
“Em nể tình đồng nghiệp với nhau nên đã đồng ý rồi.” Thịnh Đường nắm bắt rất tốt chừng mực của cuộc nói chuyện: “Vốn dĩ chuyện này thực sự rất hoang đường, vì dù sao em cũng là người đã có bạn trai rồi, giờ lại cùng Tiêu Dã đi gặp bác gái còn ra thể thống gì chứ? Nhưng Tiêu Dã đáng thương quá. Nếu lần này anh ấy không có một câu trả lời khiến bác gái hài lòng thì có thể phải rời khỏi Đôn Hoàng vĩnh viễn, không bao giờ được cố gắng cho giấc mơ của mình nữa.”
Có lúc “trà xanh” một chút, “tra” một chút, có thể sẽ đạt được những kết quả khác biệt.
Nếu như cô đặt mình vào cảnh giới đoàn kết, hữu nghị, giúp đỡ lẫn nhau thì trong chuyện này, cô coi như đã tự đưa mình ra đỡ đòn rồi. Nhất là đối với một người đàn ông “trai thẳng” như Giang Chấp, có lẽ chưa có cơ hội rèn giũa khả năng phân biệt “trà xanh” và “tra nam”, thế nên dĩ nhiên sẽ đứng về phía cô.
Vậy mà, sau khi cô nói xong câu ấy, Giang Chấp cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn rất lâu, im lặng từ đầu tới cuối.
Khiến trống ngực của Thịnh Đường đập thình thịch vì cái nhìn ấy.
Bị lộ rồi sao?
Nhìn ra những suy nghĩ không tử tế của cô rồi?
Toi rồi toi rồi, một khi chữa lợn lành thành lợn què, anh trở nên chán ghét cô thì phải làm sao?
Mới yêu nhau được mấy ngày đã bị đá đít rồi à? Có phải bi thảm quá rồi không?
Một khi bị đá đít thật thì phải làm sao?
Phẫn nộ bỏ đi hay đợi thời cơ báo thù?
Không được, một người đàn ông đẹp trai như vậy bắt cô dâng hai tay lên nhường? Cô không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.
Bỗng nhiên Thịnh Đường cảm thấy… Hóa ra đây mới là con người chân thật nhất của mình. Tệ, tệ đến chảy nước ra rồi.
Giang Chấp nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, động tác này đột ngột kéo lý trí của cô quay trở lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tim đập dữ dội như đứng trước võ đài.
“Tiểu Thất.” Anh khẽ thở dài: “Chẳng ai có thể ở lại Đôn Hoàng này cả cuộc đời đâu.”
Thịnh Đường sững sờ.
***
Về sau, Thịnh Đường cứ nghĩ mãi về câu nói đó của Giang Chấp: Chẳng ai có thể ở lại Đôn Hoàng này cả đời đâu.
Vì sao anh lại nói như vậy chứ?
Hơn nữa, vì sao không thể ở cả đời?
Giống như Giáo sư Hồ, chẳng phải ông ấy đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho Đôn Hoàng hay sao? Còn có không ít những nhà khôi phục bích họa đang làm việc ở đây nữa. Từ khi thanh xuân còn đẹp màu họ đã ở đây rồi, sau đó để mặc cho thời gian nhuộm bạc đôi mày của mình.
Như thế còn không được tính là cả đời hay sao?
Lẽ nào…
Thịnh Đường đăm chiêu rồi sống lưng chợt căng ra, thật ra anh đang nói đến chính mình?
Đối với tình hình hiện tại, Giáo sư Hồ đã quyết tâm phải đóng hang lại bằng mọi giá. Một khi quyết định được đưa xuống, thì nhóm Sáu Viên Thịt Bằm quả thực sẽ phải đối mặt với nguy cơ tan rã. Nhưng cũng có thể còn một khả năng khác, đó chính là họ sẽ được Giáo sư Hồ cử đi cùng khôi phục một hang động khác.
Thế nên, Giang Chấp sẽ không bao giờ chấp nhận phải không?
Anh tới đây vì hang số 0, tới đây vì Giáo sư Tiết Phạn, nếu tất cả không còn được như ý, vậy thì chỉ còn cách từ bỏ thôi phải không?
Đối mặt với câu nói này của Giang Chấp, Thịnh Đường nghĩ tới vô vàn khả năng.
Nhưng sau này Thịnh Đường mới hiểu ý nghĩa thật sự trong câu nói của Giang Chấp. Tới lúc đó cô cũng mới hiểu ra, mình đã từng nghĩ tới nhiều khả năng như vậy đấy nhưng lại không hề nghĩ tới kết quả mà anh đang hướng đến.
Đối với chuyện cùng Tiêu Dã đi gặp bác gái, Giang Chấp không nói đồng ý, cũng không lên tiếng phản đối.
Cuộc đối thoại của họ chỉ dừng lại ở vấn đề liệu có ở lại Đôn Hoàng cả đời hay không, sau đó Kỳ Dư tới tìm Giang Chấp, nói: “Bác sĩ Giang, anh tới đây xem một chút.”
Cả buổi tối, Giang Chấp đều ở lại trong hang đá không ra ngoài, các thành viên khác của Sáu Viên Thịt Bằm cũng không ra ngoài.
Mọi người vẫn nghiên cứu các nội dung trên các bức bích họa trông như trước đây, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề hang đá này có thể bị niêm phong lại bất cứ lúc nào.
Đến tận quá nửa đêm, La Chiếm mới chỉ vào những gợn sóng trên thiết bị và nói: “Mọi người nhìn xem, kết cấu của sống núi này thật ra không hề ổn định chút nào.”
Không ổn định, đồng nghĩa với việc sống núi có thể sập bất cứ lúc nào. Vietwriter.vn
Sự lo ngại của Giáo sư Hồ không phải là không có lý.
Sắc mặt Giang Chấp lúc đó khó coi tới cực điểm, một sự khó coi mà Thịnh Đường chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.
Thịnh Đường đã nằm mơ.
Trong giấc mơ cát vàng xoay vần, tiếng lục lạc dồn vang, gấp gáp, khắp đất trời chỉ còn một màu vàng kim loại. Có hang đá đang sập xuống, tiếng gào khóc ầm vang một khoảng. Cô nhìn thấy một người con gái nằm ngang trên đỉnh núi, dáng hình lả lướt, khêu gợi. Tuy không nhìn rõ thần thái của cô gái ấy nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng người con gái ấy đang rất bi lụy, thảm thương.
Cô gái phát ra một tiếng gào thét, lảnh lót, sắc nhọn như tiếng chim, gần như làm rung chuyển cả bầu trời.
Thịnh Đường hoảng hốt, nhìn thấy Giang Chấp, Tiêu Dã cũng đang lần lượt chạy vào trong hang đá. Ngay sau đó hang đá sập xuống, vùi lấp tất cả mọi người giữa đống cát đá.
…
Thịnh Đường rùng mình choàng tỉnh giấc.
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. Cô chống tay lên trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô phát hiện mình vẫn đang ở trong hang số 0, nhưng xung quanh không có ai.
Họ đi cả rồi ư?
Không thể nào, đi cũng phải gọi cô một tiếng chứ. Cô nằm gục ngay bên cạnh pho tượng, không bé nhỏ đến mức khiến họ không nhìn thấy chứ? Trong lúc nghi vấn thì cô nghe thấy có một âm thanh dữ dội vọng tới, giống như đang có sấm rung bên ngoài hang vậy, nhưng nghe kỹ lại thấy không giống.
Cô run lên, sắc mặt đột ngột tái nhợt.
Là sống núi sập xuống!
Thịnh Đường lục tục bò dậy, sao có thể sập được chứ? Cô bất thình lình nhớ tới một cảnh tượng trong mơ, nhớ tới cảnh đám Giang Chấp bị chôn vùi, từng cơn lạnh lẽo lướt qua sống lưng.
Cửa hang rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng cô không sao đi tới đó được, cả hang đá bắt đầu rung lắc, càng ngày càng rung lắc dữ dội. Cô như người say rượu đứng không vững, cuối cùng loạng choạng ngã xuống đất, ngay sau đó chỉ cảm thấy mặt đất chợt nghiêng đi. Cô vươn tay ra nhưng không nắm giữ được thứ gì cố định, cả
người ngã vào tường núi, sống lưng đau nhức.
Giang Chấp đâu?
Tiêu Dã cùng mọi người đâu?
Cô hét lớn một tiếng nhưng âm thanh bị nhấn chìm giữa tiếng đá núi ầm ầm va chạm.
Sau đó cô quay phắt đầu lại, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn vào tận sâu trong hang đá thì chợt thấy có người nằm sấp ở đó, bất động. Trên đỉnh đầu có một tảng đá lớn đang rớt từ trên xuống…
“Giang Chấp!”
Cô hét đến mức chính bản thân cũng choàng tỉnh.
Ánh nắng hắt vào trong được lọc qua lớp rèm cửa trở nên êm dịu hơn.
Cô nằm thẳng đuột trên giường một lúc như một con cá khô, mắt mở trừng trừng vì quá sợ hãi. Rất lâu sau, cô đột ngột thở hắt ra một hơi, rồi bất ngờ ngồi bật dậy, dùng sức để thở.
Cảm giác sau khi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng thật tuyệt.
Tạ ơn trời đất.
Thịnh Đường cảm thấy cả người mình vẫn đang chìm vào nỗi khiếp sợ trong cơn mơ. Cô cố gắng từ từ rút lui trở về hiện thực, cúi đầu xuống nhìn, hai bàn tay cuộn lại rất chặt, lòng bàn tay đau đớn.
Buông tay ra.
Ngón tay vẫn còn hơi run rẩy.
Cánh cửa bị ai đó gõ cồng cộc, một lúc lâu rồi, cô tỉnh dậy được một phần cũng là nhờ tiếng gõ cửa này.
Một lúc sau, Thịnh Đường mới bò dậy khỏi giường, bay ra mở cửa như một đám mây ngũ sắc vậy.
Ngoài cửa là Tiêu Dã.
Sau khi thấy cô mở cửa ra, anh ấy giơ tay lên gõ gõ vào mặt đồng hồ đeo tay: “Đã mấy giờ rồi mà còn chưa đánh răng rửa mặt? Thịnh Đường, chiều nay em đừng có cho anh leo cây đấy nhé.”
Thịnh Đường yếu ớt dựa vào cánh cửa, thật sự sau một cơn ác mộng không khác gì bị đoạt mất ba phần hồn bảy phần phách.
“Tới giờ chưa ạ?”
“Vẫn chưa, nhưng anh thân tình qua đây nhắc nhở em một chút. Sao hả, gặp ác mộng à?” Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, Tiêu Dã nói: “Em nhìn em xem, áp lực tâm lý không cần lớn vậy đâu…”
Nếu là bình thường, Thịnh Đường chắc chắn sẽ đốp chát lại một câu: Tiêu Dã, anh không biết xấu hổ à? Một chút chuyện thế này đáng để bổn cô nương tinh thần mệt mỏi hay sao?
Nhưng cô lên tiếng, cất giọng mềm oặt: “Tiêu Dã, em chưa bao giờ cần anh như hôm nay cả.”
EM CHƯA BAO GIỜ CẦN ANH NHƯ HÔM NAY
Về sau, Trình Tần không ít lần mang chuyện này ra trêu chọc Thịnh Đường.
Nói rằng hành vi hôm đó của Giang Chấp hoàn toàn là một kiểu xác nhận thẻ người nhà, vượt qua cửa của các chị em cây khế trước, sau đó mới “triệt hạ” đến sự thừa nhận của bố mẹ.
“Giang Chấp làm việc cũng có thủ đoạn lắm, đầu tiên là mua chuộc bạn thân, cho dù bố mẹ cậu không đồng ý thì sau lưng anh ấy cũng sẽ có cả một bộ tham mưu. Được đấy, ván cờ như ý này đánh rất tinh tế.”
Kể ra thì sự xuất hiện của Giang Chấp khi đó quả thực đã khiến cả Thịnh Đường và Du Diệp đều giật mình một phen.
Thịnh Đường thì chột dạ vì sau lưng anh, cô giấu anh đang âm thầm xem trọng chuyện của Tiêu Dã. Du Diệp nhiều tuổi hơn Thịnh Đường, dĩ nhiên đối với mấy chuyện này cũng bình tĩnh hơn. Toàn bộ quá trình của buổi videocall không dài, nhưng Giang Chấp nói năng rất chừng mực, lịch sự, nho nhã, liên tục nói “Tiểu Thất nhà tôi”, gắn mác người nhà rất rõ ràng.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Giang Chấp bèn cậy hoàn cảnh tiện lợi, hai tay giữ chặt lan can, bao bọc Thịnh Đường trong vòng tay mình, ghé sát gương mặt điển trai của mình lại gần cô: “Đang mưu tính chuyện gì sau lưng anh vậy?”
Thịnh Đường lại có chút ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Người đàn ông trước mắt này rõ ràng đã là bạn trai của mình rồi nhưng chỉ cần anh gần gũi một chút là cô vẫn còn ngượng ngùng.
Tuy rằng đầu óc đang hỗn loạn nhưng Thịnh Đường vẫn còn nhớ rõ chuyện chính.
Cô suy nghĩ rất rõ ràng, nếu Tiêu Dã đang tính toán gì đó trong bụng thì cô cũng không thể đi sau chịu sự chi phối của người ta, chủ động ra tay trước giành lợi thế xưa nay luôn là phong cách của cô. Thế là cô bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện Tiêu Dã nhờ vả mình cho Giang Chấp nghe. Cuối cùng, cô ngẩng đầu lên, vừa nghịch góc
áo phông của anh vừa nói: “Anh ấy nói với em rằng hôm nay sẽ trình bày rõ ràng mọi chuyện với anh, em cảm thấy chuyện này dù Tiêu Dã có nói với anh hay không thì em cũng phải chủ động báo cáo, tránh để anh hiểu lầm.”
Giang Chấp hơi nhíu mày lại: “Em đồng ý với cậu ấy rồi?”
“Em nể tình đồng nghiệp với nhau nên đã đồng ý rồi.” Thịnh Đường nắm bắt rất tốt chừng mực của cuộc nói chuyện: “Vốn dĩ chuyện này thực sự rất hoang đường, vì dù sao em cũng là người đã có bạn trai rồi, giờ lại cùng Tiêu Dã đi gặp bác gái còn ra thể thống gì chứ? Nhưng Tiêu Dã đáng thương quá. Nếu lần này anh ấy không có một câu trả lời khiến bác gái hài lòng thì có thể phải rời khỏi Đôn Hoàng vĩnh viễn, không bao giờ được cố gắng cho giấc mơ của mình nữa.”
Có lúc “trà xanh” một chút, “tra” một chút, có thể sẽ đạt được những kết quả khác biệt.
Nếu như cô đặt mình vào cảnh giới đoàn kết, hữu nghị, giúp đỡ lẫn nhau thì trong chuyện này, cô coi như đã tự đưa mình ra đỡ đòn rồi. Nhất là đối với một người đàn ông “trai thẳng” như Giang Chấp, có lẽ chưa có cơ hội rèn giũa khả năng phân biệt “trà xanh” và “tra nam”, thế nên dĩ nhiên sẽ đứng về phía cô.
Vậy mà, sau khi cô nói xong câu ấy, Giang Chấp cứ nhìn cô chằm chằm, nhìn rất lâu, im lặng từ đầu tới cuối.
Khiến trống ngực của Thịnh Đường đập thình thịch vì cái nhìn ấy.
Bị lộ rồi sao?
Nhìn ra những suy nghĩ không tử tế của cô rồi?
Toi rồi toi rồi, một khi chữa lợn lành thành lợn què, anh trở nên chán ghét cô thì phải làm sao?
Mới yêu nhau được mấy ngày đã bị đá đít rồi à? Có phải bi thảm quá rồi không?
Một khi bị đá đít thật thì phải làm sao?
Phẫn nộ bỏ đi hay đợi thời cơ báo thù?
Không được, một người đàn ông đẹp trai như vậy bắt cô dâng hai tay lên nhường? Cô không có được thì người khác cũng đừng hòng có được.
Bỗng nhiên Thịnh Đường cảm thấy… Hóa ra đây mới là con người chân thật nhất của mình. Tệ, tệ đến chảy nước ra rồi.
Giang Chấp nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, động tác này đột ngột kéo lý trí của cô quay trở lại. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tim đập dữ dội như đứng trước võ đài.
“Tiểu Thất.” Anh khẽ thở dài: “Chẳng ai có thể ở lại Đôn Hoàng này cả cuộc đời đâu.”
Thịnh Đường sững sờ.
***
Về sau, Thịnh Đường cứ nghĩ mãi về câu nói đó của Giang Chấp: Chẳng ai có thể ở lại Đôn Hoàng này cả đời đâu.
Vì sao anh lại nói như vậy chứ?
Hơn nữa, vì sao không thể ở cả đời?
Giống như Giáo sư Hồ, chẳng phải ông ấy đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho Đôn Hoàng hay sao? Còn có không ít những nhà khôi phục bích họa đang làm việc ở đây nữa. Từ khi thanh xuân còn đẹp màu họ đã ở đây rồi, sau đó để mặc cho thời gian nhuộm bạc đôi mày của mình.
Như thế còn không được tính là cả đời hay sao?
Lẽ nào…
Thịnh Đường đăm chiêu rồi sống lưng chợt căng ra, thật ra anh đang nói đến chính mình?
Đối với tình hình hiện tại, Giáo sư Hồ đã quyết tâm phải đóng hang lại bằng mọi giá. Một khi quyết định được đưa xuống, thì nhóm Sáu Viên Thịt Bằm quả thực sẽ phải đối mặt với nguy cơ tan rã. Nhưng cũng có thể còn một khả năng khác, đó chính là họ sẽ được Giáo sư Hồ cử đi cùng khôi phục một hang động khác.
Thế nên, Giang Chấp sẽ không bao giờ chấp nhận phải không?
Anh tới đây vì hang số 0, tới đây vì Giáo sư Tiết Phạn, nếu tất cả không còn được như ý, vậy thì chỉ còn cách từ bỏ thôi phải không?
Đối mặt với câu nói này của Giang Chấp, Thịnh Đường nghĩ tới vô vàn khả năng.
Nhưng sau này Thịnh Đường mới hiểu ý nghĩa thật sự trong câu nói của Giang Chấp. Tới lúc đó cô cũng mới hiểu ra, mình đã từng nghĩ tới nhiều khả năng như vậy đấy nhưng lại không hề nghĩ tới kết quả mà anh đang hướng đến.
Đối với chuyện cùng Tiêu Dã đi gặp bác gái, Giang Chấp không nói đồng ý, cũng không lên tiếng phản đối.
Cuộc đối thoại của họ chỉ dừng lại ở vấn đề liệu có ở lại Đôn Hoàng cả đời hay không, sau đó Kỳ Dư tới tìm Giang Chấp, nói: “Bác sĩ Giang, anh tới đây xem một chút.”
Cả buổi tối, Giang Chấp đều ở lại trong hang đá không ra ngoài, các thành viên khác của Sáu Viên Thịt Bằm cũng không ra ngoài.
Mọi người vẫn nghiên cứu các nội dung trên các bức bích họa trông như trước đây, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề hang đá này có thể bị niêm phong lại bất cứ lúc nào.
Đến tận quá nửa đêm, La Chiếm mới chỉ vào những gợn sóng trên thiết bị và nói: “Mọi người nhìn xem, kết cấu của sống núi này thật ra không hề ổn định chút nào.”
Không ổn định, đồng nghĩa với việc sống núi có thể sập bất cứ lúc nào. Vietwriter.vn
Sự lo ngại của Giáo sư Hồ không phải là không có lý.
Sắc mặt Giang Chấp lúc đó khó coi tới cực điểm, một sự khó coi mà Thịnh Đường chưa bao giờ nhìn thấy trước đó.
Thịnh Đường đã nằm mơ.
Trong giấc mơ cát vàng xoay vần, tiếng lục lạc dồn vang, gấp gáp, khắp đất trời chỉ còn một màu vàng kim loại. Có hang đá đang sập xuống, tiếng gào khóc ầm vang một khoảng. Cô nhìn thấy một người con gái nằm ngang trên đỉnh núi, dáng hình lả lướt, khêu gợi. Tuy không nhìn rõ thần thái của cô gái ấy nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng người con gái ấy đang rất bi lụy, thảm thương.
Cô gái phát ra một tiếng gào thét, lảnh lót, sắc nhọn như tiếng chim, gần như làm rung chuyển cả bầu trời.
Thịnh Đường hoảng hốt, nhìn thấy Giang Chấp, Tiêu Dã cũng đang lần lượt chạy vào trong hang đá. Ngay sau đó hang đá sập xuống, vùi lấp tất cả mọi người giữa đống cát đá.
…
Thịnh Đường rùng mình choàng tỉnh giấc.
Hóa ra chỉ là một cơn ác mộng. Cô chống tay lên trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô phát hiện mình vẫn đang ở trong hang số 0, nhưng xung quanh không có ai.
Họ đi cả rồi ư?
Không thể nào, đi cũng phải gọi cô một tiếng chứ. Cô nằm gục ngay bên cạnh pho tượng, không bé nhỏ đến mức khiến họ không nhìn thấy chứ? Trong lúc nghi vấn thì cô nghe thấy có một âm thanh dữ dội vọng tới, giống như đang có sấm rung bên ngoài hang vậy, nhưng nghe kỹ lại thấy không giống.
Cô run lên, sắc mặt đột ngột tái nhợt.
Là sống núi sập xuống!
Thịnh Đường lục tục bò dậy, sao có thể sập được chứ? Cô bất thình lình nhớ tới một cảnh tượng trong mơ, nhớ tới cảnh đám Giang Chấp bị chôn vùi, từng cơn lạnh lẽo lướt qua sống lưng.
Cửa hang rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng cô không sao đi tới đó được, cả hang đá bắt đầu rung lắc, càng ngày càng rung lắc dữ dội. Cô như người say rượu đứng không vững, cuối cùng loạng choạng ngã xuống đất, ngay sau đó chỉ cảm thấy mặt đất chợt nghiêng đi. Cô vươn tay ra nhưng không nắm giữ được thứ gì cố định, cả
người ngã vào tường núi, sống lưng đau nhức.
Giang Chấp đâu?
Tiêu Dã cùng mọi người đâu?
Cô hét lớn một tiếng nhưng âm thanh bị nhấn chìm giữa tiếng đá núi ầm ầm va chạm.
Sau đó cô quay phắt đầu lại, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn vào tận sâu trong hang đá thì chợt thấy có người nằm sấp ở đó, bất động. Trên đỉnh đầu có một tảng đá lớn đang rớt từ trên xuống…
“Giang Chấp!”
Cô hét đến mức chính bản thân cũng choàng tỉnh.
Ánh nắng hắt vào trong được lọc qua lớp rèm cửa trở nên êm dịu hơn.
Cô nằm thẳng đuột trên giường một lúc như một con cá khô, mắt mở trừng trừng vì quá sợ hãi. Rất lâu sau, cô đột ngột thở hắt ra một hơi, rồi bất ngờ ngồi bật dậy, dùng sức để thở.
Cảm giác sau khi tỉnh dậy, phát hiện tất cả chỉ là một cơn ác mộng thật tuyệt.
Tạ ơn trời đất.
Thịnh Đường cảm thấy cả người mình vẫn đang chìm vào nỗi khiếp sợ trong cơn mơ. Cô cố gắng từ từ rút lui trở về hiện thực, cúi đầu xuống nhìn, hai bàn tay cuộn lại rất chặt, lòng bàn tay đau đớn.
Buông tay ra.
Ngón tay vẫn còn hơi run rẩy.
Cánh cửa bị ai đó gõ cồng cộc, một lúc lâu rồi, cô tỉnh dậy được một phần cũng là nhờ tiếng gõ cửa này.
Một lúc sau, Thịnh Đường mới bò dậy khỏi giường, bay ra mở cửa như một đám mây ngũ sắc vậy.
Ngoài cửa là Tiêu Dã.
Sau khi thấy cô mở cửa ra, anh ấy giơ tay lên gõ gõ vào mặt đồng hồ đeo tay: “Đã mấy giờ rồi mà còn chưa đánh răng rửa mặt? Thịnh Đường, chiều nay em đừng có cho anh leo cây đấy nhé.”
Thịnh Đường yếu ớt dựa vào cánh cửa, thật sự sau một cơn ác mộng không khác gì bị đoạt mất ba phần hồn bảy phần phách.
“Tới giờ chưa ạ?”
“Vẫn chưa, nhưng anh thân tình qua đây nhắc nhở em một chút. Sao hả, gặp ác mộng à?” Thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, Tiêu Dã nói: “Em nhìn em xem, áp lực tâm lý không cần lớn vậy đâu…”
Nếu là bình thường, Thịnh Đường chắc chắn sẽ đốp chát lại một câu: Tiêu Dã, anh không biết xấu hổ à? Một chút chuyện thế này đáng để bổn cô nương tinh thần mệt mỏi hay sao?
Nhưng cô lên tiếng, cất giọng mềm oặt: “Tiêu Dã, em chưa bao giờ cần anh như hôm nay cả.”