Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-46
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 45: Nô lệ đến từ lang tộc
Thi thoảng có một đám nhà vuôn Tây Vực tới kinh thành buôn bán Bọn họ bán toàn những thứ kì lạ, từ trang vải vóc, phục sức đến các loại thuốc
Tịnh Kỳ ghé lại một hàng xem thử
Vừa nhìn qua đã bị thu hút bởi một chiếc nỏ rất nhỏ Thường thì nỏ sẽ khá to, dài bằng một cánh tay và có thể bắng được nhiều tên một lúc
Nỏ này quá bé, có khi bằng đúng cây súng lục
- Tiểu thư có hứng thú với vũ khí này sao? - Người bán hàng niềm nở
- Xin hỏi, cái này dùng thế nào?
- Người cứ dùng như những loại nỏ thông thường Nhưng nỏ này làm bằng gỗ huyết, vô cùng quý hiếm Dây nỏ bằng lông đuôi cáo trắng Tây Vực, rất mảnh nhưng độ đàn hồi lớn Kích thước nhỏ nhưng vì gỗ huyết rất cứng, dây nỏ rất căng, khó kéo nên trợ lực tốt hơn các loại thông thường
- Ồ, được đấy Ta mua
- Tiểu thư, nỏ tuy rất tốt nhưng tùy người dùng Phải có đủ sức kéo dây mới bắn được Ta khuyên vậy để tiểu thư xem xét, tránh sau này tới trách ta lừa người
Tịnh Kỳ lấy hai ngón tay móc vào dây nỏ, dùng lực kéo mạnh về phía sau Quả nhiên là hàng tốt, khiến ta phải tốn sức như thế
- Như thế này đủ dùng chưa?
- Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng - Người bán hàng tán thưởng - Đây là bộ tên của nỏ, sau này người mô phỏng làm theo
Tịnh Kỳ cảm tạ, trả tiền rồi đi tiếp
Đúng là giữa những thứ kỳ lạ cũng có rất nhiều hàng tốt
Thấy phía xa tụ tập nhiều người, Tịnh Kỳ tò mò tới xem
Hóa ra bọn họ đang bán nô lệ Bọn họ hầu như là phụ nữ và trẻ em, bị bắt dọc đường di chuyển của đám nhà buôn
Thật là đáng thương Tịnh Kỳ cảm thấy thương hại, nhưng chỉ đứng nhìn, không mua một ai cả
Bởi vì bản thân ta còn chưa lo xong cho mình, ta còn lo cho kẻ khác? Hơn nữa ta rất ích kỉ, ta không phải người có tấm lòng từ bi hỉ xả, chỉ có thể đứng nhìn các người bị vận mệnh xô đi thôi
Nếu mua, ta cũng sẽ chỉ mua kẻ mà ta lợi dụng được Thứ lỗi
Tịnh Kỳ định quay lưng bỏ đi thì lên lái buôn kéo ra nô lệ cuối cùng
Một nam nhân cao lớn, tóc rối xù, hai tai nhọn dựng lên, cả người đầy lông lá Lông phủ kín cả gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đầy căm phẫn Hai răng nanh lộ ra rất đáng sợ
- Các vị, lang tộc là một bộ tộc vô cùng dũng mãnh, sống sâu trong núi cao ở biên giới Tây Vực Bọn chúng sống cùng sói nên sức lực và các giác quan đều nhạy bén như sói vậy Mua hắn về làm hộ vệ đảm bảo tốt
- Điên à mà mua kẻ đáng sợ như thế
- Trông hắn như đang muốn ăn thịt ta ấy
Đám đông xôn xao nhưng không ai dám trả giá Sức mạnh đáng gờm đấy, nhưng ai mà dám mang hắn về nhà
Tịnh Kỳ dừng lại quan sát Bất giác lên tiếng
- Ta mua
Sau khi giao tiền, tên lái buôn giao dây xích cho Tịnh Kỳ
- Tiểu thư, bọn ta đã trói hắn chặt lắm rồi, hắn không chạy được đâu Hắn đã uống một loại thuốc Tây Vực, chỉ cần nghe tiếng sáo này là sẽ bị giày vò, không dám làm loạn
- Thuốc giải đâu?
- Người định giải cho hắn? Tiểu thư, tên này rất cứng đầu, bọn ta phải mất rất lâu mới khiến hắn bình tĩnh như thế này đấy
- Cứ đưa cho ta, giải hay không ta tự tính Các người huấn luyện một con sói thành chó nhà rồi
- Tiểu thư, có cần ta sai người dắt hắn về cho cô không
- Tự ta làm được
Nói rồi Tịnh Kỳ nhấc dây xích lên, nhìn tên nô lệ như ra hiệu đứng dậy Hắn chỉ nhe nanh tỏ ý phản đối nhưng thân thể không có chút kháng cự
Phải để bổn tiểu thư tự xử đây mà
Tịnh Kỳ đi đến bên cạnh, nhấc cánh tay hắn dẫn về
Không dám dẫn tên nô lệ tới chỗ của nhị vị phu nhân, Tịnh Kỳ liền nhân lúc mọi người đều không có nhà, viết một bức thư cáo biệt để lại, lén lút mang đồ trở về cô thôn
Xem ra phải bắt đầu huấn luyện tên hộ vệ mới này thôi
Ưng Liệp đoàn đứng từ xa quan sát mọi chuyện, chỉ biết cười khổ
Quả nhiên, tiểu thư từ chối nhận chúng ta rồi đi tìm một kẻ đáng sợ hơn
-----------------------------------------
Một nhân vật mới xuất hiện
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Thi thoảng có một đám nhà vuôn Tây Vực tới kinh thành buôn bán Bọn họ bán toàn những thứ kì lạ, từ trang vải vóc, phục sức đến các loại thuốc
Tịnh Kỳ ghé lại một hàng xem thử
Vừa nhìn qua đã bị thu hút bởi một chiếc nỏ rất nhỏ Thường thì nỏ sẽ khá to, dài bằng một cánh tay và có thể bắng được nhiều tên một lúc
Nỏ này quá bé, có khi bằng đúng cây súng lục
- Tiểu thư có hứng thú với vũ khí này sao? - Người bán hàng niềm nở
- Xin hỏi, cái này dùng thế nào?
- Người cứ dùng như những loại nỏ thông thường Nhưng nỏ này làm bằng gỗ huyết, vô cùng quý hiếm Dây nỏ bằng lông đuôi cáo trắng Tây Vực, rất mảnh nhưng độ đàn hồi lớn Kích thước nhỏ nhưng vì gỗ huyết rất cứng, dây nỏ rất căng, khó kéo nên trợ lực tốt hơn các loại thông thường
- Ồ, được đấy Ta mua
- Tiểu thư, nỏ tuy rất tốt nhưng tùy người dùng Phải có đủ sức kéo dây mới bắn được Ta khuyên vậy để tiểu thư xem xét, tránh sau này tới trách ta lừa người
Tịnh Kỳ lấy hai ngón tay móc vào dây nỏ, dùng lực kéo mạnh về phía sau Quả nhiên là hàng tốt, khiến ta phải tốn sức như thế
- Như thế này đủ dùng chưa?
- Quả nhiên chân nhân bất lộ tướng - Người bán hàng tán thưởng - Đây là bộ tên của nỏ, sau này người mô phỏng làm theo
Tịnh Kỳ cảm tạ, trả tiền rồi đi tiếp
Đúng là giữa những thứ kỳ lạ cũng có rất nhiều hàng tốt
Thấy phía xa tụ tập nhiều người, Tịnh Kỳ tò mò tới xem
Hóa ra bọn họ đang bán nô lệ Bọn họ hầu như là phụ nữ và trẻ em, bị bắt dọc đường di chuyển của đám nhà buôn
Thật là đáng thương Tịnh Kỳ cảm thấy thương hại, nhưng chỉ đứng nhìn, không mua một ai cả
Bởi vì bản thân ta còn chưa lo xong cho mình, ta còn lo cho kẻ khác? Hơn nữa ta rất ích kỉ, ta không phải người có tấm lòng từ bi hỉ xả, chỉ có thể đứng nhìn các người bị vận mệnh xô đi thôi
Nếu mua, ta cũng sẽ chỉ mua kẻ mà ta lợi dụng được Thứ lỗi
Tịnh Kỳ định quay lưng bỏ đi thì lên lái buôn kéo ra nô lệ cuối cùng
Một nam nhân cao lớn, tóc rối xù, hai tai nhọn dựng lên, cả người đầy lông lá Lông phủ kín cả gương mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đầy căm phẫn Hai răng nanh lộ ra rất đáng sợ
- Các vị, lang tộc là một bộ tộc vô cùng dũng mãnh, sống sâu trong núi cao ở biên giới Tây Vực Bọn chúng sống cùng sói nên sức lực và các giác quan đều nhạy bén như sói vậy Mua hắn về làm hộ vệ đảm bảo tốt
- Điên à mà mua kẻ đáng sợ như thế
- Trông hắn như đang muốn ăn thịt ta ấy
Đám đông xôn xao nhưng không ai dám trả giá Sức mạnh đáng gờm đấy, nhưng ai mà dám mang hắn về nhà
Tịnh Kỳ dừng lại quan sát Bất giác lên tiếng
- Ta mua
Sau khi giao tiền, tên lái buôn giao dây xích cho Tịnh Kỳ
- Tiểu thư, bọn ta đã trói hắn chặt lắm rồi, hắn không chạy được đâu Hắn đã uống một loại thuốc Tây Vực, chỉ cần nghe tiếng sáo này là sẽ bị giày vò, không dám làm loạn
- Thuốc giải đâu?
- Người định giải cho hắn? Tiểu thư, tên này rất cứng đầu, bọn ta phải mất rất lâu mới khiến hắn bình tĩnh như thế này đấy
- Cứ đưa cho ta, giải hay không ta tự tính Các người huấn luyện một con sói thành chó nhà rồi
- Tiểu thư, có cần ta sai người dắt hắn về cho cô không
- Tự ta làm được
Nói rồi Tịnh Kỳ nhấc dây xích lên, nhìn tên nô lệ như ra hiệu đứng dậy Hắn chỉ nhe nanh tỏ ý phản đối nhưng thân thể không có chút kháng cự
Phải để bổn tiểu thư tự xử đây mà
Tịnh Kỳ đi đến bên cạnh, nhấc cánh tay hắn dẫn về
Không dám dẫn tên nô lệ tới chỗ của nhị vị phu nhân, Tịnh Kỳ liền nhân lúc mọi người đều không có nhà, viết một bức thư cáo biệt để lại, lén lút mang đồ trở về cô thôn
Xem ra phải bắt đầu huấn luyện tên hộ vệ mới này thôi
Ưng Liệp đoàn đứng từ xa quan sát mọi chuyện, chỉ biết cười khổ
Quả nhiên, tiểu thư từ chối nhận chúng ta rồi đi tìm một kẻ đáng sợ hơn
-----------------------------------------
Một nhân vật mới xuất hiện
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn