Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-27
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 26: Từ biệt
Mỗi ngày đều cùng đứa nhỏ Vĩ Kỳ vui vẻ tập luyện, chơi đùa Thần Phong luôn ước muốn quãng thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi Thực sự thì hắn cũng chẳng quá thiết tha với tiểu thư Lục Tịnh Kỳ kia Chỉ là hắn ghen tị với Vĩ Kỳ, hắn cũng muốn có được sự quan tâm của người khác Có người đáp lại sự quan tâm của hắn
Thần Phong càng muốn bảo vệ Vĩ Kỳ, tiểu tử này có mọi thứ mà hắn không có Có phụ mẫu thương yêu chăm sóc, có tỉ tỉ sẵn sàng vì hắn và viết thư cho một kẻ lạ mặt hàng ngày
Thần Phong an tâm ở bên Vĩ Kỳ vì đứa nhỏ không bao giờ hỏi về thân thế của hắn
- Này, ngươi có biết ta là ai không?
- Phong - Tịnh Kỳ vừa gặm bánh vừa trả lời
- Không phải, ý ta là thân thế của ta kia
Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn kẻ đối diện, trông hắn như thể đang rất khó xử
- Ngươi có muốn nói ra không?
- Ta không chắc lắm Nhưng nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói
- Dăm ba cái thân thế của ngươi, ta thèm vào
Thần Phong sôi máu Ta đã phải nghiêm túc suy nghĩ mới hỏi mà ngươi lại cợt nhả thế à? Tên tiểu tử thối không biết điều này
- Ta chỉ biết ngươi là bằng hữu của ta Thân thế của ngươi bây giờ là do phụ mẫu, thân thế của ngươi sau này do ngươi tự quyết định - Tịnh Kỳ ngừng lại, nhìn kẻ đối diện, cười - Ví như ta bây giờ chỉ là tứ công tử Lục gia, sau này có thể sẽ là Lục đại tướng quân, Lục thừa tướng, hay là họ Lục bán bánh ngoài chợ đi
- Haha, tên ngốc nhà ngươi, làm ta cảm động quá- Thần Phong ôm chầm lấy vị tiểu bằng hữu, hắn thật là hiểu cho ta
- Gì đây, đừng nói với ta ngươi đam mê nam sắc nha Hóa ra ngươi hằng ngày trao đổi thư với tỉ tỉ ta là muốn trở thành tỉ muội tốt à?
Ôi cái tên này, vừa mới nghiêm túc được một lúc
Đôi lúc Tịnh Kỳ cũng có suy nghĩ, bản thân chẳng biết gì về người bằng hữu kia ngoài cái tên, đến họ cũng không biết Nhưng nàng không muốn hỏi, bởi vì bản thân cũng đang lừa dối hắn, có tư cách gì muốn biết sự thật Lúc đó hắn nghiêm túc như vậy, lỡ như hắn thực sự nói ra, bản thân sẽ vô cùng day dứt
Rồi lại thú nhận, thực ra ta chính là Lục Tịnh Kỳ đây, ngươi bị lừa rồi Hắn lại chả tức quá cầm kiếm xiên cho ta một nhát
Thôi tốt hơn hết là cứ an ổn mà làm bằng hữu với nhau là tốt nhất
Thời gian cứ thế trôi đi, đã hai năm kể từ ngày đầu gặp gỡ Thần Phong đã trở thành một nam nhi tuấn lãng, càng nhìn càng thấy mê người Tịnh Kỳ cũng lớn lên không ít, nhưng thân thể nữ nhi không giống nam nhân, vẫn nhỏ nhắn, chỉ có chiều cao là tăng lên
Thần Phong nhìn tiểu tử Lục gia chạy như bay trên mái nhà, lộn nhào tiếp đất trong chớp mắt Nhiều người hay bàn tán con trai út nhà Lục nguyên soái hay bệnh tật, thường phải nằm trong nhà, không thể tiến cung như các vị huynh lớn trong nhà Đứa trẻ trước mặt đâu có vẻ gì là đau ốm, ăn vài đấm của nó là biết, sức Vĩ Kỳ này còn hơn cả một nam nhân cường tráng Hay là do Lục nguyên soái muốn giấu bài?
Hay do trông Vĩ Kỳ nhỏ xíu nên mới có tin đồn? Nó ăn nhiều lắm mà, lúc nào cũng thấy mang theo bánh Nặng chừng nào nhỉ?
Tịnh Kỳ chạy một lúc đã thấy đói bụng rồi, quả nhiên là tập luyện mất nhiều sức Ban ngày phải ăn uống nhỏ nhẹ như mèo mới ra dáng tiểu thư khuê các, giờ không ăn thì không có đủ sức
Đang loay hoay lấy bánh ăn thì Thần Phong từ đâu chạy đến, ôm Tịnh Kỳ nhấc bổng lên Hử, nhóc này nhẹ quá
Vừa được đặt xuống, Tịnh Kỳ liền dùng hết sức ra cước, nhưng Thần Phong ăn đòn nhiều cũng tập được phản xạ, nhanh chóng né người
Một kẻ ra đòn, một kẻ tránh Cứ thế một hồi lâu
"Dám cản trở công việc ăn uống của ta Xem ngươi tránh được bao lâu"
"Trời ơi đứa nhỏ này ốm yếu chỗ nào chứ Kẻ nào tung tin đồn nhảm vậy hả"
- Tha ta đi, sau hôm nay ngươi không còn được nhìn thấy ta nữa đâu
- Thế thì sau hôm nay cũng không được đánh ngươi nữa Ta phải đánh cho hả dạ
- Ngươi định cho ta một lời từ biệt đẫm máu đấy à? Tên ác nhân này
Hả, khoan Không gặp nữa là sao?
Tịnh Kỳ dừng tay
- Ngươi nói thật đấy à?
- Ta gạt ngươi bao giờ chưa
- Nhiều lắm Ta đếm không hết
- Ngươi đừng có mà đếm nhầm sang số lần ngươi gạt ta
- Nhưng vẫn là thật hả?
Tịnh Kỳ bỗng thấy hụt hẫng Luôn vui vẻ như thế nên cứ nghĩ sẽ bên nhau mãi mãi Biết vậy ta đối xử với hắn tốt hơn
Sống quá lâu dưới hình hài một đứa trẻ, Tịnh Kỳ bất giác hành động như một đứa trẻ Lôi hết cả bánh ra đưa cho Thần Phong
- Này, cho ngươi hết Xin lỗi, biết vậy vừa nãy ta không đánh ngươi nữa
- Tự dưng ngoan quá vậy Gọi Phong ca ca đi là ta vui rồi
- Gặp lại ta sẽ gọi
Thần Phong cụp mắt
- Sẽ không gặp lại nữa đâu - Lấy trong người ra một miếng ngọc bội và một chiếc khăn tay - Đây là quà ta tặng ngươi, còn đây là thư cho tỉ tỉ ngươi Cho ta gửi lời từ biệt
- Ta sẽ đi tìm, Phong
Thần Phong cười khổ, tên nhóc này lúc nào cũng cứng đầu như thế
- Mong ngươi không bao giờ tìm được
Nói rồi quay lưng bỏ đi Để lại Tịnh Kỳ đứng ngẩn ngơ
Trời dần hửng sáng, gió đã đổi chiều
-----------------------------
Bebe đã bắt đầu bận rộn hơn rồi nên mỗi ngày sẽ chỉ ra được 2 chương thôi Be sẽ cố gắng đăng vào tầm nghỉ trưa và đêm Vô cùng xin lỗi, mong mọi người thông cảm
Cảm ơn vì các độc giả vẫn ủng hộ Be
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Mỗi ngày đều cùng đứa nhỏ Vĩ Kỳ vui vẻ tập luyện, chơi đùa Thần Phong luôn ước muốn quãng thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi Thực sự thì hắn cũng chẳng quá thiết tha với tiểu thư Lục Tịnh Kỳ kia Chỉ là hắn ghen tị với Vĩ Kỳ, hắn cũng muốn có được sự quan tâm của người khác Có người đáp lại sự quan tâm của hắn
Thần Phong càng muốn bảo vệ Vĩ Kỳ, tiểu tử này có mọi thứ mà hắn không có Có phụ mẫu thương yêu chăm sóc, có tỉ tỉ sẵn sàng vì hắn và viết thư cho một kẻ lạ mặt hàng ngày
Thần Phong an tâm ở bên Vĩ Kỳ vì đứa nhỏ không bao giờ hỏi về thân thế của hắn
- Này, ngươi có biết ta là ai không?
- Phong - Tịnh Kỳ vừa gặm bánh vừa trả lời
- Không phải, ý ta là thân thế của ta kia
Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn kẻ đối diện, trông hắn như thể đang rất khó xử
- Ngươi có muốn nói ra không?
- Ta không chắc lắm Nhưng nếu ngươi muốn biết, ta sẽ nói
- Dăm ba cái thân thế của ngươi, ta thèm vào
Thần Phong sôi máu Ta đã phải nghiêm túc suy nghĩ mới hỏi mà ngươi lại cợt nhả thế à? Tên tiểu tử thối không biết điều này
- Ta chỉ biết ngươi là bằng hữu của ta Thân thế của ngươi bây giờ là do phụ mẫu, thân thế của ngươi sau này do ngươi tự quyết định - Tịnh Kỳ ngừng lại, nhìn kẻ đối diện, cười - Ví như ta bây giờ chỉ là tứ công tử Lục gia, sau này có thể sẽ là Lục đại tướng quân, Lục thừa tướng, hay là họ Lục bán bánh ngoài chợ đi
- Haha, tên ngốc nhà ngươi, làm ta cảm động quá- Thần Phong ôm chầm lấy vị tiểu bằng hữu, hắn thật là hiểu cho ta
- Gì đây, đừng nói với ta ngươi đam mê nam sắc nha Hóa ra ngươi hằng ngày trao đổi thư với tỉ tỉ ta là muốn trở thành tỉ muội tốt à?
Ôi cái tên này, vừa mới nghiêm túc được một lúc
Đôi lúc Tịnh Kỳ cũng có suy nghĩ, bản thân chẳng biết gì về người bằng hữu kia ngoài cái tên, đến họ cũng không biết Nhưng nàng không muốn hỏi, bởi vì bản thân cũng đang lừa dối hắn, có tư cách gì muốn biết sự thật Lúc đó hắn nghiêm túc như vậy, lỡ như hắn thực sự nói ra, bản thân sẽ vô cùng day dứt
Rồi lại thú nhận, thực ra ta chính là Lục Tịnh Kỳ đây, ngươi bị lừa rồi Hắn lại chả tức quá cầm kiếm xiên cho ta một nhát
Thôi tốt hơn hết là cứ an ổn mà làm bằng hữu với nhau là tốt nhất
Thời gian cứ thế trôi đi, đã hai năm kể từ ngày đầu gặp gỡ Thần Phong đã trở thành một nam nhi tuấn lãng, càng nhìn càng thấy mê người Tịnh Kỳ cũng lớn lên không ít, nhưng thân thể nữ nhi không giống nam nhân, vẫn nhỏ nhắn, chỉ có chiều cao là tăng lên
Thần Phong nhìn tiểu tử Lục gia chạy như bay trên mái nhà, lộn nhào tiếp đất trong chớp mắt Nhiều người hay bàn tán con trai út nhà Lục nguyên soái hay bệnh tật, thường phải nằm trong nhà, không thể tiến cung như các vị huynh lớn trong nhà Đứa trẻ trước mặt đâu có vẻ gì là đau ốm, ăn vài đấm của nó là biết, sức Vĩ Kỳ này còn hơn cả một nam nhân cường tráng Hay là do Lục nguyên soái muốn giấu bài?
Hay do trông Vĩ Kỳ nhỏ xíu nên mới có tin đồn? Nó ăn nhiều lắm mà, lúc nào cũng thấy mang theo bánh Nặng chừng nào nhỉ?
Tịnh Kỳ chạy một lúc đã thấy đói bụng rồi, quả nhiên là tập luyện mất nhiều sức Ban ngày phải ăn uống nhỏ nhẹ như mèo mới ra dáng tiểu thư khuê các, giờ không ăn thì không có đủ sức
Đang loay hoay lấy bánh ăn thì Thần Phong từ đâu chạy đến, ôm Tịnh Kỳ nhấc bổng lên Hử, nhóc này nhẹ quá
Vừa được đặt xuống, Tịnh Kỳ liền dùng hết sức ra cước, nhưng Thần Phong ăn đòn nhiều cũng tập được phản xạ, nhanh chóng né người
Một kẻ ra đòn, một kẻ tránh Cứ thế một hồi lâu
"Dám cản trở công việc ăn uống của ta Xem ngươi tránh được bao lâu"
"Trời ơi đứa nhỏ này ốm yếu chỗ nào chứ Kẻ nào tung tin đồn nhảm vậy hả"
- Tha ta đi, sau hôm nay ngươi không còn được nhìn thấy ta nữa đâu
- Thế thì sau hôm nay cũng không được đánh ngươi nữa Ta phải đánh cho hả dạ
- Ngươi định cho ta một lời từ biệt đẫm máu đấy à? Tên ác nhân này
Hả, khoan Không gặp nữa là sao?
Tịnh Kỳ dừng tay
- Ngươi nói thật đấy à?
- Ta gạt ngươi bao giờ chưa
- Nhiều lắm Ta đếm không hết
- Ngươi đừng có mà đếm nhầm sang số lần ngươi gạt ta
- Nhưng vẫn là thật hả?
Tịnh Kỳ bỗng thấy hụt hẫng Luôn vui vẻ như thế nên cứ nghĩ sẽ bên nhau mãi mãi Biết vậy ta đối xử với hắn tốt hơn
Sống quá lâu dưới hình hài một đứa trẻ, Tịnh Kỳ bất giác hành động như một đứa trẻ Lôi hết cả bánh ra đưa cho Thần Phong
- Này, cho ngươi hết Xin lỗi, biết vậy vừa nãy ta không đánh ngươi nữa
- Tự dưng ngoan quá vậy Gọi Phong ca ca đi là ta vui rồi
- Gặp lại ta sẽ gọi
Thần Phong cụp mắt
- Sẽ không gặp lại nữa đâu - Lấy trong người ra một miếng ngọc bội và một chiếc khăn tay - Đây là quà ta tặng ngươi, còn đây là thư cho tỉ tỉ ngươi Cho ta gửi lời từ biệt
- Ta sẽ đi tìm, Phong
Thần Phong cười khổ, tên nhóc này lúc nào cũng cứng đầu như thế
- Mong ngươi không bao giờ tìm được
Nói rồi quay lưng bỏ đi Để lại Tịnh Kỳ đứng ngẩn ngơ
Trời dần hửng sáng, gió đã đổi chiều
-----------------------------
Bebe đã bắt đầu bận rộn hơn rồi nên mỗi ngày sẽ chỉ ra được 2 chương thôi Be sẽ cố gắng đăng vào tầm nghỉ trưa và đêm Vô cùng xin lỗi, mong mọi người thông cảm
Cảm ơn vì các độc giả vẫn ủng hộ Be
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn