Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-185
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 181: Không thể nhịn được
Tia sáng mặt trời đầu tiên len qua ô cửa sổ lớn, khẽ khàng đậu trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Thần Lãng Hắn khó chịu xoay người, "ta muốn ngủ thêm, đừng phiền ta"
Thần Lãng nằm gọn trong vòng tay Liễu Ngọc Đan, trở mình một cái, vừa đủ để chiếc mũi nhỏ khẽ chạm vào ngực hắn Hơi thở đều đều phả vào người khiến Ngọc Đan thấy hơi nhột, hắn đưa tay ôm lấy Thần Lãng, siết chặt
Bạch Thần Lãng trong cơn mơ, hắn thấy hắn hóa thành trẻ nhỏ, lại được phụ thân ôm ấp, vỗ về Lâu lắm rồi hắn mới có lại cảm giác được quan tâm, che chở Phụ thân vì quyền lực ngày càng trở lên lạnh nhạt với hắn Mà hắn nào cần tranh giành giang sơn, hắn chỉ muốn được yêu thương, được phụ thân vỗ về những khi khó ngủ, những đêm bóng hình mẫu thân quá cố chập chờn trong trí óc
Hắn cũng vòng tay ôm lại người đã cho hắn hơi ấm Thơm quá không phải mùi của phụ thân Là mẫu thân sao? Mẫu thân, người trở về tìm Lãng Nhi sao?
Liễu Ngọc Đan luồn tay vào trong áo, chạm phải làn da mịn màng, trong cơn mơ hồ cũng không bỏ thói cũ, tay xoa xoa lưng Thần Lãng Mà kẻ kia lại tưởng mẫu thân đang xoa lưng dễ ngủ như ngày nhỏ, chẳng phản kháng gì
- Mẫu thân, nhột quá
Liễu Ngọc Đan choàng mở mắt, Thần Lãng đang nằm áp mặt vào lồng ngực hắn, khuôn mặt trắng hồng hơi phụng phịu như một đứa trẻ Một cái dụi đầu khe khẽ cũng làm tim hắn đập loạn xạ Tiểu khả ái vậy mà lại đang chủ động ôm hắn, nằm bên cạnh hắn không chút phòng bị Nhìn lại bàn tay đang đặt trong lớp áo mỏng, mặt hắn đỏ bừng "Không được, nhịn được cả đêm rồi, giờ không thể bị dụ dỗ!!!"
Nhưng Bạch Thần Lãng kia không để hắn an tĩnh mà giữ trọn chút đứng đắn của bản thân Hắn càng nằm im, Thần Lãng càng ôm chặt, lại liên tục cựa quậy
"Mẹ nó, mồi ngon đưa tới miệng sói, không ăn thì đúng là ngu mà"
Liễu Ngọc Đan rời tay khỏi eo Thần Lãng, nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới Xoa xoa cặp đào tròn mềm mại "Không ăn sớm thật là phí, so với nữ nhân thì của hắn còn vừa tay hơn"
Bạch Thần Lãng lần đầu bị người khác chạm vào như thế, không quen nhưng lại thấy rất thoải mái Hắn mơ mơ hồ hồ, không chống cự dù chỉ một chút Khuôn mặt hơi ngẩng lên, thoáng hồng
Liễu Ngọc Đan thấy vẻ mặt câu dẫn ấy, nhịn không được mà mạnh tay, thậm chí tay kia đang ôm ngang lưng Thần Lãng cũng bắt đầu nghịch ngợm trườn xuống phía dưới
- Thế tử, người của phủ Tứ vương gia tới xin tiếp kiến- Giọng một cung nữ đột nhiên vang lên
"Thế tử?"- Thần Lãng choàng tỉnh, hắn mở to mắt, đối diện với khuôn ngực trần của Liễu Ngọc Đan Vội vàng ngẩng đầu lên thì đôi mắt biếc của kẻ kia trùng hợp cũng đang trân trân nhìn hắn
- Ngươi sao ta lại ở đây?
- Đêm qua chúng ta đã cùng cưỡi ngựa rất vui vẻ Ngươi quên rồi sao?- Ngọc Đan nhếch miệng cười xảo trá, tay vẫn không rời vị trí Mặc dù đúng ra là ngươi chạy ào ào phía trước, ta đuổi theo muốn đứt hơi Chả vui vẻ gì mấy
- Cưỡi ngựa?- Thần Lãng cố nhớ lại Nhưng mọi thứ trong đầu chỉ dừng lại ở đoạn uống rượu hôm qua Hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng cảm giác là lạ ở phía thân dưới Hai tay Liễu Ngọc Đan vẫn đang đặt trên mông hắn, tên vô sỉ kia còn vừa nói chuyện vừa sờ nắn như không có chuyện gì
---------------------------------------------
7 0 1/4 là mốc đặc biệt, bắt đầu chuỗi ngày bận sấp mặt của Be rồi :<
Huhu công việc đầu tiên liên quan đến ngành học nên Be không dám bỏ, chương mới ra chậm mọi người thông cảm cho Be nhé :<
Yêu mọi người
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Tia sáng mặt trời đầu tiên len qua ô cửa sổ lớn, khẽ khàng đậu trên gương mặt xinh đẹp của Bạch Thần Lãng Hắn khó chịu xoay người, "ta muốn ngủ thêm, đừng phiền ta"
Thần Lãng nằm gọn trong vòng tay Liễu Ngọc Đan, trở mình một cái, vừa đủ để chiếc mũi nhỏ khẽ chạm vào ngực hắn Hơi thở đều đều phả vào người khiến Ngọc Đan thấy hơi nhột, hắn đưa tay ôm lấy Thần Lãng, siết chặt
Bạch Thần Lãng trong cơn mơ, hắn thấy hắn hóa thành trẻ nhỏ, lại được phụ thân ôm ấp, vỗ về Lâu lắm rồi hắn mới có lại cảm giác được quan tâm, che chở Phụ thân vì quyền lực ngày càng trở lên lạnh nhạt với hắn Mà hắn nào cần tranh giành giang sơn, hắn chỉ muốn được yêu thương, được phụ thân vỗ về những khi khó ngủ, những đêm bóng hình mẫu thân quá cố chập chờn trong trí óc
Hắn cũng vòng tay ôm lại người đã cho hắn hơi ấm Thơm quá không phải mùi của phụ thân Là mẫu thân sao? Mẫu thân, người trở về tìm Lãng Nhi sao?
Liễu Ngọc Đan luồn tay vào trong áo, chạm phải làn da mịn màng, trong cơn mơ hồ cũng không bỏ thói cũ, tay xoa xoa lưng Thần Lãng Mà kẻ kia lại tưởng mẫu thân đang xoa lưng dễ ngủ như ngày nhỏ, chẳng phản kháng gì
- Mẫu thân, nhột quá
Liễu Ngọc Đan choàng mở mắt, Thần Lãng đang nằm áp mặt vào lồng ngực hắn, khuôn mặt trắng hồng hơi phụng phịu như một đứa trẻ Một cái dụi đầu khe khẽ cũng làm tim hắn đập loạn xạ Tiểu khả ái vậy mà lại đang chủ động ôm hắn, nằm bên cạnh hắn không chút phòng bị Nhìn lại bàn tay đang đặt trong lớp áo mỏng, mặt hắn đỏ bừng "Không được, nhịn được cả đêm rồi, giờ không thể bị dụ dỗ!!!"
Nhưng Bạch Thần Lãng kia không để hắn an tĩnh mà giữ trọn chút đứng đắn của bản thân Hắn càng nằm im, Thần Lãng càng ôm chặt, lại liên tục cựa quậy
"Mẹ nó, mồi ngon đưa tới miệng sói, không ăn thì đúng là ngu mà"
Liễu Ngọc Đan rời tay khỏi eo Thần Lãng, nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới Xoa xoa cặp đào tròn mềm mại "Không ăn sớm thật là phí, so với nữ nhân thì của hắn còn vừa tay hơn"
Bạch Thần Lãng lần đầu bị người khác chạm vào như thế, không quen nhưng lại thấy rất thoải mái Hắn mơ mơ hồ hồ, không chống cự dù chỉ một chút Khuôn mặt hơi ngẩng lên, thoáng hồng
Liễu Ngọc Đan thấy vẻ mặt câu dẫn ấy, nhịn không được mà mạnh tay, thậm chí tay kia đang ôm ngang lưng Thần Lãng cũng bắt đầu nghịch ngợm trườn xuống phía dưới
- Thế tử, người của phủ Tứ vương gia tới xin tiếp kiến- Giọng một cung nữ đột nhiên vang lên
"Thế tử?"- Thần Lãng choàng tỉnh, hắn mở to mắt, đối diện với khuôn ngực trần của Liễu Ngọc Đan Vội vàng ngẩng đầu lên thì đôi mắt biếc của kẻ kia trùng hợp cũng đang trân trân nhìn hắn
- Ngươi sao ta lại ở đây?
- Đêm qua chúng ta đã cùng cưỡi ngựa rất vui vẻ Ngươi quên rồi sao?- Ngọc Đan nhếch miệng cười xảo trá, tay vẫn không rời vị trí Mặc dù đúng ra là ngươi chạy ào ào phía trước, ta đuổi theo muốn đứt hơi Chả vui vẻ gì mấy
- Cưỡi ngựa?- Thần Lãng cố nhớ lại Nhưng mọi thứ trong đầu chỉ dừng lại ở đoạn uống rượu hôm qua Hắn chợt nhận ra có gì đó không đúng cảm giác là lạ ở phía thân dưới Hai tay Liễu Ngọc Đan vẫn đang đặt trên mông hắn, tên vô sỉ kia còn vừa nói chuyện vừa sờ nắn như không có chuyện gì
---------------------------------------------
7
Huhu công việc đầu tiên liên quan đến ngành học nên Be không dám bỏ, chương mới ra chậm mọi người thông cảm cho Be nhé :<
Yêu mọi người
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn