Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-174
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 170: Cho ngươi thần dược
Người ta bảo không nên tin lời của kẻ say, vậy mà Bạch Thần Phong và Liễu Ngọc Đan sau khi tỉnh rượu lại chẳng quên một chút chuyện nào từng nói tối qua
Sáng sớm, Liễu Ngọc Đan vừa rửa mặt xong xuôi, y phục chưa kịp chỉnh trang đã thấy Thần Phong ồn ào tìm đến cửa
- Đan Đan, dậy mau, ta dẫn ngươi đi tìm biểu ca
Liễu Ngọc Đan bực đến mức chỉ muốn lao ra đấm hắn một phát, đáng tiếc hắn có võ, không động được
- Tên hỗn đản, sáng sớm đã oang oang, mất thể diện của bổn Thế tử!
- Thể diện của ngươi không phải là mất luôn cùng liêm sỉ rồi sao?
- Được, được, là ta sai- Bực thì bực thật nhưng vẫn vội vàng thay y phục, chải tóc- Đợi đấy, ta xong ngay đây
Sáng nay có buổi thượng triều, Bạch Thần Lãng sau khi xong việc chưa về ngay mà theo thói quen, còn ở lại chờ xem phụ thân có gì dặn dò Hắn đang đứng tựa vào một thân đào hoa, thơ thẩn nhìn trời
Liễu Ngọc Đan vừa thấy hắn đã định chạy tới, Thần Phong lập tức túm lấy thắt lưng, không cho đi
- Thế tử, mỹ nhân đôi khi chỉ nên để ngắm thôi
- Ngươi bảo dẫn ta đi "ăn" rồi lại không cho ta "ăn", có lí ở đâu như vậy chứ?
- Có đi có lại chứ phải không?- Thần Phong cười, vỗ vỗ vai hắn
Liễu Ngọc Đan hiểu ý ngay, lôi trong người ra ba lọ nhỏ
- Nói cho ngươi biết, ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi Lục nha đầu không muốn gả cho ngươi, một lí do ngươi đã biết, lí do còn lại chắc chắn là vì tự ti Ai chẳng biết dù là người của hoàng thượng hay người của thái tử, thân thể đều phải thật hoàn mỹ, xinh đẹp Mà nàng ta ở ngoài chiến trường, sợ là có những vết thương, đến ngươi nhìn cũng phát sợ
Thần Phong nghe thế thì há hốc miệng ngạc nhiên Tịnh Kỳ chưa bao giờ kể cho hắn nghe về những vết thương của nàng
- Này, ta đoán thế thôi- Liễu Ngọc Đan thấy hắn thất thần, xua tay gọi- Đây, cho ngươi ba lọ này Một lọ làm cho da dẻ mịn màng, trắng trẻo, dùng hết còn có thể tỏa ra hương thơm rất quyến rũ Một lọ dưỡng tóc, chẳng mấy mà lại mượt mà như trước Còn lọ này dùng để bôi lên các vết sẹo, loại sẹo nào cũng sẽ mờ hết thôi
- Có tin được không đấy?- Thần Phong nghi ngờ nhìn mấy cái lọ bé xíu
- Sao lại không? Toàn là hàng hiếm được Tây Vực tiến cống đấy Đến hoàng hậu còn chẳng có mà dùng, bổn Thế tử tốt bụng cho ngươi, ngươi còn dám nghi ngờ
Nghe thế Thần Phong mới vui vẻ thả thắt lưng hắn ra
- Vậy được, ta lập tức đi tìm Tịnh Kỳ!
Nói rồi cứ thế vận công vút đi như một cơn gió Liễu Ngọc Đan thở dài: "Mới hôm qua bị người ta tạt gáo nước lạnh vào mặt, giờ đã lại đi tìm Cứ nói ta mặt dày Không biết mặt kẻ nào dày hơn"
Nhưng chuyện của bọn họ, hắn chẳng quản nữa Bạch Thần Lãng còn đang đứng bên kia "đợi" hắn
- Lãng Lãng!
- Thế tử! Sao ngài đến được đây?
- Người có tình ắt tự tìm đến a~
- Ngài lại nói linh tinh rồi
------------------------------------------------------
Be viết mà cũng tự thấy kì, rõ ràng đang nghĩ là viết đoạn ngược Cứ đến đoạn của Đan Đan là lại chuyển giọng văn luôn
Thôi thì cứ vừa buồn vừa vui nhỉ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Người ta bảo không nên tin lời của kẻ say, vậy mà Bạch Thần Phong và Liễu Ngọc Đan sau khi tỉnh rượu lại chẳng quên một chút chuyện nào từng nói tối qua
Sáng sớm, Liễu Ngọc Đan vừa rửa mặt xong xuôi, y phục chưa kịp chỉnh trang đã thấy Thần Phong ồn ào tìm đến cửa
- Đan Đan, dậy mau, ta dẫn ngươi đi tìm biểu ca
Liễu Ngọc Đan bực đến mức chỉ muốn lao ra đấm hắn một phát, đáng tiếc hắn có võ, không động được
- Tên hỗn đản, sáng sớm đã oang oang, mất thể diện của bổn Thế tử!
- Thể diện của ngươi không phải là mất luôn cùng liêm sỉ rồi sao?
- Được, được, là ta sai- Bực thì bực thật nhưng vẫn vội vàng thay y phục, chải tóc- Đợi đấy, ta xong ngay đây
Sáng nay có buổi thượng triều, Bạch Thần Lãng sau khi xong việc chưa về ngay mà theo thói quen, còn ở lại chờ xem phụ thân có gì dặn dò Hắn đang đứng tựa vào một thân đào hoa, thơ thẩn nhìn trời
Liễu Ngọc Đan vừa thấy hắn đã định chạy tới, Thần Phong lập tức túm lấy thắt lưng, không cho đi
- Thế tử, mỹ nhân đôi khi chỉ nên để ngắm thôi
- Ngươi bảo dẫn ta đi "ăn" rồi lại không cho ta "ăn", có lí ở đâu như vậy chứ?
- Có đi có lại chứ phải không?- Thần Phong cười, vỗ vỗ vai hắn
Liễu Ngọc Đan hiểu ý ngay, lôi trong người ra ba lọ nhỏ
- Nói cho ngươi biết, ta đã sớm chuẩn bị cho ngươi rồi Lục nha đầu không muốn gả cho ngươi, một lí do ngươi đã biết, lí do còn lại chắc chắn là vì tự ti Ai chẳng biết dù là người của hoàng thượng hay người của thái tử, thân thể đều phải thật hoàn mỹ, xinh đẹp Mà nàng ta ở ngoài chiến trường, sợ là có những vết thương, đến ngươi nhìn cũng phát sợ
Thần Phong nghe thế thì há hốc miệng ngạc nhiên Tịnh Kỳ chưa bao giờ kể cho hắn nghe về những vết thương của nàng
- Này, ta đoán thế thôi- Liễu Ngọc Đan thấy hắn thất thần, xua tay gọi- Đây, cho ngươi ba lọ này Một lọ làm cho da dẻ mịn màng, trắng trẻo, dùng hết còn có thể tỏa ra hương thơm rất quyến rũ Một lọ dưỡng tóc, chẳng mấy mà lại mượt mà như trước Còn lọ này dùng để bôi lên các vết sẹo, loại sẹo nào cũng sẽ mờ hết thôi
- Có tin được không đấy?- Thần Phong nghi ngờ nhìn mấy cái lọ bé xíu
- Sao lại không? Toàn là hàng hiếm được Tây Vực tiến cống đấy Đến hoàng hậu còn chẳng có mà dùng, bổn Thế tử tốt bụng cho ngươi, ngươi còn dám nghi ngờ
Nghe thế Thần Phong mới vui vẻ thả thắt lưng hắn ra
- Vậy được, ta lập tức đi tìm Tịnh Kỳ!
Nói rồi cứ thế vận công vút đi như một cơn gió Liễu Ngọc Đan thở dài: "Mới hôm qua bị người ta tạt gáo nước lạnh vào mặt, giờ đã lại đi tìm Cứ nói ta mặt dày Không biết mặt kẻ nào dày hơn"
Nhưng chuyện của bọn họ, hắn chẳng quản nữa Bạch Thần Lãng còn đang đứng bên kia "đợi" hắn
- Lãng Lãng!
- Thế tử! Sao ngài đến được đây?
- Người có tình ắt tự tìm đến a~
- Ngài lại nói linh tinh rồi
------------------------------------------------------
Be viết mà cũng tự thấy kì, rõ ràng đang nghĩ là viết đoạn ngược Cứ đến đoạn của Đan Đan là lại chuyển giọng văn luôn
Thôi thì cứ vừa buồn vừa vui nhỉ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn