Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-172
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 168: Nam nhân chúng ta cùng đi uống rượu giải sầu
Trời chiều, bóng đã ngả về tây, Bạch Thần Lãng vẫy vẫy tay gọi tên Thế tử đang chạy lăng xăng lại:
- Ngài chạy cả ngày, không thấy mệt à?
- Không mệt, đi chung với Lãng Lãng không bao giờ mệt
- Vậy ngài cứ ở đây chơi thông đêm đi, sáng mai hãy quay về
Liễu Ngọc Đan không một giây đứng đắn, chỉ luôn vào khách quán gần đó
- Vậy chúng ta cùng vào đó "chơi"- Nháy mắt với Thần Lãng- sáng mai hãy về~
Bạch Thần Lãng cãi không nổi, quay đầu bước đi luôn "Ta còn đang lo chuyện của đôi bằng hữu kia, ngươi còn ở đó mà đong đưa Quân vô liêm sỉ!"
Liễu Ngọc Đan vừa tủm tỉm cười vừa chạy theo sau Sau chuyến này phải tìm người dạy võ công thôi, chứ chạy thường không lại được khinh công của Lãng Lãng Muốn sớm túm được mỹ nhân thì tốc độ phải theo kịp người ta đã
Thấy Thần Phong một mình đứng thất thần ở phía trước, Bạch Thần Lãng vội vàng chạy lại, túm lấy tay hắn:
- Tịnh Kỳ đâu? Hai người cãi nhau à?
Thần Phong hai mắt vô hồn, choàng tay qua vai hắn, mệt mỏi gục đầu xuống:
- Biểu ca, vô vọng rồi Nàng ấy còn chẳng thèm nghe ta thổ lộ-
Không để hắn nói hết câu, Liễu Ngọc Đan ở đằng sau chạy đến, gỡ tay hắn ra khỏi người Thần Lãng:
- Nào nào, không động chạm linh tinh Có việc gì bổn Thế tử giúp ngươi giải quyết- Nói rồi quay sang nói với Thần Lãng- Lãng Lãng, ngươi về nghỉ trước đi, tên này để ta lo
- Ngài có lo được thật không đấy?- Bạch Thần Lãng nhíu mày
- Không phải lo, ta không dám có hứng thú với hắn đâu- Vỗ vỗ vai Thần Phong- Nào, nam nhân chúng ta cùng đi uống rượu giải sầu
Nhìn hai kẻ không có chút đáng an tâm nào đi cùng nhau, một ủ rũ, một cười nói liên hồi, Bạch Thần Lãng vẫn thấy bất an Cái gì mà "nam nhân chúng ta cùng đi uống rượu giải sầu?", ta không phải nam nhân chắc?
---------------
Liễu Ngọc Đan trông thế mà rất giỏi nhớ đường, bao nhiêu tửu quán, hoa lâu từng đi qua, hắn nhớ cả
Dẫn Thần Phong vào một tửu quán mà hắn cảm thấy đắc ý nhất, thuê riêng một phòng nhìn thẳng ra không gian rộng lớn, gọi đồ với rượu xong mới quay qua người đối diện:
- Đối với rượu Đại Ninh, ta không rành lắm, lát nữa đừng có mà chê khẩu vị ta kém
- Giờ rượu ngon hay dở ta cũng chẳng quan tâm
- Kể ta nghe xem nào Một kẻ đứng ngoài có cách nhìn khách quan, sẽ cho ngươi lời khuyên tốt nhất đấy!
Thần Phong chẳng đề phòng mà cứ vừa uống vừa lảm nhảm với Liễu Ngọc Đan, càng nói càng luyên thuyên, lộn xộn
Liễu Ngọc Đan ngồi chống tay, tựa cằm lắng nghe Trừ những lúc lơ đễnh ngắm đôi mắt đẹp cùng hàng mi cong cong kiều mị của Thần Phong mà quên chú tâm ra, nói chung là hắn rất nghiêm túc
Cả đời hắn, cho tới lúc này, có lẽ chưa bao giờ nghiêm túc được đến thế
------------------------------------------------------
Tịnh Kỳ đã sống nhiều năm trong cô độc, không có người thân yêu thương nên rất trân trọng hạnh phúc nhỏ bé bây giờ của nàng Vậy nên nàng mới sợ bị cuốn vào tranh đấu mà mất đi hạnh phúc ấy
Nhưng trong đắng mới có ngọt vô cùng nha mọi người
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Trời chiều, bóng đã ngả về tây, Bạch Thần Lãng vẫy vẫy tay gọi tên Thế tử đang chạy lăng xăng lại:
- Ngài chạy cả ngày, không thấy mệt à?
- Không mệt, đi chung với Lãng Lãng không bao giờ mệt
- Vậy ngài cứ ở đây chơi thông đêm đi, sáng mai hãy quay về
Liễu Ngọc Đan không một giây đứng đắn, chỉ luôn vào khách quán gần đó
- Vậy chúng ta cùng vào đó "chơi"- Nháy mắt với Thần Lãng- sáng mai hãy về~
Bạch Thần Lãng cãi không nổi, quay đầu bước đi luôn "Ta còn đang lo chuyện của đôi bằng hữu kia, ngươi còn ở đó mà đong đưa Quân vô liêm sỉ!"
Liễu Ngọc Đan vừa tủm tỉm cười vừa chạy theo sau Sau chuyến này phải tìm người dạy võ công thôi, chứ chạy thường không lại được khinh công của Lãng Lãng Muốn sớm túm được mỹ nhân thì tốc độ phải theo kịp người ta đã
Thấy Thần Phong một mình đứng thất thần ở phía trước, Bạch Thần Lãng vội vàng chạy lại, túm lấy tay hắn:
- Tịnh Kỳ đâu? Hai người cãi nhau à?
Thần Phong hai mắt vô hồn, choàng tay qua vai hắn, mệt mỏi gục đầu xuống:
- Biểu ca, vô vọng rồi Nàng ấy còn chẳng thèm nghe ta thổ lộ-
Không để hắn nói hết câu, Liễu Ngọc Đan ở đằng sau chạy đến, gỡ tay hắn ra khỏi người Thần Lãng:
- Nào nào, không động chạm linh tinh Có việc gì bổn Thế tử giúp ngươi giải quyết- Nói rồi quay sang nói với Thần Lãng- Lãng Lãng, ngươi về nghỉ trước đi, tên này để ta lo
- Ngài có lo được thật không đấy?- Bạch Thần Lãng nhíu mày
- Không phải lo, ta không dám có hứng thú với hắn đâu- Vỗ vỗ vai Thần Phong- Nào, nam nhân chúng ta cùng đi uống rượu giải sầu
Nhìn hai kẻ không có chút đáng an tâm nào đi cùng nhau, một ủ rũ, một cười nói liên hồi, Bạch Thần Lãng vẫn thấy bất an Cái gì mà "nam nhân chúng ta cùng đi uống rượu giải sầu?", ta không phải nam nhân chắc?
---------------
Liễu Ngọc Đan trông thế mà rất giỏi nhớ đường, bao nhiêu tửu quán, hoa lâu từng đi qua, hắn nhớ cả
Dẫn Thần Phong vào một tửu quán mà hắn cảm thấy đắc ý nhất, thuê riêng một phòng nhìn thẳng ra không gian rộng lớn, gọi đồ với rượu xong mới quay qua người đối diện:
- Đối với rượu Đại Ninh, ta không rành lắm, lát nữa đừng có mà chê khẩu vị ta kém
- Giờ rượu ngon hay dở ta cũng chẳng quan tâm
- Kể ta nghe xem nào Một kẻ đứng ngoài có cách nhìn khách quan, sẽ cho ngươi lời khuyên tốt nhất đấy!
Thần Phong chẳng đề phòng mà cứ vừa uống vừa lảm nhảm với Liễu Ngọc Đan, càng nói càng luyên thuyên, lộn xộn
Liễu Ngọc Đan ngồi chống tay, tựa cằm lắng nghe Trừ những lúc lơ đễnh ngắm đôi mắt đẹp cùng hàng mi cong cong kiều mị của Thần Phong mà quên chú tâm ra, nói chung là hắn rất nghiêm túc
Cả đời hắn, cho tới lúc này, có lẽ chưa bao giờ nghiêm túc được đến thế
------------------------------------------------------
Tịnh Kỳ đã sống nhiều năm trong cô độc, không có người thân yêu thương nên rất trân trọng hạnh phúc nhỏ bé bây giờ của nàng Vậy nên nàng mới sợ bị cuốn vào tranh đấu mà mất đi hạnh phúc ấy
Nhưng trong đắng mới có ngọt vô cùng nha mọi người
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn