Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-162
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 158: Ta đồng ý
Bạch Thần Lãng đang lơ đễnh ngồi bên đình nghe mấy vị công tử tranh nhau bình thơ Hắn không có hứng thú lắm nhưng phụ thân cứ bắt hắn phải đi kết giao với bọn họ để dễ bề lôi kéo
Hắn thừa biết bản thân đâu có khôn ngoan như phụ thân, cũng không giảo hoạt được như Thái tử Hắn chỉ biết ngồi nghe, được hỏi đến thì gật đầu tán thưởng
Thân tại tâm ngoại, Thần Lãng đang nghĩ xem Tịnh Kỳ có nhớ những lời năm xưa hắn nói với nàng, hắn chỉ cần nàng đồng ý kết bằng hữu với hắn là mãn nguyện rồi
Bỗng nhiên Thần Phong xuất hiện trong tầm mắt Cái tên Thái tử này, từ ngày đầu gặp mặt hắn đã không ưa, giờ lại đang đứng bên kia cười cười vẫy tay với hắn Chắc chắn là không có gì tốt đẹp Hắn vờ như không thấy mà lơ đi luôn
Thần Phong thì không muốn Tịnh Kỳ chạy ra trước mặt đám nam nhân đó tìm Bạch Thần Lãng Kể cả sau khi từ chiến trận trở về, nàng đã hao mòn không ít, nhưng trong mắt hắn, Tịnh Kỳ lúc nào cũng rực rỡ như dương quang tỏa sáng, nhỡ như kẻ nào có "ý đồ bất chính" thì lại mất công xử lý
Cố gắng tỏ vẻ thân thiện hết cỡ rồi mà cái tên đáng chết kia lại lơ đi "Rõ ràng ngươi đã nhìn thấy rồi, dám giả vờ không thấy ta à? Đúng là tên mắt dẹt không sai mà Để tên Thế tử Khắc Tư kia quấy rầy ngươi đến phiền chết đi" Thần Phong quay ra dặn Tịnh Kỳ:
- Nàng đứng đây đợi một lát Để ta tới lôi biểu ca ra!
Tịnh Kỳ chỉ khó hiểu gật đầu Sao không để ta tự mình tới tìm hắn cho rồi? Có vẻ hai người không thân thiết cho lắm, đứng từ xa đã thấy hắn ném cho ngươi ánh mắt khinh ghét rồi Ta thì khác, lần nào có việc, đến tìm hắn cũng thấy hắn vô cùng vui vẻ mà giúp đỡ Mặc dù bản mặt lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm, mắt dẹt dẹt
Bạch Thần Lãng sau khi nghe nhắc đến Tịnh Kỳ muốn tìm, liền tự động đứng dậy đi theo Thái độ hợp tác ngoan ngoãn đến đáng ngờ của hắn làm Thần Phong thấy hơi bất an "Gì đây? Đừng nói là ngươi cũng định giành với ta nha"
Quả nhiên, vừa thấy Tịnh Kỳ, Thần Lãng đã vui vẻ hẳn lên, hắn bước nhanh tới chào hỏi:
- Tịnh Kỳ, ngươi vẫn khỏe chứ? Ngươi tới cho ta câu trả lời phải không?
- Haha, ta vẫn khỏe, chỉ là hơi xuống sắc tí thôi mà câu trả lời gì nhỉ?- Tịnh Kỳ gãi tai
- Chắc khi đó ngươi đau buồn quá nên không để tâm Ta đã ngỏ lời nhưng ngươi nói đợi ngươi trở về sẽ cho ta một đáp án
Tịnh Kỳ cố suy nghĩ xem Bạch Thần Lãng đã nói gì hôm đó Còn Thần Phong đứng bên ngoài nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đã muốn lao đến tống cổ tên biểu ca kia đi rồi
"Bực mình thật, ta ở bên nàng ấy trước cả ngươi Vậy mà ngươi lại ngỏ lời với nàng ấy trước Nếu như năm đó ta không yếu đuối, ta không rơi xuống vực thì ngươi đừng hòng nói được một lời với nàng"
Tịnh Kỳ lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của hắn:
- A, ta nhớ ra rồi Lúc đó ta chán nản quá nên không thể trả lời ngươi, xin lỗi nhé! Sau tất cả những gì ngươi đã làm giúp ta, dù phụ thân ngươi năm lần bảy lượt hại Lục gia, ta vẫn đồng ý
- Không được!!!- Thần Phong hoảng hốt chen vào Nàng ấy vậy mà lại đồng ý dễ dàng như thế- Nàng dễ dãi quá rồi, còn ta nữa cơ mà, còn ta thì sao? Tịnh Kỳ, nghe ta nói xong rồi suy nghĩ lại, có được không?
Tịnh Kỳ và Thần Lãng đồng loạt nhìn hắn như thấy người trên trời rơi xuống Người ta muốn kết bằng hữu chứ có phải thành thân đâu mà ngươi ở đó được với chả không?
- Thì ngươi cũng là bằng hữu của ta mà? Đời này Lục Tịnh Kỳ đâu thể chỉ có một bằng hữu chứ, phải không?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bạch Thần Lãng đang lơ đễnh ngồi bên đình nghe mấy vị công tử tranh nhau bình thơ Hắn không có hứng thú lắm nhưng phụ thân cứ bắt hắn phải đi kết giao với bọn họ để dễ bề lôi kéo
Hắn thừa biết bản thân đâu có khôn ngoan như phụ thân, cũng không giảo hoạt được như Thái tử Hắn chỉ biết ngồi nghe, được hỏi đến thì gật đầu tán thưởng
Thân tại tâm ngoại, Thần Lãng đang nghĩ xem Tịnh Kỳ có nhớ những lời năm xưa hắn nói với nàng, hắn chỉ cần nàng đồng ý kết bằng hữu với hắn là mãn nguyện rồi
Bỗng nhiên Thần Phong xuất hiện trong tầm mắt Cái tên Thái tử này, từ ngày đầu gặp mặt hắn đã không ưa, giờ lại đang đứng bên kia cười cười vẫy tay với hắn Chắc chắn là không có gì tốt đẹp Hắn vờ như không thấy mà lơ đi luôn
Thần Phong thì không muốn Tịnh Kỳ chạy ra trước mặt đám nam nhân đó tìm Bạch Thần Lãng Kể cả sau khi từ chiến trận trở về, nàng đã hao mòn không ít, nhưng trong mắt hắn, Tịnh Kỳ lúc nào cũng rực rỡ như dương quang tỏa sáng, nhỡ như kẻ nào có "ý đồ bất chính" thì lại mất công xử lý
Cố gắng tỏ vẻ thân thiện hết cỡ rồi mà cái tên đáng chết kia lại lơ đi "Rõ ràng ngươi đã nhìn thấy rồi, dám giả vờ không thấy ta à? Đúng là tên mắt dẹt không sai mà Để tên Thế tử Khắc Tư kia quấy rầy ngươi đến phiền chết đi" Thần Phong quay ra dặn Tịnh Kỳ:
- Nàng đứng đây đợi một lát Để ta tới lôi biểu ca ra!
Tịnh Kỳ chỉ khó hiểu gật đầu Sao không để ta tự mình tới tìm hắn cho rồi? Có vẻ hai người không thân thiết cho lắm, đứng từ xa đã thấy hắn ném cho ngươi ánh mắt khinh ghét rồi Ta thì khác, lần nào có việc, đến tìm hắn cũng thấy hắn vô cùng vui vẻ mà giúp đỡ Mặc dù bản mặt lúc nào cũng chỉ có một biểu cảm, mắt dẹt dẹt
Bạch Thần Lãng sau khi nghe nhắc đến Tịnh Kỳ muốn tìm, liền tự động đứng dậy đi theo Thái độ hợp tác ngoan ngoãn đến đáng ngờ của hắn làm Thần Phong thấy hơi bất an "Gì đây? Đừng nói là ngươi cũng định giành với ta nha"
Quả nhiên, vừa thấy Tịnh Kỳ, Thần Lãng đã vui vẻ hẳn lên, hắn bước nhanh tới chào hỏi:
- Tịnh Kỳ, ngươi vẫn khỏe chứ? Ngươi tới cho ta câu trả lời phải không?
- Haha, ta vẫn khỏe, chỉ là hơi xuống sắc tí thôi mà câu trả lời gì nhỉ?- Tịnh Kỳ gãi tai
- Chắc khi đó ngươi đau buồn quá nên không để tâm Ta đã ngỏ lời nhưng ngươi nói đợi ngươi trở về sẽ cho ta một đáp án
Tịnh Kỳ cố suy nghĩ xem Bạch Thần Lãng đã nói gì hôm đó Còn Thần Phong đứng bên ngoài nghe có vẻ bình tĩnh nhưng thực ra đã muốn lao đến tống cổ tên biểu ca kia đi rồi
"Bực mình thật, ta ở bên nàng ấy trước cả ngươi Vậy mà ngươi lại ngỏ lời với nàng ấy trước Nếu như năm đó ta không yếu đuối, ta không rơi xuống vực thì ngươi đừng hòng nói được một lời với nàng"
Tịnh Kỳ lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của hắn:
- A, ta nhớ ra rồi Lúc đó ta chán nản quá nên không thể trả lời ngươi, xin lỗi nhé! Sau tất cả những gì ngươi đã làm giúp ta, dù phụ thân ngươi năm lần bảy lượt hại Lục gia, ta vẫn đồng ý
- Không được!!!- Thần Phong hoảng hốt chen vào Nàng ấy vậy mà lại đồng ý dễ dàng như thế- Nàng dễ dãi quá rồi, còn ta nữa cơ mà, còn ta thì sao? Tịnh Kỳ, nghe ta nói xong rồi suy nghĩ lại, có được không?
Tịnh Kỳ và Thần Lãng đồng loạt nhìn hắn như thấy người trên trời rơi xuống Người ta muốn kết bằng hữu chứ có phải thành thân đâu mà ngươi ở đó được với chả không?
- Thì ngươi cũng là bằng hữu của ta mà? Đời này Lục Tịnh Kỳ đâu thể chỉ có một bằng hữu chứ, phải không?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn