Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chương-155
Tại hạ chỉ là một mỹ nữ an tĩnh - Chương 151: Thương xót cho Mỹ Liên
Liễu Ngọc Đan sau khi được đưa về lều trại của quân Lục gia, nghỉ ngơi một lúc đã có quân Khắc Tư tới hộ giá Sau khi rõ mọi chuyện, Lục nguyên soái cảm thấy đã thất lễ với khách quý, liền cho dựng một lều riêng, trang hoàng đặc biệt theo sở thích của Thế tử Khắc Tư
Lục Quan Thanh đứng nhìn lều mới cất lên, tỏ ý khó chịu Muội muội đáng yêu của hắn phải ở trong lều thường mấy năm liền, chẳng bao giờ mở miệng than vãn Vậy mà ngươi đường đường là nam nhân lại đòi hỏi cầu kì hơn cả nữ nhân, công chúa trong cung cấm chắc còn thua mấy phần
Tịnh Kỳ chẳng sau khi biết tên lòe loẹt công tử kia là Thế tử, cảm thấy tốt nhất là né bản mặt hắn ra thì hơn Tránh kẻ thù dai lại lôi nàng ra trách tội lằng nhằng Mặc dù là nàng cứu mạng hắn đấy, nhưng hắn có coi nàng là ân nhân bao giờ đâu
Nhân lúc rảnh rỗi, Tịnh Kỳ tới xem xét Lâm Mỹ Liên một lượt Ai da, đại mỹ nhân kinh thành cũng có lúc người đầy vết thương, nằm bẹp một chỗ như thế này đây Nghĩ thế lại tự thấy sai sai, bản thân cũng là tài nữ Giang Nam, vậy mà số lần người băng bó chằng chịt, đến cứ động cũng đau có lẽ mười đầu ngón tay đếm không đủ
"Diễm Nhi a~ vì cớ gì em cứ cố chấp như thế? Không thể buông bỏ mà sống hạnh phúc bên Bạch Thần Duệ sao? Em có mệnh tốt, nếu ở bên hắn, ít nhất cũng bảo hộ hắn yên ổn một đời
Em không như Tinh, không có mệnh tốt Mệnh của ta chính là trái ý trời Ta lại chẳng thèm nghịch thiên làm gì, tự bản thân còn chưa lo nổi đây"
Lần này bị thương nặng, không biết bao giờ Lâm Mỹ Liên mới có thể tỉnh lại Tịnh Kỳ thở dài vén rèm bước ra ngoài
"Cô nàng ngốc nghếch, những tưởng sẽ tìm được một kẻ đa tình, hóa ra lại rước về một tên mê nam sắc Đến dung mạo của ngươi, hắn còn không có thiện ý giữ lại Còn hòng hắn giúp được cái gì chứ"
Tịnh Kỳ tới lều chính tìm Lục nguyên soái bàn việc thì thấy Liễu Ngọc Đan đang cầm một bức họa, ra chiều suy nghĩ "Không nên đụng mặt với hắn thì hơn"- Tịnh Kỳ định lẳng lặng rời đi Bất giác, hắn quay đầu, thấy nàng liền cười giễu cợt:
- Hóa ra Lục tiểu thư cũng từng có lúc xinh đẹp, tao nhã như vậy a~
Tịnh Kỳ chậm rãi quay người, ném về phía hắn một ánh nhìn nhàn nhạt Thừa biết hắn đang giễu mình nhưng cũng mặc
- Để Thế tử chê cười rồi Còn mặc chiến bào, còn là binh Thế tử có thể gọi ta là Lục tướng quân
- Ngươi tự mình không muốn nhận bản thân là nữ nhân, đừng nghĩ bổn thế tử có ác ý- Hắn cuộn bức họa lại, bước tới phía Tịnh Kỳ
Đôi mắt nàng thoáng chút buồn, lại nhanh chóng thay thế bằng một tia lém lỉnh:
- Chẳng phải thế tử luôn tiếc ta không phải nam nhân sao?- Tịnh Kỳ vênh mặt, bắt chước dáng điệu của Liễu Ngọc Đan lúc trước- "Tiểu công tử, ngươi tên là gì?", "có muốn đi cùng ta không?" a~ Chậc, đáng tiếc, bổn công tử là nữ
- Được lắm, xú nha đầu dám giễu cợt ta- Hắn lấy cuộn tranh gõ gõ lên đầu Tịnh Kỳ Tiểu tinh quái này đúng là mạnh mẽ, bổn thế tử cố tình chọc vào nỗi đau của nàng ta, vậy mà vẫn bật lại được Có mỹ nhân nào không đau lòng khi nhan sắc ngày một tàn phai chứ Hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Liễu Ngọc Đan sau khi được đưa về lều trại của quân Lục gia, nghỉ ngơi một lúc đã có quân Khắc Tư tới hộ giá Sau khi rõ mọi chuyện, Lục nguyên soái cảm thấy đã thất lễ với khách quý, liền cho dựng một lều riêng, trang hoàng đặc biệt theo sở thích của Thế tử Khắc Tư
Lục Quan Thanh đứng nhìn lều mới cất lên, tỏ ý khó chịu Muội muội đáng yêu của hắn phải ở trong lều thường mấy năm liền, chẳng bao giờ mở miệng than vãn Vậy mà ngươi đường đường là nam nhân lại đòi hỏi cầu kì hơn cả nữ nhân, công chúa trong cung cấm chắc còn thua mấy phần
Tịnh Kỳ chẳng sau khi biết tên lòe loẹt công tử kia là Thế tử, cảm thấy tốt nhất là né bản mặt hắn ra thì hơn Tránh kẻ thù dai lại lôi nàng ra trách tội lằng nhằng Mặc dù là nàng cứu mạng hắn đấy, nhưng hắn có coi nàng là ân nhân bao giờ đâu
Nhân lúc rảnh rỗi, Tịnh Kỳ tới xem xét Lâm Mỹ Liên một lượt Ai da, đại mỹ nhân kinh thành cũng có lúc người đầy vết thương, nằm bẹp một chỗ như thế này đây Nghĩ thế lại tự thấy sai sai, bản thân cũng là tài nữ Giang Nam, vậy mà số lần người băng bó chằng chịt, đến cứ động cũng đau có lẽ mười đầu ngón tay đếm không đủ
"Diễm Nhi a~ vì cớ gì em cứ cố chấp như thế? Không thể buông bỏ mà sống hạnh phúc bên Bạch Thần Duệ sao? Em có mệnh tốt, nếu ở bên hắn, ít nhất cũng bảo hộ hắn yên ổn một đời
Em không như Tinh, không có mệnh tốt Mệnh của ta chính là trái ý trời Ta lại chẳng thèm nghịch thiên làm gì, tự bản thân còn chưa lo nổi đây"
Lần này bị thương nặng, không biết bao giờ Lâm Mỹ Liên mới có thể tỉnh lại Tịnh Kỳ thở dài vén rèm bước ra ngoài
"Cô nàng ngốc nghếch, những tưởng sẽ tìm được một kẻ đa tình, hóa ra lại rước về một tên mê nam sắc Đến dung mạo của ngươi, hắn còn không có thiện ý giữ lại Còn hòng hắn giúp được cái gì chứ"
Tịnh Kỳ tới lều chính tìm Lục nguyên soái bàn việc thì thấy Liễu Ngọc Đan đang cầm một bức họa, ra chiều suy nghĩ "Không nên đụng mặt với hắn thì hơn"- Tịnh Kỳ định lẳng lặng rời đi Bất giác, hắn quay đầu, thấy nàng liền cười giễu cợt:
- Hóa ra Lục tiểu thư cũng từng có lúc xinh đẹp, tao nhã như vậy a~
Tịnh Kỳ chậm rãi quay người, ném về phía hắn một ánh nhìn nhàn nhạt Thừa biết hắn đang giễu mình nhưng cũng mặc
- Để Thế tử chê cười rồi Còn mặc chiến bào, còn là binh Thế tử có thể gọi ta là Lục tướng quân
- Ngươi tự mình không muốn nhận bản thân là nữ nhân, đừng nghĩ bổn thế tử có ác ý- Hắn cuộn bức họa lại, bước tới phía Tịnh Kỳ
Đôi mắt nàng thoáng chút buồn, lại nhanh chóng thay thế bằng một tia lém lỉnh:
- Chẳng phải thế tử luôn tiếc ta không phải nam nhân sao?- Tịnh Kỳ vênh mặt, bắt chước dáng điệu của Liễu Ngọc Đan lúc trước- "Tiểu công tử, ngươi tên là gì?", "có muốn đi cùng ta không?" a~ Chậc, đáng tiếc, bổn công tử là nữ
- Được lắm, xú nha đầu dám giễu cợt ta- Hắn lấy cuộn tranh gõ gõ lên đầu Tịnh Kỳ Tiểu tinh quái này đúng là mạnh mẽ, bổn thế tử cố tình chọc vào nỗi đau của nàng ta, vậy mà vẫn bật lại được Có mỹ nhân nào không đau lòng khi nhan sắc ngày một tàn phai chứ Hơn nữa tuổi còn nhỏ như vậy
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn