-
Phần 8 END
Mũi tên đó bay chưa đến một phần ba chiều cao tường thành đã bắt đầu rơi xuống.
Đồng thời ngay lúc này lại có một loại binh khí khác đang bay lên với tốc độ rất nhanh, đó là một thanh Yển Nguyệt Đao.
Giữa không trung thanh đao chuẩn xác bay đến tách mũi tên ra làm hai nửa, rồi tiếp tục lao về phía tường thành với tốc độ kinh người.
“Phụt” một tiếng, Yển Nguyên Đao cắm chặt vào tường thành, lưỡi đao cách gò má Thủ phụ chưa đến một centimet.
Yển Nguyệt Đao xé gió lướt qua cắt ngang mặt Thủ phụ để lại một đường máu, ông ta đau đớn hét lên, không còn dáng vẻ bình tĩnh sảng khoái như vừa nãy nữa.
“Tiểu Dương Tử, ngươi không sao chứ?” Linh Âm xuất hiện trước mặt ta, đứng quay lưng về phía ánh mặt trời. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trong nháy mắt ta đã có thể hiểu được cảm giác của bọn ngoại tộc ở biên thành ngày ấy, đây căn bản không phải người, mà chính là tiên nữ cửu thiên hạ phàm.
“Coi chừng mưa tên!” Ta hét lên.
Linh Âm nhẹ nhàng phất áo choàng đang khoác trên người ra che chắn, dùng tay vung một vòng trên không trung, ngăn chặn vô số mũi tên bay tới.
Thấy ta vẫn bình yên vô sự, Thủ phụ vội hạ lệnh: “Giết bọn chúng cho ta!”
Sau đó cuống quýt tháo chạy vào trong nội thành.
Linh Âm buộc Yển Nguyệt Đao vào áo choàng trắng, nhìn ta quở trách: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, cả kinh thành này ai dám động tới ngươi đều phải bước qua ải của bổn cô nương trước đã.”
Vừa mới trải qua một kiếp nạn lớn, đầu óc của ta hoàn toàn trống rỗng, nhìn thấy Linh Âm lại có chút không biết nên xử trí thế nào. Rốt cuộc là nàng tự ý quay về, hay đi cùng quân trấn bắc? Nếu như nàng tự mình quay về, há chẳng phải là vì ta mà rơi vào nguy hiểm hay sao?
Ta chỉ có thể ngây ngốc hỏi: “Linh Âm, sao nàng lại tới đây? Là Khúc tướng quân ông ấy….”
Linh Âm trợn tròn mắt, tức giận nói: “Ta vì ngươi chạy ngày chạy đếm đến đây, ngươi lại chỉ biết hỏi tới cha ta?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không không không, ta ta ta là đang lo lắng cho an nguy của nàng.” Ta khó khăn lắm mới nói được rõ ràng.
Sắc mặt nàng hơi ửng đỏ, khẽ nói: “Cha ta nói rồi, mặc dù ngươi là cẩu Hoàng đế, nhưng cũng xem như là người có tình có nghĩa. Huống hồ nhà họ Khúc bọn ta đời đời trung lương, nên cho phép ta và ca ca đến giúp ngươi…”
Ta cảm động đến không nói nên lời, chỉ có thể gọi: “Linh Âm…”
Nào ngờ ngay sau đó nàng lại đẩy ta ra xa vài mét rồi nói: “Cha ta cho phép ta đến giúp ngươi không có nghĩa là ta đã tha thứ cho ngươi. Sau này nếu ngươi còn dám lừa ta, ta nhất định sẽ biến ngươi thành công công thật.”
Ta vô cùng vui mừng nói: “Ta xin thề vĩnh viễn sẽ không lừa dối nàng nữa.”
-------
Sau khi nhìn thấy Khúc Chung Minh, huynh ấy nháy mắt với ta khiến lòng ta vui đến không nói nên lời. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vị thiếu tướng quân này vốn sống ở kinh thành, hai năm trước mới bị Khúc Vô Thượng điều đến biên thành. Lần này dẫn binh quay lại cứu giúp triều đình, quả thực uy phong một trận.
Trên thực tế, quân trấn bắc ngoại trừ hai huynh muội Khúc gia ra, tinh binh tổng cộng cũng chưa tới một ngàn.
Tuy nhiên chỉ với con số này đã khiến hàng ngàn cấm quân trong hoàng thành phải vứt bỏ mũ giáp mà tháo chạy thục mạng.
Không phải bọn họ lấy một chọi mười, mà bởi vì bọn họ có một vị thống soái, người đó chính là tướng quân phu nhân.
Suốt trên đường đi, vị phu nhân nổi danh khắp kinh thành này bị người chặn thì giết người, phật chặn thì giết phật, trong cấm quân không ai có thể đỡ nổi một chiêu của bà.
Đến nỗi những người tuổi tác đã lớn còn vui mừng đến bật khóc, hô to: “Thập tam muội chốn kinh thành, nàng ấy quay lại rồi.”
Phe cánh của hoàng thúc và quân trấn bắc cứ như vậy mà đi theo phía sau vị tướng quân phu nhân này.
Mấy ngàn người một đường đi thẳng tới kinh thành, đừng nói là quân lính, ngay cả một sợi lông cũng không thấy đâu. Diễn đàn Vietwriter.vn
--------
Ta và Linh Âm dẫn đầu đoàn người xông vào thiên lao trước, cai ngục nhìn thấy đám đông hừng hực khí thế sau lưng bọn ta lập tức giật nảy người.
“Bệ hạ, để thần dẫn đường cho người.” Hắn ta niềm nở nói.
Bước đến cửa phòng giam, ta thoáng thấy hoàng thúc mặc bộ quần áo phạm nhân, đang bị trói vào một cây cột, cả người đầy máu.
Cai ngục căng thẳng nói: “Chuyện này…không phải do thần làm…”
“Cút.”
“Tuân lệnh.”
Linh Âm vung một đao chém đứt khoá sắt trong nhà lao, ta và mấy thuộc hạ của hoàng thúc vội vàng chạy đến đỡ ông ấy.
Hoàng thúc khẽ ho mấy tiếng, “Sơ ý rồi, không kịp né tránh, để cho lão già kia chớp lấy thời cơ.”
Kế đến ông ấy nhìn ta nói: “Đứa ngốc này sao lại quay về?”
Ta sững người: “À thì, nghe nói người gặp nguy hiểm…”
Lệ Vương khoát tay: “Rõ ràng ta đã nói với tên họ Khúc kia, bảo người đến được biên thành thì cứ ở lại đó, cũng là để bảo vệ huyết mạch cho họ Tần ta.”
Ta bừng tỉnh, chẳng trách trước lúc rời đi Khúc tướng quân còn bảo ta ở lại biên thành làm một kẻ nhàn rỗi. Có điều may mà ta không đồng ý, nếu không quân trấn bắc vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện ở hoàng thành. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lệ Vương nói tiếp: “Chuyện năm đó ta đã tra rõ rồi, trận ôn dịch ấy đích thực là do Thái hậu và Thủ phụ gây ra. Nữ nhân ngu xuẩn kia không thể mang thai, cho rằng nếu giết hết con trai của hoàng huynh ta thì ả có thể giữ vững được vị trí của mình. Nhưng chẳng ngờ Thủ phụ sớm đã khiến cho Hoàng huynh không cách nào có con được nữa, chỗ dựa lớn nhất của bà ta cũng chẳng còn.”
“Sau khi nắm được chứng cứ, ta vốn định chiêu cáo thiên hạ, cuối cùng lại bị trúng mai phục. Quân đội trong kinh thành đều đã bị ông ta xâm nhập vào gần hết, xem ra cho dù có nhiều mưu kế và toan tính hơn nữa cuối cùng vẫn là một người không đấu lại mười.’
Ta trầm mặc nửa ngày sau đó mới cười rồi nói: “…..Hoàng thúc, nếu nói đến một người đấu lại mười người, vậy thì không ai bì được Linh Âm. Người yên tâm dưỡng thương đi, chuyện còn lại cứ giao cho bọn ta là được.”
Hoàng thúc im lặng nhìn ta hồi lâu, sau đó bật cười nói: “Được, vậy chuyện còn lại giao hết cho người.”
----------
Mắt thấy đại quân cứu giá tiến vào như chốn không người, bọn cấm quân cũng không dám phản kháng, dù sao thì bản thân Thủ phụ cũng đã tự mình chạy trốn vào trong điện thờ rồi.
Bước vào chính điện như thế này, xem như ta cũng đã hưởng được cảm giác quân vương trở về một lần.
Ta dẫn đầu đoàn người, đi bên cạnh bảo vệ ta là Linh Âm, theo sau là các tướng lĩnh. Bất cứ nơi nào bọn ta đi qua, cấm quân đều hạ vũ khí và quỳ xuống hô to “Vạn tuế”.
Tướng quân phu nhân một tay xách cổ áo Thủ phụ, tay kia nhấc thái giám đại tổng quản, sau đó ném cả hai ra ngoài. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thủ phụ thấy mình chạy không thoát, hoàn toàn vứt bỏ hết tôn nghiêm, mở miệng mắng: “Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải bản tướng gật đầu chấp thuận, ngươi dựa vào cái gì có thể lên làm Hoàng đế? Cả kinh thành này, không phải, cả thiên hạ này đều là người của ta, không có những quan viên đó, ngươi lấy cái gì mà nắm quyền?”
“Người của ông?” Ta chỉ tay ra phía sau, nơi đó là một đám lão thần đang quỳ thành hàng.
Bọn họ đều là những lão thần lúc xưa nghe theo lời của Thủ phụ, làm nhục ta trên triều. Đám người này vừa nhìn thấy ta dẫn người vào liền muốn đem gia pháp tổ tông ra giáo huấn ta một trận, ghi chép của sử quan cũng đã chuẩn bị xong cả rồi.
Kết quả Linh Âm vừa đứng trước mặt họ dùng một đao chặt đứt cột xà trong đại điện, ba người đến ôm lại cũng không ngăn được nó đổ ầm xuống, bọn họ liền nhớ ra uy danh của nữ ma đầu chốn kinh thành, tất cả những lời vừa chuẩn bị nói ra khỏi miệng đều đành phải nuốt xuống.
Nhìn thấy toàn bộ thủ hạ đã quay lưng lại với mình, Thủ phụ tức giận đến nổi cả gân xanh, suýt chút tắt thở: “Chẳng ngờ cục diện mà ta đã suy tính từ rất lâu vậy mà lại để thua trước một đứa miệng còn hôi sữa như ngươi.”
Ta liền phụ hoạ theo: “Vì lợi hợp tác, hết lợi đường ai nấy đi. Trên thế gian này làm gì có cái lợi nào quan trọng hơn mạng sống của bản thân chứ? Người căn bản không hiểu được đạo lý này.”
“Ngươi….ngươi….” Thủ phụ bị lời nói của ta chọc đến nghẹn họng.
Ta tiếp tục nói: “Không chỉ đám người có mặt ở đây mà những người đã cấu kết với ông trong suốt bao nhiêu năm qua, ta đều sẽ lôi ra từng tên từng tên một. Có trách thì trách ông quá tự đại, từ lúc ông dám đem tất cả tấu sớ cho ta phê duyệt thì ông nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Chút khí thế cuối cùng của Thủ phụ cũng đã biến mất, sắc mặt ông ta tái mét hỏi: “Ngươi muốn giết ta sao?”
“Giết ông thì quá đáng tiếc, nếu ông đã muốn đứng trên ngôi vị cao vậy thì ta sẽ sai người trói ông lên đỉnh tường thành. Cứ trói như vậy mười năm, hai mươi năm, cho ông ăn cho ông uống, bảo đảm ông không chết được đâu.”
“Ngươi!” Thủ phụ phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.
----------
Thủ phụ bị đưa xuống, ném vào trong nhà lao nơi trước đó ông ta đã giam hoàng thúc.
Dưới sức ép của tướng quân phu nhân và Linh Âm, lũ bè phái của Thủ phụ cũng không thể gây ra được chút sóng gió nào. Đám người còn lại kẻ nào nên bắt thì bắt, tạm thời chưa bắt được thì chờ thời cơ xử lý sau. Thái độ của mấy lão thần trong triều thay đổi nhanh đến không ngờ, lúc này đã trù tính bán đứng người phe mình để đổi lấy cuộc sống bình yên rồi.
Ta đơn thân độc mã bước vào hậu cung, vẫn còn chuyện của Thái hậu là chưa giải quyết.
Triều đình hỗn loạn, hậu cung đương nhiên cũng không được yên.
Thái hậu và mấy vị thái phi ai nấy đều dẫn theo hạ nhân của riêng của mình đến trốn ở một góc trong tẩm điện bỏ hoang.
Trùng hợp thay, đây chính là nơi ở lúc còn sống của mẫu thân ta.
Ngay khi ta đẩy cửa ra, những người bên trong liền sợ hãi như thể đang đối diện với kẻ địch tàn bạo vậy. Mãi cho đến khi họ nhìn rõ người đến là ta, mấy vị thái phi kia mới bình tĩnh trở lại.
Thái hậu là người lên tiếng trước: “Hoàng thượng, trong triều có người phản loạn sao?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy, Thủ phụ mưu phản, hiện đã bị giam vào đại lao rồi.”
“Cái gì? Vậy phụ thân của ta thì sao?” Bà ta hỏi.
Giờ đây cuối cùng ta cũng đã biết vì sao hoàng thúc nói bà ta ngốc rồi: “Thái phó đang quỳ ở đại điện.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Thái hậu hệt như ăn trúng phải ruồi, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi: “Sao ngươi lại dám nói năng như vậy?”
Ta chẳng thèm đoái hoài đến bà ta, đưa mắt nhìn xung quanh: “Năm xưa ngay chính tại tẩm điện này, là bà ép mẫu thân ta uống chén trà độc đó.”
Mặt thái hậu biến sắc: “Ngươi có ý gì?”
“Bà đố kị mẫu thân ta là người đầu tiên trong hậu cung sinh được con trai. Dù cho bà ấy căn bản không thể nào uy hiếp được đến vị trí của bà, bà vẫn cảm thấy bà ấy cố ý khiêu khích bà, nói bà ấy không biết tự lượng sức.” Ta bước đến bên chiếc giường nhỏ, “Hôm bà ban trà độc cho mẫu thân ta, ta trốn dưới gầm giường, giương mắt nhìn bà ấy chết một cách thê thảm lại không thể làm gì được. Cho dù đã trở thành Hoàng đế, ta cũng phải tôn kẻ thù giết mẫu thân mình lên làm Thái hậu.”
Thái hậu nhìn ra được sự phẫn nộ trong lời nói của ta, lúc này bà ta đã hoàn toàn căng thằng đến suy sụp, lớn giọng hét: “Là bổn cung nâng đỡ ngươi lên làm Hoàng đế, ngươi nên tận hiếu mới phải. Đại Tân lấy hiếu lập quốc, ngươi không thể giết ta, ngươi không dám giết ta.”
Ta thật sự không muốn đích thân ra tay, nhưng không có nghĩa là ta không thể báo thù.
“Đây là chứng cứ mà Lệ Vương đã thu thập được, hoàn toàn có thể chứng minh trận ôn dịch năm đó là do một tay bà mưu tính.” Ta đem chứng cứ lấy được từ chỗ hoàng thúc ném xuống trước mặt Thái hậu. Diễn đàn Vietwriter.vn
Kế đó một tiếng hét thê lương chợt vang lên, là của một vị thái phi: “Con trai ta.”
Bà ấy chính là mẫu thân của một trong ba vị hoàng tử đã chết kia.
Ngoài ra hai vị thái phi khác cũng đồng thời chạy đến chỗ chứng cứ, sau đó bọn họ dùng ánh mắt vằn những tơ máu nhìn chằm chằm vào Thái hậu.
“Không, không phải, không phải bổn cung….”
Thái hậu không ngừng lui về phía sau, nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn được.
Mấy năm nay ba vị thái phi vẫn cho rằng bi kịch xảy ra là do ý trời, bây giờ hung thủ đang ở ngay trước mặt họ làm sao có thể bỏ qua được?
Bọn họ như hổ cái vồ mồi, lấy tay làm móng vuốt, răng làm lưỡi dao, trút hết nỗi đau mất con lên người Thái hậu.
---------
Ta xoay người đóng cửa lại, bên trong xảy ra chuyện gì có lẽ không cần phải nói thêm nữa.
Loạng choạng bước đi trong hậu hoa viên, bất giác ta lại đi đến hồ cá vàng hôm ấy.
Nhìn mặt hồ gợn sóng, lòng ta lại có cảm giác bình yên đến lạ thường. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tiểu Dương Tử, à không, Hoàng đế bệ hạ.” Linh Âm bước tới, “Lại muốn nhảy hồ sao? Cần bổn cô nương giúp người không?”
Ta nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp nàng, không thể không bật cười.
Sau đó không kìm được lòng mà ôm lấy nàng.
“Này, đợi đã, xấu hổ chết rồi.”
Linh Âm giả vờ vùng vẫy, nhưng rốt cuộc nàng vẫn không đẩy ta ra.
“Suỵt, đừng nói gì cả.” Ta khẽ bảo nàng.
Ôm nàng trong lòng, nghe tiếng nhịp đập cả hai hoà làm một, ta chợt cảm thấy thoải mái và mãn nguyện chưa từng có.
Dẫu biết rằng trong triều và ngoại thành vẫn còn vô số chuyện đau đầu đợi ta giải quyết nhưng ta lại không hề cảm thấy hoảng loạn chút nào.
Bởi vì ta biết Hoàng hậu tương lai của ta là thiên hạ vô địch.
Hết.