Lệ Vương nói với ta muốn giành được trái tim của Khúc Linh Âm, vẫn có một cách.
Đó là âm thầm tìm cách tiếp xúc riêng tư với nàng ấy, đợi sự đã thành rồi, đến lúc đó cho dù là Khúc Vô Thượng cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà nhận đứa con rể rẻ mạt như ta đây.
Nói đơn giản chính là, lấy gạo sống nấu thành cơm.
Khi ấy, dưới sự hậu thuẫn của hai mươi vạn quân trấn bắc, bất cứ phe cánh nào muốn động thủ cũng phải dè chừng.
Lệ Vương chỉ vào ta nói: “Bản Vương cho ngài thời gian ba tháng, ta sẽ nghĩ cách đưa ngài xuất cung gặp Khúc Linh Âm, việc còn lại phải xem bản lĩnh của ngài rồi. Trong tiểu thuyết không phải cũng viết như vậy sao? Tài tử giai nhân rốt cuộc cũng thành gia quyến. Mặc dù ngài cũng chẳng được xem là tài tử gì, nhưng tốt xấu gì cũng là huyết mạch của hoàng huynh, đường đường là Thiên tử không lẽ ngay cả một cô nương cũng không theo đuổi được sao?”
“Hoàng thúc thân yêu của ta, quả nhân đích thực không có kinh nghiệm thực tế….có điều nói đi cũng phải nói lại, sao người lại muốn giúp ta?” Ta biết Lệ Vương có mưu đồ, nhưng rốt cuộc mưu đồ đó là gì thì không ai có thể nói rõ được.
Lệ Vương trầm mặc hồi lâu, sau đó mới mở miệng nói: “Trận ôn dịch năm đó trong cung có điều kì quặc, bản vương vẫn luôn điều tra. Cái chết của ba hoàng tử, ngài là người được hưởng lợi nhiều nhất, đương nhiên cũng là kẻ bị tình nghi nhất. Có điều theo những gì ta quan sát được, ngài là kẻ nhát gan chuyện gì cũng sợ sệt, không có mưu trí cũng không có cái gan đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ta: “……..Thật sự không biết là nên vui hay nên buồn nữa.”
Lệ Vương tiếp tục nói: “Gần đây bản vương phát hiện ra được một số manh mối. Hừ, dám cắt đứt huyết mạch hoàng thất của ta, đến một lúc nào đó ta sẽ tính đủ với bọn chúng.”
“Nhưng mà, tại sao thời gian lại là ba tháng? Nếu lúc đó ta không thành công thì sao?” Ta hỏi.
“Bản vương sẽ truyền tin ra ngoài nói ngài bị bệnh một tháng, dưỡng bệnh thêm hai tháng, thời gian nếu kéo dài sẽ bị bại lộ. Thái hậu và Thủ phụ không phải là những ngọn đèn cạn dầu đâu. Đến lúc đó thật sự bị cho là kẻ soán ngôi đoạt vị, bản vương dù có ý tốt cũng không thể bao biện được. Tóm lại, trong vòng ba tháng có thể nhận được sự hậu thuẫn của quân trấn bắc là tốt nhất, không được thì quay về tiếp tục làm bia đỡ đạn cho bản vương là được.”
“…….Người quả thực là Hoàng thúc ruột của ta.”
Vậy là dưới sự giúp đỡ của Lệ Vương, ta đã thuận lợi rời khỏi cửa cung nơi giam giữ mình suốt hai mươi năm nay, đến với thế gian phồn hoa bên ngoài. Ôm mộng tưởng lớn lao, ta đi thẳng đến phủ Tướng quân tìm Khúc Linh Âm.
Miệng thì nói là gạo nấu thành cơm, nhưng làm được như vậy thì còn khó hơn lên trời.
Khúc tiểu thư có thể nhấc ta lên bằng một tay, sau đó ném ta lên không trung xoay ba vòng, rồi chụp lại như đang chơi một quả bóng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mạnh tay thêm chút nữa, rất có thể ta đã mất mạng ngay tại chỗ, muốn lấy được người này phải có trái tim sắt đá mới được.
----------
Phải lấy thân phận nào đến phủ Tướng quân, điều đó cũng rất quan trọng.
Trong ba tháng có thể tiếp xúc thân cận, lại có thể nắm bắt được trái tim của một thiếu nữ, vậy thì phải là phiên phiên công tử, ôn nhuận như ngọc mới được.
Nhưng mạo danh công tử nhà nào đó ở kinh thành cũng không ổn, e là những vương tôn công tử chỉ biết chơi bời lêu lỏng chốn kinh thành này đều đã bị Khúc Linh Âm xử lý hết một lượt rồi.
Nếu vậy xem ra thân phận tốt nhất mà ta có thể chọn chính là một phú thương giàu có ở ngoại thành vì ngưỡng mộ mà tìm đến đây.
Rất tốt, bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu một bước chân vào ngạch cửa nữa mà thôi.
Đúng lúc ta tràn đầy tự tin định gõ cửa phủ Tướng quân thì “rầm” một tiếng, cánh cửa gỗ cao ba thước bất ngờ đổ sập xuống. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ngay sau đó bên trong truyền đến tiếng gào thét của tướng quân phu nhân: “Nha đầu chết tiệt, còn dám bước ra khỏi cửa thì đừng quay về nữa!”
Khúc Linh Âm lao ra cửa hét: “Vốn dĩ con cũng đâu muốn quay lại, con muốn đi tìm cha và ca ca.”
Tướng quân phu nhân không nói lời nào, nhưng từ trong cửa bắt đầu bay ra mười mấy thanh bảo kiếm, phác đao, búa, xích chuỳ….
(*Phác đao: một loại binh khí cũ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay)
Xem ra người nhà trấn bắc tướng quân ai nấy đều võ đức dồi dào, quả không phải là giả.
Thân thủ của Khúc Linh Âm rất nhanh nhẹn, tất cả những loại binh khí đó nàng ta đều né tránh được, còn tiện tay cầm một cái xích chuỳ chơi đùa với nó.
“Ẩy?” Nàng cảm thấy hơi kì quái, nhìn xuống bậc cửa bị giẫm dưới chân, nói: “Sao hôm nay lại có chút không bằng phẳng vậy?”
“Cứu……ta…..” Hoàng đế đương triều bị đè bẹp dưới bậc cửa đã nói như thế.
Cuối cùng trước khi ta hoàn toàn bị ép thành mặt phẳng, Khúc Linh Âm đã nhấc ván cửa lên, cứu ta một mạng.
---------
Hôm nay Khúc Linh Âm vẫn vận một bộ quần áo màu trắng. Nhưng do không uống rượu, trông đã thiếu đi chút nét mơ màng, có điều lại mang thêm nhiều nét hoạt bát hơn.
“Ngươi là kẻ nào, lén lút đứng ở trước cửa nhà ta, có mưu đồ xấu đúng không?”
Khúc tiểu thư tuôn một tràng câu hỏi như pháo nổ, nghiêng đầu nhìn ta, hệt như đang suy nghĩ gì đó.
“Không phải, không phải….” Ta vội phủ nhận.
“Không phải? Ý ngươi nói bổn cô nương không xứng đáng để ngươi có mưu đồ bất chính đúng không?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Không phải, không phải……phải phải phải…..không phải.”
Thấy đối phương đã siết chặt tay thành nắm đấm, ta chỉ đành thở dài một hơi, xong đời rồi.
May mà ngay lúc này tướng quân phu nhân đã kịp thời chạy ra giải vây cho ta: “Ồ, đây là công tử nhà ai thế, lẽ nào đến để cầu thân sao?”
Xem đi, không hổ là quý phu nhân, mắt nhìn người thật tinh tường.
Nào ngờ chưa đợi ta kịp mở miệng, Khúc Linh Âm đã giành nói trước: “À, ta nhớ ra rồi, hôm đó ở hồ cá phía sau hậu viện là ngươi phải không?”
Ta sững người tại chỗ, tiêu rồi.
Một khi thân phận Hoàng đế vô dụng này bị nhận ra, nói không chừng trong cung sẽ xảy ra tai hoạ gì đó, hơn nữa ta vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng để đấu cùng lúc với hai mươi vạn binh mã đâu.
“Ngươi là tiểu thái giám đó nhỉ, thật ngại quá, hôm đó hình như ta uống hơi nhiều.” Khúc Linh Âm áy náy nói.
Tiểu? Thái giám? Khoé môi ta không ngừng co giật.
Kế đến, cô nương nào đó bắt đầu kể lại một cách sinh động cho mẫu thân mình nghe câu chuyện nàng ta ở hậu viện làm thế nào gặp được một thái giám đáng thương bị chủ tử ném xuống hồ, kế đó lại ra tay nghĩa hiệp cứu mạng người đó ra làm sao.
Đương nhiên chuyện nôn mửa nửa canh giờ, không biết do say quá nên quên hay do xấu hổ mà nàng ta không hề nhắc tới.
Mặc dù ta không hiểu Khúc Linh Âm làm sao có thể vẽ ra được kịch bản như thế, nhưng về tổng thể thì vẫn khá hợp lý. Diễn đàn Vietwriter.vn
Một nam nhân nửa đêm ở bên bờ hồ chuẩn bị nhảy xuống, nhìn thế nào cũng cảm thấy đó là một tiểu thái giám coi rẻ mạng sống, ai có thể đoán được người đó lại chính là Hoàng đế chứ?
Tướng quân phu nhân nghe xong, ngọn lửa hừng hực trong ánh mắt liền bị dập tắt, quay trở về dáng vẻ điềm tĩnh của một vị phu nhân quyền quý.
“Vị công công này, không biết ngài đến phủ tướng quân nhỏ bé của ta có việc gì không?”
Đối diện với vấn đề này, rốt cuộc ta nên nhận mình là công công hay là phủ nhận đây?
Nếu như không thừa nhận vậy thì chuyện hôm đó ở hậu viện không thể giải thích được, ta lại không thể nói ta chính là Hoàng đế. Nhưng nếu thừa nhận, vậy thì toàn bộ kế hoạch của ta đều tan tành.
Ta do dự rất lâu, cuối cùng cũng đành chấp nhận.
Dù sao ta đến đây cũng chỉ vì muốn giành được sự ủng hộ của trấn bắc tướng quân, không thành phu thê, làm tỷ muội cũng tốt, còn hơn là bị dẹp đường hồi phủ đúng không?
Thế là ta bèn cất cao giọng nói: “Khúc tiểu thư, lần trước ta nhảy hồ bất thành lại bị chủ tử trách phạt, nên đặc biệt đến đây nhờ cậy cô, cô giúp người xin hãy giúp cho trót.”
Bản năng hành hiệp trượng nghĩa của Khúc Linh Âm lập tức được khơi dậy: “Yên tâm đi, sau này ta sẽ che chở cho ngươi, ngươi cứ đi hỏi khắp kinh thành này, có ai là dám đắc tội với bổn cô nương đây? À phải rồi, ngươi tên là gì?”
Tướng quân phu nhân cũng phụ hoạ theo: “Không sai, người mà phủ trấn bắc tướng quân muốn bảo vệ khắp kinh thành này cho dù là Hoàng đế cũng không thể mang đi.”
……….Ta đa tạ cả nhà các người. Diễn đàn Vietwriter.vn
----------
“Tiểu Dương Tử, ngươi thấy bộ quần áo này thế nào?”
“Tiểu Dương Tử, điểm tâm nhà này ăn rất ngon.”
“Tiểu Dương Tử, mang đao của bổn cô nương lại đây.”
“Tiểu Dương Tử, đem tên đó ném xuống sông cho ta.”
Đợi một chút, càng lúc càng không hợp lẽ thường rồi đúng không?
Ta làm người hầu đi theo Khúc Linh Âm ba ngày, đã chứng kiến phải quá nhiều trận gió tanh mưa máu.
Cô nương mảnh khảnh, vẻ ngoài xinh xắn này thực chất lại là một Võ Khúc Tinh hạ phàm.
Mỗi lần Khúc Linh Âm bước ra đường, đừng nói là đám công tử ăn chơi lêu lỏng kia, ngay cả quan lại cũng không dám đối mặt với nàng ta.
Ta đã tận mắt chứng kiến một tên Nghị lang uống say làm chuyện sàm sỡ phụ nữ trên đường, hắn ta suýt chút nữa đã bị Khúc Linh Âm tịch thu công cụ gây án ngay tại chỗ. Hộ vệ và người hầu bên cạnh không có ai đấu được nổi một hiệp với nàng ta.
(*Nghị lang là một chức quan tham mưu cho vua.)
Những người này không thể ra oai thị uy cảm thấy cả người rất khó chịu, thế là bọn họ đã thành lập một tổ chức lấy tên “Liên minh phản Khúc”, mỗi ngày đều ra sức tìm kiếm cao thủ giúp họ báo thù Khúc Linh Âm, lấy lại thể diện.
Chỉ là khắp kinh thành có ai mà không biết bản lĩnh của Khúc nữ hiệp chứ, vậy nên chẳng ai dám ra mặt tiếp nhận cả. Diễn đàn Vietwriter.vn
Cuối cùng bọn họ bỏ ra một số tiền rất lớn để mời đến một người được xưng là đệ nhất dũng sĩ ngoại quốc, không thể không nói người ngoại quốc này trông rất cao lớn dũng mãnh, cơ ngực săn chắc, chỉ quấn một mảnh vải để che bên dưới là đã dám huênh hoang đi khắp nơi rồi.
Liên minh phản Khúc và Khúc Linh Âm đã hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm xong xuôi. Đệ nhất dũng sĩ đó sau khi nhìn thấy nàng ta liền lớn giọng, nói: “Ầy, hoá ra chỉ là một con nhóc, em gái ngoan ngoãn đầu hàng đi, ta không muốn đánh nữ nhân đâu.”
Đám công tử ăn chơi phía sau đều lo lắng đến vò đầu bứt tai: “Dũng sĩ, huynh đừng khinh địch, đối phương là nữ ma đầu đấy.”
Có điều thật đáng tiếc, kể từ khoảnh khắc đối phương vừa mở miệng, con sông hộ thành ở gần đó đã giữ lại cho hắn một chỗ rồi.
Bình luận facebook