• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ta Là Tiểu Thái Giám Khúc Phủ (2 Viewers)

  • Phần 1

Ta tên Tần Trạch Dương, là Vua của một nước.

Nghe thì có vẻ rất oai phong, nhưng hiện giờ toàn thân ta vừa ướt vừa lạnh, đang run cầm cập ngồi ôm lấy hai vai bên hồ cá.

Trước tiên ta phải thanh minh một chút, ta không hề nhảy xuống hồ tự sát mà là bị người khác ném vào trong hồ.

Dĩ nhiên, chuyện này vẫn phải từ từ mà kể rõ.

Hôm nay như thường lệ ta đi phê duyệt tấu sớ, nhưng lại phát hiện ra đám cung nữ, thái giám bên cạnh mình ai nấy đều trưng ra bộ mặt vui mừng hớn hở.

“Có chuyện gì vui sao? Kể quả nhân nghe xem nào.” Ta kéo một tiểu thái giám đang đi ngang qua hỏi.

Tiểu thái giám nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hôm nay trong cung có đại tiệc, mọi người đều được ban thưởng.”

Ăn tiệc? Ăn tiệc của ai? Sao không ai thông báo với ta?

Tiểu thái giám nhìn ta: “Hôm nay là tiệc mừng ba năm ngày Hoàng thượng kế vị….”

Ta: “…….biết rồi, ngươi đi đi.”

Không cần nói cũng biết, nhất định là đám họ hàng thân thích của Thái hậu lại đem hoàng cung biến thành hoa viên sau nhà của bọn họ rồi.

Thái hậu không phải mẫu thân ruột của ta, mẫu thân ta đã qua đời từ khi ta mười sáu tuổi.

Mặc dù trên danh nghĩa ta là vua một nước, nhưng thực chất cũng chỉ là con rối của nhiều thế lực trong triều, trong đó Thái hậu, Thủ phụ và Lệ Vương là những phe cánh có thế lực mạnh nhất.

Đám họ hàng thân thích kia dựa hơi Thái hậu hoành hành ngang ngược, có kẻ vẫn luôn gọi ta là “Hoàng đế nhóc con…”. Còn Thủ phụ và Lệ Vương mỗi ngày dẫn theo tâm phúc của mình đấu đá với nhau đến trời long đất lở, ai nấy đều xem ta như không khí.

Điều thú vị là, người nào người nấy đều muốn chuyên quyền, nhưng lại không có ai làm được điều đó.

Ai cũng không muốn để đối phương chiếm lợi thế hơn mình, vì thế những thế lực xung quanh ta lại vô cớ xuất hiện một sự cân bằng đến kì lạ. Mỗi ngày đều có những bản tấu sớ nhiều như tuyết rơi xuất hiện trước mặt ta, ngoại trừ chính sự còn có tấu sớ các bên tố cáo, chửi mắng nhau. Ta không thể trừng trị bất cứ bên nào, lại không thể không phê duyệt từng tấu sớ một.

Tình này cảnh này khiến ta đột nhiên nghĩ đến con khỉ bị bắt đi trông coi vườn đào nọ, điểm khác biệt chính là ta không có năng lực đại náo thiên cung.

Suy đi nghĩ lại, càng lúc ta càng cảm thấy oan ức, thế là bèn đi đến hồ cá ở hậu cung để giải khuây.

Ta nhìn đàn cá tung tăng bơi lội dưới hồ, không khỏi thở dài.

Trông chúng rất linh động và tự do, ăn sung mặc sướng, thực tế lại không khác gì ta, chẳng qua đều là bị người khác nuôi nhốt mà thôi.

Đang lúc cảm khái, bỗng có một giọng nói hờn dỗi từ phía sau vang lên: “Này, người trước mặt, muốn nhảy xuống hồ phải không?”

“Trước tiên ta không phải tên này, ta tên Sở Vũ Tiêm…”

(Đoạn này hình như tác giả nhái theo thoại của nữ chính trong phim Cùng Ngắm Mưa Sao Băng, tôi không xem bản này nhưng có biết Sở Vũ Tiêm, đọc dưới cmt cũng có nhiều người nói về phim Cùng Ngắm Mưa Sao Băng, chứ Hoàng thượng vẫn tên là Tần Trạch Dương nha, cười chết tôi, xém nữa tưởng đâu ổng tên Sở Vũ Tiêm thật =]]] )

Ta bực dọc quay đầu lại nhìn, người mở miệng hỏi là một cô nương dáng người bé nhỏ không rõ danh tính.

Nàng ta vận một bộ quần áo màu trắng, dung mạo xinh đẹp, trong trẻo, môi hồng răng trắng, hai má đỏ ửng, thần sắc mơ màng, bước đi loạng choạng, xem ra là đã uống say bí tỉ rồi.

Người có thể xuất hiện ở hoàng cung lúc này, chắc chắn là nữ quyến được mời tham dự yến tiệc.

Nàng ta xách theo vò rượu, nhìn ta cười hì hì: “Ngươi đang làm gì vậy?”

Ta thành thực đáp: “Ngắm cá.”

Chẳng ngờ, cô nương vừa nãy vẫn còn nở nụ cười trong trẻo, nghe thấy lời này của ta lập tức nhướng mày giận dữ nói: “Nói láo, rõ ràng là ngươi muốn lẩn tránh ta, định nhảy xuống đó đúng không?”

…….không phải, cô nương cô uống say rồi, nói nhảm cái gì thế?

Nàng ta chẳng thèm để ý đến ta, tự lẩm bẩm nói: “Tên nào tên nấy đều như vậy, lẽ nào bà đây đáng sợ đến vậy sao?”

Ta nhìn mặt nàng ta, nghiêm túc nói: “Cô nương, mặc dù cô không đến nỗi khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng xinh xắn dễ mến, sao có thể đáng sợ kia chứ?”

“Ầy, ngươi bôi mật lên miệng sao? Ngượng chết ta rồi.”

Nàng ta vừa làm ra vẻ thẹn thùng lấy tay che mặt, vừa dùng tay còn lại nhấc bổng ta lên không trung: “Nếu đã không phải muốn nhảy hồ vì ta, vậy bổn cô nương không cản ngươi nữa.”

“Đợi đã, quả nhân đến để ngắm cá, chờ một chút, đừng mà…..”

“Ùm!” một tiếng, ta đã bị cô nương nhỏ nhắn đó hất tay ném xuống hồ cá.

----------

Ta ở tẩm cung quấn cả người trong chăn, không nhịn được lại hắt xì thêm một cái.

Ma ma thuộc hạ của Thái hậu mặt mày chán ghét liếc mắt nhìn ta, có lẽ phục dịch cho Thái hậu khiến bà ta cũng thấy mình cao quý lên không ít.

Tốt xấu gì ta cũng là vua của một nước, cho ta chút mặt mũi khó đến vậy sao?

“Bệ hạ, Thái hậu nương nương đã căn dặn, nếu như ngài dám tự sát lần nữa sẽ đập gãy chân ngài.” Bà ta không chút kiêng dè mà đe doạ ta.

“Quả nhân biết rồi.” Ta thở dài, “Phải rồi, tiểu cô nương kia đâu? Nàng ấy chỉ tiện đường đi ngang qua, tuyệt đối đừng trị tội người ta.”

Phải biết rằng mặc dù ta ở trong mắt đám người Thủ phụ, Thái hậu đều không bằng một cái rắm, nhưng mưu hại Hoàng đế dẫu sao cũng là tội tru di cửu tộc. Nếu cô nương đó vì chuyện này mà mất mạng, một Hoàng đế vô dụng như ta cũng xem như đã gây ra tội ác tày trời.

Nào ngờ ma ma lại cười nhạo mà nói: “Chà, Bệ hạ thật sự đánh giá mình quá cao rồi, khắp thiên hạ có ai mà dám trị tội cô nương ấy chứ.”

Ta sững sờ, người thế nào mà lại có thể khiến cho thuộc hạ của Thái hậu nói ra câu này chứ.

Thấy ta có vẻ không hiểu, ma ma lại tiếp tục nói: “À, tiểu cô nương ấy chính là Khúc Linh Âm!”

Ta giật mình kinh ngạc, cái tên này với ta mà nói giống như sấm rền bên tai, nhưng chỉ mới nghe tên chứ chưa bao giờ nhìn thấy người.

Ma ma như cười như không nói: “Bệ hạ biết là tốt, không cần lo lắng cho người khác. Yên tâm dưỡng bệnh, ngày mai đỡ phải lấy cớ không thể thượng triều.”

Ta nắm chặt tay thành hình quả đấm, cười nói: “Đa tạ ma ma quan tâm, quả nhân hiểu rồi.”

-------------

Đại tướng quân trấn bắc Khúc Vô Thượng, lãnh đạo hai muơi vạn binh lính trấn giữ Mạc Bắc, chống giặc ngoại xâm.

Bắt đầu từ thời Hoàng thái tổ, nhà họ Khúc đã như vậy rồi. Mấy đời trấn bắc tướng quân đều nắm binh quyền trong tay nhưng lại không kết bè kéo cánh với bất cứ đảng phái nào, cũng không quan tâm đến chuyện triều chính, trong mắt chỉ có quân địch.

Bất kể là phụ hoàng băng hà hay là quả nhân kế vị, ông ta đều không hề lộ mặt. Có thể nói người này vừa trung trinh, can đảm lại vừa ngạo mạn, vô lễ.

Nhà Khúc tướng quân sinh được một nam một nữ, nữ nhi tên là Khúc Linh Âm.

Cô nương này tuổi mới mười sáu, từ nhỏ đã biết đào tổ chim, phá đá, bắn cung, múa đao, cầm gậy không gì là không biết.

Vốn dĩ quanh năm sinh sống ở vùng biên ải, gần đây đến tuổi cưới gả mới được đưa về kinh thành.

Khúc Linh Âm trời sinh căm ghét kẻ làm chuyện ác, có lòng nghĩa hiệp, nhị thế tổ của các gia tộc ở kinh thành đều phải gánh chịu không ít khổ cực vì nàng ấy.

(Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.)

Lúc đầu, những vị công tử này rất tức giận, còn muốn lôi kéo một đám lưu manh đi thị uy. Kết quả hôm đó y quán ở kinh thành đều chật kín người, đến chỗ nằm cũng không còn đủ. Nghe nói mấy hôm trước, công tử nhà Vương thượng thư giở trò ăn quỵt, bị tiểu cô nương này đánh đến không nhìn ra hình người, ngay cả Thượng thư phu nhân cũng không thể nhận ra được con trai mình.

Ngưỡng cửa ở phủ trấn Bắc tướng quân đều bị những người đến cáo trạng giẫm nát, nếu trong một tháng không có người đến khiếu nại, vậy thì chính là do vị tiểu cô nương này đã nảy sinh lòng đại phát từ bi rồi.

Tất cả y quán trong kinh thành đều âm thầm thờ chân dung của Khúc Linh Âm, thiếu chút nữa là biến nàng ta thành tổ tiên gia của nhà mình.

Đương nhiên không phải ai cũng có thể chịu được sự ngang ngược của Khúc Linh Âm, chỉ có điều nhìn từng người bằng hữu của mình bị nàng ta trói như quấn xác ướp, có bao nhiêu oán hận cũng chỉ đành nuốt ngược vào trong bụng.

Nơi này không giữ được ta tự khắc có nơi khác, kì thực có rất nhiều vương tôn công tử không chịu được đã dọn đi khỏi kinh thành, tự cầu lấy phúc cho mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom