• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ta Là Tiểu Thái Giám Khúc Phủ (3 Viewers)

  • Phần 4

“Tiểu Dương Tử, cầm giúp ta.” Khúc Linh Âm đưa que kem trong tay cho ta, “Không được để kem tan cho tới lúc ta quay lại đấy.”

Đệ nhất dũng sĩ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bèn nói: “Tiểu mỹ nhân, ta nói rồi ta không đánh nữ nhân, mẹ ơi….”

Tiếp theo đó là một màn rất đắc sắc, đệ nhất dũng sĩ bị đánh cho tơi tả, toàn bộ phần thịt bị lộ ra đều sưng phù lên, vốn dĩ đã mặc rất ít bây giờ còn chỗ bầm tím bầm xanh, cơ thể trông giống như bị sơn màu vẽ lên vậy.

“Xem thường nữ nhân đúng không? Kêu bổn cô nương đầu hàng đúng không? Đệ nhất dũng sĩ đúng không?”

Khúc Linh Âm túm lấy quần khố của đối phương xoay 180 độ rồi ném mạnh xuống, đệ nhất dũng sĩ trực tiếp rơi ùm xuống sông, nhìn kĩ lại thì quần khố của hắn vẫn còn đang nằm trong tay nàng…

Trải qua trận chiến này, cuối cùng đám công tử kia cũng nhận ra vị trí của mình, đến nước này “Liên minh phản Khúc” đã biến thành một nơi tập hợp những người cùng cảnh ngộ để bọn họ cùng ôm nhau khóc lóc và sưởi ấm cho nhau, bầu không khí ở kinh thành cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.

Ta mang bịt mặt để che đi dung mạo của mình, cười khoái trá nhìn đám công tử này bị đánh gục, ở trong triều phụ thân của đám người này đã làm ta phiền não không ít, cũng nên để bọn họ nếm trải được chút cảm giác gọi là thiên đạo luân hồi chứ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Khắp các quán trà lớn trong kinh thành đều đồn đại rằng: Bên cạnh nữ ma đầu xuất hiện một con chó săn, nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm việc ác. Rốt cuộc người này là tâm phúc, nam sủng hay diện thủ của nữ ma đầu? Mời tiếp tục theo dõi, đài chúng tôi sẽ đưa tin ngay đây.

(*Diện thủ: Chỉ nam nhân dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác.)

Bản thân Khúc Linh Âm không để tâm đến chuyện này, bởi vì với tính cách đặc biệt của nàng ta, bất luận là nam hay nữ đều không có ai chơi chung.

Ở kinh thành này, mối giao du của các vương tôn công tử nhà quyền quý đều phụ thuộc vào quan hệ của đời phụ thân họ, cho dù Khúc Linh Âm võ nghệ siêu phàm, cũng không thể dựa vào nắm đấm để kết giao bạn bè được. Vốn dĩ nàng còn có một người ca ca, mấy năm trước cũng bị Khúc Vô Thượng điều đến chiến trường, khiến nàng càng thêm cô đơn hơn.

Cho nên chỉ vẻn vẹn có mấy ngày, nàng đã xem ta là bạn tốt của mình.

Dù sao ta cũng là người phụ trách đưa đao cho nàng lúc đánh nhau, đưa người hôn mê vào y quán, đồng thời còn phải ở trước mặt tướng quân phu nhân nói tốt mấy lời.

Dưới cái nhìn đơn giản của nàng, có thể cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa vậy thì không thể là người xấu được.

Nhất là người này còn là một tiểu thái giám….

---------

“Tiểu Dương Tử, kinh thành nhàm chán quá.” Khúc Linh Âm bĩu môi nói khi đang ở trong phòng cấm túc.

Vâng, đại tỷ. Thứ có thể đập được đều đã đưa cho cô đập rồi, thứ không thể đập cô cũng không buông tha, đương nhiên là nhàm chán rồi.

Các quán trà lại đồn đại rằng, từ lúc con chó săn nào đó xuất hiện, tâm tình của nữ ma đầu tốt hẳn lên, tần số xuất hiện cũng tăng lên gấp mấy lần.

Ta theo Khúc Linh Âm hành hiệp trượng nghĩa được một tuần, tướng quân phu nhân bị các công tử ở kinh thành đến giẫm nát cửa để khiếu nại, cuối cùng không nhịn được nữa, bèn nhấc cả hai người bọn ta ném vào trong phòng giam.

Khắp kinh thành này nếu nói có người có thể áp chế được Khúc Linh Âm, vậy thì đó chỉ có thể là phu nhân của Khúc phủ mà thôi. Diễn đàn Vietwriter.vn

Không thể không nói, tướng quân phu nhân thoạt nhìn rất yêu kiều cao quý, không khác biệt là mấy so với những phu nhân quyền quý khác, nhưng sức lực lại không hề thua kém con gái nhà mình chút nào.

Ta thật sự hoài nghi, cho dù không có sự hậu thuẫn từ trấn bắc tướng quân, chỉ dựa vào khả năng của hai mẹ con họ, ta vẫn có thể ngồi vững trên hoàng vị.

Nhân lúc cô nam quả nữ bị nhốt chung một phòng, ta vờ như vô ý hỏi: “Linh Âm, lần trước ngươi ở hậu cung uống đến say khước….ngươi thật sự gấp gáp muốn gả đi vậy sao?”

Nàng cười giễu cợt nói: “Bổn cô nương vốn dĩ không vừa mắt mấy thứ rác rưởi kia, chẳng qua cảm giác bị người khác ghét bỏ suy cho cùng cũng không dễ chịu chút nào.”

Ta gật đầu: “Đúng vậy, cuộc sống bị người khác ghét bỏ thật sự rất buồn.” Diễn đàn Vietwriter.vn

Nàng tiếp tục cười rồi nói: “Cho nên, kẻ nào cả gan dám ghét bỏ ta, bổn cô nương sẽ dạy cho hắn một bài học.”

“Ta thật ngưỡng mộ cô.”

“Cái gì?”

“Không có gì.”

“Đúng rồi.” Khúc Linh Âm đột nhiên vui vẻ nói, “Chúng ta cùng nhau rời khỏi kinh thành đi.”

Nghe Khúc Linh Âm nói vậy, đầu ta hiện lên đầy dấu chấm hỏi.

Sao lại đột nhiên từ phòng giam cùng nhau tâm tình lại phát triển thành cùng nhau bỏ trốn rồi?

Là do tiến độ diễn ra quá nhanh hay do ta đã bỏ sót một tập phim nào ấy nhỉ?

Khúc Linh Âm nói: “Kinh thành nhàm chán quá, ngươi đi với ta tìm cha ta đi, trên đường đi chúng ta còn có thể trừ bạo an dân.”

…..Ta thở ra một hơi khí lạnh.

Nói thật thì không phải ta không muốn rời khỏi kinh thành, chỉ có điều một khi đã ở dưới tầm mắt của Khúc Vô Thượng rồi, ta làm sao có thể ra tay với con gái người ta chứ. Đến lúc đó diễn một màn chém chết cẩu hoàng đế, đem ta ra tế cờ trước khi xuất trận cũng không chừng.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu khẩn của nàng, lời cự tuyệt đã ra đến cửa miệng cuối cùng vẫn bị ta nuốt ngược vào trong. Diễn đàn Vietwriter.vn

Bỏ đi, vốn dĩ mục đích cuối cùng của ta cũng là đi tìm trấc bắn tướng quân nhờ giúp đỡ, bây giờ bái kiến lão tướng quân sớm một chút cũng không sao.

“Ta đồng ý đi cùng cô, nhưng chỗ phu nhân phải giải quyết thế nào?” Ta hỏi.

Nàng cười hì hì đáp: “Mẫu thân ta tuy ngoài miệng có hơi nghiêm khắc, thực tế lại rất dịu dàng với ta, chỉ cần ta làm nũng với người một chút là được.”

Nghĩ đến tướng quân phu nhân có thể múa mười tám loại binh khí nhẹ nhàng như múa lụa, ta bất giác không khỏi định nghĩa lại hai từ “dịu dàng” kia.

Quả nhiên, khi thời hạn cấm túc kết thúc, Khúc Linh Âm đi tìm tướng quân phu nhân, biểu cảm của đối phương lập tức trở nên lạnh lùng.

Ngay cả ánh mắt nhìn ta cũng có thêm vài phần sát khí, như thể ta đang xúi giục con gái bảo bối của bà bỏ trốn vậy.

Làm ơn đi, hiện giờ ta đang mang thân phận thái giám, làm phiền ngài tôn trọng ta một chút được không?

Cuối cùng tướng quân phu nhân cũng không chịu được sự nhõng nhẽo của Linh Âm, chỉ có thể nước mắt vòng quanh tiễn biệt bọn ta. Diễn đàn Vietwriter.vn

Bà từ trong hậu viện xách ra một thanh Yển Nguyệt Đao sắc lạnh, đao nặng ba mươi hai cân, dài sáu thước mốt, khí lạnh bức người, vừa nhìn đã sợ đến gai sống lưng, nói đơn giản thì là giống như một cánh cửa lớn bị chèn một thanh thép vào ngay bản lề vậy.

(*Yển Nguyệt Đao là loại Đao có ngạnh trên sống Đao và được tra cán dài từ 1m trở lên để sử dụng bằng hai tay, chuyên dùng để đánh trên lưng ngựa.)

Phu nhân nhấc Yển Nguyệt Đao lên, tuỳ tiện múa vài đường, kế đến trịnh trọng giao lại nó vào tay Khúc Linh Âm.

“Đây là thứ bà ngoại con để lại cho ta, sau khi gả cho cha con ta liền phong đao không dùng tới nữa, chưa từng nghĩ có một ngày lại để nó nhìn thấy được ánh mặt trời.”

Khúc Linh Âm cầm thứ binh khí còn lớn hơn cả dáng người của mình, tâm tình xúc động mở miệng nói: “Mẹ….”

Chưa đợi nàng kịp nói hết, giây tiếp theo cả ta và nàng đều đã bị tống ra khỏi cửa, ngay sau đó cánh cửa rộng lớn của phủ tướng quân từ từ khép chặt lại. Diễn đàn Vietwriter.vn

Giọng của tướng quân phu nhân nhàn nhạt từ bên trong truyền ra: “Cuối cùng cũng đi rồi, sau này không còn ai đến phiền ta bảo ta bồi thường tiền thuốc men nữa….”

“Tiểu Dương Tử, ngươi có nghe thấy gì không?” Khúc Linh Âm sờ vào mặt đao nói.

“……Phu nhân nói không nỡ để cô đi.” Ta không do dự dù chỉ một giây đáp.

Nàng hài lòng gật đầu: “Đi, còn phải đi chào hỏi những người khác nữa.”

Hoá ra đám người mà nàng muốn chào hỏi chính là những vương tôn công tử kia. Bọn họ nghe tin Khúc Linh Âm muốn rời đi, liền tự ý tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn.

Chiêng trống ầm trời, pháo nổ rền vang, cờ treo trải dài mười dặm đường. Ai nấy đều rơm rớm nước mắt, trông có vẻ rất đau buồn.

Cảnh tượng này khiến nha đầu Khúc Linh Âm vô cùng cảm động, từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng được mọi người đối đãi như vậy.

Trong một khoảnh khắc ta có cảm giác đám người vô tích sự chỉ biết ăn chơi lêu lỏng kia thật ra cũng không đáng ghét đến vậy. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Nếu như các người thật sự không nỡ xa ta, vậy ta không đi nữa.” Khúc Linh Âm nói.

Người đang xếp hàng dài trong con phố vừa nghe câu này chớp mắt đã bỏ chạy tán loạn chẳng còn lại ai.

Lúc này Khúc Linh Âm mới biết, thứ mà đối phương còn lưu lại chỉ là những giọt nước mắt lúc chạy thoát thân mà thôi.

--------

Kinh thành cách vùng biên ải khoảng 900 dặm, cho dù phóng ngựa không ngừng nghỉ theo đường chính, cũng phải mất nửa tháng có lẻ.

Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi kinh thành.

Ba ngày trước, ta và Linh Âm vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được, sau đó cảm thấy cả người mệt mỏi không chịu được, eo mỏi lưng đau.

“Này, Tiểu Dương Tử, bóp vai đấm chân cho bổn cô nương.”

Trong trạm dịch, Linh Âm vừa cười nói vừa đặt cái chân nhỏ trắng mịn lên đùi ta, đôi chân ngọc ngà đong đưa một cách thích thú.

Rõ ràng đã chịu mệt nhọc suốt ba ngày, nhưng cả người nàng vẫn toát ra mùi hương đặc trưng của thiếu nữ. Diễn đàn Vietwriter.vn

Ta chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa thiêu đốt, vội cuống quýt đứng dậy, nhất thời không biết nên nói thế nào.

Phản ứng mãnh liệt của ta khiến Khúc Linh Âm giật mình, theo nàng thấy đó chẳng qua chỉ là một trò đùa nhỏ với ta, không hiểu sao ta lại hoảng loạn đến vậy.

Khúc Linh Âm còn tưởng rằng nàng đã chọc giận ta rồi, bèn thận trọng nói: “Tiểu Dương Tử, có phải ngươi giận ta rồi không? Ta không cố ý xem ngươi là người hầu, chỉ là đùa một chút mà thôi, đừng giận nữa được không?”

Lúc này, toàn thân ta đều căng cứng, lắp bắp nói: “Hay là, cô, cô đi nghỉ trước đi, ta, ta về phòng đây.”

Ta chạy như bay ra khỏi cửa, sau đó mới có thể thở ra một hơi.

Để đè nén trái tim sắp sửa nhảy ra khỏi lồng ngực, ta chỉ có thể tưởng tượng đến cảnh mình bị trấn bắc tướng quân băm thịt làm thành nhân bánh.

(Còn tiếp)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom