-
Phần 6
Vương, Chu, Hàn, Trương, Lý, tất cả ông chủ trong thành đều đang tập hợp trước cửa huyện nha để giống trống kêu oan.
Huyện thái gia vừa mở cửa, mấy lão già này lập tức vây lấy ông ta nói: “Không hay rồi, con trai nhà chúng ta bị bọn thổ phỉ bắt đi rồi.”
Bọn họ liên tục than trời trách đất, gào thét không ngừng.
Ta và Linh Âm nhìn nhau, sau đó đưa ánh mắt thích thú nhìn bọn họ.
Huyện thái gia cũng là người nhạy bén, mặc dù không rõ tình hình cụ thể, nhưng ông ta vẫn cảm giác được chuyện này có liên quan đến bọn ta.
Ông quay sang nói: “Không biết Khúc tiểu thư có kế sách gì hay không, mong được chỉ điểm đôi chút.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ta cười rồi nói: “Thổ phỉ ấy mà, thứ bọn chúng muốn chỉ là tiền mà thôi, tiểu thư nhà ta đồng ý làm người trung gian cho các ông, bảo đảm vị công tử nào cũng sẽ được an toàn.”
“Bao nhiêu tiền thì được?”
“Một lượng vàng.”
“Mỗi người một lượng?”
“Mỗi cân một lượng.”
---------
Bọn ta đem toàn bộ tiền mà đám thương nhân kia đã đưa ra chia hết cho những người nghèo khổ, ai nấy đều vô cùng cảm kích đồng thời hứa rằng sẽ không kiếm sống bằng nghề trộm cướp này nữa. Khúc Linh Âm cứ nghĩ đến hành động nghĩa hiệp của mình mà vui vẻ không thôi, chỉ có duy nhất trong lòng ta là bị bao phủ bởi một màn sương mù.
Vốn dĩ ta luôn cho rằng Hoàng thúc và Thủ phụ kềm kẹp lẫn nhau, sự vụ trong triều có thể ổn định suôn sẻ. Nhưng xem ra bây giờ Thủ phụ chỉ một lòng muốn xây dựng quyền lực cho bản thân, đối với hành vi tham nhũng của những bọn cấp dưới đương nhiên cũng sẽ làm ngơ cho qua. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lần này bọn ta có thể giải quyết vấn đề cho hàng ngàn người, không có nghĩa là lần sau, lần sau sau nữa cũng có thể giải quyết được.
Cho dù ta là một tên hoàng đế vô dụng, nhưng nhìn thấy giang sơn của mình như vậy cũng khó tránh khỏi phiền muộn trong lòng.
Khúc Linh Âm nhìn ra được ta có tâm sự, không ngừng cố gắng muốn chọc cho ta vui.
Ta cũng không nỡ để những ưu tư trong lòng mình lây sang cho nàng, bèn đè nén chúng xuống, xốc lại tinh thần tiếp tục đi về phía trước.
Chưa đến mấy ngày, cuối cùng bọn ta cũng đến được biên thành, phóng tầm mắt ra xa liền nhìn thấy được lều trại được xếp thành hàng phía ngoại thành.
Dù sao cũng là nơi ở của quân trấn bắc, từ khi lập triều đến nay, Khúc gia mấy đời đều trấn thủ ở đây, chống lại đám người ngoại tộc.
“Tiểu Dương Tử, ngươi thấy cái này đẹp không? Cái này thế nào?”
Chỉ một chút nữa thôi là sẽ được gặp lại phụ thân và ca ca, Khúc Linh Âm vô cùng phấn khích, thay rất nhiều bộ quần áo.
Ta thật thà gật đầu nói: “Đẹp, đẹp lắm, Khúc đại tiểu thư dung mạo hơn người, mặc gì cũng rất xinh đẹp.”
“Là do ngươi biết ăn nói, mồm mép láu lỉnh.” Nàng liếc ta một cái, sau đó tiếp tục đi thay quần áo.
Đang lúc ta và Linh Âm cười nói vui vẻ, bên ngoài bỗng trở nên hỗn loạn: “Bọn giặc ngoại xông vào thành rồi!”
“Cái gì?” Bọn ta nghe xong thì giật nẩy người.
Vừa mới đặt chân đến biên thành đã gặp ngay giặc ngoại, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa.
Linh Âm vô cùng lo lắng, nàng lo cho an nguy của cha và ca ca mình, lật đật vác Yển Nguyệt Đao vội vã lao ra ngoài.
Ta vội khuyên ngăn nàng: “Linh Âm, cho dù võ công của cô có cao cỡ nào, bước vào chiến trường cũng chỉ như muối bỏ bể.”
“Tiểu Dương Tử, ngươi ở trong thành chờ ta.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Nàng đẩy tay ta ra, chỉ quẳng lại một câu sau đó ngay cả đầu cũng không thèm quay lại đã chạy thẳng ra cổng thành rồi.
Ta thầm thở dài một hơi, mau chóng đuổi theo, cho dù biết rõ bản thân không có võ nghệ như nàng, cũng không thể giương mắt nhìn nàng rơi vào nguy hiểm được.
Bọn ta chạy một mạch về phía cổng thành, lính gác đã đứng đầy ở đó, ai nấy đều thấp thỏm không yên, gươm đao lấp loé.
Nhìn thấy Linh Âm cầm một thanh đao lớn xông tới, đám binh sĩ suýt chút nữa đã tưởng bọn ta là quân địch rồi.
May mà phó tướng giữ thành là thuộc hạ của Khúc Vô Thượng, nhìn ra người trước mặt là thiên kim tiểu thư của Khúc đại nhân nên mới lệnh cho đám binh lính tản ra.
“Chu thúc thúc, cha và ca của ta đâu?” Khúc Linh Âm nôn nóng hỏi.
Phó tướng quân dẫn bọn ta lên tường thành nhìn xuống. Chỉ thấy hai đội quân đang đối đầu với nhau ở hai phía, mỗi bên có đến hàng ngàn người. Cát vàng bay tứ tung, trong không khí, mùi tanh nồng nặc của sắt thép xộc thẳng vào mũi, tất cả đều lặng ngắt như tờ, giữa đống binh đao xuất hiện bóng dáng của hai người đang dẫn đầu quân lính hai bên.
“Ca?” Khúc Linh Âm không nhịn được gọi một tiếng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hoá ra là tiểu tướng quân Khúc Chung Minh đang đối đầu với một đại tướng khác bên doanh trại của địch.
Mặc dù võ nghệ của Khúc Chung Minh không phải là hạng tầm thường, nhưng chung quy vẫn là tuổi trẻ chưa đủ kinh nghiệm, vậy nên đang dần rơi vào thế yếu.
“Ca!”
Linh Âm gọi lần thứ hai, ngay sau đó nàng liền từ trên thành cao nhảy xuống.
Ngày hôm đó, ánh mặt trời lặn về phía tây.
Dưới ánh mắt của ngàn vạn binh lính, tiên tử một thân váy trắng từ trên tường thành cao mười mét bay xuống.
Tay tiên tử cầm một thanh Yển Nguyệt Đao, thả người đến chỗ hai vị tướng đang giao đấu, một nhát đao liền chặt đứt đầu ngựa của vị đại tướng kia.
Váy áo trắng tinh chớp mắt đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, trông như quỷ dạ xoa, lại giống một đoá bỉ ngạn đang nở rộ trong truyền thuyết.
--------
Hàng ngàn binh lính hung hãn kia đều nhầm tưởng nữ tử mặc váy trắng chính là sứ giả từ trời xuống, cho rằng đây là sự trừng phạt của trời cao, lập tức hạ vũ khí đầu hàng.
Sau trận chiến, nữ tử váy trắng bị cha mình là Khúc Vô Thượng nhấc bổng lên ném vào trong doanh trướng.
“Cha, người ta cũng đã lập công cho người rồi mà, có thể đừng nhốt con được không?” Khúc Linh Âm nũng nịu nói. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đúng rồi cha, muội muội có thể thắng được đám ngoại tộc đó mà không cần phí một binh một tốt nào, người hãy tha cho muội ấy đi.” Thiếu tướng quân cũng cầu xin thay cho muội muội mình.
Đại tướng quân Khúc Vô Thượng nghiêm mặt nói: “Con còn không biết xấu hổ mà mở miệng? Lập tức vác ba trăm cột đá chạy quanh doanh trướng năm mươi vòng, làm không xong thì đừng hòng ăn cơm.”
Tiểu tướng quân nghe xong sắc mặt liền xám xịt, mếu máo như sắp khóc mà rời khỏi.
Đại tướng quân quay sang nhìn con gái bảo bối của mình nói: “Nha đầu con, cả gan dám tự ý đến chiến trường, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Ta phải dạy dỗ con một trận mới được.”
Linh Âm bày ra vẻ mặt không tình nguyện, thè lưỡi nhìn ta, dự định kéo ta vào trong phòng giam cùng với nàng ấy.
Khúc đại tướng quân lập tức cắt ngang nói: “Đợi đã, nha đầu con tự mình vào phòng trước đi, ta muốn nói chuyện với vị Tần công công này một chút.”
Ta vừa nghe xong ba chữ “Tần công công”, đầu giống như bị ai đó nện một phát, cả người choáng váng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trước nay ta chưa từng nói họ của mình ra, Linh Âm cũng chỉ gọi ta là Tiểu Dương Tử mà thôi.
Họ Tần là họ của vua, trừ phi được ban tên chứ không ai lại dùng họ này cả. Nhà họ Khúc mấy đời làm tướng, ông ấy đương nhiên sẽ biết điều này.
Cũng chính là nói, Khúc Vô Thượng đã biết ta là ai.
Linh Âm “ồ” một tiếng, nhỏ giọng nói với ta: “Tiểu Dương Tử đừng sợ, cha ta nhìn hung dữ vậy thôi, thật ra tính tình rất tốt.”
Ta miễn cưỡng nở một nụ cười còn khó coi hơn là khóc nghĩ, nàng hỏi xem tiểu tướng quân ca ca nàng và nàng có cùng ý kiến không?
----------
“Bệ hạ, thứ tội mạc tướng đang mặc áo giáp nặng nề, không thể nghiêm trang hành lễ với ngài được.”
Mặc dù nói vậy, thực tế Khúc Vô Thượng vẫn đang ngồi vững chãi trên ghế, không có ý dao động. Diễn đàn Vietwriter.vn
Ta gượng cười nói: “Khúc tướng quân nặng lời rồi, quả nhân cải trang ra ngoài cũng không xem trọng lễ nghĩa cho lắm đâu.”
Thấy đối phương không có biểu hiện gì, quả thật ta cũng đoán không ra, chỉ có thể thận trọng hỏi: “Khúc tướng quân, lẽ nào là hoàng thúc nói cho ngài biết hành tung của quả nhân sao?”
Khúc Vô Thượng gật đầu: “Không sai, quả thực Lệ Vương có liên lạc với thần, thần cũng biết ý đồ của bệ hạ trong chuyến đi này là gì rồi.”
Mắt ta chợt sáng lên, nếu như trấn bắc tướng quân có thể ủng hộ ta thì mục đích của chuyến đi này cũng đã đạt được rồi: “Vậy không biết quân trấn bắc có đồng ý….”
“Không được.” Khúc Vô Thượng nói một cách dứt khoát, “Nghĩa vụ của quân trấn bắc là bảo vệ nước nhà, sẽ không tham gia vào bất cứ cuộc tranh đoạt triều chính nào.”
Sau khi nghe xong ta lại không cảm thấy thất vọng cho lắm, giống như chuyện vốn dĩ đã nên như vậy rồi.
Khúc Vô Thượng tiếp tục nói: “Còn về con gái của thần, nếu đã đến biên thành rồi vậy thì trong một thời gian ngắn nó cũng sẽ không quay về đâu.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Là ý gì?” Ta có chút kinh ngạc.
Khúc Vô Thượng lạnh lùng nói: “Chẳng phải ngài và Lệ Vương muốn dùng Linh Âm để ép thần phục tùng sao? Không thể không nói đây là một nước cờ hay. Nhưng nếu ngài đã đưa người an toàn đến chỗ của ta, vậy thì ta nhất định sẽ không để nó rơi vào vũng nước đục này lần nữa. Hừ, đem tương lai của một tiểu cô nương ra làm ván bài có lợi cho mình, không hổ là người trong triều.”
Ta bị Khúc Vô Thượng nói đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không cách nào phản bác được.
Quả thực mục đích ban đầu khi ta tiếp cận Khúc Linh Âm là không đơn thuần, ta muốn lợi dụng tình cảm của nàng ấy để lôi kéo sự ủng hộ của quân trấn bắc. Nhưng thời gian trôi qua, càng lúc ta càng yêu thích cô gái giản dị, trong sáng này.
Với tính cách của Linh Âm, cho dù bây giờ mở miệng, nàng ấy nhất định cũng sẽ không chút do dự mà giúp ta.
Có điều hiện tại bất luận thế nào ta cũng không muốn kéo nàng ấy vào nguy hiểm.
Phần ta, chẳng qua chỉ là quay về làm một Hoàng đế mặc cho người ta sai khiến mà thôi, suốt ba năm qua chẳng phải đều sống như vậy sao?
Nghĩ đến đây, ta bật cười nói: “Khúc tướng quân, thời hạn hồi cung của quả nhân vẫn còn hơn một tháng, thưởng thức phong cảnh biên thành xong ta sẽ tự rời đi.”