-
Phần 2
Có một đứa con gái như vậy, tướng quân phu nhân cũng chỉ đành ôm trán bất lực, dù sao khoản tiền bồi thường thuốc men mỗi tháng cho những người kia cũng không phải con số nhỏ.
Vậy nên phu nhân đã hạ quyết tâm, nhất định phải gả con gái đi, diệt trừ hậu hoạn. Chuyện này nghĩ tới thôi đã có thể khiến thần kinh Khúc Linh Âm bị căng thẳng, nhờ đó mà khoản tiền bồi thường của phủ tướng quân cũng sẽ được giảm bớt.
Tin này vừa truyền ra, khắp kinh thành liền náo loạn.
Khi nghe nói nữ ma đầu muốn tìm vị hôn phu, vương tôn công tử nhà nào nhà nấy đều khóc ròng.
Một tháng ít nhất cũng có ba đến năm công tử quyền quý nhảy sông, khoảng thời gian này những người quản lý tuyến đường thuỷ kiếm được rất nhiều tiền.
Nghe đâu còn có những huynh đệ thân thiết chuyển bạn thành thù, đấu đá với nhau chỉ vì không muốn phải lấy Khúc Linh Âm. Diễn đàn Vietwriter.vn
Nhà họ Khúc có thế lực trung lập hùng mạnh như vậy, nếu như bất cứ bên nào nhận được sự giúp đỡ từ họ, vậy thì chiến thắng xem như đã nắm chắc trong tay.
Nhưng đối mặt với một cô gái có thể làm vỡ nát quả trứng chỉ với một cú vung tay, các vị công tử thiếu gia đều không dám tưởng tượng tới cảnh lấy nàng về.
Hễ bị người nhà bức ép, bọn họ liền nhảy sông. Không ai có thể thật sự bức chết con mình đúng không?
Dù sao, trấn bắc tướng quân vẫn là phe trung lập, dần dà mọi người đều phải ngầm chấp nhận tình huống này.
Có điều nữ nhi nhà nào bị kẻ khác coi là phường mãnh thú còn có thể vui vẻ được cơ chứ?
Chẳng trách hôm đó Khúc Linh Âm uống đến say bí tỉ, còn ở bên hồ nhìn nhầm ta thành đám vương tôn công tử vô dụng, nhát gan kia.
-------------
Ngày hôm sau lúc thượng triều, đám văn thần do Thủ phụ đứng đầu không ngừng dội bom liên tục vào ta.
“Tân Hoàng Trạch Dương ngu dốt vô đạo, thân thể là của phụ mẫu ban cho, sao có thể tuỳ tiện vứt bỏ? Trên làm càn dưới học theo, triều cương như vậy sao có thể hưng thịnh nổi.”
“Lão thần phò tá Đế Vương đã qua ba đời, giờ đây Tân Hoàng càn quấy hoang đường, là do lão thần không làm tròn trách nhiệm, thần có lỗi với Tiên đế, huhu huhu….’
“Năm Trạch Dương thứ ba, Quân vương trẻ tuổi vô đức, khiến cho quần thần phẫn nộ, hạ quan xin liều mạng can gián….” Diễn đàn Vietwriter.vn
Một đám lão thần lao vào mắng ta nhảy hồ là không giữ đạo hiếu, dẫn đến quốc gia suy vong, sau đó còn có vài người làm ra vẻ muốn lấy máu chứng minh cho quan điểm của mình nữa.
Sử quan cầm bút ghi chép lại tội ác mới của tên hôn quân vô dụng như ta, cuối cùng mọi người đều đồng loại khóc thương tưởng nhớ đến Tiên đế.
Còn trên làm càn dưới học theo, vậy sao các người không đi nhảy hồ hết đi?
Đương nhiên câu nói này ta chỉ có thể nghĩ trong đầu, dù sao Thủ phụ đại nhân cũng vừa liếc mắt nhìn ta, cái nhìn khiến toàn thân ta đều sởn gai ốc.
“Quả nhân sẽ hạ chỉ tự phạt mình, thế nào?” Ta dùng giọng nói gần như là cầu khẩn nói với Thủ phụ.
Thủ phụ đại nhân vuốt râu, khẽ mỉm cười: “Bệ hạ nặng lời rồi, chúng thần không có ý ghét bỏ ngài, tất cả đều là vì giang sơn xã tắc mà thôi.”
“Quả vậy, Thủ phụ trung quân ái quốc, quả nhân tự hiểu rõ.” Ta uể oải nói.
Lúc này Thủ phụ mới vung tay, mọi âm thanh trong triều đều im bặt. Kế đó đám quan lại làm như không có việc gì, tiếp tục thảo luận chuyện triều chính, dường như màn chỉ trích vừa nãy chỉ là một giấc mơ của riêng ta vậy. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vở kịch này ta đã từng xem qua không biết bao nhiêu lần rồi, Thủ phụ thường dùng cách này để chứng tỏ quyền lực của ông ta, cũng là muốn nhắc nhở rằng ta chỉ là một Hoàng đế vô dụng, các quần thần trong triều đều nằm dưới sự kiểm soát của ông ta.
----------
Từ lúc sinh ra, ta chưa từng nghĩ rằng bản thân có thể kế thừa đại thống.
Mẫu thân ta là một cung nữ, trong một lần Phụ hoàng say rượu làm loạn đã mang thai ta.
Phụ hoàng tuỳ tiện phong cho mẫu thân chức vị quý nhân, sau đó đưa đến ở trong một tẩm điện bỏ trống, mãi cho đến lúc chết vì bệnh mẫu thân ta cũng không được gặp lại người thêm lần nào nữa.
Khi đó ngoại trừ ta, hậu cung còn có ba vị hoàng tử.
Điểm khác biệt giữa họ và ta là bọn họ đều có hậu thuẫn chân chính, hoặc mẫu hậu là quý phi, hoặc ngoại công nắm thực quyền. Cho nên chiếu theo lẽ thường, có lẽ ta mãi mãi cũng chỉ là một người không ai đoái hoài tới, nếu may mắn sau này còn có thể làm một Vương gia vô dụng nào đó. Diễn đàn Vietwriter.vn
Thế nhưng lại chẳng ngờ, năm ta mười sáu tuổi trong cung bùng phát một trận ôn dịch. Đáng thương thay ba vị huynh đệ cùng cha khác mẹ của ta không ai còn sống được đến tuổi thành niên, chỉ có ta bởi vì sống ở tẩm điện bỏ hoang lại không có người nhòm ngó, nên mới may mắn thoát nạn.
Phụ hoàng nộ khí xung thiên, đổ bệnh không ngồi dậy được, hai năm sau thì băng hà.
Quần thần văn võ bỗng nhiên nhận ra, người được chọn cho vị trí tân đế chỉ còn lại hai.
Một người là ta, một người là Lệ Vương - đệ đệ của Phụ hoàng.
Người đầu tiên ra sức ủng hộ ta lên ngôi hoàng vị chính là tiên Hoàng hậu.
Bà ta đích thân đi đến nơi ở tồi tàn của ta, nhìn ta cười rồi nói: “Đất nước coi trọng hiếu đạo, nếu bổn cung nâng đỡ ngươi lên làm Hoàng đế, ngươi nên làm thế nào?”
Ta quỳ dưới đất nói: “Hài nhi sẽ tận hiếu với nương nương, tôn người lên làm Thái hậu.”
Bà ta nhếch khoé môi nói: “Ngoan lắm, nhưng tuyệt đối đừng như mẫu thân ngu ngốc của ngươi, mơ mộng hão huyền tự lấy đá đập chân mình.”
“…….Hài nhi ghi nhớ trong lòng.”
----------
Thủ phụ đương triều là thúc ruột của Thái hậu, hậu cung và triều đình đều nằm dưới sự khống chế của họ.
Ngoại trừ Thái hậu và Thủ phụ ra, còn có một thế lực lớn mạnh khác là phe cánh do Lệ Vương đứng đầu.
Vị hoàng thúc này đã tập hợp những thế lực trung thành của hoàng thất lại với nhau, trong triều đình ông ấy và Thủ phụ ngang tài ngang sức.
Về phần ta, bọn họ chỉ muốn biến ta thành một cỗ máy vô cảm mà thôi.
Nói cho cùng, con đường phải đi của quả nhân vô cùng gập ghềnh khúc khuỷu.
Giống như câu chuyện ra ngoài du sơn ngoạn thuỷ, mười mấy năm sau lại có một cô nương xinh đẹp xuất hiện hỏi bạn: “Còn nhớ bên hồ Đại Minh năm ấy…”, chuyện này chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết mà thôi.
Ta là một Hoàng đế không có thực quyền, vị trí Hoàng hậu đương nhiên chính là chiến trường để các phe cánh đấu đá nhau.
Cơ bản chuyện này cũng giống chuyện ta kế thừa ngôi vị vậy, không biết ngày nào đó sẽ lại có người đột nhiên dẫn đến một nữ nhân lạ mặt, sau đó nói với ta: “Đây chính là Hoàng hậu của ngươi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Sau đó thì cùng nhau sinh ra mấy hoàng tử, cuối cùng thì băng hà, hoàn mỹ.
Ta không muốn làm kiếp trâu ngựa, lại không biết phải giải quyết thế nào.
Chỉ có thể cầu mong bọn họ có thể nhét thêm cho ta vài vị mỹ nhân, nói với ta: “Đây là Hoàng hậu của ngươi, còn đây là Hoàng quý phi, Quý phi, Thục phi, Hiền phi, Đức phi…” Trực tiếp lấp đầy hậu cung ba ngàn giai lệ cho ta.
Dù sao làm trâu làm ngựa cũng là một loại lao động bị vắt kiệt sức mà.
Tiếc là mộng tưởng đẹp đẽ, hiện thực lại phũ phàng.
Trên thực tế, hiện giờ các phe phái đều muốn mình là bên phá vỡ thế cân bằng trước, có điều trẫm dù thân là Hoàng đế nhưng vẫn là một chàng trai bình thường, vậy mà lại không có ai làm ấm chăn giường, quả nhân chỉ có thể một mình rơi nước mắt đến tận khi trời sáng.
Như đã nói trước đây, người ta vốn dĩ muốn trở thành một tên hôn quân hoang dâm vô độ mà.
Kết quả lại bị một đám nịnh thần nhiễu loạn triều chính, bắt ta phải siêng năng hơn cả minh quân thịnh thế, còn muốn ta thanh tâm quả dục, ta đi đâu nói lý lẽ đây?
--------
Sau khi bãi triều, ta vốn muốn đi đến thư phòng viết chữ, bắt cá, nhưng lại nhìn thấy có người đang ở đó đợi ta sẵn rồi.
“Bản Vương nghe nói Bệ hạ nhảy hồ tự vẫn?” Lệ Vương ngồi trong thư phòng, nhìn ta một cách chán nản.
Ta thở dài nói: “Hoàng thúc, quả nhân muốn bắt đầu lại có được không? Vị trí này nhường lại cho thúc.”
Những lời ta nói là sự thật, nếu như trên trời dưới đất có ai căm ghét hoàng vị nhất vậy thì người đó chắc chắn phải là ta, nhưng ta vẫn trốn không thoát. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lệ Vương nhìn ta nói: “Ha ha, nếu như ngài dám bước ra ngoài hét lớn rằng ngài muốn thoái vị, ta bảo đảm ngày mai ngay cả hài cốt của ngài cũng không còn nguyên vẹn đâu. Về phần là do Thái hậu làm, hay do Thủ phụ làm, hay là do ta làm, cái đó rất khó nói.”
Ta cười khổ: “Nếu đã là vậy, Hoàng thúc còn đến trêu chọc ta làm gì?”
Lệ Vương bỗng đè thấp giọng nói: “Ngài biết không? Con gái Khúc gia về kinh đô rồi.”
…………Ta không chỉ biết mà còn gặp nữa kìa, hơn nữa còn tiếp xúc gần gũi với nhau, suýt chút nữa là đã chết trong tay nàng ta rồi.
Lệ Vương nói tiếp: “Chà, Khúc Vô Thượng cưng chiều nhất là đứa con gái này, nếu như có ai đó liều mạng lấy nàng ta…”
Đương nhiên là ta đồng ý tuyệt đối, ta không giống với đám vương tôn công tử kia, một là không để ý đến tướng mạo, hai là không quan trọng tính khí thế nào.
Kẻ trong tay không có một quân bài nào như ta, nếu như có thể được trấn bắc tướng quân tương trợ, cho dù là bị đánh chết ngay tại chỗ, ta cũng có thể mỉm cười mà chết.
Ta vội đứng dậy, nói: “Kì thực, mạng của quả nhân cũng rất lớn…..”
Lệ Vương như cười như không nói: “Thế nào? Bệ hạ có ý muốn nạp nàng ta vào cung?”
“Hoàng thúc, người đồng ý không?” Ta dè dặt thăm dò.
Lệ Vương bày ra vẻ mặt khinh thường, không thèm nhìn tới ta, nói: “Ta đồng ý? Ta đồng ý thì có tác dụng gì? Con gái của Khúc Vô Thượng là người mà ngài nói lấy là có thể lấy sao? Người ta tuyển phu quân là một chuyện, ngài muốn đón người vào cung lại là một chuyện khác. Ngài có tin không, ở đây ngài vừa hạ chiếu, trấn bắc tướng quân liền có thể quay về kinh thành ném ngài xuống khỏi hoàng vị, sau đó để hai mươi vạn binh mã luân phiên đấu với ngài đấy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ta run cầm cập nói: “Không khoa trương vậy chứ? Hai mươi vạn người đều tới à?”
Lệ Vương đáp: “Không những thế, ngoài người ra còn có ngựa nữa.”
Ta hoàn toàn tuyệt vọng nói: “Hay là, quả nhân lại đi nhảy hồ lần nữa vậy.”