• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ta đây trời sinh tính ngông cuồng (9 Viewers)

  • Chương 901-905

Chương 901:





Từ khi Đường Ân vàTriệu Du tiến sa mạc, đã qua sáu ngày.



Trong sáu ngày này, có thể nói là không có bất cứ tin tức nào từ 2 người này.Trừ Dương Đan Ni ôm về 1 đứa bé, còn lại những người khác thì không ai thấy được.



Từ gia và Đường gia, trải qua 6 ngày dày vò, trông ngóng, chờ đợi tin tức từ Châu Phi truyền đến. Một khi có tin tức từ bên kia truyền về thì cũng chính là lúc bên này động thủ.



Ba ngày trước, Chu Ninh đã quyết định sẽ tiến tới núi Vương Ốc Sơn, mấy mấy ngày nay cũng đã chuẩn bị bài bản hết tất cả. Nhưng mà sáng nay, có người lại tới ở bên ngoài trang viên Đường gia.



Hoàng Đình lúng túng đứng ở trong sân, ngẩng đầu nhìn 2 vợ chồng gia chủ Đường gia rồi khẽ cười nói: "Vương Lão nói, 2 người chắc là chưa quen với cuộc sống ở Bắc Kinh nên để cho tôi tới đây, 2 người có chuyện gì thì có thể nói với tôi bất cứ lúc nào!"



"Chúng ta không quen với cuộc sống ở Bắc Kinh hả? Chúng ta đều là người Trung Quốc đấy!" Chu Ninh căm hận, trừng mắt một cái rồi quay người đi vào phòng.



Đường Kiến Quốc nghe lời này, trầm mặc một chút rồi nhẹ nhàng thở dài một cái.



Ý tứ của Vương Lão, Đường Kiến Quốc chả nhẽ không hiểu được sao? Đây chính là không muốn để Đường gia cùng Từ gia vướng vào những tranh chấp không cần thiết. Khi Đường Ân cùng Triệu Du vẫn còn chưa phân ra thắng bại được, ông ấy không muốn Đường gia cùng Từ gia làm to chuyện lên.



"Thư ký Hoàng. . ." Đường Kiến Quốc đứng dậy rồi khẽ nói: "Cậu thấy là con của tôi có thể giết được lão yêu bà kia hay là bà kia sẽ giết con của tôi?"



"Cái này tôi cũng khó nói được!" Hoàng Đình cười cười rồi sau đó lại chuyển lại nói, "Chẳng qua tôi đã gặp qua Đường huynh đệ rồi, tôi vẫn tin vào cậu ấy, nếu như ngay cả 1 người leo ra khỏi quan tài đều đối phó không được, cậu ấy vẫn còn là huynh đệ của tôi sao?"



"Không sai!" Đường Kiến Quốc sửng sốt, đi về trước 2 bước rồi ôm bả vai của Hoàng Đình, sau đó cả 2 đi về phía trong nhà "Nếu cậu đã tin tưởng con trai tôi như vậy thì còn sợ cái gì nữa chứ? Con trai tôi đối phó với lão yêu bà kia, chúng tôi đối phó với Triệu gia. Về mặt thời gian thì không thể chậm trễ chút nào nữa! ngay khi con trai của tôi trở về, chúng tôi sẽ giải quyết Triệu gia. . ."



"Đường gia chủ, anh cảm thấy là Đường huynh đệ có bao nhiêu phần thắng?" Hoàng Đình ngăn lời nói của Đường Kiến Quốc lại rồi sau đó mỉm cười nhìn Đường Kiến Quốc.



Đường Kiến Quốc suy nghĩ chốc lát, sau đó cánh tay còn lại chỉ về phía trước"Cái này cũng khó nói! Nhưng mà tôi cảm thấy, bất luận là kết quả thế nào, tôi cũng phải làm 1 cái gì đó, cậu nghĩ có phải không?"



Hoàng Đình cúi đầu xuống, nhìn về phía cánh tay của Đường Kiến Quốc. Mặc dù bàn tay được giấu dưới lớp quần áo, nhưng có thể thấy rõ một mõm đột ngột nhắm vào bụng dưới của Hoàng Đình.



Hoàng Đình cười khổ một tiếng "Cần gì phải làm như vậy chứ?"



"Người sống 1 lần!" Đường Kiến Quốc mỉm cười, "Vệ sĩ của vợ tôi cũng là mấy người đã sống bên cạnh cô ấy 20 năm! Triệu gia lão tổ vừa ra tay liền giết mất 3 người, chuyện này làm sao Đường gia có thể nuốt trôi được chứ?"



Hoàng Đình cười cười.



"Tôi sẽ không làm khó cậu, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, 5 giờ sau tôi sẽ cho người tới đón cậu rời đi!" Đường Kiến Quốc nói cong rồi ôm Hoàng Đình đi vào phòng, sau đó tháo thiết bị liên lạc trên người của Hoàng Đình xuống.



Hoàng Đình giang hai tay ra, lắc đầu cười khổ, chỉ có thể nhìn Đường Kiến Quốc rời đi.



Những người mà Hoàng Đình mang theo cũng bị người của Đường Kiến Quốc tước hết vũ khí rồi giam tất cả vào trong trang viên.



"Thư ký Hoàng. . ."



Mấy tên đi theo Hoàng Đình vừa tiến vào trong trang viên liền nhìn về phía Hoàng Đình, trong ánh mắt chứa đầy nghi hoặc.



"Được rồi, chúng ta đừng xung đột với Đường gia, đợi lát nữa Đường gia rời đi thì để Vương Lão ra mặt!" Hoàng Đình khoát tay, trong lòng vẫn không có chút xao động nào.



Kỳ thật, trong cuộc xung đột giữa ẩn nấp thế gia cùng Đường gia, Hoàng Đình tới bây giờ vẫn luôn đứng về phía Đường gia. Mặc dù ngoài miệng nói như thế nhưng đáy lòng vẫn có cảm tình rất tốt với Đường gia.



Đường Kiến Quốc mang theo Chu Ninh rồi đi thẳng ra ngoài trang viên, dưới sự hộ tống của đội xe, 2 người đã tiến thẳng tới sân bay.



Hades ngồi ở xe phía sau, trong lòng tràn đầy lo lắng. Hăn đã nhìn thấy những gì trên sa bàn, hắn biết lần này sẽ phải làm gì khi đi tới Vương Ốc Sơn.



Đối với Hades, việc nổ mìn chưa bao giờ là khó, nhưng việc đạt được hiệu quả như mong muốn trong thời gian quy định vẫn là một vấn đề lớn đối với người từng buôn vũ khí này.



Chu Ninh chỉ cho Hades 3 tiếng, sau 3 tiếng thì hắn liền phải tiến hành nổ mìn.



Trong ba giờ này, nếu mọi chuyện không thể giải quyết được, thì đó thực sự sẽ là một vấn đề lớn.



Sau khi thẳng tới sân bay, nhóm người của Đường gia làm thủ tục an ninh nhanh nhất có thể sau đó nhanh chóng đi lên máy bay.



Cùng lúc đó, hơn chục máy bay từ nước ngoài đã bắt đầu nhập cảnh. Điểm đến của những chiếc máy bay này là sân bay dưới chân núi Vương Ốc Sơn. Trên những máy bay này chính là lính tinh nhuệ mà Đường gia đã bồi dưỡng bao nhiêu năm qua.



Có người của Long Doanh, có người của ám vệ, thậm chí còn có những thuộc hạ mà Chu Ninh đã bồi dưỡng mấy năm qua.



Sau khi mấy người của Đường gia lên máy bay, Hoàng Đình nhìn thời gian trên tay, âm thầm tính toán đội hình của Đường Kiến Quốc hình thành, cảm thấy bọn họ hẳn là đã rời khỏi Bắc Kinh, lúc này mới quay lại nói với người phía sau: "Chuẩn bị một chút rồi thông báo cho Vương Lão đi!"



"Vâng!"



Mấy tên vệ sĩnh gật đầu rồi đi qua cửa sổ, sau khi nhìn thấy mấy người đang canh gác ở phía dưới, hắn lập tức nhảy ra khỏi cửa sổ.



Trong toàn bộ quá trình, không hề có âm thanh nào phát ra.



"Đừng nhúc nhích!"



Tên vệ sĩ vừa nhảy xuống liền dùng súng ngắm vào bên hông tên bảo vệ của Đường gia, cười cười nói "Các ngươi hẳn là đã nhận được lệnh là sẽ không phản kháng, phải không.?"



"Hoàn toàn chính xác!"



Tên bảo vệ của Đường gia giơ lên hai tay, cũng mỉm cười.



Đây thực chất là một thỏa thuận ngầm đạt được giữa hai bên, không bên nào hành động cũng không bên nào phản kháng. Sau khi hết thời gian thì thân phận của hai phe sẽ được tráo đổi lại.



"Gọi điện thoại cho Vương Lão đi!"



Hoàng Đình nhìn người của mình đã thành công liền ra lệnh.



"Ngươi nói là Đường Kiến Quốc bỏ chạy rồi sao?"



Giọng của Vương Lão trong điện thoại trở nên vô cùng tức giận "Các ngươi làm cái gì thế hả? Đi mười mấy người mà ngay cả Đường Kiến Quốc cũng không ngăn nổi sao? Đừng nói là các ngươi không làm gì đấy!"



"Đường Kiến Quốc mang theo vũ khí trên người. . ."



"Vũ khí? Vũ khí cái quần què gì chứ! Ta đã cho người kiểm tra kỹ trang viên kia từ trong ra ngoài 3 lần rồi, Đường Kiến Quốc lấy vũ khí từ đâu ra chứ?" Vương Lão tức giận, đột nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra "Hoàng Đình, ngươi đừng có mà đắc ý, chờ ta thu thập cái tên Đường Kiến Quốc xong thì về sẽ giải quyết tên vương bát đản nhà ngươi! Moá nó, các ngươi lại dám dùng chiêu này lên người lão tử ta, các ngươi là 1 đám ăn cây táo rào cây sung. . ."



Hoàng Đình cầm điện thoại rồi cười 1 tiếng đầy khó hiểu, đây là lần đầu tiên anh dùng cách của Đường Kiến Quốc để áp dụng lên người lão nhân gia này. Trong lòng vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy có chút vui mừng.



"Người đâu, chuẩn bị máy bay ngay, ta muốn đi Vương Ốc Sơn. . ."



Đầu bên kia điện thoại, Vương Lão vẫn còn đang gào lê, Hoàng Đình thì lại để điện thoại xuống rồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ "Đường gia à. . . Tôi cũng chỉ có thể giúp các người được như vậy, có thể làm được đến mức nào thì phụ thuộc vào thủ đoạn của các ngươi!"






Chương 902:





Khi Vương Lão đang gào thét thì máy bay của Đường gia đã chậm rãi hạ cánh ở sân bay dưới núi Vương Ốc Sơn.



Đường Kiến Quốc mang theo Chu Ninh đi xuống trước, ánh mắt nhìn thành phố nhỏ phía xa xa, cả 2 đều trầm mặc lại.



Một đường đi xuống rồi lên xe, Đường Kiến Quốc mới nhẹ giọng mở miệng, "Đi thương hội của Triệu gia!"



Tài xế trong xe gật đầu, sau khi khởi động xe liền nhanh chóng lái xe về phía thương hội của Triệu gia.



Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có xe mới nhập vào đoàn nhé. Lúc mới ra sân bay chỉ có ba chiếc nhưng bây giờ đã lên tới hơn chục chiếc.



Dàn xe hùng hậu đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.



Đoàn xe đi ngang qua thành phố và dừng lại trước một tòa nhà cao tầng giữa trung tâm thành phố.



Cửa xe mở ra, mười mấy tên mặc áo đen lần lượt bước ra ngoài.



Đường Kiến Quốc cùng Chu Ninh đứng ở trước đám người, sau khi nhìn nhau thì vẫy tay 1 cái.


Hàng chục người đi theo phía sau, đẩy cửa tiến vào thương hội của Triệu gia đại môn.



Những người trong thương hội của Triệu gia đã bị Đường gia điều tra trước đó, bọn họ đều là những người không thích hợp luyện võ ở Vương Ốc Sơn, sau đó xuống núi rồi bắt đầu học tập kinh doanh. Có những người như Triệu Nhị tồn tại cho nên thương hội của Triệu gia có thể nói là như nở hoa trong mọi ngành nghề, để cho thương hội này đạt được lợi ích lớn chưa từng có.



Mặc dù không thể so sánh với tứ đại gia tộc như Mạnh gia, nhưng họ cũng có thể đủ thực lực để phân cao thấp với Hàn gia ở Thượng Hải.



Khi Đường Kiến Quốc cùng Chu Ninh tiến vào đại sảnh, bọn họ lập tức gây nên chú ý của rất nhiều người, đám người đều lần lượt đem ánh mắt nhìn về phía 2 người bọn họ.



"Đánh!"



Chu Ninh lạnh giọng nói rồi giơ cánh tay lên.



"Các ngươi là ai?" Người của thương hội Triệu gia giật mình, không nghĩ tới, dưới ban ngày ban mặt mà có người lại dám xông vào nơi này.



"Kẻ muốn lấy mạng của các ngươi!" Đường Kiến Quốc đứng tại chỗ rồi hừ lạnh 1 tiếng



"Muốn chết!"



"Các ngươi có biết đây là nơi nào không?"



"Ai nói các ngươi tới? Nơi này là thương hội của Triệu gia, người ngoài không được phép đi vào!"



Người trong thương hội vẫn đang quát lơn, mà những người của Chu Ninh mang tới đều rút dao ra rồi lao lên như 1 đám xã hội đen vậy.



"A. . ."



Khi người đầu tiên từ thương hội của Triệu gia nằm xuống, thì những người xung quanh mới phản ứng lại được, bọn hắn luôn kiêu ngạo về ẩn nấp thế gia uy danh nhưng dường như lúc này lại trở nên vô dụng.



Những tên này xông vào chỉ muốn giết chết hết bọn hắn.



"Xông lên!"



Chu Ninh trầm mặt xuống, lửa giận trong lòng vẫn không ngừng bùng cháy lên, đám vệ sĩ đi theo cô đều chết thảm ở sân bay Bắc Kinh. Nếu không phải do bị thương thì Chu Ninh đã sớm mang người giết tới đây rồi!



Hơn mười người tiến lên, máu đã nhuộm đỏ cả dại sảnh.



Người của Triệu gia đã nhanh chóng xông vào thang máy, lập tức phóng thẳng với văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất.



"Không tốt! Có chuyện lớn không tốt!"



Triệu hội trưởng sửng sốt một chút, nhìn thấy có người hoảng hốt bước vào liền hét lên "Làm cái gì mà hoảng hốt thế?"



"Có người giết đến tận cửa ạ!"



"Ai? Ai dám gây sự trên địa bàn của Triệu gia hả?"



"Là người của Đường gia, hình như là người của Đường gia. . ."



"Ngươi nói cái gì? Thật to gan, ai nói bọn hắn tới đây?" Triệu hội trưởng biến sắc, bỗng nhiên đứng lên, "Truyền tin tức lên núi để người trên đó nhanh chóng xuống đây!"



"Vâng!"



Sắc mặt Triệu hội trưởng trở nên hết sức khó coi, hắn quay người lại rồi rút ra 1 thanh đao từ trong ngăn tủ.



Mặc dù ở trên núi thì võ công của Triệu hội trưởng chỉ ở mức bình thương, nhưng mà ở phàm tục này, hắn tuyệt đối là cái hảo thủ. Mười mấy người thì đừng nghĩ tới chuyện làm tổn thương được hắn.



" Đi theo ta xông ra ngoài, giết chết lũ khốn kiếp này . . ."



Triệu hội trưởng vung tay lên, cắn răng xông ra ngoài cửa, hắn biết Triệu Du cùng Đường Ân đều đang ở Châu Phi, hắn không tin Đường gia còn có người nào có thể đánh tới đây được.



Nếu như Đường Ân đến thì Triệu gia nhất định sẽ căng thẳng 1 chút, nhưng cũng chỉ là căng thẳng 1 chút mà thôi.



Đường Ân không ở đây mà Đường gia còn có lá gan tới hay sao?



Triệu hội trưởng tức giận, cầm đao rồi xông thẳng xuống dưới lầu, lúc này hắn ta cũng đã nhìn thấy Chu Ninh cùng Đường Kiến Quốc và những người khác đang ở dưới sảnh.



" Đường gia các ngươi muốn chết, vậy cũng đừng trách chúng ta. . ." Triệu hội trưởng nhe răng cười một tiếng, "Lên cho ta!"



"Nổ súng!" Đường Kiến Quốc giơ tay lên rồi vung tay.



Vừa nói xong, đám người phía sau ngay lập tức nâng lên họng súng của mình rồi xả đạn về phía đám người của Triệu hội trưởng. Trong nháy mắt này, trong đại sảnh vang lên vô số tiếng súng.



Sắc mặt đám người của Triệu hội trưởng lập tức đại biến, cả đám muốn rút lui nhưng không còn kịp nữa. Mười mấy người trực tiếp ngã xuống đất, Triệu hội trưởng cũng sợ hãi lăn lộn mấy vòng dưới đất, rồi đạp vào 1 căn phòng sau đó gào lên, "Đường gia các ngươi đang chán sống phải không! Các ngươi có biết đây là nơi nào không? Chỗ này là dưới chân núi Vương Ốc Sơn, người của chúng ta ở trên núi sẽ xuống đây ngay, các ngươi đùng hòng rời khỏi nơi này!"



"Lắm lời!"



Chu Ninh hừ lạnh một tiếng rồi rút súng ngắn từ bên hông, bắn liên tiếp vào trong phòng.



Sau khi bắn xong, cửa phòng liền bị thủng 1 cái lỗ lớn.



Chu Ninh lấy ra một quả lựu đạn, kéo chốt an toàn xong rồi nhét nó qua cái lỗ trên cửa.



Bùm. . .



Một tiếng nổ vang, toàn bộ cửa phòng bị nổ tung.



"Các ngươi muốn chết phải không?!" Triệu hội trưởng tức giận, hắn thật không ngờ là gan của Đường gia lại lớn như vậy, dám mang người giết đến tận cửa.



Lúc này, Triệu Nham Tùng ở trên núi đã nhận được tin tức, vẻ mặt đầy kinh ngạc đứng lên.



"Đường gia, thật to gan!"



Đám người của Triệu gia đều câm như hến, không dám lên tiếng nói gì.



Lúc này, tất cả mọi người đều biết, Triệu Du cùng Đường Ân bây giờ vẫn đang ở Châu Phi, hiện tại vẫn chưa có tin tức gì. Vào thời khắc căng thẳng này, tất cả mọi người đáng lẽ phải chờ đợi tin tức từ bên đó nhưng Đường gia lại dám đi vào Vương Ốc Sơn sao?.



"Khinh người quá đáng!"



Triệu Nham Tùng tức giận, quay người đi về phía dưới núi, "Người đâu, phái hết những người có khả năng chiến đấu trên núi, xuống dưới đó huyết tẩy Đường gia cho ta!"



"Huyết tẩy Đường gia!"



"Giết cho bọn hắn không còn một mống!"



"Đúng, giết cho bọn hắn không còn 1 ai! Triệu gia chính là ẩn nấp thế gia, là thần tiên sống trên đời này. . . Ai dám trêu chọc chứ?"



Đám người của Triệu gia rối rít đi về phía dưới núi, mà lúc này Tống Mặc ở xa xa nhìn thoáng qua rồi cũng đi theo.



Lúc này, ở phía sau núi Vương Ốc Sơn, một đám người đã nhanh chóng leo lên.



Hades đi đầu trong đám người, mơ hồ nhìn đám người của thế gia rời đi, liền móc tay với những người phía sau, "Theo kế hoạch ban đầu, hành động nên nhanh hơn. Nhiệm vụ trong vòng ba giờ phải hoàn thành!"



"Được!"



Tên thủ hạ nhẹ gật đầu, nhanh chóng đem mệnh lệnh của Hades truyền xuống dưới, sau đó mỗi người di chuyển đến địa điểm đã định ban đầu.






Chương 903:





Những người này đều là người của Đường gia bồi dưỡng, đều là những người chuyên đánh bom.



3 ngày trước đó, Hades nhận nhiệm vụ liền đem những người này triệu tập lại, trải qua nhiều cuộc diễn tập thì rốt cuộc cũng tìm được một biện pháp khả thi.



Phương pháp này có một chút rủi ro, nhưng tỷ lệ thành công vẫn rất cao.



"Chuẩn bị!"



Hades nhìn những người chung quanh đều đã tới địa điểm chỉ định, sau đó vung tay lên, "Động thủ!"



Mười mấy người nhanh chóng buộc dây thừng quanh eo, sau đó lần lượt treo móc, rồi lắc lư thân mình nhẹ nhàng đung đưa về phía chân núi.



Hô hấp của Hades có chút khẩn trương, đứng từ xa nhìn những người này đã đến địa điểm chỉ định, sau đó lập tức giơ cánh tay lên.



Mười mấy người dừng lại, giống như dây leo treo trên núi.



Tiếng vo ve của mũi khoan dường như vang vọng quanh khắp núi.



Ngọn núi này quá lớn, nếu muốn nổ tung toàn bộ thì cần phải chôn rất nhiều thuốc nổ cùng 1 chỗ nhữ vậy.



Tiếng vo ve này đã truyền đến bên trong phần mộ của những người sống.



Tiếng vo ve này khiến cho bọn hắn cảm thấy bực bội.



"Chuyện gì đang xảy ra?"



"Chắc là đám bất hiếu ở ngoài kia đang làm việc gì đó. Nếu chưa cầu cứu thì chắc hẳn là không có vấn đề gì. . ."



Hai người trao đổi 1 lúc rồi tiếp tục im lặng.



Lúc này, người của Triệu gia đã xuống núi.



Thương hội của Triệu gia dưới núi, phần lớn đều là người của Triệu gia trên núi.



Triệu Nham Tùng làm sao có thể không quan tâm đến an nguy của những người này chứ? Ông ta mang theo mấy chục người lao nhanh xuống núi rồi xông về phía thương hội.



Người dân trong thành phố nhỏ này chưa bao giờ nghĩ tới, có nhiều người từ trên Vương Ốc Sơn xuống đây 1 lúc như vậy. Hơn nữa, nhìn vào trang phục của đám người này, những người không biết đều nghĩ bọn họ xuyên không mà tới.



"Gia chủ, ngay ở phía trước. . ."



"Nhanh lên!"



Triệu Nham Tùng vẫn bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi nắm chặt nắm đấm của mình, nếu như thương hội của Triệu gia thực sự xảy ra chuyện gì, thì có thể nói đây chính là đả kích nghiêm trọng đối với Triệu gia.



Triệu gia sống ở trên núi nhiều năm qua, một mực vẫn luôn ở vào trang thái ẩn cư, nhưng bọn hắn vẫn không thể nào rời xa thế tục được. Vật chất bên trong núi có thể đáp ứng yêu cầu của bọn hắn nhưng lại có nhiều thứ mà trên núi không có.



Thương hội của Triệu gia đã gánh chịu chi phí cho Triệu gia bao năm qua, cũng mua 1 số đồ vật mà trên núi không hề có.



Một đường vọt tới thương hội, hai mắt Triệu Nham Tùng đều đỏ lên.



Cửa thương hội bị người của Đường gia đánh vỡ nát, bên trong thì đỏ nát không thể tưởng tượng được.



Sau khi tiến vào đại sảnh, bọ họ thấy toàn là người của Triệu gia đang không ngừng kêu thảm trên sàn. Mặc dù không có ai chết nhưng bộ dáng thê thảm đó, đã khiến cho sắc mặt của Triệu Nham Tùng đỏ lên như gấc.



"Người đâu!"



Triệu Nham Tùng cắn răng, rống giận "Rải người đi ra tìm cho ta, tìm tới từng nhà, nhất định không được để người của Đường gia chạy khỏi Vương Ốc Sơn!"



"Vâng!"



Đám người gật đầu, nhanh chóng quay người rồi tản ra trong thành phố.



Những người này đều biết, Đường gia đã nện tan cái thương hội này thì không thể nào rời khỏi phạm vi của Vương Ốc Sơn trong chốc lát được. Chỉ cần cẩn thận điều tra, tuyệt đối có thể tìm tới đám người này.



Triệu Nham Tùng đi một mạch lên lầu, vẻ mặt vô cùng u ám. Tất cả những gì ông nhìn thấy đều bị tàn phá hết, dấu vết đánh đập khắp nơi và hầu như khồng còn thứ gì là nguyên vẹn.



Sắc mặt của Triệu Nham Tùng càng ngày càng nặng, mãi đến khi không tìm thấy Triệu hội trưởng, Triệu Nham Tùng mới hoàn toàn tức giận.



"Thông báo cho tất cả mọi người Triệu gia đang ở bên ngoài, Triệu gia sẽ tuyên chiến với Đường gia! Bất luận là nam hay nữa, già hay trẻ….Đều giết hết, không chừa lại 1 ai!"



Triệu Nham Tùng quay người rồi đi thẳng xuống dưới lầu.



Tống Mặc đi theo sau lưng, đáy lòng cũng phận nộ tới cực điểm, chuyện này đã động đến cái căn bản nhất của Triệu gia. Triệu gia đã tồn tại mấy trăm năm qua, có khi nào bị ức hiếp như thế này chứ? Cái này cũng không còn là uy hiếp nữa mà là sự khiêu khích trắng trợn nhắm vào quyền uy của thế gia.



Người của Triệu gia bắt đầu di chuyển, bất luận là ở ngóc ngách nào trên thế giới, chỉ cần có liên quan tới Triệu gia thì lúc này nhất định phải tấn công Đường gia.



Dưới tình huống này, lời tuyên chiến đã chính thức được ban bố.



Thành phố nhỏ dưới núiVương Ốc Sơn càng thêm náo động, Triệu gia kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng đã thâm nhập hết mọi mặt trong thành phố này.



Tất cả mọi ngành nghề, tất cả mọi người dường như lúc này đều buông tay rồi phát động tìm kiếm người của Đường gia trong thành phố.



Lúc này, tất cả người của Đường gia đã tập hợp lại ở dưới chân núi Vương Ốc Sơn.



Vương Ốc Sơn lớn như thế này, muốn giấu mấy chục người nhất định sẽ không có vấn đề gì.



"Cho người chuẩn bị, sau đó lên núi!"



Chu Ninh từ xa liếc nhìn thị trấn dưới núi rồi sau đó xoay người đi lên núi.



Hàng chục người lần lượt bước ra khỏi bãi cỏ, cúi đầu im lặng đi về phía ngọn núi. Gần như không phát ra âm thanh nào trong suốt quãng đường, và mọi thứ đang diễn ra trong im lặng.



Khi người đầu tiên lên được Vương Ốc Sơn, người trên Vương Ốc Sơn cũng đá có phản ứng lại.



" Địch công kích! Địch công kích rồi!"



Đám người trên Vương Ốc Sơn kinh hãi hét lên.



Lần này, đám người trên Vương Ốc Sơn mới biết được, Đường gia thực sự như sói với hổ! Bọn hắn không chỉ giết người dưới núi mà bọn hắn còn lên cả trên núi giết người!



Vương Ốc Sơn đứng sừng sững trên thế giới này mấy trăm năm, đã bao giờ trải qua cảnh như vậy chứ? Làm gì có ai lại dám giết tới trên núi Vương Ốc Sơn chứ?



Đường Ân dám!



Đường gia cũng dám!



Tại thời khắc này, vô số tiếng rống giận, vô số giọng nói hốt hoảng đang vang lên bên trên Vương Ốc Sơn.



"Rung chuông! Nhanh đi rung chuông!"



Trong đám người, không biết là ai hô một tiếng khiến đám người lấy lại tinh thần. Vương Ốc Sơn có 1 cái chuông lớn, chỉ có rung chuông thì những người khác mới có thể nhanh chóng đi về.



Bang bang bang. . .



Khi tiếng chuông trên núi Vương Ốc Sơn vang lên, âm thanh dường như vang vọng khắp núi rồi vang ra xa mấy km.



Khi Hades nghe được tiếng chuông này, sắc mặt có chút thay đổi "Nhanh lên, động tác nhanh một chút, sắp bắt đầu rồi. . ."



Đám người vội vàng tăng tốc tốc độ, đáy lòng khó tránh khỏi hoảng sợ.



Khi tiếng chuông vang xuống dưới núi, người ở đây đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Ốc Sơn.



Sắc mặt Triệu Nham Tùng đại biến "Không tốt, mau mau theo ta về núi!"



Vừa nói xong, Triệu Nham Tùng liền quay người chạy vội lên núi, mà Tống Mặc thì ngay lập tức gia tăng tốc độ rồi chạy nhanh lên núi Vương Ốc Sơn.


Nếu không phải thời khắc mấu chốt của Vương Ốc Sơn, thì chắc chắn sẽ không rung cái chuông này. Cho dù là Đường Ân đến lần trước, mọi người cũng không rung chuông mà chỉ đi mời lão tổ mà thôi.



Lúc này, 2 vị lão nhân ở trong phần mộ đột nhiên mở mắt.



"Triệu gia gặp đại nạn!"






Chương 904:





Triệu gia thành lập mấy trăm năm qua, tiếng chuông này chỉ vang lên hai lần.



Một lần là khi quân Mông Cổ áp sát biên giới, một lần nữa là khi quân nước ngoài tiếp cận biên giới, thế mà bây giờ lại vang lên 1 lần nữa.



Bùm. . .



Một tiếng vang thật lớn, 1 trong 2 vị lão tổ ở trong đã xông ra ngoài, mà lúc này thì tình hình trong Vương thôn đã hỗn loạn lên.



"Ác tặc ở đâu dám làm loạn trong Triệu gia của ta!"



Giọng nói như sấm rền vang vọng trên không trung, tựa như là sét sắp đánh xuống vậy.



"Lão tổ!"



"Lão tổ xuất quan!"



"Lão tổ, là người của Đường gia giết tới đây, bọn họ sắp lên núi rồi!"



Đám người hoảng sợ hét lên, bọn họ thực sự không biết phải làm sao. Rung cái chuông lớn của Triệu gia này cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.



"Làm càn!"



Một tiếng gầm lớn, toàn bộ Vương Ốc Sơn tựa hồ cũng chấn động lên.



Vị lão tổ này phi thân lên, lập tức chạy hết tốc lực về phía cửa núi. Vừa tới gần cửa núi, hắn ta liền nhìn thấy 1 đám người như thuỷ triều, không phải đang vọt lên núi mà đang chạy xuống phía dưới núi..



"Dư nghiệt Đường gia!"



Vị lão tổ này gào lên, muốn phi thân về trước nhưng lại phát hiện đám người đã này di chuyển quá nhanh, trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.



Ở thời điểm này, Hades đang vô cùng kinh hãi.



Sắc mặt tái nhợt như người chết rồi vội vàng gào lên, "Đi lên nhanh, đi lên phía trên nhanh!"



Khi những người này nghe thấy tiếng gầm của vị lão tổ kia, sắc mặt của họ tái đi vì sợ hãi, bọn họ không ngờ rằng ở đây còn tồn tại 1 người như vậy. Nhất là tốc độ của vị lão tổ kia, đã nhanh đến mức cực hạn, cho dù là Hades đứng ở đỉnh núi nhìn chằm chằm qua thì cũng không thể thấy rõ được bóng dáng của hắn.



"Đi mau! Đi mau!"



Hades phát điên lên, hắn cảm thấy có chút lạnh sống lưng, hắn biết rằng, nếu lúc này vị lão tổ kia quay người thì sẽ phát hiện ra bọn hắn. Nếu lúc này không nhanh rời khỏi đây thì cả đám sẽ thực sự chết ở nơi này.



Mặc dù chuyện của Chu Ninh bàn giao đến bây giờ vẫn chưa hoàn thành được, nhưng Hades không còn dũng khí để tiếp tục công việc nữa.



Mười mấy người lần theo sợi dây nhanh chóng leo lên, thừa dịp vị lão tổ kia vẫn chưa quay đầu, cả đám nhanh chóng lao về phía sau ngọn nũi.



Phía sau núi này cũng không dễ di chuyển, khi đi lên đã mất tới 2 tiếng. Bây giờ muốn xuống núi, chắc chắn cũng không phải chuyện dễ dàng.



Sau một lát, Triệu Nham Tùng và những người khác cũng vội vàng lên núi, nhìn thấy thôn xóm bình yên vô sự, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên, khi nhìn thấy vị lão tổ của Tống gia kia, hai chân có chút mềm đi.



Vị lão tổ này, làm sao lại chạy ra đây chứ?



"Triệu Nham Tùng! Ngươi làm đang làm gì vậy hả? Vương thôn rộng lớn như vậy nhưng dưới sự lãnh đạo của ngươi lại trở thành thế này hả! Chỉ có mười mấy tên lên núi mà cũng sợ tới mức rung chuông, ngươi chỉ có bản lĩnh đến vậy thôi sao?"



Triệu Nham Tùng sợ tới mức mềm nhũn cả hai chân, phù phù một tiếng rồi quỳ trên đất, "Lão tổ, là do bất hiếu tử tôn đã quấy rầy ngài bế quan. . ."



"Hừ! Đợi Triệu Du trở về sẽ tính sổ với ngươi!"



Vị lão tổ Tống gia này quay người đi vào trong cửa đá. Trong cửa đá hiện tại vẫn đang còn 1 con quái vật, hắn cũng không dám ở ngoài này lâu, nếu không, xảy ra chuyện gì thì cả Vương Ốc Sơn cũng sẽ không gánh nổi!



Triệu Nham Tùng nghe vậy liền ngã quỵ xuống đất, hắn biết đời này của mình xem như xong! Nếu Triệu Du trở về thì nhất định sẽ phá bỏ đan điền của hắn, đời này trở thành 1 phế nhân.



"Ai đã rung chuông?"



Triệu Nham Tùng gào lên như 1 người điên, ánh mắt nhìn về 4 phía xung quanh.



Người chung quanh thở dài một tiếng, cúi đầu không dám nói gì. Tình thế lúc đó rất cấp bách, tiếng chuông vang lên chỉ là để mọi người chú ý rồi nhanh chóng đến cứu viện.



Ai có thể ngờ là rung chuông lại gây ra sự cố lớn như vậy chứ?



"Quỳ xuống hết cho ta!" Triệu Nham Tùng gầm lêm 1 tiếng rồi quay người đi vào lạc viên của mình.



Đường gia còn chưa bắt được người nào, Triệu Nham Tùng không dám bất cẩn nữa, hắn biết đám người kia có thể sẽ trở lại 1 lần nữa, cho nên hắn không được phép rời khỏi đây. Nếu không thì cả cái thôn này cũng sẽ không giữ được.



Mấy chục người dưới núi đã vạch rõ vị trí, không tới 10 phút đã có một đoàn người xông xuống núi.



Ở thành phố nhỏ bé này, Triệu gia sở hữu 1 năng lực mà không ai có thể tưởng tượng nổi, việc huy động mấy chục người cũng không có gì khó khăn.



Chu Ninh và Đường Kiến Quốc đã vòng qua ngọn núi phía sau, nhìn Hades cùng những người khác rơi xuống liền vội vàng đi tới.



"Phu nhân!"



Hades rơi xuống đất liền lập tức bật khóc, tiến lên trước 2 bước rồi quỳ trước mặt Chu Ninh "Phu nhân, chúng tôi đã sắp hoàn thành, ai ngờ là có cao thủ xuất hiện nên mọi người. . ."



"Các ngươi đã chôn được bao nhiêu thuốc nổ rồi?" Chu Ninh lạnh giọng chất vấn.



"Một nửa!" Hades không dám giấu diếm, bởi vì hoàn toàn chính xác chỉ chôn được một nửa. Số lượng đó có thể làm ra sạt lở núi nhưng sẽ không gây thiệt hại gì nhiều.



"Một nửa thì một nửa vậy!" Đường Kiến Quốc khoát tay, thở dài một hơi.



Chu Ninh lạnh lùng gật đầu, quay người đi ra ngoài. Chôn được 1 nửa cũng là chuyện bất dắc dĩ, không ai ngờ được lần này lại xuất hiện thêm 1 vị lão tổ.



Thực lực của vị lão tổ này không hề thua kém Triệu Du chút nào, nếu như còn cố chấp ở lại đó thì có lẽ nửa số lượng thuốc nổ đã chôn xuống có khi sẽ bị vị lão tổ này đào ra mất.



Đường Kiến Quốc nhìn cảnh này rồi xoay người bước xuống núi, vừa đi vừa nói: "Cho người thông báo cho gia chủ Triệu gia, nói với hắn rằng ta muốn nói chuyện với hắn 1 chút!"



"Trực tiếp nổ đi!" sắc mặt Chu Ninh không tốt lắm.



Đường Kiến Quốc lắc đầu, "Nếu bây giờ cho nổ thì sẽ không tạo ra được ảnh hưởng gì nhiều, tốt hơn là nên để nó xuống 1 chút!"



"Anh đến cùng là muốn làm gì?" Chu Ninh biết, Đường Kiến Quốc không phải là người muốn chịu thiệt, anh ta muốn gặp gia chủ Triệu gia, nhất định là muốn đạt được 1 chút lợi ích.



"Đến lúc đó anh sẽ nói cho em biết!" Đường Kiến Quốc dừng lại rồi nhẹ nhàng nói.



Chu Ninh hừ lạnh một tiếng, đáy lòng mang theo lạnh lùng, cô chỉ biết hôm nay nhất định phải nổ tung Vương Ốc Sơn này, nếu không nổ tung được thì cô sẽ ăn ngủ không yên.



Tin tức Đường gia chủ muốn cùng Triệu Nham Tùng gặp mặt, thông qua một ít con đường đã nhanh chóng truyền ra ngoài.



Triệu Nham Tùng tiếp nhận được tin tức, ông gần như nổ phổi ra.



"Gặp hay là không gặp?" Tống Mặc đứng ở trong lạc viên Triệu gia, ánh mắt nhìn về phía Triệu Nham Tùng.



Triệu Nham Tùng cắn răng, "Không gặp, trực tiếp giết bọn hắn đi!"



"Ta nghi rằng bọn hắn muốn gặp, tất nhiên là đã có chuẩn bị trước, nếu không gặp thì bọn hắn sẽ lập tức hành động!" Tống Mặc do dự một chút, nói khẽ.



"Chuẩn bị trước?" Triệu Nham Tùng bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt vô cùng giận giữ.



Tống Mặc nhìn thoáng qua rồi quay người đi ra ngoài.



"Chờ một chút!" Triệu Nham Tùng cắn răng một cái, "Bọn hắn nói không nói là sẽ gặp nhau ở đâu sao?"



"Ở khách sạn dưới núi. . ." Tống Mặc nói.



"Mang theo người rồi phong toả cái khách sạn đó, sau đó cùng ta đi xuống đó. . . Ta muốn bằm vằm bọn chúng cho chó ăn!" Triệu Nham Tùng cắn răng nói 1 câu rồi đi ra ngoài cửa.






Chương 905:





Cùng lúc đó, ở trong sa mạc lớn nhất Châu Phi, một thân ảnh cõng 1 người khác đang lảo đảo bước ra khỏi sa mạc.



Khắp nơi xung quanh đều là cát vàng, khắp nơi toàn là đồi cát.



Những gì Đông Phương Yên có thể làm được chính là dựa theo ánh trăng, rồi đi theo hướng của ánh trăng càng nhiều càng tốt.



Ở đây, Đông Phương Yên không biết khi nào cô mới có thể ra ngoài, chỉ biết rằng cô đang giống như ngọn đèn đã hết dầu.



Lúc đầu cô sinh con ở sa mạc, sau đó còn đi theo Đường Ân, dẫn đến cơ thể của Đông Phương Yên gặp vấn đề lớn. Sau đó, cho dù được đưa vào bệnh viện nhưng cũng chỉ được cấp cứu chứ chưa hoàn toàn bình phục.



Dọc theo con đường này, Đường Ân đã đưa ra mấy khối Nguyên Ngọc, điều này cũng làm cho thực lực của cô tăng lên. Nhưng mà thực lực tăng lên cũng không thể khôi phục lại vết thương cho Đông Phương Yên.



Giờ khắc này, bước chân của Đông Phương Yên đã xuất hiện lắc lư.



Nhìn thấy mặt trời ló dạng ở phía chân trời, Đông Phương Yên cũng tìm 1 đồi cát, cô học theo cách làm của Đường Ân lúc trước, đào ra 1 hố cát rồi đẩy cơ thể Đường Ân vào trong đó.



Sau khi buông Đường Ân xuống, Đông Phương Yên cũng theo đó ngã xuống. Đôi môi nhăn nheo và trắng bệch của cô trông vô cùng yếu ớt, đôi mắt mất đi tiêu cự và không còn chút sức lực nào nữa.



Sau khi nằm bên cạnh Đường Ân một lúc lâu, Đông Phương Yên mới miễn cưỡng chống đỡ cơ thể rồi đặt cánh tay của cô dưới đầu của Đường Ân.



Giờ khắc này, Đông Phương Yên thực sự không còn chút sức lực nào nữa. Cô cõng Đường Ân đi một mạch đã 2 ngày, giờ cô không còn sức để chống đỡ nữa.



Nơi này chính là nơi chôn xương của mình sao?



Đông Phương Yên ngẩng đầu, bên trong ánh mắt mang theo một tia sương mù, cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Đường Ân, đáy lòng có mấy phần phức tạp.



Cuối cùng, vẫn là ở chung với người này sao?



Đông Phương Yên không muốn nghĩ tới nữa, cô chỉ biết mình nên hận Đường Ân, nhưng nhìn gương mặt của Đường Ân bây giờ, cô thực sự không thể hận được nữa.



"Nghỉ ngơi một ngày, ban đêm tự mình đi đi. . ."



Đường Ân chậm rãi mở mắt, khóe miệng lại nôn ra 1 ngụm máu tươi nữa "Ngươi tự mình đi ra ngoài trước đi, nếu tìm thấy ai đó thì có thể quay lại cứu ta! Nếu mang theo ta nữa, hai chúng ta sẽ chết ở nơi này!"



Sắc mặt Đông Phương Yên lạnh lùng, không nói câu gì rồi đem đầu quay sang hướng khác.



Đường Ân cười yếu ớt, nhìn mặt trời mọc đằng xa, nhẹ nhàng nói: "Đông Phương Yên. . . Ta biết ngươi hận ta, hận ta đã gây ra chuyện này cho ngươi! Kỳ thật, trong lòng ta cũng cảm thấy rất day dứt, chỉ là ta không biết nên nói với ngươi như thế nào mà thôi!"



"Đừng nói!" Đông Phương Yên lạnh lùng ngắt lời.



Đường Ân rên rỉ 1 tiếng, "Không nói thì mãi mãi cũng sẽ không nói ra được!"



Cơ thể Đông Phương Yên run lên, sống mũi cảm thấy cay cay. Hai người đã tiến vào sa mạc này 7 ngày rồi, đến bây giờ vẫn chưa được ăn uống gì, cũng chưa thấy điểm cuối cùng của sa mạc ở đâu.



Có lẽ là giống với những gì Đường Ân nói, thực sự không có khả năng rời khỏi nơi này!



"Cơ thể của ta chính là Cửu Dương chi thể, nó được hình thành sau khi ta mất đời trai chứ không phải là bẩm sinh liền có! Cho nên sư phụ của ta đã nói với ta, Cửu Dương chi thể này tồn tại khuyết điểm, lúc đó ta sẽ mất cảm giác. . . Ngày ấy, đúng lúc ta chiếm được Nguyên Ngọc của Lâm Thương Thu. . ."



"Đừng nói!" Đông Phương Yên lớn tiếng nói một câu, nước mắt rơi xuống lả chả. Cô không muốn nghe lại chuyện đó, mặc dù chuyện đó đã qua lâu rồi.



"Được rồi. . ." Đường Ân hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại "Thực sự xin lỗi. . ."



Trên mặt Đông Phương Yên tràn đầy chua xót, một tay ôm lấy đầu gối rồi vùi đầu vào trong đó.. Thực xin lỗi ba chữ này, không phải là điều mà Đông Phương Yên muốn, điều cô muốn nhất chính là giết chết Đường Ân. Nhưng mà trải qua nhiều chuyện như vậy, hiện tại cô cũng không biết là cô muốn gì.



Mặt trời mọc và nhiệt độ bắt đầu tăng lên.



Đông Phương Yên bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Đường Ân, cô phát hiện ra hô hấp của Đường Ân hình như đã yếu đi rất nhiều "Ngươi tỉnh lại đi!"



Đường Ân không trả lời, vẫn yên lặng nhắm mắt lại như thể không nghe được lời nói của cô ấy.



"Ngươi tỉnh lại! Ta nói ngươi tỉnh tỉnh lại ngay!" Đông Phương Yên có chút hốt hoảng, vội vàng kéo cánh tay Đường Ân rồi lung lay cơ thể của hắn "Ngươi nói cái gì! Ngươi nói cái gì thì ta sẽ để cho ngươi nói, ngươi nói cái gì cũng được nhưng không được ngủ. . ."



Giờ khắc này, Đường Ân dường như không có phản ứng gì, vô luận Đông Phương Yên lay động như thế nào, Đường Ân cũng như người đã mất hết ý thức.



"Ngươi tỉnh lại!" Đông Phương Yên bật khóc, một ngón tay đặt ở mũi của Đường Ân, cô chỉ có thể cảm thấy được hơi thở rất yếu ớt, cái này khiến cô lập tức hoảng sợ lên.



"Không thể chết! Ngươi không thể chết như vậy được! Ta còn muốn giết ngươi mà!"



Một tay Đông Phương Yên bế Đường Ân lên, cố gắng dùng sức cõng hắn lên trên lưng "Ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài, ngươi tỉnh lại đi! Ta sẽ mang ngươi ra ngoài trước!"



Đường Ân vẫn như cũ, không hề có 1 chút phản ứng nào.



Sau khi chiến đấu với Triệu Du, Đường Ân liền bị thương rất nặng, sau khi dẫn Đông Phương Yên chạy trốn 1 quãng đường dài rồi lại cùng Triệu Du đánh nhau.



Sau 2 lần đánh nhau khiến Đường Ân suýt chút nữa mất mạng, dù tình cờ sống sót cũng trở nên hấp hối. Hơn nữa mấy ngày nay, ở nơi môi trường sống vô cùng nghèo nàn như sa mạc, không có thức ăn nước uống bổ sung, Đường Ân cũng chỉ còn kém tử vong ở 1 bước cuối cùng nữa mà thôi.



"Ngươi nói chuyện ngay. . . Ngươi nói một hai câu đi. . ."



Đông Phương Yên cõng Đường Ân, cảm thấy được bước chân vô cùng nặng nề nhưng giọng nói của cô trở nên bén nhọn hơn, gần như khóc thét lên "Nói chuyện ngay!"



Đường Ân vẫn không trả lời.



Khoé mắt Đông Phương Yên rưng rưng, từng bước giẫm lên bãi cát vàng, cả người lảo đảo.



Tình trạng của Đường Ân bây giờ vô cùng không tốt nhưng tình trạng của Đông Phương Yên cũng không khá hơn tí nào.



"Nói đi! Ta nói ngươi nói chuyện ngay!" Đông Phương Yên lớn tiếng nói, giọng nói thay đổi từ to thị trấn, cuối cùng sau khi lảo đảo vài bước, cô thấy mắt mình trở nên mờ mịt.



Đây là hiện tượng thoát lực!



Đường Ân như đèn hết dầu, mà Đông Phương Yên bây giờ cũng giống như vậy.



Trong sa mạc khổng lồ, chỉ có thể nhìn thấy Đông Phương Yên lảo đảo đi về phía trước vài bước cùng Đường Ân trên lưng, cuối cùng ngã vào trong sa mạc.



Dưới cái nắng như thiêu như đốt, nước trên người hai người dường như nhanh chóng bốc hơi.



Lúc này, tình hình dưới núi Vương Ốc Sơn cũng nóng như lửa đốt.



Trong khách sạn dưới chân núi Vương Ốc Sơn, Đường Kiến Quốc nhìn đám người ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên u ám lại.



"Có khoảng 30 người xuống núi và 10 người ở đây. Những người còn lại đều đã mai phục ở 2 bên!" Chu Ninh đứng bên cạnh Đường Kiến Quốc nói ra: "Cầm đầu là gia chủ Triệu gia Triệu Nham Tùng. . ."



"Xuống lầu, nói chuyện với bọn hắn 1 lúc!" Đường Kiến Quốc hừ lạnh, xoay người đi xuống lầu.



Đã trải qua biết bao sóng gió, lần này gặp gia chủ ẩn nấp thế gia một lần, chắc là cũng không có vấn đề gì.

Nhóm đọc nhanh:https://zalo.me/g/ofhved851
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom