• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (1 Viewer)

  • Chương 69~71

Chương 69: Không phải là cướp sắc giữa đường đấy chứ?

Editor: Táo đỏ phố núi

"A. . . . . . Chân của tôi."

Trong lúc nhất thời Trì Á Hinh ngồi bệt xuống đất, hai chân đau nhói, vẻ mặt tái nhợt, trong nháy mắt hai chân của cô ta sưng đỏ lên, nhìn kỹ còn có thể thấy trán của cô ta đã toát mồ hôi lạnh ra ngoài.

Cô ta nhất định đã cố ý, đôi mắt to ngân ngấn nước mắt nhìn về phía Xá Cơ Hoa, đáy mắt chợt lóe lên sự độc ác, đặc biệt là khi nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh, nhìn cũng không nhìn cô lấy một cái, điều này khiến cho lửa giận trong lòng của Trì Á Hinh càng trở nên ác liệt hơn.

Chẳng ai ngờ được, người giúp việc kia vậy mà xoay người hai cái, thì đều giẫm lên hai chân của người phụ nữ xinh đẹp kia, mấy người đnà ông thấy vậy cũng hít khí lạnh hột trận, lục đục đi lại.

Trì Mộc Dã từ bên ngoài sàn nhảy chen vào nhìn thấy như vậy, cau mày liếc nhìn toàn hội trường, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của Xá Cơ Hoa mấy giây, dưới đáy mắt chợt lóe lên rồi biến mất, không hề nói gì, rồi ngay lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, đưa Trì Á Hinh ra xe, chạy thẳng tới bệnh viện. dienndnle,qu.y don

Mà ở phòng an ninh bên kia, Hoàng Bộ Tuyết lấy lí do đi vệ sinh vào toi let, lúc này đang lén lén lút lút bò từ cửa sổ ra ngoài, nhân dịp chưa có người làm, xách váy lên chạy như bay về phía tổ chức tiệc.

“Hừ, may mắn là bà đây đã có sự chuẩn bị từ trước.” Mặc dù đã mất cuộn phim, nhưng Hoàng Bộ Tuyết đã sớm chuẩn bị khắp người vài cuộn, vội vàng đưa tay vào trong ngực lấy ra một cuộn phim nhỏ.

Nghiêng trái ngó phải không thấy có ai, mới đi vào trong phòng tiệc, dĩ nhiên đôi mắt trợn to lên giống như ra đa để ý bốn phía xem còn có tên chó săn nào trà trộn vào đây nữa không, đột nhiên nghe thấy tiếng thét của Hoàng Bộ Tuyết, thân là chó săn có khứu giác vô cùng nhạy cảm, nhất thời trở nên hưng phấn tới mức quên mất phải chú ý những gì, hập tấp chạy tới chỗ sàn nhảy.

“Người giúp việc kia cũng quá kiêu ngạo rồi, lại giẫm lên chân của Trì tiểu thư khiến cô ấy bị thương mà còn tỏ vẻ như không biết.”

“Đúng vậy đó, tôi thấy nhất định là cô ta đã cố ý, ông không thấy bây giờ cô ta có Minh Hạo Thiên làm chỗ dựa hay sao.”

“Vậy thì Trì tiểu thư không phải quá đáng thương hay sao? Mọi người nhìn một chút mà xem, Huyền Vũ Thác Hàn cũng quá. . .”

". . . . . ."

Ba người đàn bà thì thành một cái chợ, thật ra thì ba người đàn ông cũng không phải là không thể thành một cái chợ được! Hoàng Bộ Tuyết chen chúc ở sau lưng của ba người đàn ông, lúc đang nghe bọn họ nhiều chuyện thì đột nhiên nghe thấy cái tên Huyền Vũ Thác Hàn thì nhiệt huyết nhất thời dâng trào lên, giật nảy mình một cái rồi liều chết xông lên phía sàn nhảy. dienndnle,qu.y don

Nhưng mà, người phía trước lại là bức tường rất chắc chắn, Hoàng Bộ Tuyết chen tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, nhưng mà cũng vẫn không địch nổi đám người đàn ông kia, cuối cùng phải thở hổn hển đi cà nhắc, giơ máy chụp hình về phía sàn nhảy, bấm mấy tấm.

“Như thế nào? Trong lòng đã thoải mái chưa?” Nhìn Xá Cơ Hoa đang cười vui vẻ, Minh Hạo Thiên giống như bị cô cuốn hút, khóe miệng lạnh lùng cũng khẽ nhếch lên hỏi cô.

“Ha ha, đạp lên vô cùng thoải mái.” Mới vừa nghĩ tới sắc mặt của người phụ nữ kia, trong lòng Xá Cơ Hoa lại thấy thoải mái tới tận tim gan, nhưng mà sự thoái mái này vừa qua đi, cảm giác đau rát ở chân liền ập tới.

“Sao thế?” Nhận thấy cơ thể của cô đột nhiên cứng ngắc lại, Minh Hạo Thiên nhất thời dừng bước nhảy lại, ánh mắt có chút lo lắng cúi đầu nhìn chân của cô.

“Mẹ nó, sớm biết như vậy, mới vừa nãy đạp cô ta thêm một cước nữa.” Xá Xơ Hoa nhăn nhó nói, buông tay của anh ta ra, khom lưng xuống cởi giày ra, vừa nhìn thấy thì sợ hết hồn, tại sao lại sưng to như vậy?

Minh Hạo Thiên cũng ngồi xổm người xuống nhìn chân của cô, liền muốn dìu cô, “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện cái gì chứ? Chỉ tổ tốn nhiều tiền thôi, cái cục sưng này, chỉ cần thoa bóp rượu lên là được.” Xá Cơ Hoa vừa dứt lời, cả người bị chúi xuống, một giây sau đó bị bế bổng lên, hướng về phía bên ngoài sàn nhảy.

“A! Anh làm cái gì thế? Ăn no không có việc gì làm có phải không? Tôi đã nói rồi không đi bệnh viện.” Cho là Minh Hạo Thiên, cô tức giận hô lên.

Nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện ra gương mặt tuấn tú âm trần kia, thì nhất thời không chút suy nghĩ bật thốt lên: d,0dylq.d. “Anh phát bệnh thần kinh cái gì chứ?”

Xung quanh nhất thời vang lên tiếng hít khí, lại dám mắng Huyền Vũ Thác Hàn bị thần kinh? Chẳng lẽ đầu óc của người phụ nữ này có vấn đề?

Ôi! Cuộc chiến này, thật sự là có nhiều uẩn khúc và phấn khích!

Phát bệnh thần kinh cái gì? Người phụ nữ này . . .

Huyền Vũ Thác Hàn trừng mắt lên nhìn cô, "Câm miệng."

“Anh đó, tật xấu gì vậy, mau buông tôi xuống.” Cuối cùng dùng vẻ mặt đó kêu cô câm miệng, nếu như anh ta muốn dùng vẻ mặt này để cho cô xem thay cho người phụ nữ đáng chết kia, thì cô cũng không để cho anh ta yên đâu.

Mà lúc này, Minh Hạo Thiên cũng đi theo đưa tay ra trước mặt anh để ngăn cản anh, lạnh lùng nói: “Cô ấy đã nói buông cô ấy xuống, anh là đàn ông chẳng lẽ lại cậy mạnh ép buộc một cô gái hay sao?”

“Điều này hình như không có liên quan gì tới anh thì phải? Minh hội trưởng.” Đây là nữ giúp việc nhà anh, người ngoài như anh ta khẩn trương làm cái gì? Huyền Vũ Thác Hàn khó chịu trong lòng.

“Cô ấy là bạn của tôi, sao có thể không liên quan tới tôi được.”

“Bạn? Minh hội trưởng thật là dễ gần, mới quen biết không tới mười phút mà lại trở thành bạn bè?” d,0dylq.d. Nghe xong có chút khó chịu.

“Như vậy thì đã làm sao? Thời gian quen biết ngắn hay dài đều không phải là vấn đề, huống chi, chúng tôi đã quen biết từ trước.”

Quen biết từ trước? Huyền Vũ Thác Hàn cúi đầu nhìn ánh mắt của người phụ nữ kia, trong đầu thoáng qua hình ảnh, tim đột nhiên đập mạnh lên một chút, người phụ nữ đáng chết lại, sẽ không phải là cướp sắc giữa đường đấy chứ? Nếu như đúng như vậy, anh nhất định sẽ cắt đứt chân của cô.

“Em biết anh ta? Quen biết như thế nào?” Bàn tay đang ôm eo của cô, đột nhiên dùng sức bóp chặt lại, nếu như cô có ý định nói đúng suy đoán của anh, vậy thì anh trực tiếp bóp chết ý định của cô. Dien_dan l3_quy1don^.

Chân cũng đau mà tay cũng đau, bây giờ lại bị cái tên đàn ông chết tiệt này siết chặt eo tới mức đau sốc hông, Xá Cơ Hoa cũng tức giận, một mực nhắm vào cổ của anh táp tới, vào lúc anh bị đau lập tức buông tay ra, giãy giụa nhảy xuống đất, nhưng mà, không thể tránh khỏi bị đau một trận!

"A. . . . . ."

‘Rầm . . .’

Một bóng dáng, không chút hình tượng nào ngã nhào xuống đất, đôi chân dài trắng nõn hoàn toàn hiện ra dưới làn váy.

Khụ khụ! Đừng hiểu lầm, là một người phụ nữ khác xui xẻo bị an ninh xua đuổi, dạ phục màu đỏ, té nhào xuống đất, thật sự là hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.

Vì không muốn phiền phức, an ninh cũng là người mặc tây trang, không gây ra tiếng động nhanh chóng từ trong nhóm người chen ra ngoài, rồi muốn đưa người phụ nữ vừa mới trà trộn vào đi ra ngoài.

Nhưng mà Hoàng Bộ Tuyết đâu chịu, vội vàng đứng dậy từ dưới đất, rồi cuống quýt tìm đường chạy, cũng không biết tại sao, giống như không nhìn thấy ở trước mặt không có người vậy, cứ như vậy trực tiếp đụng thẳng vào.

"A!" Dien_dan l3_quy1don^.

‘Rầm . . .” Tiếng ngã xuống so với vừa rồi có chút nặng nề hơn.

Chỉ thấy trong lúc mọi người còn đang sững sờ, thì hai người phụ nữ cứ liên tục ngã xuống dưới đất, mà Huyền Vũ Thác Hàn ở bên cạnh nhìn thấy cái máy chụp hình rơi xuống dưới đất thì ánh mắt run lên.

“Người đâu, mau tới đưa người này tới đồn cảnh sát cho tôi.”

Chương 70: Hai người đàn ông khiến cho người ta giật mình

Editor: Táo đỏ phố núi

Về phần Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, cũng không có biểu cảm dư thừa nào, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, nhưng mà, ánh mắt lại giống như một hiệu lệnh, những người áo đen ở bốn phía liền tạo thành một hàng, trong nháy mắt ‘mời’ những người đang vây xem đi sang bên kia.

An ninh cũng không chần chừ chút nào, cùng nhau tiến lên khiêng Hoàng Bộ Tuyết đi.

Bất ngờ Hoàng Bộ Tuyết vừa tránh né vừa hét lớn: “Này, buông tôi ra, tôi sẽ tự mình đi, buông tay, đừng sờ loạn lên ngực của tôi, buông ra. . .”

Mà Xá Cơ Hoa bị đè ngã xuống, thì chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, sau đó trong nháy mắt cơn đau nhức ở toàn thân ập tới, “A . . .”

Xá Cơ Hoa đau tới mức nhăn nhó mặt mày, chống người ngồi dậy, nhưng đột nhiên cứng ngắc người lại, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt đi kêu lên: “Ôi cái eo của tôi!”

Ôi mẹ ơi, rốt cuộc là cô đã gây thù oán với người nào? Mẹ nó, làm sao mà tối nay cô bị ngã tới mấy lần vậy?

Huyền Vũ Thác Hàn ngồi xuống đỡ cô, “Đau ở đâu? Chịu khó nhịn một chút, bác sĩ sẽ nhanh chóng tới ngay.”

Trước đó không biết La Vũ Hiên từ đâu chạy tới, khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn, thì nhanh chóng bấm điện thoại, cuối cùng ánh mắt thâm trầm dừng lại trên người phụ nữ đang giùng giằng kêu la ầm ĩ kia.

“Thắt lưng!” Dđienn damn leie quyýdon. Có khả năng bị trật khớp rồi, Xã Cơ Hoa cũng không nói gì thêm nữa mà dựa hẳn người vào trong lòng của anh, không chút che giấu khẽ nói.

Lúc này, một người áo đen đưa hai túi đá chườm tới, Minh Hạo Thiên cúi đầu nhìn Huyền Vũ Thác Hàn đang xoa thắt lưng cho cô, đột nhiên nhận lấy túi đá chườm, dưới ánh mắt ngạc nhiên của thuộc hạ, ngồi xổm người xuống kéo bàn chân đang bị xưng của Xá Cơ Hoa đặt lên đầu gối của mình, rồi dùng túi đá chườm nhẹ nhàng chườm lên, rồi lại kéo tay của cô, cũng chườm lên như vậy.

Mẹ ơi, Hoàng Bộ Tuyết mới vừa nãy còn giãy giụa phản kháng, bây giờ cằm như muốn rớt xuống đất, mà nhân viên an ninh và mấy người áo đen ở bên cạnh, cũng ngây ngẩn cả người, chuyện này, hai người đàn ông này, đó không phải là những nhân vật rất có tiếng tăm hay sao, nhưng bây giờ lại có thể xoa bóp thắt lưng và chân cho người phụ nữ kia . . .

Vậy rốt cuộc người phụ nữ này là gì? Lúc này lần đầu tiên Hoàng Bộ Tuyết mới đưa mắt nhìn tới người phụ nữ, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, cằm chẳng những muốn rớt, mà tròng mắt cũng sắp lọt ra ngoài.

Con ngươi co rút lại, một tiếng hô kích động bật thốt lên, “Xá Cơ Hoa . . .”

“Người nào? Người nào chán sống thèm chết?” Người phụ nữ nào đó vừa mới thư thái được một chút, nghe thấy vậy, nhất thời sắc mặt liền biến sắc, vào lúc người ta còn chưa phản ứng lại kịp, đã tức giận bừng bừng đứng dậy từ dưới đất, chống nạnh quát lớn lên.

Một cô gái trang điểm đậm, giống như nhìn thấy cái gì đó, vô cùng kích động, hất hai người an ninh đang giữ chặt tay mình, ba chân bốn cẳng đi lại trước mặt của Xá Cơ Hoa: “Cậu mắng mình cái gì? Mấy năm không gặp, ngứa da có phải không?”

Xá Cơ Hoa cũng không chút khách khí giơ nắm đấm lên: “Cậu con mẹ nó mới ngứa da, vừa gặp mặt một cái đã đè mình thiếu chút nữa đi gặp Diêm Vương rồi, cậu có tin là mình đánh cho cậu răng rơi đầy đất không hả?”

Hoàng Bộ Tuyết cũng đẩy một cái hất cô ra, ánh mắt xinh đẹp tràn đầy khinh bỉ nhìn cô: “Mẹ nó, cậu không thể lịch sự được một chút sao? Lần nào cũng đều thô tục như vậy, đúng là chó không đổi được thói ăn cứt.”

Ánh mắt Xá Cơ Hoa càng hung dữ hơn, một nắm đấm khác vung tới: “Cậu mới là chó không đổi được thói ăn cứt, cậu mới là người chuyên nói tục, cậu nghĩ mình tốt lành lắm à? Thô tục một cục, mỗi lần mở miệng ra thì đều là mẹ nó, chết tiệt.”

Hoàng Bộ Tuyết không vui đỡ tay của cô, sau đó tiến lên nhìn cô chằm chằm: “Đồ chết tiệt, cậu nói một câu nữa thử xem, cậu có tin là mình sẽ đem cậu ra XXOO một lần rồi lại lật lại OOXX một lần nữa không.”

Xá Cơ Hoa cũng trợn mắt lên: “Cậu cho rằng chỉ mình cậu biết làm vậy thôi sao? Mình đem cậu OOXX hai lần rồi ném cậu tới ‘Tiệm uốn tóc’ (Nghe nói là biệt danh của nhà chứa) để XXOO.”

“Cậu. . . cậu, cậu đúng là đồ độc ác, được, nếu đã như vậy, mình sẽ ra tuyệt chiêu, phục vụ bằng gậy gỗ.” Dđienn damn leie quyýdon.

“Mẹ nó, cậu cho rằng chỉ mình cậu có thôi sao, đáp lễ bằng gậy sắt.”

". . . . . ."

Vạch đen! Ào ạt xuất hiện trên mặt của mỗi người ở đây, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Còn chưa ai hiểu chuyện gì, thì chỉ thấy Huyền Vũ Thác Hàn đứng từ dưới đất lên, khóe miệng co giật nhìn người phụ nữ mới vừa nãy còn có bộ dạng giống như sống dở chết dở, trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác vô lực.

Mà Minh Hạo Thiên và La Vũ Hiên, cũng không khá hơn chút nào, nhìn hai người phụ nữ kia, khóe miệng cũng co giật một trận.

Đặc biệt hai người kia còn dùng tới búa sắt để OOXX tranh cãi với nhau, đã khiến cho những người đang đứng ở đây, giống như bị sét đánh cho ngoài khét trong sống, thậm chí còn quên mất chuyện mình vừa mới định làm.

Đợi cho tới khi hai người ‘XXOO’ xong rồi, những người ở đây cũng đã bị sét đánh cho cháy khét hết rồi.

“Mới vừa rồi đè lên người cậu có đau không? Để mình đỡ cậu qua bên kia nghỉ ngơi một chút.” So với Xá Cơ Hoa thì Hoàng Bộ Tuyết cao hơn nửa cái đầu, một tay nửa ôm eo của cô nói.

“Cậu bị người khác đè lên một chút thử xem có đau hay không.” Xá Cơ Hoa đưa tay lên khoác lên vai của Hoàng Bộ Tuyết, không chút khách khí đặt toàn bộ sức nặng cơ thể lên người của bạn mình.

Hoàng Bộ Tuyết dìu cô bước đi, vừa đi vừa oán trách quát lớn: “Con mẹ nó, cậu cũng trợ lực một chút đi, cậu không biết là mình rất nặng hay sao.”

“Là ai đã đè lên khiến mình bị thương, đi nhanh lên một chút, đừng nói nhảm nhiều nữa.”

Hai người, cứ như vậy làm như hoàn toàn không thấy tất cả những người ở đây, cứ người này một câu mẹ kiếp người kia một câu con mẹ nó.

“Lão đại!” La Vũ Hiên tỉnh táo lại đầu tiên, sắc mặt có chút quái dị nhìn hai người phụ nữ kia bước đi.

“Cậu đi xử lý chuyện trước đó một chút đi, đừng để truyền ra ngoài.” Nói xong, mũi chân liền di chuyển theo hướng kia, mà ngay sau đó, Minh Hạo Thiên cũng đi theo sát phía sau.

Taoo do leê quíy dđono. Về phần Trì Á Hinh bị đưa tới bệnh viện, vết thương ở chân cũng không bị thương quá nghiêm trọng, bác sĩ chỉ dặn dò nghỉ ngơi trên giường hai ngày là được.

Trong phòng bệnh cao cấp.

“Ba, con mặc kệ, ba nhất định phải đòi lại công bằng cho con, hu hu . . .” Hai chân của Trì Á Hinh được băng bó lại giống y như cái bánh trưng, sau khi nghe bác sĩ nói không có chuyện gì xong, thì vẫn liên tục lôi kéo Trì Mộc Dã khóc lóc ầm ĩ.

“Tiểu Á, con đừng có cố tình gây sự như vậy, có lẽ người ta chỉ bất cẩn một chút thôi, hơn nữa, là do trước đó con đã đạp khiến người ta bị thương trước mà.”

Bởi vì lúc đó ông đang ngồi ở vị trí góc kia, nên vừa đúng lúc nhìn thấy con bé cố tình chèn ép người ta, cuối cùng còn đạp khiến cho người ta bị thương, thân là ba mặc dù thiên vị con gái của mình, nhưng mà quả thật là lần này con mình đã làm không đúng.

“Hu hu. . . Cô ta cố ý, con mặc kệ . . ., hu hu. . . Ba nhất định phải lấy lại công bằng cho con, nếu không con nhất định không về nhà.”

“Tiểu Á, con trưởng thành một chút được không, đừng có mãi tùy hứng như vậy.” Trì Mộc Dã nghiêm mặt lại quát lớn lên, nuông chiều như vậy, nếu tương lai không thay đổi thì chỉ thiệt vào thân mà thôi. Taoo do leê quíy dđono.

Nhưng mà Trì Á Hinh lại gây náo loạn lên, giơ tay lên gạt tất cả những chai chai lọ lọ ở trên tủ xuống, còn ném hết gối chăn xuống dưới đất: “Con mặc kệ, hu hu. . ., ba thật đáng ghét, hu hu . . . Con muốn mẹ, con muốn bà nội, hu hu . . . Con muốn bảo bà nội dạy dỗ người phụ nữ kia, con ghét ba . . .”

Trì Mộc Dã đau đầu bóp bóp trán, cũng không nói gì nữa, mà xoay người đi ra ngoài đóng cửa kêu ‘Rầm’ một tiếng, ở trong phòng thì vang lên tiếng đồ đạc rơi vỡ.



Chương 71: Nói ra ai mà tin cho nổi!

Editor: Táo đỏ phố núi

Ở bên kia phòng khách, Xá Cơ Hoa thoải mái nằm trên ghế sa lon, vô cùng hưởng thụ sự phục vụ của Hoàng Bộ Tuyết, lúc thì lấy đã chườm, lúc thì lại xoa bóp vai và eo.

“Này, A Hoa, cậu và bọn họ có quan hệ như thế nào vậy?” Thật sự là không chịu nổi hai ánh mắt lạnh lẽo và âm hiểm kia, Hoàng Bộ Tuyết nhỏ giọng hỏi.

Cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, giọng điệu của Xá Cơ Hoa không chút che giấu mà nói thẳng: “Một người coi như là ông chủ, một người thì không quen biết, sao thế? Mình còn chưa hỏi tới cậu đâu? Tại sao cậu lại ở chỗ này thế?”

Một người xem như ông chủ? Một người thì không quen biết? Điều này có thể sao? Nói ra ai mà tin cho nổi chứ, Hoàng Bộ Tuyết liếc mắt, nhưng mà không đợi cô mở miệng, ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người.

“Cô thật sự không biết tôi sao?” Nét mặt của Minh Hạo Thiên mặc dù không nhiều biểu cảm lắm, nhưng mà trong lòng ít nhiều cũng có chút không thoải mái.

Xá Cơ Hoa quét mắt nhìn anh ta, rất tuấn tú, nhưng câu trả lời của cô, đã khiến cho người đàn ông nào đó ở bên kia cảm thấy thỏa mãn ở trong lòng, “Không biết.”

Mà Hoàng Bộ Tuyết ở bên cạnh thì muốn ngất xỉu luôn, A Hoa này tại sao lại đần như vậy chứ, cho dù cô ấy không biết thân phận của anh ta, nhưng mà vừa nhìn là biết giá trị con người không rẻ rồi, tại sao lại không thừa nhận một chút, đây chính là núi vàng núi bạc đó. Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Khụ khụ, dĩ nhiên, như vậy thì lần sau lúc ‘xuống tay’, cũng có thể có thêm cái bùa hộ mạng rồi!

Mà lúc này, ngoài cửa có một người áo đen đến gần, đi tới bên cạnh Minh Hạo Thiên, không biết nói thầm vào tai anh ta cái gì, chỉ thấy Minh Hạo Thiên hướng về phía Xá Cơ Hoa nói: “Tôi còn có chút việc, chờ lúc nào cô nghĩ ra, thì cứ tới tìm tôi.” Dứt lời, nhanh chóng bước ra khỏi phòng khách.

“A Hoa, sao cậu lại đần độn như vậy chứ, anh ta là Minh Hạo Thiên là lão đại của hội Minh Cát, trên người là cả một đống vàng bạc đó, cậu thật ngu hết nói!” Một bộ dạng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

"Minh Hạo Thiên?"

"Đúng vậy."

Nhớ lại năm đó, lúc hai người bọn họ hợp sức vơ vét ‘mồ hôi nước mắt của nhân dân’, không hề bỏ qua dù là một chút béo bở nào, bây giờ có con cá mập mạp như thế này, sao có thể bỏ qua cho anh ta được, trong lòng bỗng cảm thấy ‘hận’ . . .

Tại sao cái tên này lại nghe có chút quen thuộc như vậy? Suy nghĩ một chút . . .

Lúc này La Vũ Hiên đi vào, liếc nhìn hai người phụ nữ, đi tới bên cạnh của Huyền Vũ Thác Hàn: “Lão đại, đã xử lý xong hết rồi! Nhưng mà, người phụ nữ kia . . .” Quét mắt nhìn Hoàng Bộ Tuyết: “Xử lý như thế nào?” Di ien n#d ang# lle e#q quiq on.

Lão đại ghét nhất là bọn ký giả chó săn này, nhưng người phụ nữ này lại dám vuốt dâu hùm.

"Đem. . . . . ."

"TM ." Một người phụ nữ đang nằm trên ghế sa lon, đột nhiên nhảy dựng lên, cắt đứt những lời nói đang định nói ra của Huyền Vũ Thác Hàn, dọa cho Hoàng Bộ Tuyết cũng giật nảy mình lên.

"A Hoa, cậu làm cái gì vậy. . . . . ."

Cô chưa kịp nói xong, thì đã thấy Xá Cơ Hoa vội vã đứng dậy khỏi ghế salon: “Mình nhớ ra rồi, thì ra, nợ tiền không nói, lại còn dám trốn chạy khỏi mình sao? Minh Hạo Thiên, anh đứng lại đó cho tôi . . .” Một trận gió cuốn qua, vị trí mới vừa rồi, đâu còn bóng dáng của Xá Cơ Hoa nữa.

Chuyện gì xảy ra? Không người nào hiểu được lời nói của cô nghĩa là gì . . .

Nhưng mà, người phụ nữ nào đó đi chân trần đuổi theo, chỉ thấy được được cái đuôi xe trong mưa to gió lớn, nhất thời chỉ biết tức giận giậm chân thật lâu.

Năm trăm đồng của cô, cứ như vậy mà bay mất tiêu rồi sao? Thật sự là không cam lòng mà.

. . . . . .

Bên kia, tiếng sấm vang lên ầm ĩ giữa trời đêm, những hạt mưa to rơi xuống cả một vùng đất giống như những tiếng trống đánh, làm nhưng giọt nước li ti bắn lên tung tóe.

Bên này trời mưa dầm không ngừng, khiến cho bả bầu trời giống như rơi vào trong một màn nước mông lung, những hạt mưa bụi bay bay, mang theo một chút buồn man mác của vùng Giang Nam, cứ lất phất rơi xuống không trung. Những cơn gió nhè nhẹ khẽ thổi, mặc dù có chút lành lạnh, nhưng lại nhẹ nhàng giống như những bọt biển. Đưa đầu ngón tay ra, từng giọt từng giọt nước rơi vào đầu ngón tay, cảm giác lạnh như băng, giống như những thập tự giá lặng lẽ trôi qua lòng bàn tay . . . Dienx dandf Kê quyu dong.

Ban ngày cả thành phố ồn ào náo nhiệt, ban đêm lại chìm vào trong màn mưa vô cùng yên tĩnh, mỗi một nhà ở đây vì trời mưa gió nên đều đi ngủ sớm, duy nhất chỉ có một nhà là còn sáng đèn, giữa màn đêm yên tĩnh như vậy, có vẻ rất nổi bật.

Trong Võ Quán ba mươi sáu huyện Sùng Vũ.

“Sư phụ, trời đang mưa, sao người lại đứng ở ngoài cửa như vậy?” Phùng Thiên Bảo vừa mới thu dọn hết các nơi xung quanh xong, thì nhìn thấy Xá Thanh Hoa đang đứng ở trước cửa, nhất thời có chút lo lắng vội vàng đi lại.

Mưa ban đêm, nên nhiệt độ giảm xuống không ít, không cẩn thận rất dễ bị cảm cúm.

“Thiên Bảo à, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Xá Thanh Hoa đi vào bên trong đại sảnh, trên khuôn mặt mệt mỏi càng trở nên tang thương.

“Hai mươi bảy tháng chín rồi ạ, có phải sư phụ lại nhớ A Hoa rồi không? Sư phụ không cần lo lắng, A Hoa nhất định có thể chăm sóc tốt cho bản thân, hơn nữa con đã cho người đi nghe ngóng tin tức rồi, chắc chắn sẽ nhanh có tin tức thôi.”

“Ngày hai mươi bảy à? Cũng sắp hai tháng rồi.” Đứa bé kia, chưa bao giờ xa bà lâu như vậy, bây giờ ngoài trời lại sấm lớn như vậy, cũng không biết con bé có được ăn ngon ngủ ấm không, nghĩ tới, trong lòng lại dâng lên một cảm giác lo lắng và đau lòng.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn bà vẫn thường dùng nắm đấm với cô, nhưng mà có người mẹ nào mà không yêu thương đứa con của chính mình chứ? Cho dù có tức giận nhiều như thế nào đi nữa, thì cũng đã sớm tiêu tan rồi, đối với cô, bây giờ chỉ có lo lắng và lo lắng mà thôi.

“Sư phụ, đừng suy nghĩ quá nhiều, đi ngủ sớm một chút đi ạ, ngày mai con sẽ gọi điện thoại hỏi thăm những người anh em ở khắp các nơi một chút, xem có tin tức gì hay không.”

Thật ra thì trong lòng của Phùng Thiên Bảo cũng lo lắng không thôi, từ nhỏ đến lớn, A Hoa chưa bao giờ rời xa bọn họ, bây giờ đã hai tháng rồi mà không có tin tức gì. Dienx dandf Kê quyu dong.

“Thiên Bảo à, con đi thu dọn đồ đạc một chút, ngày mai hãy đi ra ngoài tìm con bé một chút, ta thấy không yên lòng.”

“Sư phụ, con đi thì Võ quán phải làm sao? Hơn nữa gần đây bệnh phong thấp ở chân của sư phụ lại tái phát, con không yên tâm, hay là ngày mai con đi nhờ mấy người anh em kia, bảo bọn họ để ý nhiều hơn một chút.”

Phùng Thiên Bảo không thể không nghĩ tới, nhưng mà anh không yên lòng để lại một mình sư phụ, mặc dù anh đã gọi tiếng sư phụ này sắp được hai mươi năm rồi, nhưng mà trong lòng của anh coi bà không khác gì mẹ ruột, nếu như anh đi, thì cả võ quán này cũng chỉ còn lại một mình bà, vậy thì phải làm sao?

Xá Thanh Hoa nhìn anh, vui mừng cười cười: “Thiên Bảo, sư phụ biết con là một đứa bé ngoan, là Cơ Hoa không có cái phúc phận này.”

“Sư phụ, con thích A Hoa, mặc kệ như thế nào, con cũng sẽ đợi cô ấy, người đừng nói như vậy.” Phùng Thiên Bảo nói với sắc mặt nghiêm nghị.

Bà biết suy nghĩ của anh rất kiên định, cho nên mới càng lo lắng hơn: “Đi ngủ đi, ngày mai nhớ thu dọn đồ đạc cho tốt.”

"Sư phụ. . . . . ."

“Ta cũng mệt mỏi rồi, con đi ra ngoài vào thời gian này, ta cũng đóng cửa võ quán một thời gian, như vậy thì không cần phải lo lắng nữa.”

“Chuyện này, làm như vậy có được không?” Dienx dandf Kê quyu dong.

“Có gì là không được, không có gì quan trọng hơn con gái của ta cả, con đi ngủ sớm một chút đi!”

“Dạ, vậy sư phụ cũng đi ngủ sớm một chút đi ạ!”

"Ừ!"

Mưa, lại tiếp tục rơi lách tách cả đêm, sấm, lại tiếp tục vang lên phụ họa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom