• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (1 Viewer)

  • Chương 75~77

Chương 75: Lại gặp Minh Hạo Thiên!

"Cạn chén!"

"Thêm một chén nữa..., thêm một chén nữa! Hôm nay xem như là tiệc tẩy trần cho Vũ và Tuyết luôn, ha ha, không ngờ đi trên đường còn có thể nhặt được hơn một ngàn tệ, thật sự là quá đã, hôm nay ba người chúng ta cứ uống xả láng, đợi đến tối sẽ hành động!".

Ba người họ vốn đang ở trên đường đi dạo, không ngờ khi ngang qua một con hẻm thì đột nhiên ánh mắt gian tà của Xá Cơ Hoa lại liếc thấy một xấp tiền dính đầy bụi đất ở trong, trong đầu lập tức lóe lên ý tưởng làm tiệc tẩy trần cho hai cô bạn thân trở về nước không lâu, vì thế mới có mặt tại nhà hàng có chút danh tiếng này.

Tiếp tục rót rượu vào, Xá Cơ Hoa vui vẻ giơ ly lên cao, hào hứng uống một hơi cạn sạch, rồi hô lớn: "Nhân viên phục vụ, thêm một ly rượu mơ nữa! À, mang thêm cả bia lên đây!".

"A Hoa, cậu uống nhiều quá rồi đấy? Dường như hôm nay cậu hào hứng phấn chấn hơn mọi ngày thì phải! Nếu say rồi thì buổi tối làm thế nào à?". Hạ Tình Vũ nhẹ nhàng để ly rượu xuống, cô cũng uống không ít, hai gò má mềm mại cũng đỏ ửng lên nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện tối nay.

Hoàng Bộ Tuyết uống nước chanh, vừa sảng lảng nói: "Ái chà, tất nhiên là hưng phấn rồi! Hơn một ngàn tệ cơ mà, trời ạ, biết bao người qua kẻ lại mà chỉ có A Hoa nhìn thấy, con bé này, trời sinh đã may mắn, hì hì, nói cho cậu biếy, tối nay đến Câu Lạc Bộ, khẳng định cũng sẽ may mắn liên tiếp, chúng ta cần phải mang theo máy ảnh, có thể chụp bao nhiêu thì chụp bấy nhiêu, đến lúc đó, mình cũng có thể lấy thêm được chút tiền thưởng, lúc ấy sẽ đến lượt mình mời khách, ha ha. . . . . ."

Uống mấy ly rượu cộng thêm vài chai bia, ba cô gái hưng phấn, ai nấy cũng chếnh choáng trong men say.

"Nhưng có vấn đề gì không? Chúng ta đều là đàn bà con gái, vào được bên trong cũng là một vấn đề!". Hạ Tình Vũ khẽ nhíu mày, lo âu nhìn sang Hoàng Bộ Tuyết nói.

"Tuyết, cậu chỗ kia có nhân viên phục vụ nữ không? Nếu như bọn họ không cho chúng ta vào thì làm thế nào?".

"Đúng vậy, nếu vào câu lạc bộ đồng tính, chúng ta có thể giả bộ là les, nhưng nếu như chân chính muốn vào Câu lạc bộ đồng tính nam thì hình như không có khả năng!". Hoàng Bộ Tuyết cũng có chút hoang mang, lúc trước nghe bạn mình vừa kích động vừa nói, cho nên cũng quên mất.

"Để mình gọi điện thoại hỏi một chút."

Xá Cơ Hoa liền vỗ vỗ hai người kia một cái, rồi cười to nói:"Các cậu ngốc thế, bọn họ không cho vào, chẳng lẽ chúng ta lại không có biện pháp nào sao, hai người đã quên năm đó sở trường của chúng ta là gì à, việc vào cửa có thể làm khó được các chị đây sao?"

"Ừ, có đạo lý."

"Nếu thế thì chúng ta phải làm thêm một ly nữa mới được!"

Hạ Tình Vũ và Hoàng Bộ Tuyết sau khi nghĩ thông liền cùng nhau nâng chén.

"Á! Không được. . . . . .", Xá Xơ Hoa đột nhiên đặt ly xuống, đứng lên đi ra ngoài cửa.

"Sao vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Buồn tè!", bỏ lại hai chữ, cửa đã bị đóng sầm lại, từ đó có thể thấy được mỗ nữ nào đó đang gấp như thế nào.

"Nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở đâu chứ?", Xá Cơ Hoa lượn đi lượn lại tìm kiếm, mặt kìm nén đến đỏ bừng, nhưng lại không thấy bóng dáng của nhân viên phục vụ nào, đây rốt cuộc là nhà hàng khỉ gió gì, gấp chết cô rồi.

"A!"

Vội vàng chạy đi, đúng lúc đến chỗ rẽ lại va phải một lồng ngực cứng rắn.

"Cô là ai? Lại dám chạy loạn vào đây!", tiếng quát tràn đầy sát khí vang lên, hai người áo đen đồng thời bước lên bảo vệ người đàn ông bên cạnh.

"CMN, ai là người sai ở đây chứ, đụng vào người khác đã không xin lỗi còn dám ở chỗ này sủa loạn!". Xá Cơ Hoa ngã bịch xuống đất, đã đang nín đến sắp hỏng đột ngột lại bị va chạm mạnh như vậy, nhất thời bốc khói lên đầu, lập tức đứng vọt lên chỉ vào bọn họ quát lại.

Có điều vừa ngẩng đầu không ngờ lại nhìn thấy một gương mặt đáng chết, không kịp suy nghĩ kỹ đã vội vàng tiến lên nắm lấy cổ áo người đàn ông cao lớn mắng: "Minh Hạo Thiên, đồ đáng chết, mau cho trả tiền lại cho tôi, đừng tưởng rằng lần trước không nhận ra thì không cần trả tiền, tôi cho anh hay, lần này dù có hóa thành tro, tôi cũng có thể lập tức nhận ra anh, tuyệt đối không để cho anh có cơ hội chạy thoát, mau trả tiền đây!".

Một tên áo đen vừa định móc súng ra, bị Minh Hạo Thiên trừng một cái, đồng loạt lui về phía sau mấy bước.

"Thế nào? Hiện tại cho giả vờ ngây ngô phải không? Tôi cảnh cáo anh, giấy nợ kia tôi vẫn giữ rất kỹ, anh mà dám không nhận, tôi sẽ lập tức đến đồn cảnh sát kiện anh!". Thấy mặt của người nào đó vẫn lạnh băng băng, có lẽ không nhận ra mình là ai, Xá Cơ Hoa lại tiếp tục hung dữ uy hiếp.

Nhưng vừa dùng lực, cơn buồn đái lại vọt lên, so với vừa rồi lại càng thêm gấp, mẹ nó chứ, cố nhịn vậy ~

Minh Hạo Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại hồng hồng không chớp, dường như không hề để ý đến việc cô đang siết cổ áo mình, lên tiếng: "Cô nhớ ra tôi rồi hả?".

Con mẹ nó, lúc này đã là lúc nào rồi mà còn hỏi vấn đề nhàm chán, không nhớ thì có thể nhận ra anh ta sao?

"Đừng có mà ra vẻ, mau mau trả tiền lại cho tôi, nhanh lên một chút". Nghẹn sắp chết rồi, hai chân thon dài khép chặt lại, cố nhịn xuống.

Minh Hạo Thiên thấy vậy, khóe miệng lạnh lẽo khẽ nhếch lên hỏi: “Cô ở phòng nào?"

"Số XX!", Xá Cơ Hoa cũng không biết tại sao lại lại thuận miệng nói như vậy, có thể gấp gáp quá không nhịn được nữa liền buông người kia ra, phóng tới hành lang phía đằng sau.

"Nhà vệ sinh ở hành lang thứ hai bên phải!". Minh Hạo Thiên nhất thời tốt bụng, lớn tiếng nhắc nhở.

Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở dãy hành lang, tâm tình của ai đó vẫn còn rất tốt, khóe miệng cũng vẫn cong lên.

"Lão đại, làm sao anh lại để cho cô gái kia làm càn như vậy?". Sa Quỷ nhìn về phía Xá Cơ Hoa vừa biến mất, vội cau mày hỏi, trong lòng không hề có chút cảm tình gì với người vừa rồi.

Mà Sa U ở một bên thì lại ngược lại hoàn toàn, vô cùng thưởng thức dáng vẻ không hề làm bộ làm tịch kia: "Cô bé kia chính là cô gái trong bữa tiệc tối hôm trước!"

"Cô ta, chính là người mà tôi vẫn muốn các cậu đi tìm!"

"Ah. . . . . ."

"Không thể nào. . . . . ."

Nói như vậy, cô gái kia chính là ân nhân cứu mạng của Lão đại? Trong lòng hai người đồng thời thoáng qua một tia kính ý! Mặc kệ như thế nào, đó chính là ân nhân cứu mạng của Lão đại bọn họ.

"Vậy Lão đại, chúng ta ở đây chờ cô ấy sao?". Bọn họ còn có việc gấp phải đi, nhưng. . . . . .

Minh Hạo Thiên sửa lại cổ áo, sau đó liền quay đầu đi ra ngoài: "Không cần, tôi tin, chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau, mau gọi cho quản lý X, bảo hóa đơn của cô ấy cứ tính cho tôi!".

"Vâng!"

☆, Chương 76: vụng về!

Editor: trang bubble ^^

Chờ lúc Xá Cơ Hoa giải quyết tất cả yêu cầu đi ra, đâu còn có bóng người chứ! Vốn chỉ cần buông tay cũng biết sẽ có kết quả như vậy nhưng cô vẫn tức cành hông, thật vất vả để cô bắt được, lần sau cũng không biết năm nào tháng nào rồi.

Trở lại phòng bao thì thấy đồ mới vừa gọi đã đưa tới, cô gái nào đó nhất thời hóa lửa giận thành lượng thức ăn, dứt khoát ăn đến bụng thật sự chống đỡ không chịu đựng nổi thì ba người mới khoan thai rời đi trả tiền.

Nhưng lúc tính tiền lại nói đã có người trả tiền rồi, hỏi là ai thì lại nói không biết, ba người nhất thời cho rằng hoá đơn rượu và thức ăn này là người khác không cẩn thận tính tiền thanh toán nhầm phòng, vui vẻ không thôi mừng rỡ lắc lư rời đi.

Trong túi còn nhét hơn mười tờ Red Bull này, bởi vì vẫn chỉ hơn hai giờ chiều, lúc này cách buổi tối còn mấy tiếng, ba người lại đi dạo phố! Dĩ nhiên cũng chỉ đi dạo một chút mà thôi.

Mà một bên khác, trong phòng làm việc, ba người đàn ông vội vội vàng vàng ngay cả cửa cũng còn không gõ đã hùng hùng hổ hổ vọt vào.

"Lão đại, cậu thật sự là quá không đủ nghĩa khí rồi, sự kiện lớn như vậy lại cũng không nói với chúng tớ một chút."

Trước bàn làm việc, Huyền Vũ Thác Hàn ngừng tay lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, hiển nhiên ở trong lòng không tự chủ nghĩ tới có phải gần đây quá buông lỏng bọn họ rồi hay không, mỗi lần đi vào đều là thiếu không trực tiếp đá tung cửa, sớm muộn cũng có một ngày cửa này sẽ báo hỏng hay không.

"Lại có chuyện gì? Gần đây ba người các cậu có phải đều quá rảnh rỗi hay không? Từng người một không ở phòng làm việc của mình, chạy tới chỗ tớ đây làm gì?"

"Lão đại, cậu làm cho chúng tớ thất vọng quá." Hạ Tuyền Vũ tiến lên đặt tài liệu trong tay ở sau bàn công tác rồi lui về phía sau ngồi vào một bên trên ghế sa lon, song giữa hai lông mày nồng đậm lạnh lẽo.

Mà Long Húc Hàng cũng đầy khó chịu ngồi vào trên ghế bên cạnh bàn làm việc: "Trước kia, bốn người chúng ta có thể trở thành bạn tốt, nhận thức cậu là đại ca chúng tớ, đó là bởi vì cậu cũng có trách nhiệm hơn so với chúng tớ, chúng tớ đi theo cậu tâm phục khẩu phục (thật lòng tin phục), nhưng việc lớn lần này này, lão đại thậm chí đến cả chúng tớ cũng gạt, thật sự là khiến chúng tớ quá thất vọng rồi."

Mày kiếm Huyền Vũ Thác Hàn khoá sâu lại, gạt bọn họ cái gì? Sao anh là một người trong cuộc cũng không biết có chuyện gì gạt bọn họ? Cầm lên tư liệu Vũ mới vừa đưa tới, lật xem.

"Lão đại, lần này thật sự là cậu làm không đúng, chúng ta là anh em tốt, cậu lại thậm chí chuyện lớn như vậy cũng giấu chúng tớ." Nhìn tài liệu kia của anh, La Vũ Hiên cũng hai tay ôm ngực nửa dựa vào bên cạnh bàn nói.

"Chính phải, sự kiện lần trước kia, chúng tớ cũng biết nó vẫn luôn là một cây gai trong lòng lão đại, không ngờ người phụ nữ đáng chết kia lại là A Hoa đó, thật sự là quá ghê tởm lại còn dám đưa tới cửa. Lần này nhất định không thể cứ dễ dàng buông tha cô ta như vậy." Long Húc Hàng nói liên tục giống như anh mới là người bị hại.

Tài liệu là tối hôm qua anh để cho người ta đi điều tra, tại sao lại ở trong tay bọn họ? Đôi mắt đen thâm thúy không khỏi suy nghĩ lướt qua ba người làm trong văn phòng, khóe miệng cười tà, nâng lên lạnh lẽo, nhất thời khiến ba người khác thầm lau mồ hôi lạnh.

"Các cậu cũng là đúng lúc lắm, phần tài liệu này đáng lẽ vừa mới đưa tới, các cậu thật là tẫn chức (tận tuỵ với chức vụ)." Ba thằng nhóc thúi này lại muốn giở trò gì?

"Ha ha! Cái này không quan trọng, quan trọng trước nhất là A Hoa ghê tởm đó vậy mà cưỡng bức lão đại, hiện tại lại đến ẩn núp bên cạnh lão đại. Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, các cậu nói có đúng hay không?" Long Húc Hàng cười ha ha nói, trong lòng lại đổ mồ hôi hột rồi, thật ra bọn họ thật sự là chột dạ mà.

"Đúng đấy!"

"Ừm!"

"Thật sao? Vậy các cậu nói cho tớ nghe một chút đi, muốn tớ xử lý như thế nào?" Đôi tay Huyền Vũ Thác Hàn ôm ngực dựa vào trên ghế dựa, nhấc lên hai chân nhìn bọn họ.

Mồ hôi nhỏ giọt tí tách! Lão phật gia à, bà thật là đủ tàn nhẫn, lại muốn bọn họ ‘phản bội’ lão đại, hu hu. . . . . . Nếu như bị lão đại bọn họ biết, bọn họ cũng không biết có còn tồn tại hài cốt hay không.

Hạ Tuyền Vũ mở miệng: "Nếu không, lão đại cứ nhốt cô ấy ở bên cạnh? Vậy là có thể mỗi ngày ‘giám thị’ cô ta, chắc chắn không bay ra khỏi Ngũ Chỉ sơn của lão đại."

"Như vậy không tốt lắm, lão đại công việc bề bộn, trang@dđlqđ@bubble editor thỉnh thoảng phải ra nước ngoài gì đó, không thể nào mỗi ngày mang theo một người đâu. Nếu không như vầy, dù sao A Hoa nấu cơm ăn ngon như vậy, nếu không lão đại cứ chấp nhận chút, nhận cô ta đi?" Long Húc Hàng cũng bận rộn cho ý kiến.

"Vóc người rất ngọt ngào, tay nghề lại tốt, cũng có thể nói là ‘ra được phòng khách vào được phòng bếp’. Lão đại, việc này có thể cân nhắc một chút, quan trọng nhất là như thế còn có thể bịt được miệng lão phật gia, không phải một công đôi việc sao?"

"Đúng đúng, cái này hay, lão đại cứ chọn cái này đi."

"Đúng vậy, việc này tốt."

"Vẹn toàn đôi bên. . . . . ."

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn bọn họ một xướng một họa như vậy, ít nhiều gì cũng hiểu là xảy ra chuyện gì.

‘Bộp!’

Tài liệu vừa vặn liền bị dùng sức ném lên bàn, trong đôi mắt đen nhìn bọn họ mang theo sâu xa làm cho người ta đoán không ra, trong lúc nhất thời, thoáng chốc khiến ba người chột dạ vội né tránh tầm mắt.

Chương 77: Đến PUB tìm người

Edit : Sóc Là Ta - diễn đàn Lê Quý Đôn

Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại ..... , die,n; da.nlze.qu;ydonn..

"Thế nào? Vừa rồi không phải đang nói hay sao mà giờ tại sao im lặng rồi hả? Ba người các cậu thấy tôi rất dễ bị lừa đúng khômg?"

"A, ha ha, đâu có, chỉ là chúng tôi đang lo lắng thay lão đại đấy chứ? Chỉ một lòng nghĩ cho lão đại mà thôi, ha ha. . . . . ."

Vì cái gì lại bắt một già một trẻ phải làm bia đỡ đạn? Bọn họ dễ bị lừa lắm sao? Thật là. . . . . . chịu hết nổi rồi mà.

"Khụ khụ!" La Vũ Hiên khôi phục dáng vẻ làm việc chuyên nghiệp, nói: “Lão đại, xế chiều hôm nay, chúng tôi phải đi thị sát. Tôi đi chuẩn bị một chút." Dứt lời, anh ta rời khỏi nơi đó, thoáng chốc cũng không còn thấy bóng dáng anh ta đâu.

Hai người còn lại thấy vậy, trong lòng nhất thời khinh bỉ nhìn tên kia rời đi, thậm chí nghiến răng ken két thầm khinh thường anh ta không đủ nghĩa khí.

Ánh mắt Long Húc Hàng trợn trừng, mãnh liệt nhảy từ trên ghế đứng lên: "Tôi cũng phải đi chuẩn bị một chút, gặp lại sau."

Hạ Tuyền Vũ nhìn hai người kia, chân nọ đá chân kia chạy trối chết thì cũng lo lắng nhảy xuống ghế salon. Huyền Vũ Thác Hàn nhìn cảnh tượng đó thì không nhịn được cười nói: "Tuyền Vũ, tôi không biết cậu ở đây vui chơi thế nào nhưng lần này để tôi nói cho cậu biết, tôi mặc kệ lão phật gia có die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. nhúng tay vào chuyện này hay không thì cậu cũng nên suy nghĩ thật kỹ càng."

"Nếu cậu không muốn nhúng tay vào, thì tôi sẽ tự mình xử lý." Anh ta tự xoa đầu mình, đột nhiên có cảm giác nhức đầu.

"Có một việc, tôi vốn không định nói với cậu nhưng tôi cảm thấy có lẽ cậu nên biết. Đường Hoan Tâm đã kết hôn rồi. Nửa năm trước, tôi gặp cô ấy ở Nhật Bản, cô ấy đã được gả cho một doanh nhân Nhật Bản"

. . . . . .

"Tuyết, cậu dẫn chúng ta tới nơi này làm gì? Không phải nói muốn đi câu lạc bộ đồng tính sao?" Hạ Tình Vũ quét mắt bốn phía, quát vào tai Hoàng Bộ Tuyết.

Ba người vừa đi vào vừa ồn ào ở trước cửa PUB khiến không ít ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm vào các cô, tựa như muốn đem ba người lột da lóc thịt.

"Tớ cũng không biết, nhưng tin tức cho biết chính là chỗ này, tuyệt đối không sai." Hoàng Bộ Tuyết hét lại.

Tên anh trai chết tiệt kia, nói rằng dẫn cô đi đến chỗ tốt, thế nhưng trong điện thoại cũng không nói rõ là chỗ nào. Ở đây nhiều người như vậy, cô làm thế nào tìm người được đây?

"Các cậu chờ một lát, hãy nhớ nếu có ai tìm thì cũng đừng quan tâm. Nếu có ai mời khiêu vũ thì cũng không cần đồng ý. Ngoài ra, nếu có ai đó mời các cậu ăn uống gì thì nhất định không được ăn, hiểu không?”

Cho đến khi thấy hai người đều gật đầu, cô mới yên tâm dẫn ba người họ tiến vào bên trong.

PUB có diện tích không nhỏ, là nơi nổi tiếng nhất trong thành phố này. Đặc biệt nơi này được trang trí rất xa hoa, thu hút không ít thanh thiếu niên nam nữ tới đây tiêu phí tiền bạc thâu đêm suốt sáng.

Nhưng diện tích lớn cũng không có nghĩa là sẽ an toàn, nơi đây có đủ mọi loại người. Có những phụ nữ xinh đẹp đến đây săn đón những cánh đàn ông giàu có còn độc thân, cũng như có những bọn hạ lưu trông chờ khách sơ hở để trộm đồ của người khác.

Bởi vì PUB gác cổng khá lỏng lẻo, bất luận kẻ nào cũng có thể tự do ra vào, lại không tính phí nên môi trường quanh đây cũng cực kì tệ.

Nếu ai đang chân ướt chân ráo mới tới đây thì người bán rượu sẽ ra ám hiệu ý bảo con mồi đã xuất hiện. Còn việc ai xảy ra chuyện không may thì chỉ là do người đó xui xẻo mà thôi.

Cũng bởi vì như thế, Hoàng Bộ Tuyết mới cố ý cảnh báo trước với bọn họ, tránh việc hai cô gái này bị người khác ‘khi dễ’.

Khi bước vào bên trong, một mùi hôi thối bốc lên khiến ba cô khó chịu lấy tay che mũi.

"Tại sao nơi này lại có mùi khó ngửi thế?" Hạ Tình Vũ cũng chưa từng đến những nơi như thế này nên cô nhất thời khó chịu định xoay người đi. Điều đó chứng tỏ cô ấy đã quá mức chịu đựng.

Mà trừ lần trước Xá Cơ Hoa họp mặt bạn bè, thì cô đến đây đã là lần thứ hai rồi, nhưng khi vừa bước vào, cô lại nhớ đến sự việc đáng nổi giận lần trước.

Cũng chẳng biết nó đặc biệt hay không nhưng lần đó cô chẳng những mất lần đầu tiên, còn bị thua 20 tệ. Nghĩ đến đó, trong lòng cô liền cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Chúng ta tìm chỗ ngồi trước." Hoàng Bộ Tuyết quét mắt nhìn bốn phía, kéo họ tới một chỗ ngồi sau góc tường. Cô nói: "Trước tiên, các cậu ở đây đợi một chút, chờ tớ tìm được anh trai thì có thể đi nha."

Xá Cơ Hoa cũng từng được nghe nói rằng cô ấy được một gia đình hảo tâm nhận nuôi. Lúc đầu, bọn họ vốn nghĩ rằng muốn cô là cô dâu nuôi từ bé. Thế nhưng mọi chuyện lại đảo lộn khi bọn họ biết sự thật rằng con trai của bọn họ chính là người bị đồng tính luyến ái. Nhưng may mắn thay, gia đình cũng không vì thế mà đối xử tệ bạc với cô, con dâu nuôi từ bé trở thành con gái trong nhà, mà cô con gái này lại thích lăn lộn ở những chốn ồn ào, náo nhiệt như thế này.

Sau khi Hoàng Bộ Tuyết rời khỏi đây, Xá Cơ Hoa nhìn die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. chung quanh đánh giá bốn phía. Khó trách đây là nơi nổi tiếng nhất thành phố này, chỉ riêng bảng hiệu bao bọc bởi vàng kia thôi cũng đủ khiến lượng khách vào đây tăng gấp bội.

Cô đang nghĩ không biết chỗ này có thể kiếm bao nhiêu tiền trong một ngày?

"Ừ. . . . . . A. . . . . . Ưm. . . . . ."

Đang lúc Xá Cơ Hoa bấm đốt ngón tay để tính toán xem rốt cuộc nơi này có thể kiếm bao nhiêu tiền thì đột nhiên cô nghe được âm thanh vô cùng mập mờ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom