• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Suỵt! Đại ca bị đè rồi (3 Viewers)

  • Chương 66~68

Chương 66: Bị chán ghét đến rồi

Editor: Puck

“Mẹ nó, ông ta muốn nổi giận thì nổi giận, quản chuyện cái mông tôi, thúc giục, thúc giục, thúc giục cái đờ bờ, bọn họ thật sự xem tôi là bò à, vẫn là con nhóc không cần tiền mà sai bảo hả? Cái gì cũng muốn để tôi làm, tiền lương lại không cho tôi lĩnh! TMD, bọn họ đều ăn những thứ gì?...”

Bô bô thô tục, từng loạt từng loạt thốt ra từ trong miệng người phụ nữ nào đó, người giúp việc nam kia nhất thời bị mắng đến trợn tròn mắt, ngẩn người cũng không nhúc nhích, suýt chút nữa khiến cho cái cằm rớt xuống.

Mà mắng quá tập trung, cho nên không chú ý tới, ở chỗ cách các cô không xa, có một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, hơi sững sờ nhìn cô, sóng gợn khó hiểu dao động trong mắt.

Lát sau! Cảm giác mắng thoải mái rồi, khẩu khí bị tắc nghẹn trong lòng cũng thoải mái hơn, lúc này Xá Cơ Hoa mới hắng giọng, vuốt ve cái tay bị đạp đến sưng lên, tung tăng nhảy nhót đi về phía phòng bếp.

Nhưng đi được vài bước cũng nghe thấy người phía sau có động tác, lập tức quay đầu lại quát: “Còn sửng sốt cái gì mà sửng sót, không phải rất gấp sao? Vậy thì đi nhanh chút, miễn cho lại bị chú này mắng.”

Thật ra thì cô hơi sợ bị nhóm người phụ nữ dieendaanleequuydonn khủng bố kia vây quanh, phụ nữ, không thù không oán, nắm tay này thật sự không thể hạ xuống.

Nhưng ngay lập tức khi cô quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trung niên cách đó không xa nhìn cô, nhìn ông ta, cô đột nhiên cảm giác dòng chảy nóng hừng hực chớp động nơi đáy lòng bỗng nhúc nhích, cô không biết hình dung cảm giác dưới đáy lòng này như thế nào.

Luôn cảm thấy, dường như cô đã từng nhìn thấy cặp mắt kia ở đâu đó...

Nhưng không đợi cô đi lên phía trước hỏi rõ ràng, người giúp việc sau lưng đã vội vàng kéo cô xông vào trong phòng bếp.

“Cha, cha dang nhìn gì vậy?” Trì Á Hinh nhìn theo ánh mắt của cha, nhưng không thấy gì.

Trì Mộc Dã thu ánh mắt lại, trên khuôn mặt vẫn có thể nhìn ra vẻ đẹp trai nở nụ cười: “Không có gì.”

Xao động nơi đáy mắt đã thu lại, nhưng mà, đáy lòng khác thường, lại cảm giác được chân thật như vậy, nhưng cô bé đó không phải cô ấy!

“A, con còn tưởng rằng cha đang nhìn người đẹp nào! Xem ra là con hiểu lầm, hì hì, tình cảm của cha và mẹ còn tốt như vậy, thật hạnh phúc đó!”

Trì Mộc Dã chỉ cười nhạt, không nói thêm gì, chỉ có điều, sau đó nhớ ra chuyện con gái chạy tới nơi này, vẻ mặt hơi nghiêm túc nhìn con gái nói: “Tiểu Á, sao trở về nước lại không về nhà trước, con có biết bà nội vẫn một mực chờ con về nhà không, nếu như không phải lúc trước cha gọi điện thoại về nhà, bà nội của con không phải lo lắng chết sao, con thật sự quá không nghe lời.”

Trì Á Hinh lập tức nũng nịu nịnh nọt đáp: “Cha, con sai rồi, không phải vì con quá nhớ anh Thác Hàn sao! Con bảo đảm, trở về con nhất định sẽ dụ dỗ bà nội thật vui vẻ, lần này tha thứ cho con nha, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

“Ừ, chờ một chút rồi trở về cùng cha.”

“Vâng, cám ơn cha, vậy con đi tìm anh die~nd a4nle^q u21ydo^n Thác Hàn trước, cha chơi một mình vui vẻ.” Lời còn chưa dứt, bóng người đã bay đi không thấy rồi.

Trì Mộc Dã nhìn ra mắt con gái mình, cũng không biết phải nói cái gì với con bé cho phải, từ nhỏ đến lớn chỉ thích dính lấy thằng bé Thác Hàn kia, nhưng chuyện tình cảm, miễn cưỡng không được.

Bởi vì rời chỗ lộn xộn này trước, Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên rời khỏi bãi chiến trường đến thẳng nhà chính, bởi vì hai người cũng đã là người trong lòng biết rõ, cho nên việc hợp tác, cũng đã sớm chuẩn bị tốt rồi, chỉ dùng hơn nửa giờ, hai người đã từ nhà chính trở lại bữa tiệc ở sảnh chính.

Ban đầu Minh Hạo Thiên định rời đi luôn, nhưng nói như thế nào, cũng là vừa mới hợp tác, cũng không thể không cho chủ nhà chút mặt mũi, cho nên sau khi từ nhà chính đi ra ngoài, hai nhân vật lớn xuất sắc yên vị nơi góc tối của bữa tiệc, tán gẫu uống trà.

Hai người cũng chán ghét ầm ĩ này, cho nên những người không có nhiệm vụ ở bốn phía, đều bị đuổi đi ra ngoài.

“Không biết hội trưởng Minh cảm thấy chiêu đãi tối nay như thế nào?”

“Ừ, không tệ, mùi vị trà bánh rất ngon, không biết tổng giám đốc Huyền Vũ tìm ra đầu bếp ở đâu?” Vừa vào miệng đã tan, vị nhẹ nhàng khoan khoái, ngọt mà không ngán, hơn nữa còn có thể làm tinh tế như vậy, sư phụ điểm tâm kia, thật sự là một nhân tài hiếm có.

Vừa nghe anh ta nói như vậy, trong lòng Huyền Vũ Thác Hàn cảm thấy thoải mái khó hiểu, lời này, giống như khích lệ anh còn khiến cho anh sung sướng.

“Nếu ăn ngon, vậy ăn nhiều một chút.” Mặc dù trong lòng sảng khoái rồi, nhưng anh vẫn không ngốc mà nói người phụ nữ kia ra, người phụ nữ kia ngốc như vậy, nếu như bị anh ta lấy chút tiền lừa gạt đi, vậy không phải anh sẽ thua thiệt sao?

Minh Hạo Thiên thấy anh ta không có die nda nle equ ydo nn ý định nói, cũng không miễn cưỡng, sau khi hai người hàn huyên mấy câu sau, thì ăn ăn uống uống của mình, chỉ có điều, hai người không nói một câu nào, nhưng cũng không hề có chút xíu nào không thoải mái.

Vừa xoay tròn trong phòng bếp, lại vòng vo hơn một giờ đồng hồ, lần này bởi vì tay chân không tiện, cho nên Xá Cơ Hoa chỉ động đậy miệng lưỡi ở trong phòng bếp, cũng vui vẻ được thoải mái.

Nhưng mà, không biết buổi tiệc này mở tới khi nào, phòng bếp gần như không có chỗ nào cần dùng đến cô, cho nên người phụ nữ nào đó cầm lấy một cái bánh dẻo đậu đỏ, định tìm một chỗ thật tốt để ‘dưỡng thương’.

Nhưng vừa đi ra ngoài, lại thấy sảnh chính hoàn toàn u ám, đèn màu sắc sặc sỡ lấp lánh, cùng với âm nhạc lúc nhanh lúc chậm.

“Người có tiền thật nhàm chán, có thể lực tiêu hao ở chỗ nào, còn không bằng về nhà bên người thân nhiều, thật là.”

Chỉ có điều lại nói, cô đã sắp hai tháng không gặp mẹ cô và Thiên Bảo rồi, còn có đám thỏ nhỏ chết tiệt kia, hu hu... Cảm giác tâm tình đột nhiên hơi sa sút.

Cũng không biết có phải bởi vì bị thương không, cô đột nhiên giống như về nhà, giống như nghe thấy âm thanh lộn xộn của mẹ, hu... Nhảy đến góc, đặt mông ngồi trên ghế, phiền muộn ăn điểm tâm.

Mà lúc này, một tiếng giày cao góc ‘Lộc cộc’ vang lên, cô vốn cũng chẳng muốn liếc nhìn một cái, nhưng âm thanh kia, lại làm cho cô tò mò quay đầu nhìn sang.

Trong góc u ám có một người đàn ông và người đàn ông chết tiệt đó ngồi, còn có cô gái trên sân thượng đó, cũng không có gì đẹp mắt, cho nên cô nhanh chóng nhàm chán tiếp tục cúi đầu ăn bánh ngọt.

Nhưng không ngờ người phụ nữ kia, lại từng câu từng câu rên rỉ vẫn gọi ‘Anh Thác Hàn’, thật sự khiến cô ghê tởm, cảm giác trong dạ dày đột nhiên quay cuồng một trận, một dòng nước chua vọt lên về phía cổ họng!

“Ọe... Ọe... Ọe...”

Chương 67: Mẹ nó, lại là cô?

Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

“Anh Thác Hàn, anh hãy nhảy một bản với em nha, có được không vậy, anh Thác Hàn!...”

Dường như không hề thấy Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, Trì Á Hinh dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên mãnh liệt dán lên quấn lấy trên người Huyền Vũ Thác Hàn nói

Đáy mắt hiện lên vẻ không kiên nhẫn, Huyền Vũ Thác Hàn gỡ cánh tay đang bám lấy cánh tay anh, “Đừng quá đáng quá.”

Bởi vì quan hệ với Trì Mộc Dã, Huyền Vũ Thác Hàn mới không để cho người ném cô ta ra bên ngoài, nhưng cũng không chứng minh anh có thể nhẫn nhịn được cô cố tình gây sự như vậy.

“Em nào có quá đáng quá, anh Thác Hàn, chỉ một bản, chỉ cần một bản em sẽ không làm phiền anh, có được không anh Thác Hàn? Anh Thác Hàn...’

“Ọe...”

“Anh Thác Hàn!”

“Ọe... Ọe...”

“Thác...”

“Ọe... Ọe... Ọe...”

Mặc dù có tiếng nhạc, nhưng cũng vừa phải, cho nên người xung quanh chỉ cần nói chuyện lớn tiếng chút, cũng có thể nghe được, mà từng tiếng từng tiếng nôn mửa kia, giống như đang đối nghịch với cô, cô không nói cũng sẽ không ói, cô vừa mở miệng, tiếng nôn mửa kia lại không ngừng.

Trì Á Hinh vốn tâm cao khí ngạo, bị d1en d4nl 3q21y d0n từ chối còn không cảm thấy xấu hổ, nhưng lại bị người khác nôn mửa như vậy, mặt lập tức biến sắc, trừng mắt nhìn về phía vị trí cách vài cái bàn, chỉ thấy người nọ ngồi khom người, không thấy rõ người.

“Là ai?” Bởi vì còn người bên cạnh, cũng không dám phát tác.

Vài giây sau cũng không có tiếng vang, mà tiếng nôn mửa này, cũng không có! Trì Á Hinh mặc dù tức giận, nhưng đành nhịn xuống.

Huyền Vũ Thác Hàn và Minh Hạo Thiên cũng nghe thấy tiếng nên nhìn qua, nhưng chỉ thấy một cái thắt lưng khom xuống, cho nên cũng không để ý nhiều.

Lúc này, âm nhạc trong phòng tiệc cũng sắp chuẩn bị kết thúc rồi, mà Trì Á Hinh đã sớm đổi xong một bản nhạc chậm của riêng mình, vừa nghe, lập tức bất chấp rồi, trực tiếp đi tới ôm chặt lấy cánh tay anh, “Em mặc kệ, dù sao anh Thác Hàn không nhảy một bản với em, em sẽ khóc cho anh xem.”

“Buông tay!” Ánh mắt Huyền Vũ Thác Hàn lạnh lẽo, định xoay tay lại, nhưng cô lại nắm chặt không buông.

“Không buông, không buông, chính là không buông, nếu như anh Thác Hàn không đồng ý, em sẽ khóc cho anh xem.” Nói xong, nước mắt đã tí tách tí tách rơi xuống không ngừng.

Mẹ nó, Huyền Vũ Thác Hàn không nhịn được nữa nháy mắt ra dấu với Minh Hạo Thiên ở bên cạnh, tuy rằng anh không có cảm giác gì với nước mắt của phụ nữ, nhưng chú Trì ở đây, anh cũng không nên quá đáng quá.

Minh Hạo Thiên thấy vậy, lạnh lùng lắc đầu một cái, tiếp tục thưởng thức trà của mình, phiền phức của bản thân, tự bản thân giải quyết, anh cũng không có hứng thú quấy rối.

“Hu... Anh Thác Hàn!” Thấy Huyền Vũ Thác Hàn không lên tiếng, Trì Á Hinh vui vẻ trong lòng chiêu này người đàn ông nào không trúng?

“Có được không anh Thác Hàn? Chẳng qua chỉ là một điệu nhảy, chẳng lẽ anh Thác Hàn không thể theo em sao? Hu...”

“Ọe...”

Vừa rồi Xá Cơ Hoa không buồn ói như vậy, vừa định đứng dậy, nhưng giọng nói nhõng nhẽo làm nũng của người phụ nữ dinendian.lơqid]on này phá nát rồi! Người phụ nữ này, có thể khiến người ta đến mức chán ghét, thật sự quá mạnh ròi.

“Ọe...”

Nhưng TM nó, cô sắp phun cả dạ dày ra rồi, sao người phụ nữ kia không thể cút đi mà lên tiếng ở đây? Khó chịu muốn chết rồi...

“Ọe...”

Huyền Vũ Thác Hàn cau mày nhìn về phía âm thanh phát ra, cứ có cảm giác người này rất giống người phụ nữ kia, nhưng không có đạo lý, thời gian này, cô chắc còn ở phòng bếp!

“Thác...”

“Ọe...”

Lần này, Trì Á Hinh cuối cùng rõ ràng cảm thấy tiếng nôn mửa này chính là nhằm vào cô mà tới, tính khí đại tiểu thư nổi lên, buông Huyền Vũ Thác Hàn ra rồi ‘lộp cộp’ đi về phía này.

“Rốt cuộc là kẻ nào không biết sống chết dám chống lại tôi vậy? Tôi hôm nay...”

“Ọe...” Xá Cơ Hoa khom lưng cúi xuống, vốn định nhịn về, nhưng nhất thời trong giọng nói của cô ta, lại nôn mửa.

Mẹ nó, hiện giờ Xá Cơ Hoa thật sự muốn trong tay có một loại thuốc đọc có thể độc khiến người ta bị câm, nếu như có, cô nhất định rót cho cô ta mười lọ tám lọ, nhưng cô lúc này, lại nôn đến mức ngay cả hơi sức đứng lên cũng không có.

Mà Trì Á Hinh nhất thời không lên tiếng, là bởi vì người chống lại cô, lại là cô ta, mà lúc này, âm nhạc của buổi tiệc đột nhiên dừng lại, tiếng nhạc du dương chậm rãi, bồng bềnh vang lên.

Khóe miệng Trì Á Hinh nhếch lên nở nụ cười nhạt, xoay người nhanh chóng chạy về phía bên cạnh Huyền Vũ Thác Hàn, “Một con quỷ uống rượu say, đừng để ý, anh Thác Hàn, mau lên, cũng bắt đầu rồi!” Nói xong, cũng trực tiếp kéo Huyền Vũ Thác Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn, đi vào sàn nhảy.

‘Phù phù...’

“Con bà nó, lại là cô ta!”

Xá Cơ Hoa vốn vừa rồi còn yếu ớt, sau khi đôi giày cao gót bằng thủy tinh màu xanh lam chính xác là màu tím ở đó đập vào mắt, giống như hồi quang phản chiếu, cảm giác buồn nôn, lại chậm rãi diee ndda fnleeq uysd doon biến mất không còn tăm hơi rồi, ngoại trừ toàn thân hơi không có sức lực ra, giống như không có chuyện gì, sắc mặt cũng khôi phục đỏ thắm (nhất định là bị tức).

‘Rầm!’ một cái vỗ lên trên bàn, mấy cái đĩa bánh dẻo đậu đỏ chỉ ăn một chút oanh liệt hy sinh.

“Lại dám bắt nạt đến trên đầu bà đây, không thể tha thứ.” Xá Cơ Hoa tức giận đùng đùng mãnh liệt đứng lên.

“A,...”

Không ngờ một bóng người cao lớn đứng trước mắt, lại đứng dậy đối diện với gương mặt phóng đại này, lập tức giống như bị dọa cho hết hồn, chỉ có điều, tinh thần ngược lại tinh thần hơn.

“Anh đó, ai vậy? Không có việc gì ở đây dọa người làm gì? Anh cho anh là người giữ cửa hả, tránh ra tránh ra, đừng chặn trước mặt tôi.” Vừa nghĩ tới hiện giờ trên tay trên chân bị thương, Xá Cơ Hoa siêu cấp không nhịn được gào lên.

Nếu như không có một ánh mắt của Minh Hạo Thiên, thủ hạ nấp trong chỗ tối, đã sớm cho cô một viên đạn rồi.

“Cô không nhớ ra tôi?” Trên khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của Minh Hạo Thiên, đã kéo ra một nụ cười nhìn cô hỏi!

Vẻ mặt muốn tiền của cô đêm đó, cho đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ràng, dáng vẻ hung dữ nói không có tiền không cứu, thật ra thì đã sớm báo cảnh sát rồi, biết mình chống đỡ không được đánh không lại những người đó, còn có thể dùng trí, cô gái như vậy, thật sự rất đặc biệt, anh cũng hơi có ý thừa nhận đúng là anh cảm thấy hứng thú với cô.

Khụ khụ! Thật ra thì, anh thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi, người phụ nữ nào đó lúc ấy nói phải đi, cô thật sự quyết định bỏ đi, chẳng qua đám lưu manh nhiều chuyện kia muốn đánh cả chính cô mà thôi, cho nên cô mới thuận tay ‘Cứu’ anh như vậy, giấy tờ nợ này, cô còn hoàn toàn không giữ gìn hoàn hoàn chỉnh chỉnh cẩn thận đâu!

“Anh là ai? Ai biết anh! Lăn lăn lăn, đừng làm trở ngại bản tiểu thư báo thù.” Cũng không liếc mắt nhìn anh nhiều cái đờ bờ gì, đã đẩy anh ra muốn xông vào trong bữa tiệc!

Con đàn bà chết tiệt này, nó chết chắc, nhất định phải đánh cho con bà nó răng rơi đầy đất, nhưng cô nhất thời kích động, cũng quên mất trên chân sưng to một bọc lớn.

May mà tay chân Minh Hạo Thiên nhanh, đón được cô mới miễn cho cô té như chó nằm trên phân!

“Báo thù? Cô muốn tìm ai báo thù? Tôi giúp cô.” Người nào đó thật sự chọc cô, anh không ngại thay cô giết người.

Xá Cơ Hoa không để ý đến ánh sáng giết chóc lóe lên trong đáy mắt lạnh lẽo, chỉ có điều, vừa nghe anh nói như vậy, thật sự có chuyện cần nhờ anh giúp một tay.

“Anh thật sự muốn giúp tôi?” Coi như bồi thường tinh thần kinh sợ cho cô cũng không tệ, cho nên sau khi Minh Hạo Thiên gật đầu, thì vội vàng kéo đầu anh xuống, ghé vào lỗ tai anh thì thầm nói một đống.

Chương 68: Cho đôi chân của cô ta nếm thử niềm vui

Editor: Táo đỏ phố núi

Chỉ thấy Minh Hạo Thiên dặn dò với người áo đen, rồi người áo đen kia đi ra ngoài, chỉ hơn bốn mươi giây ngắn ngủi, không biết anh ta lấy được đôi giày cao khoảng bảy tấc ở đâu ra, mà rất vừa với chân của Xá Cơ Hoa.

“Sao rồi? Đã được chưa? Nếu như không được, vậy để tôi sai người đi lấy đôi khác lần nữa.” Minh Hạo Thiên cau mày cúi xuống nhìn mu bàn chân sưng đỏ kia, và cả gót chân cũng sưng đỏ lên, đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo hơn.

Có thể là do đôi giày đắt tiền, nên khi đi vào, cũng không có cảm giác đau đớn, nhưng mà lúc đứng lên, thì có chút không vững, nếu như không phải có Minh Hạo Thiên đỡ, thì có thể cô đã bị ngã rồi.

Chưa từng đi giày cao gót bao giờ, không ngờ khi đi vào, thì lại trở nên cao như vậy, vốn chỉ cao không tới ngực của Minh Hạo Thiên, bây giờ đã cao tới cằm, cảm giác kia, thật là thoải mái làm sao. . .

Nhưng mà, cảm giác thoải mái này nhanh chóng biến mất như chưa từng có, thì ra khi chưa di chuyển thì còn chưa có cảm giác gì, nhưng mà khi vừa bước chân đi, trước tiên không nói tới những chuyện khác, vết thương trên chân của cô, do bị đụng chạm tới, đau tới mức khiến cho cô phải nhíu mày run rẩy. Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

“Đau quá thì không cần phải đi nữa.”

“Không được, người phụ nữ đáng chết kia dám cho tôi nếm mùi đau khổ, thì đương nhiên tôi phải trả lại cho cô ta rồi, đi thôi.” Giày quá cao, đi một mình thì khẳng định không đi được mấy bước đã ngã xuống, cho nên Xá Cơ Hoa phải để cho Minh Hạo Thiên nửa ôm cô đi tới sàn nhảy của bữa tiệc.

Khi Minh Hạo Thiên ôm cô gái giúp việc đi vào sàn nhảy thì toàn hội trường không khỏi hít một ngụm khí lạnh, mọi người đang ngồi ở đây có ai mà không hiểu được, người đàn ông kia, là hội trưởng hội Minh Cát, mà người ở trong ngực của anh ta, lại là người giúp việc bê trà rót nước tối nay!

Những người ở đây giật mình, Vũ Huyền Thác Hàn đang ở trong sàn nhảy, cũng biến đổi sắc mặt, anh không thể nào ngờ được, người phụ nữ chết tiệt kia lại ở cùng với Minh Hạo Thiên, lại còn ôm ôm ấp ấp nữa chứ, nhìn bọn họ ôm nhau đi vào sàn nhảy, lửa giận không khỏi dâng lên trong lồng ngực.

“Anh Thác Hàn, anh làm sao thế? Đau quá!” Cảm giác tay đau nhói lên, Trì Á Hinh kêu lên.

Nhưng mà sức lực ở tay lại không vì lời kêu đau của cô ta mà giảm bớt đi, ngược lại còn tăng lên, “Anh Thác Hàn!” Trì Á Hinh đưa lưng về phía đó, cho nên quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.

Khi nhìn thấy người phụ nữ mới vừa nãy ói đến chết đi sống lại, thì sắc mặt cũng trở nên khó coi, nhìn bộ dạng của cô ta như vậy, dáng vẻ này nào giống với người vừa mới nôn mửa hồi nãy, xem ra mới vừa rồi nhất định là cô ta đang trêu chọc mình rồi.Di3n~đ@n.l3,quý.d0n

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Xá Cơ Hoa lại càng oán hận nhiều hơn, thứ gì của Trì Á Hinh cô, không ai có thể cướp đoạt đi được.

Mặc dù nhiều người ở xung quanh rất ngạc nhiên, nhưng trong sàn nhảy cũng có không ít đôi vẫn đang nhảy múa theo điệu nhạc, mà vừa vào sàn nhảy, Minh Hạo Thiên ghé sát vào tai của Xá Cơ hoa nói thầm một câu gì đó xong, thì chỉ thấy hai người, dán chặt vào nhau bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, nhưng mà, người nào quan sát kỹ một chút, thì có thể phát hiện ngay, chân của người phụ nữ nào đó dẫm trực tiếp lên chân của người đàn ông, rồi di chuyển theo bước chân của anh ta.

Khi Huyền Vũ Thác Hàn vừa nhìn thấy Xá Cơ Hoa thì liền dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn hai người đang khiêu vũ, hai tay của anh buông tay của Trì Á Hinh ra, rồi nắm chặt lại, ngọn lửa dưới đáy mắt, giống như muốn thiêu đốt người ta vậy.

Trì Á Hinh ngẩng đầu lên nhìn Huyền Vũ Thác Hàn, nhìn thấy ánh mắt kia của anh, sắc mặt liền biến đổi, nhưng mà nhanh chóng khôi phục lại, rồi thay bằng nụ cười ngọt ngào kéo tay của anh lên rồi nói: “Anh Thác Hàn, chúng ta tiếp tục nhảy thôi.”

Nhưng mà tay của cô ta mới kéo tay của anh lên, đã bị anh rút ra.

“Anh Thác Hàn!” Ánh mắt của Trì Á Hinh nhìn xung quanh, sắc mặt của cô ta rất khó coi muốn giơ tay ra nắm một lần nữa, khi nhìn thấy ánh mắt của anh đang chăm chú nhìn Xá Cơ Hoa thì cánh tay dừng lại giữa không trung, ánh mắt có chút phức tạp.

Ánh mắt của Huyền Vũ Thác Hàn di chuyển theo bóng dáng đang khiêu vũ kia, dưới tiếng nhạc, bàn tay phải vang lên tiếng răng rắc, người phụ nữ chết tiệt kia. . .

“Cô muốn trả thù người ta như thế nào?” Di3n~đ@n.l3,quý.d0n Bàn tay của Minh Hạo Thiên ôm lấy eo nhỏ của Xá Cơ Hoa, vẻ mặt vui vẻ cúi đầu hỏi cô.

“Đương nhiên là đánh cho cô ta răng rơi đầy đất, rồi lại đá thêm mấy cái nữa, nếu không làm sao xả giận được.” Lại nói tới, người phụ nữ nào đó liền tức giận nói một thôi một hồi, nhưng khi nhìn thấy hai người ở trong sàn nhảy thì nhất thời lùi bước.

Quả đấm này đánh người phụ nữ kia, quả thật là có chút khó khăn khi ra tay, mà đáng ghét hơn là, tên ma cà bông đáng chết kia, sao không đứng xa một chút, nếu để cho anh ta nhìn thấy cô dẫm lên chân của người phụ nữ ngực bự bên cạnh anh ta, không biết anh ta có mượn cơ hội này mà trừ tiền lương của cô không?

“Sao thế? Không dám ra tay?” Giống như là nhìn thấu ý tưởng của cô, giọng nói lạnh lùng của Minh Hạo Thiên có chút cười mỉm hỏi.

“Sao có thể như thế được, chẳng qua là, đánh cho người ra răng rơi đầy đất hình như có chút hơi quá đáng, nói thế nào thì người ta cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, bị rơi răng thì có chút khó coi, mặc dù tôi rất tức giận, nhưng mà tôi cũng không có thất đức tới mức như vậy, tôi sợ tối ngủ nằm thấy ác mộng.”

Đổ mồ hôi, cái này cũng lấy ra làm lý do?

Minh Hạo Thiên vẫn dẫn cô đung đưa theo điệu nhạc, nhìn vẻ mặt của cô lúc nói ra những lời nói này, nhất thời bật ra một tiếng cười to sảng khoái, chậm rãi vang lên cùng với tiếng nhạc trong sàn nhảy.

"Ha ha ha. . . . . ."

“Anh cười cái gì? Có gì buồn cười à!” Quét mắt nhìn xung quanh, Xá Cơ Hoa cau mày trừng mắt nhìn người đàn ông, không hiểu anh ta cười vì cái gì, nhìn lại bộ dạng của anh ta, không phải đầu óc có chút ngu ngốc đấy chứ?

Xá Cơ Hoa không thể hiểu được, còn những người xung quanh thì không khỏi giật mình, đặc biệt là mấy thủ hạ của Minh Hạo Thiên, những người ở đây, chỉ cần có chút hiểu biết, thì đều biết rằng Minh Hạo Thiên vốn nổi tiếng là người máu lạnh, quanh năm đều là bộ mặt lạnh lẽo chết người.

Bây giờ chẳng những cười ha ha, mà lại còn cười với phụ nữ, chỉ một điểm này thôi, đã khiến tất cả những người ở đây vô cùng kinh ngạc rồi.

“Cô đó, vô cùng đáng yêu.” Táo đỏ le^e quyy do^nn.

“Đáng yêu? Đáng yêu cái cọng lông ấy.” Xá Cơ Hoa trừng mắt nhìn anh ta, “Đi đi đi, anh không nói chuyện không ai nói anh là người câm.”

Minh Hạo Thiên cười nhìn cô, cũng không thay đổi sắc mặt vì giọng điệu của cô, ngược lại cánh tay đang ôm tay của cô, càng nắm chặt hơn một chút, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn.

Ánh mắt của Huyền Vũ Thác Hàn càng thâm thúy hơn, khi bọn họ tới gần vẻ mặt càng thâm trầm, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người vừa cười vừa nói thì khí lạnh giữa hai hàng lông mày, càng lúc càng nhiều hơn nữa.

Xá Cơ Hoa dưới sự hướng dẫn của Minh Hạo Thiên, chậm rãi di chuyển trong sàn nhảy, đi lại bên cạnh hai người đang nhảy kia, vừa lúc đi lại đối mặt với bọn họ, thì đột nhiên đèn màu thay đổi màu sắc, mà điệu nhạc cũng từ từ chuyển thành điệu nhạc Waltz.

“Đi, không đánh cho cô ta răng rơi đầy đất cũng phải cho đôi chân của cô ta nếm trải niềm vui chứ.”

Vừa dứt lời, thì thấy người phụ nữ nào đó như ngựa hoang mất cương, đột nhiên sải bước, trình diễn kỹ thuật nhảy, đôi giày cao bảy tấc, giống như cố ý chọn đúng chỗ hung hăng đạp chân lên!

“A!” Một tiếng thét chói tai bật thốt ra khỏi miệng của Trì Á Hinh!

Xuất sắc! Mẹ nó, lại dám khi dễ trên đầu của cô, quả thực là tìm chết mà! Táo đỏ le^e quyy do^nn. Xá Cơ Hoa vừa dẫm lên một cái, trong lòng vui sướng, vẻ mặt hớn hở nháy nháy mắt với Minh Hạo Thiên.

Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng xem có chuyện gì xảy ra, thì lại thấy Minh Hạo Thiên đột nhiên kéo cô xoay người một cái, cơ thể của Xá Cơ Hoa hơi nghiêng nghiêng lui về phía sau, gót chân lại ‘không cẩn thận’ đạp lên một cái chân khác của Trì Á Hinh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom