-
Chương 126
Trước bình minh, Lexus phải trở lại quan tài gỗ màu đen để nghỉ ngơi, mà Đường Ngọc Phỉ cũng đã ngủ đủ giấc, cô ở trong phòng tự mình tìm trò tiêu khiển. Lúc này, cô đang mặc một chiếc váy ngủ mới và đi chân trần trên tấm thảm dày mềm mại, nhưng tìm nửa ngày cô cũng không thể tìm ra một quyển sách hay bất cứ thứ gì để giết thời gian được cả.
Vì vậy, cô định ra ngoài đi dạo, nhưng vừa bước đến kéo cánh cửa ra thì cô phát hiện cửa đã bị người bên ngoài khóa trái lại, cô không thể ra ngoài.
Đường Ngọc Phỉ chết lặng, cô lại kéo thêm lần nữa, nhưng cánh cửa vẫn bất động.
Cô đây là bị cầm tù rồi hả?! Diễn đàn Vietwriter.vn
Chẳng lẽ Lexus vì muốn trả thù cho Lillian nên đã giam cô ở đây chờ bị giết sao? Trong đầu Đường Ngọc Phỉ đang hiện lên những suy nghĩ lộn xộn, lúc này đột nhiên khóa cửa lại phát ra tiếng động, sau đó cánh cửa bị đẩy ra.
Đường Ngọc Phỉ lập tức lùi lại một bước, nheo mắt đánh giá người nọ, dưới ánh nến cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, đây lại chính là người giúp việc đã đưa cô xuống tầng hầm.
Không phải Lexus nói rằng tất cả những người hầu trong lâu đài đều đã bị cắn chết rồi sao?
“Quý… Quý cô, tôi mang cơm tới cho cô.” Người hầu gái kia bị Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm, không khỏi càng cúi thấp đầu xuống.
“Cô chưa chết ư? Còn những người khác thì sao?” Đường Ngọc Phỉ cau mày, không lẽ Lexus đang nói dối cô à?
“Hôm qua tôi tình cờ về nhà thăm mẹ nên mới thoát được tai hoạ. Bây giờ tôi là người hầu duy nhất trong lâu đài. Ngài Howard lệnh cho tôi đến chăm sóc cô.” Khi nói những lời này, cô ấy trông rất sợ hãi, nhưng cô ấy càng tò mò về thân phận của Đường Ngọc Phỉ hơn, nên không khỏi lén lút ngẩng đầu đánh giá cô.
Thì ra là thế, trong lòng Đường Ngọc Phỉ cảm thấy yên tâm hơn một chút.
“Vào đi.” Nhìn thoáng qua xe đẩy sau lưng cô ấy, Đường Ngọc Phỉ tránh sang một bên nói, đúng lúc bụng cô cũng đang đói.
“Cô tên là gì?”
“Thưa cô, tên tôi là Amy.” Amy vừa ngoan ngoãn đáp vừa nhanh nhẹn dọn thức ăn, cô ấy lấy từng khay ra đặt lên bàn trà. Rồi nhấc nắp lên để lộ ra thức ăn bên dưới, vậy mà so với những món cô đã ăn trước kia còn đa dạng hơn rất nhiều.
Đứng trước bàn đồ ăn, Đường Ngọc Phỉ cũng không rảnh quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa, trước tiên phải ăn ngon cái đã. Có điều, bây giờ cánh tay phải của cô đang bị cột trên tấm nẹp gỗ, cử động không tiện, ăn uống cũng vô cùng khó khăn.
Được nửa chừng, cô liếc nhìn Amy đang đứng bên cạnh vẻ mặt ngập ngừng muốn nói lại thôi, vì thế Đường Ngọc Phỉ khó khăn cắt một miếng thịt bỏ vào miệng rồi hỏi: “Cô muốn nói gì sao?”
“Thưa cô, nêu tôi không đi thay thuốc và mang bữa ăn đến cho cô Lillian, cô ấy sẽ tức giận với tôi, cô có thể để tôi đi một lát được không?” Giọng điệu của Amy cực kỳ thận trọng. Sau đó, cô ấy hạ giọng: “Cô cũng biết trước đây cô Lillian đã làm chuyện gì rồi đấy, người trong thành phố đã bắt đầu nghi ngờ, nên hiện giờ tôi không tuyển được người giúp việc mới, tôi thực sự bận đến tối tăm mặt mũi rồi.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Vết thương cô ta thế nào rồi?” Đường Ngọc Phỉ buông dao nĩa xuống và hỏi.
Amy nói với giọng buồn bã và uất ức: “Vết thương ở cánh tay cô Lillian rất nghiêm trọng. Hôm nay cô ấy đã nổi giận với tôi vài lần, muốn tôi đi tìm loại thuốc trị sẹo tốt nhất.”
Rất nghiêm trọng ư? Nếu cô nhìn không lầm thì cánh tay của Lillian chỉ là bị răng sói cắn vài nhát mà thôi, nhìn thì rất đáng sợ nhưng trên thực tế cô ta có thể nhanh chóng hồi phục. Rõ ràng xuất thân nghèo khổ, nhưng bây giờ cô ta còn kiêu căng hơn cả những tiểu thư quý tộc bình thường. Xem ra Lexus đã thất bại trong việc dạy cô ta sự ưu nhã của quý tộc rồi, lại còn nuông chiều cô ta khiến cả người chỉ toàn tính xấu.
“Cô không cần ở lại đây đâu, mau đi bận việc của cô đi.” Đường Ngọc Phỉ xua tay nói, mà Amy cũng lập tức gật đầu cảm ơn như được đại xá.
Nhưng cô đâu ngờ Amy lại khoá trái cửa ngay khi cô ấy ra ngoài, tiếng khóa cửa vang lên, sau khi Đường Ngọc Phỉ phản ứng lại cô gần như lập tức lao tới đập cửa, giọng nói có chút khó
chịu: “Cô khóa cửa làm cái gì?”
“Xin lỗi, thưa cô, đây là ý của ngài Howard.” Giọng Amy từ bên ngoài vang lên, sau đó là tiếng bước chân rời đi.
Shit, Lexus định làm cái quái gì vậy? Đường Ngọc Phỉ bực bội vò đầu bứt tóc, quay đầu lại nhìn những món ăn ngon lành kia, cô cũng chẳng còn hứng đâu mà ăn nữa.
Không ai có thể cho Đường Ngọc Phỉ một câu trả lời, ngay sau khi Amy rời đi, Đường Ngọc Phỉ đã ngồi trên ghế sô pha một lúc lâu, không thể cầm cự được cho đến khi trời tối nên cô đã chợp mắt trong sự nhàm chán.
Có thứ gì đó lạnh lẽo dán lên cổ cô, lạnh đến mức khiến Đường Ngọc Phỉ rùng mình tỉnh lại.
Rèm cửa không biết đã bị ai đó kéo ra từ lúc nào, ánh nến đã tắt, đèn đường và ánh trăng chiếu vào phòng, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy Lexus đứng trước người cô, anh hơi cúi người xuống, trong mắt có tơ máu, lộ ra cảm xúc vô cùng phức tạp và cực kỳ nhẫn nại, chính tay anh đang dán lên cổ cô.
Đường Ngọc Phỉ không nhúc nhích, cô nói: “Ngài Howard, quý ngài không nên có hành động bất lịch sự như vậy, anh coi tôi là đồ ăn sao?”
“Xin lỗi.” Lexus tỉnh táo lại, tia máu trong mắt dần nhạt đi, anh nhẹ nhàng đứng dậy, nói.
Anh muốn rút tay lại nhưng đã bị Đường Ngọc Phỉ giữ lấy, cô hơi nhướn mày khiêu khích: “Vậy bây giờ tôi là gì đối với anh?”
Lexus không nói gì.
“Máu của tôi có sức hấp dẫn rất lớn với anh sao?”
Cổ Lexus khẽ nhúc nhích, lúc này anh mới cho cô một đáp án khẳng định: “Vô cùng lớn.”
Ánh mắt anh đầy vẻ nghiêm túc, đè nén khát khao sâu đậm, Đường Ngọc Phỉ hơi kinh ngạc, ngay sau đó cô buông tay anh ra rồi chất vấn: “Tại sao anh lại nhốt tôi?”
“Lúc này Lillian sẽ không muốn gặp cô.”
“Anh sợ đứa bé cưng của anh sẽ cảm thấy tức giận hay sợ hãi sao?” Đường Ngọc Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười.
“Không, tôi sợ cô ấy sẽ làm tổn thương cô.” Lexus im lặng một lúc, chỉ vào cánh tay đang bó bột của cô, nhẹ nhàng nói.
Tổn thương đến cô ư? Cho dù chỉ có thể dùng tay trái cô cũng sẽ không thua người phụ nữ yếu đuối kia, được chứ? Nhất thời Đường Ngọc Phỉ dở khóc dở cười.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì với tôi bây giờ? Anh định thay cô ta trừng phạt tôi vì sự giày vò mà cô ta đã trải qua trong suốt thời gian này sao?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cô vì tôi mà bị thương, tôi phải có trách nhiệm với cô.”
Thì ra là vì bị thương nên cô mới được phép tiếp tục ở lại đây, Đường Ngọc Phỉ bĩu môi, nhưng sau đó cô lại chỉ vào thức ăn lúc nãy vẫn chưa ăn xong bảo anh: “Nếu đã như vậy, ngài Howard có bằng lòng đút tôi ăn không? Tay tôi không tiện lắm?”
Lexus gật đầu, hạ giọng nói: “Tôi rất sẵn lòng.”
Vừa dứt lời, anh dùng tư thế đẹp mắt là quỳ một gối xuống trước mặt Đường Ngọc Phỉ, cắt một miếng thịt bò chậm rãi đưa đến miệng Đường Ngọc Phỉ, động tác thong dong. Bất kể lúc nào, đôi đồng tử màu tím sẫm của anh cũng luôn chăm chú nhìn người đối diện một cách lịch sự và thân thiết, như thể trước mặt anh là người anh yêu.
Phải nói trình độ tu dưỡng quý tộc của Lexus đặc biệt say đắm lòng người, lúc nào cũng có thể vô tình khiến người ta phải thẹn đỏ mặt.
Thân sĩ chỗ nào chứ, đây rõ ràng là tội phạm phóng hỏa.
Vì thế sau khi Đường Ngọc Phỉ ăn xong cũng không chịu thua kém mà cúi người, mỉm cười nói: “Lexus, anh có cần ăn không? Coi như để báo đáp anh đã chăm sóc cho tôi, tôi có thể hiến một chút máu của mình.”
Lexus đặt dao nĩa xuống, sau đó anh gắng gượng lắc đầu, toan đứng dậy. Nhưng Đường Ngọc Phỉ không có ý định buông tha cho anh, tay trái cô ôm cổ anh, hai chân cô thuận thế vòng qua eo anh, theo động tác anh đứng dậy mà treo trên người anh.
“Anh…” Tay “Quý ngài” Lexus theo bản năng nâng cô để cô không bị ngã xuống, mặt anh hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ chưa bao giờ nhìn thấy hành động táo bạo như vậy.
“Anh biết tôi không phải Lillian, những lời tôi nói trước đây đều rất nghiêm túc, sau khi những ràng buộc bị phá vỡ sẽ không thể quay lại như trước nữa.” Đường Ngọc Phỉ nhếch môi cười ranh mãnh, ngẩng đầu hôn lên mặt anh: “Có một quý cô đang phải lòng anh đấy, ngài Howard ạ.”
Ánh mắt cô như một chú mèo con có ý đồ gây rối, Lexus biết cô đang cố tình dụ dỗ anh, hẳn là anh nên đặt cô xuống càng sớm càng tốt. Nhưng cái cổ trắng nõn thanh tú của cô ở ngay trước mắt anh, anh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm ngào ngạt trên người cô, tiếng máu chảy trong huyết quản cô khuếch đại vô tận bên tai anh.
Răng nanh anh gần như không cách nào kiểm soát được mà dài ra, Lexus không thể kiềm chế được nữa, vùi đầu vào cổ Đường Ngọc Phỉ.
Sự quyến rũ của cô đã thành công, anh vô cùng khát vọng mùi máu của cô.
Đôi môi lạnh lẽo áp vào da thịt cô, Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cổ đau nhói, sau đó dòng điện lại dâng lên khắp người. Sức lực cơ thể cô như bị rút cạn theo dòng máu, cô yếu ớt dán vào lòng ngực Lexus.
“Lexus, đủ rồi.” Sau khi đợi một lát, Đường Ngọc Phỉ lớn tiếng nhắc nhở anh.
Lexus cũng thuận theo mà dừng lại, khẽ hôn lên vết thương bị anh cắn, liếm sạch vết máu còn sót lại.
Hành động này khiến Đường Ngọc Phỉ cảm thấy cực kỳ giày vò, cô không kìm được mà cắn vào cổ Lexus. Diễn đàn Vietwriter.vn
Vì vậy Lexus đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, sâu trong con ngươi màu máu lóe lên một tia quyến rũ mà nguy hiểm. Đường Ngọc Phỉ cũng không cam lòng nhìn chằm chằm lại anh, hai người ôm nhau trong tư thế này cứ thế trừng mắt nhìn nhau nửa ngày.
Từ xa xa ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót, tiếng bước chân gấp gáp vang vọng trong hành lang trống trải yên lặng, cực kỳ chói tai.
“Lexus! Lexus, anh ở đâu! Mau ra đây gặp tôi!”
Giọng nói sắc nhọn của Lillian vang lên, nhưng cô ta không dừng lại, chỉ chạy qua một mạch.
Hai người trong phòng đều không phát ra tiếng động, Đường Ngọc Phỉ có cảm giác kích thích như đang yêu đương vụng trộm vậy.
“Công chúa nhỏ của anh đang đi tìm anh đấy, có muốn đi ra ngoài không?” Chờ đến khi giọng nói bên ngoài biến mất, Đường Ngọc Phỉ mới kề tai anh nói nhỏ.
“Anh có nghĩ đến chuyện tìm một người mẹ kế độc ác cho cô ấy không?”
Lexus ôm lấy Đường Ngọc Phỉ, sau khi đặt cô lại trên giường, anh nhìn cô chăm chú rồi nghiêm túc nói: “Thưa cô, tôi không phải người bình thường, không thể cùng cô đi dạo dưới ánh mặt trời, cô có nhiều lựa chọn khác tốt hơn.”
“Nhưng trên thực tế đã không còn kịp nữa rồi, bởi không chỉ có tôi say đắm anh, mà anh cũng đã phải lòng tôi rồi.” Đường Ngọc Phỉ cười đắc ý, hạ giọng nói: “Lexus, anh không thể cự tuyệt máu của tôi, càng không thể không có tôi, bằng không anh cũng sẽ không để tôi hết lần này đến lần khác thực hiện được ý đồ.”
Quả nhiên là không thể vãn hồi, Đường Ngọc Phỉ có một cảm giác kiêu ngạo biến thái.
Cô đưa tay chạm vào môi Lexus, làm ra vẻ đáng thương và tủi thân: “ Ngoài tôi ra, làm gì có ai có thể vì anh mà chống lại ba gã người sói chứ, anh nhẫn tâm đẩy tôi cho người khác sao?”
Lexus giữ chặt cánh tay đang làm loạn của cô, trên người cô có một mùi hương ngọt ngào khó cưỡng, làm anh không kìm lòng được mà muốn lại gần, càng gần hơn nữa.
Ma cà rồng vốn rất nhạy cảm với mùi máu và không thể cưỡng lại sự cám dỗ mà trở thành nô lệ của máu, nhưng vì anh bẩm sinh đặc biệt nên anh không giống những ma cà rồng khác.
Chỉ có cô… Diễn đàn Vietwriter.vn
Cô nói đúng, anh không thể cưỡng lại. Ánh sáng đỏ loé lên trong mắt Lexus, anh đột nhiên cúi đầu, tựa vào trán cô, chậm rãi nói: “Có lẽ ngay từ đầu anh đã biết em không phải Lillian rồi.”
Khoé miệng Đường Ngọc Phỉ cứng đờ.
Hả?