-
[THẾ GIỚI 6: CHÂN ÁI NHƯ MÁU THỊT (macarong)] Chương 117:
Mới vừa từ thế giới nhiệm vụ tỉnh lại, Đường Ngọc Phỉ chưa kịp mở miệng thì thư ký nhỏ đã sà vào người cô khóc lóc thảm thiết: “Tốt quá, chị Đường, thật may chị không bị suy nhược thần kinh hay biến thành đồ ngốc, nếu không thì em sẽ áy náy cả đời mất.”
“Biết sai rồi thì đừng giao nhiệm vụ cho chị nữa.” Đường Ngọc Phỉ giật giật khóe miệng, kéo cô thư ký nhỏ trên người mình xuống.
Cô thư ký nhỏ trông rất xúc động, nhưng thực sự cô ấy đã cố vắt hết nước mắt. Sau khi lau khô, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh nhìn Đường Ngọc Phỉ đầy ngưỡng mộ: “Nhưng mà chị Đường, chị giỏi quá, chị đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ ép đáy hòm với độ khó SS+ này. ‘Trùng động’ đã chuyển tiếp tin tức này cho tất cả các giám đốc điều hành trong công ty sớm nhất có thể, thứ hạng của chúng ta thực sự đã được tăng lên mười cấp đó!”
Đường Ngọc Phỉ không quá quan tâm đến thứ hạng, cô lấy chocolate từ trong ngăn kéo ra, bẻ thành từng miếng nhỏ bỏ vào miệng để bổ sung năng lượng, sau đó hỏi lại: “Chuyện của Kính Nguyệt được xử lý thế nào rồi?”
“Công ty không tiết lộ.” Thư ký nhỏ lắc đầu.
Không lẽ thật sự hơi khó giải quyết sao? Đường Ngọc Phỉ yên lặng nhâm nhi chocolate.
“Đúng rồi chị Đường. Có một tin tốt và một tin xấu, chị muốn nghe tin nào trước?” Cô thư ký nhỏ đột nhiên đi tới, thần bí hỏi.
Đường Ngọc Phỉ liếc mắt thấy cô ấy đang cười trộm, tức giận nói: “Tin tốt.”
“Tin tốt chính là Lục An An, nhân vật số một trong huyễn thế đã phá vỡ một nhiệm vụ trong tay mình.” Thư ký nhỏ cười ha hả, giọng điệu tràn đầy vui sướng khi người khác gặp họa.
Lục An An thất bại ư? Đường Ngọc Phỉ ban đầu rất ngạc nhiên, sau đó trong lòng liền dâng lên dự cảm không tốt.
Quả nhiên, cô thư ký nhỏ nói tiếp: “Tin xấu là Lục An An đã chỉ đích danh chị Đường đảm nhận nhiệm vụ này, đồng thời tuyên bố rằng chỉ có chị mới có thể làm được. Công ty đã giao kịch bản cho em rồi, vậy nên chị Đường, chị không được nghỉ ngơi bao lâu nữa mà phải tiếp tục đến trận chiến tiếp theo!”
Thư ký nhỏ vừa nói vừa lấy kịch bản từ tệp văn kiện trong tay đưa cho cô. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ giơ tay nhận lấy, nhìn lướt qua rồi hơi nhướn mày: “Thế giới phương Tây?”
Không chỉ là thế giới phương Tây, còn là một huyễn thế xoay quanh ma cà rồng, người sói, phù thủy, bối cảnh thiết lập trông rất thú vị, nhưng cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Đường Ngọc Phỉ thích thú lật từng trang, nhìn lướt qua một lượt, sau đó vươn vai vui vẻ nói: “Nếu đã được Lục An An chỉ đích danh, tất nhiên chị sẽ đến xem để mở mang kiến thức.”
Những nhiệm vụ cô thực hiện gần đây đều có bối cảnh phương Đông, thay đổi khẩu vị cũng khá mới lạ và thú vị.
Có điều —-
“Ma cà rồng có tuổi thọ vĩnh hằng. Nếu chị bị chuyển hóa, chị sẽ quay lại như thế nào?”
“Thời gian mở ra thế giới nhiệm vụ này là 1500 năm, khi hết thời gian là chị có thể trở lại thế giới thực. Đồng thời, thời gian của thế giới nhiệm vụ tương ứng với thế giới thực sẽ được điều chỉnh cho phù hợp. Chuyển đổi trăm năm thành một giờ. Sau khi hệ thống chọn ký chủ cho chị sẽ điều chỉnh cơ thể và ngoại hình của chị, công ty rất chu đáo với người thực hiện.”
Thư ký nhỏ giải thích đến đây liền dừng lại: “Nhưng chị Đường, Lục An An làm như vậy có nghĩa là cô ta đã công nhận chị xứng đáng là người ở vị trí số một rồi ư?” Thư ký nhỏ giơ ngón tay cái lên với cô.
“Em tin sao? Dù sao chị cũng không tin.” Đường Ngọc Phỉ nhún vai, cô không cho rằng Lục An An sẽ cam tâm thừa nhận rằng cô ta kém hơn cô. Chính vì hiểu rõ điều này nên cô càng tò mò hơn về thế giới nhiệm vụ này.
Nhưng tại sao Lục An An lại nói như vậy?
Thư ký nhỏ nhập dữ liệu của thế giới nhiệm vụ vào ‘Trùng động’ rồi đưa lại cho Đường Ngọc Phỉ, sau đó vỗ đầu một cái, như chợt nhớ ra điều gì: “Khoan đã, chị Đường.”
Cô ấy vội vàng chạy đi rồi lại hấp tấp trở về, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy thứ cô ấy mang về, khóe miệng giật giật.
Đó là một bó tỏi…
“Chị Đường, nghe nói cách này đối phó với ma cà rồng rất hiệu quả, mọi chuyện đều phải cẩn thận.” Cô thư ký nhỏ mang vẻ mặt nghiêm túc và chân thành mà quấn tỏi quanh cổ Đường Ngọc Phỉ.
Vì vậy, giữa mùi tỏi nồng nặc quanh mũi, tay Đường Ngọc Phỉ nắm chặt ‘Trùng động’, im lặng nhắm mắt.
Cảm giác không trọng lượng qua đi, khi Đường Ngọc Phỉ mở mắt ra lần nữa, thế giới trước mặt đã hoàn toàn thay đổi.
Đây là một căn phòng mang đậm phong cách Rococo. Rèm cửa dày đặc được đóng kín đến mức không có chút ánh sáng lọt vào, không thể phân biệt được ngày hay đêm.
Tất cả các phía trong phòng đều có giá cắm nến, không có một ngọn gió, những ngọn nến đang lặng lẽ cháy, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thế nương theo ánh sáng này đánh giá xung quanh.
Dù là vách tường hay trần nhà đều được bao phủ bởi những hoa văn dát vàng, tinh xảo và chi tiết khiến người ta phải lóa mắt. Các bức tường được thiết kế thành những mái vòm có hình vòng cung đẹp mắt, được trang trí bằng vỏ sò, treo thẳng trước mắt cô là một bức tranh sơn dầu khổng lồ.
Tất cả các đồ trang trí đều được cắt gọt tinh xảo thành màu đỏ, xanh lục và xanh lam pha vàng, tinh xảo và tao nhã, khí chất vô cùng xa hoa. Trong phòng có rất nhiều pho tượng hình người, và trên sàn nhà là một tấm thảm mềm mại với đường chỉ thêu tinh xảo, bước lên sẽ không phát ra chút tiếng động nào.
Điều đáng nghi là Đường Ngọc Phỉ phát hiện lúc này mình đang trốn sau bức tượng người, cơ thể cuộn tròn lại.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Đường Ngọc Phỉ không dám nhúc nhích, còn nín thở. Sau khi cánh cửa bị đẩy ra, một cô hầu gái trẻ thận trọng bước vào, ánh mắt cảnh giác và sắc bén đánh giá xung quanh. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tôi biết cô đang ở đây, tôi đã thấy cô rồi!” Cô ta quát khẽ.
Đường Ngọc Phỉ cảm thấy không nói nên lời trước chiến thuật tâm lý ngây thơ này, kìm nén hơi thở của mình xuống càng thấp hơn.
Cô hầu gái nhỏ quát thêm vài tiếng phô trương thanh thế, rồi thất vọng bỏ đi.
Bởi vì xung quanh quá yên tĩnh, trước khi đóng cửa, Đường Ngọc Phỉ nhạy bén bắt được giọng nói đã cố ý hạ thấp của cô ta, có chút hoảng loạn: “Một người đã chạy thoát, không được để cô Lillian phát hiện ra, phải nhanh chóng tìm được cô ta.”
Không cần nghĩ cũng biết người đang tìm chắc chắn là mình, Đường Ngọc Phỉ phát hiện tình huống hiện tại có vẻ hơi khó giải quyết.
Rất kịp thời, ‘Trùng động’ đúng lúc truyền thông tin của thế giới nhiệm vụ vào tâm trí cô.
Vai nam phụ trong nhiệm vụ của cô có tên Lexus, là một ma cà rồng không thuần chủng, anh là sản phẩm của sự kết hợp giữa ma cà rồng và phù thủy.
Đúng vậy, không phải là vật sở hữu đầu tiên, mà là kết nghĩa vợ chồng.
Cha của Lexus là một thành viên của Đảng Quỷ, một nhân vật có thiên phú xuất sắc trong tộc Lasombra đã sống qua hàng trăm năm. Ông ta lịch lãm, quyến rũ và độc ác. Ông ta không bao giờ kìm nén bản tính của mình. Ông ta thích đùa giỡn và điều khiển loài người, vô số tính mạng đã mất trong tay ông ta. Khi đang dạo chơi ở thế giới loài người, ông gặp mẹ của Lexus, nhất thời bị cô phù thủy xinh đẹp này mê hoặc nên đã dỗ dành bà để bà ấy bằng lòng mang thai đứa con của ông ta.
Nhưng khi cha Lexus biết chuyện, lập tức tỏ vẻ rằng ông ta không thể lưu lại hậu duệ và ra lệnh cho bà ấy giết chết cái thai còn chưa thành hình. Vì vậy, mẹ Lexus đã bỏ trốn, tìm mọi cách lẩn trốn để tránh thoát sự đuổi giết của ông ta.
Mang thai làm năng lực phù thủy giảm đi rất nhiều, nhiều lần suýt bị giết chết. Cuối cùng bà mổ bụng lấy ra Lexus mới bảy tháng tuổi tại một ngôi làng nhỏ, sau đó cho nó uống máu của mình, điều này khiến cậu bé lớn nhanh chóng.
Sau đó là câu chuyện Lexus vừa trưởng thành vừa tiếp tục trốn tránh sự đuổi giết của cha mình, cuối cùng đã thành công giết chết người cha cặn bã và cướp đi mọi thứ của ông ta.
Nhân vật nữ chính của cuốn sách này tên là Lillian, một cô gái loài người bình thường, cô ấy đã từng giúp đỡ Lexus khi anh gặp khó khăn, để trả ơn cho cô, Lexus đã đưa cô trở lại lâu đài với tư cách là một đứa trẻ mồ côi, cho cô một cuộc sống quý tộc xa hoa.
Đáng tiếc vị nữ chính này lòng tham không đáy, sau khi biết Lexus là một ma cà rồng mạnh mẽ và bí ẩn, cô ta đã khẩn cầu anh ban cho mình vẻ ngoài xinh đẹp và sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng bị từ chối hết lần này đến lần khác. Dần dần, tâm trí cô ta bị vặn vẹo, cô ta lấy lý do tuyển người giúp việc rồi bắt đầu bí mật giam cầm những cô gái trẻ đến xin việc. Cô ta học theo ma cà rồng bằng cách hút máu của các cô gái, thậm chí tắm máu của họ.
Đường Ngọc Phỉ rùng mình khi nghĩ đến hình ảnh nữ chính uống máu và tắm trong bồn máu, quá biến thái.
Dần dà, những chuyện xảy ra ở đây cuối cùng cũng bị Tòa Thánh phát hiện, nhân vật nam chính là đặc phái viên của Tòa Thánh đã giết chết ma cà rồng Lexus. Trong khi nữ chính, nguồn gốc của tội ác lại ngụy trang thành nạn nhân, lại lạnh nhạt thờ ơ với cái chết của Lexus. Sau đó trốn ra ngoài cùng nam chính, còn cùng anh ta lâu ngày sinh tình.
Đây là loại kịch bản máu chó gì vậy?
Sau khi tiếp nhận thông tin xong, Đường Ngọc Phỉ mất hết sạch tò mò với thế giới này. Đặc biệt cạn lời với nam nữ chính, và trong lòng mặc niệm ba giây cho Lexus, người đàn ông bị coi như công cụ.
Anh giết cha mình nên không được Đảng bí mật dung thứ, và thân phận không thuần huyết của anh không được Ma Đảng chấp nhận. Vì vậy, khi bị Tòa Thánh xử bắn, anh không được ai giúp đỡ. Đáng tiếc là anh còn không biết gì về những chuyện nữ chính đã làm mà đã vô duyên vô cớ chịu chết. Diễn đàn Vietwriter.vn
Về thân phận của Đường Ngọc Phỉ trong thế giới nhiệm vụ này… Chính là một cô gái loài người bình thường muốn xin làm hầu gái.
Nguyên chủ ban đầu rất tò mò về mọi thứ trong lâu đài, nhưng trong lúc vô tình đã phá vỡ bí mật của nữ chính — Cô bước xuống tầng hầm, nhìn thấy những cô gái bị giam giữ nơi đó và dụng cụ tra tấn mà nữ chính dùng để lấy máu. Trong lúc hoảng sợ, cô vội vàng muốn trốn khỏi nơi quỷ quái này, nhưng lại bị người hầu của lâu đài cổ phát hiện. Cuối cùng cô chỉ có thể trốn ở đây.
Đường Ngọc Phỉ có chút đau đầu. Dựa theo tình hình hiện tại, cô đã bị mắc kẹt trong lâu đài. Chỉ có ở lại đây cô mới có cơ hội tiếp xúc với nam phụ trong nhiệm vụ, nhưng hiện giờ một khi bị phát hiện chắc chắn cô sẽ bị giết. Cô cũng không thể trốn như chuột mãi được.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Đường Ngọc Phỉ chọn trốn khỏi nơi này trước.
Tuy nam phụ đáng quý, nhưng mạng sống còn quý giá hơn, sau này rồi lại tìm lý do khác vào đây vậy.
Sau khi hạ quyết tâm, Đường Ngọc Phỉ đứng dậy, xách váy nhẹ nhàng đi tới cửa rồi mở cửa ra.
Hành lang rộng rãi u ám không một bóng người, chỉ có ngọn nến đang lặng lẽ cháy, dây leo và hoa Tường Vi quấn quanh cột đá hai bên, đường đi đều được trải thảm khuất tầm mắt.
Ặc… Đường Ngọc Phỉ nhận ra mình hoàn toàn không biết đường thì làm sao chạy thoát đây?
Nhưng không có thời gian để rối rắm, Đường Ngọc Phỉ đành phải nghiến răng chọn bừa một hướng mà chạy như điên. May là điều kiện gia đình nguyên chủ không tốt nên váy cũng không rườm rà, chạy cũng không quá nặng nề.
Tòa lâu đài cổ này lớn đến mức dường như không có điểm cuối, Đường Ngọc Phỉ không biết đã rẽ qua bao nhiêu ngã, cô cảm thấy chỗ nào cũng giống nhau, nhìn đến hoa mắt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Chạy trốn không thành, Đường Ngọc Phỉ khóc không ra nước mắt. Muốn bước qua một bên nghỉ ngơi, nhưng khi giơ tay lên lại không cẩn thận đụng phải giá cắm nến, chân đế vang lên tiếng động đinh tai nhức óc. Ngọn nến nghiêng ngả lập tức đốt cháy tấm thảm, cô sợ đến mức nhấc chân định dẫm lên để dập lửa.
Âm thanh này trong không gian yên tĩnh vô cùng chói tai, cách đó không xa vang lên tiếng hét và tiếng bước chân: “Ai ở đó?”