• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ (2 Viewers)

  • Chương 78

Hồ tộc Hách Liên nằm ở địa giới của Thanh Khâu, đây là lần đầu tiên Đường Ngọc Phỉ đi xa. Cô tò mò nhìn xung quanh, cả đoạn đường đều không nhịn được thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhưng đều bị Hách Liên Ngọc Thư kéo về.

“Cách xa bổn đại nhân như vậy làm gì, nhìn lại cái dáng vẻ thiếu hiểu biết của ngươi đi.” Hắn liếc mắt nhìn qua Đường Ngọc Phỉ một cái, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Đường Ngọc Phỉ cạn lời, cô thật sự thiếu hiểu biết đó, cô cũng chẳng cần cầu xin ai ban tặng, vì vậy khô khan nói: “Từ lúc được sinh ra tới nay tiểu nhân chưa từng rời khỏi núi Vạn Loan. Đây là lần đầu tiên được đi cùng đại nhân, ngoài cảm thấy vinh hạnh ra thì còn cảm thấy vô cùng hưng phấn nữa.”

Hách Liên Ngọc Thư nghe vậy chỉ liếc cô một cái, cũng không nói gì thêm. Diễn đàn Vietwriter.vn

Cửa đi vào động hồ ly nằm ở phía sau thác nước, Đường Ngọc Phỉ còn chưa kịp bấm quyết thuật tị thủy đã bị Hách Liên Ngọc Thư trực tiếp ném vào. Lúc này cô mới phát hiện thác nước kia chỉ là một thuật che mắt, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện khung cảnh đồi núi nhấp nhô rộng mở, bóng cây xanh mướt, cành lá được bao quanh bởi những tia sáng muôn màu, hoa của bốn mùa đều tranh nhau nở rộ, đúng là tiên cảnh nơi trần gian. Thấp thoáng đâu đó giữa những đồi núi nhấp nhô là những tòa cung điện nối tiếp nhau, mái hiên sừng sững, mái ngói dát vàng, vô cùng chói mắt.

Xe thú bay qua không trung, cuối cùng dừng lại ở phía trước cổng chính của cung điện, còn có mấy ông lão trên người toát ra khí chất tiên nhân râu đã bạc trắng đang đứng đó đợi họ, có lẽ chính là các trưởng lão của hồ tộc Hách Liên. Đường Ngọc Phỉ còn chú ý tới nữ tử áo trắng đang đứng phía sau một vị trưởng lão, nữ tử kia hình như có chút quen mặt, chỉ là trong lúc nhất thời cô không nhớ đó là ai.

Đường Ngọc Phỉ đi theo sau Hách Liên Ngọc Thư bước xuống xe, nhìn thằng nhóc này hành lễ cho có lệ với mấy vị trưởng lão, sau đó lại lỗ mãng hỏi: “Đại trưởng lão gọi ta về tộc có chuyện gì?”

Ánh mắt hắn lướt qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người nữ tử áo trắng kia, tựa như có chút kinh ngạc mà a lên một tiếng: “Nàng…… Nàng là Tiểu Nguyệt? Đã lâu không gặp lại xinh đẹp hơn rồi.”

Đôi mắt hồ ly của nữ tử áo trắng chợt trừng to, giọng nói run rẩy: “Hách Liên Ngọc Thư! Ngươi không biết xấu hổ!” Nói xong dậm chân quay đầu bỏ chạy, sắc mặt của ông lão đứng trước mặt nàng ta lập tức đen lại, ánh 1mắt nhìn Hách Liên Ngọc Thư cũng tràn đầy bất mãn.

Nhìn thấy bóng dáng của nữ tử áo trắng kia đã dần dần đi xa, Đường Ngọc Phỉ mới nhớ ra, đây không phải là người đẹp nhất hồ tộc kia sao? Tên cái gì mà Yên Nhi?

“Ngọc thư, đi theo ta vào sảnh chính.” Ông lão đứng đầu trừng mắt nhìn hắn, cũng không có trách cứ gì nhiều, chỉ có thể phất tay áo bỏ đi.

Thái độ của Hách Liên Ngọc Thư vẫn lười biếng như cũ, chậm rãi nhấc chân đi theo, Hách Liên Ngọc Thư bị các trưởng lão kéo vào sảnh chính, phanh một tiếng đóng cửa lại.

…… Xem ra đúng là có chuyện quan trọng cần nói.

“Tiểu Hắc, ngươi ở chỗ này chờ đại nhân.” Đường Ngọc Phỉ không có hứng thú đi nghe lén chuyện của Hách Liên Ngọc Thư, sau khi bỏ lại mấy lời này đã chạy nhanh như bay rời khỏi, khó có được cơ hội ra khỏi cửa, cô mới không muốn cứ đi theo con hồ ly kia.

Đường Ngọc Phỉ không dám dùng phép bay ở địa bàn của hồ tộc Hách Liên, chỉ có thể nhẹ nhàng chạy nhanh ra khỏi cung điện, ở trong núi nhảy nhót. Mới chạy nhảy không được bao lâu đã nhìn thấy cách đó không xa có mấy con hồ ly có bộ lông màu nâu đỏ đang xô đẩy, khi dễ một con ngân hồ cả người trắng như tuyết, ngân hồ ô ô kêu to, rất đáng thương.

Sắc đẹp làm khơi dậy lòng chính nghĩa của Đường Ngọc Phỉ, làm cô dang rộng bước chân, lập tức chạy qua. Trong tay hóa ra một luồng gió nhu hòa, đẩy mấy con hồ ly có bộ lông màu nâu đỏ kia ra, lúc này mới bước lên bất ngờ ôm ngân hồ vào lòng. Cảm giác khi sờ vào bộ lông trơn lán, mền mịn này vô cùng thích thú, Đường Ngọc Phỉ nhịn không được sờ thêm mấy cái, chọc cho ngân hồ đang nằm trong lòng cô phản kháng kêu to.

Sau khi mấy con hồ ly có bộ lông nâu đỏ kia ý thức được thì cùng nhau vây lấy Đường Ngọc Phỉ, nhe răng trợn mắt uy hiếp cô, vẫn không chịu rời đi. Diễn đàn Vietwriter.vn

“Ỷ đông hiếp yếu thì còn gì là hồ ly tốt nữa.” Đường Ngọc Phỉ mỉm cười, dùng linh lực để nâng mấy hòn đá nhỏ trên mặt đất lên, nhẹ nhàng đập vào người mấy con hồ ly kia, thành công dọa chúng nó bỏ chạy. Ngân hồ trong lòng cô cũng sợ hãi nhảy lên, xem ra là muốn nhảy khỏi ma trảo của cô rồi.

Đường Ngọc Phỉ bất mãn, túm đuôi hồ ly của nó lên, để nó treo ngược trước mặt mình, nhìn chằm chằm đôi mắt đen tròn lúng liếng của nó, rồi học theo dáng vẻ thường ngày hay ức hiếp mình của Hách Liên Ngọc Thư nói: “Còn lộn xộn nữa ta sẽ hầm ngươi.”

Sau đó cô thấy đôi mắt ngân hồ hiện lên vẻ sợ hãi, lập tức yên lặng bất động, vô cùng nghe lời.

Chẳng lẽ bộ dáng của cô ở trước mặt của Hách Liên Ngọc Thư cũng giống y như vậy? Nghĩ như vậy làm Đường Ngọc Phỉ không khỏi có chút buồn bực, xách con ngân hồ này lên tưởng tượng nó là Hách Liên Ngọc Thư rồi xoa nắn, sau đó lại bóp và nhéo, hung hăng khi dễ một hồi, mãi đến khi nó rưng rưng nước mắt, trong miệng phát ra tiếng ư ử khi bị sỉ nhục.

Sau khi đã chà đạp đến thỏa mãn, Đường Ngọc Phỉ mới thu hồi lại đôi bàn tay tội lỗi, tiếp tục ôm theo nó chậm rãi tản bộ quanh đây. Nào là hái quả dại, ngâm suối, câu cá, bắn chim, mãi chơi đến khi mặt trời xuống núi rồi mới kinh ngạc phát hiện mình chơi sung quá rồi.

Nếu Hách Liên Ngọc Thư tìm không thấy cô, lúc trở về có bị đánh gãy chân thỏ hay không? Đường Ngọc Phỉ mang gương mặt khóc tang đặt con ngân hồ trên mặt đất, chỉ để lạimột câu: “Ta phải đi rồi, ngươi tự mình chơi đi.” Nói xong cô vội vàng chạy nhanh về, nhìn cũng chẳng nhìn con ngân hồ kia một cái.

Ngân hồ kia ở trên mặt đất nhìn cô một lúc lâu, thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi cũng chạy theo hướng của cô.

Lần này, Đường Ngọc Phỉ bước vào từ cổng chính của cung điện, trước cổng là cột đá cẩm thạch to lớn màu trắng, phía trên còn khắc lên hai chữ Hách Liên rồng bay và phượng múa. Những đám mây trên bầu trời bị mặt trời đã dần mất đi nhiệt độ nhuộm đỏ, mặt đất được ánh chiều tà chiếu rọi giống như được phủ lên một lớp vàng óng ánh, cung điện xa hoa lộng lẫy. Nhưng cô lại không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp này, có chút chột dạ dựa vào kí ức tìm đường vào.

Ai ngờ đến chỗ quẹo lại đụng phải một người không ngờ đến.

Đường Ngọc Phỉ nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu là muốn chạy nhanh, người phía sau người cũng đã lên tiếng gọi cô lại: “Này! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thế giới này sao lại nhỏ như vậy chứ? Trong lòng Đường Ngọc Phỉ chửi bậy một câu, chấp nhận số mệnh xoay người lại, nở một nụ cười hiền hòa và khiêm tốn với Yên nhi, vẻ mặt giả vờ mờ mịt hỏi: “Cô nương, ngươi gọi ta sao?”

“Ngươi là gì của Hách Liên Ngọc Thư?” Đối phương không hề vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.

Đi đến gần nhìn nàng ta, Đường Ngọc Phỉ mới phát hiện làn da của nàng ta trơn bóng không tỳ vết, gương mặt cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt hồ ly mang nét quyến rũ trời sinh kia, đúng là đảm đương nổi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của hồ tộc. Mỹ nhân đẹp như vậy cũng không cần, Đường Ngọc Phỉ không tự chủ nghĩ về Tiểu Long Nữ mà Hách Liên Ngọc Thư vừa gặp đã yêu trong tương lai, suy nghĩ tướng mạo của nàng ta sẽ ra sao.

“Ngươi mau nói đi chứ, ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với hắn?” Đường Ngọc Phỉ tựa như đang thất thần làm Yên Nhi nóng nảy, lớn tiếng hỏi lại.

Đường Ngọc Phỉ biết thân phận của nàng ta không đơn giản, không thể tùy ý trêu chọc, vì vậy giả vờ sợ hãi nói: “Ta là người hầu của Hách Liên đại nhân.”

“Chỉ đơn giản là người hầu thôi sao?” Yên nhi nhíu mày, nghi ngờ nhìn cô, trên mặt viết rõ hai chữ không tin to đùng, sau đó nói tiếp: “Ta nhận ra ngươi, lúc trước ở rừng đào, ngươi cùng Hách Liên Ngọc Thư……”

“Chuyện ngày đó tốt nhất cô nương nên quên đi, thật ra chỉ là…… Là hiểu lầm mà thôi. Ta đúng thật chỉ là một người hầu nho nhỏ, sao dám có suy nghĩ không an phận với Hách Liên đại nhân chứ?” Đường Ngọc Phỉ không đợi nàng ta nói xong đã cướp lời, lòng bàn tay thay thế cái trán cô đổ đầy mồ hôi lạnh, lập tức phủi sạch quan hệ với Hách Liên Ngọc Thư.

Yên Nhi nhíu mày: “Ta chỉ hỏi có một câu, ngươi sao lại sợ hãi kia chứ? Có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi một câu, đừng dại dột mà ôm tâm tư khác với Hách Liên Ngọc Thư, hắn cũng không phải người tốt gì, nếu khống đến lúc đó ngươi hối hận cũng không kịp.”

Nghe thấy vậy, Đường Ngọc Phỉ có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng ta. Còn tưởng rằng tình địch gặp nhau sẽ giở thói ghen tuông, Yên nhi sẽ dựa theo tình tiết của nữ phụ thứ N trong tiểu thuyết cảnh cáo mình đừng có tới gần nam nhân của mình bla bla, ai ngờ người ta đã sớm nhìn thấu bản tính tra nam của Hách Liên Ngọc Thư.

“Ngươi nhìn ta làm gì, ngươi ở bên cạnh Hách Liên Ngọc Thư lâu như vậy, còn không nhìn rõ diễn xuất của hắn sao? Chỉ đi trêu đùa cô nương lương thiện!” Yên nhi nói tới đây thì nghiến răng nghiến lợi, trên mặt xinh đẹp chỉ toàn là vẻ tức giận. Diễn đàn Vietwriter.vn

Đường Ngọc Phỉ vô cùng ngưỡng mộ nàng ta, liên tục gật đầu phụ họa nói: “Đại nhân của chúng ta đúng thật là tùy tiện làm bậy, cô nương yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tâm tư nào với hắn!”

Vừa mới đảm bảo xong, phía sau đột nhiên lại vang lên một giọng nói rùng rợn, lạnh lùng cười một tiếng: “Vậy sao?”

Mẹ nó gặp quỷ rồi, Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức hai cái tai thỏ dựng thẳng, sau này trước khi ra đường cô nhất định sẽ đi coi ngày.

Ánh sáng trước mắt chuyển biến, không biết thằng nhóc Hách Liên Ngọc Thư này từ chỗ nào nhảy ra, khóe môi cong lên một nụ cười đáng sợ: “Lúc trước là ai đã nói rằng, tình yêu của mình đối với bổn đại nhân có nói ba ngày ba đêm cũng không xong? Con thỏ tinh này, ngươi đúng là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.”

Đường Ngọc Phỉ thấy hắn nâng đôi bàn tay như ngọc kia lên, sợ tới mức lập biến trở về hình dáng con thỏ rồi giả chết, lần đúng là có giải thích cũng không được rồi.

Nụ cười trên môi Hách Liên Ngọc Thư vẫn không giảm, bắt lấy hai cái tai thỏ của cô rồi ôm vào lòng, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Đã suy nghĩ xong muốn giữ cái chân thỏ nào chưa?” Cảm nhận được sự run rẩy của con thỏ trong lòng, nụ cười của Hách Liên Ngọc Thư càng thêm tươi tắn.

“Các ngươi?!” Yên nhi trợn tròn đôi mắt, nói không ra lời.

“Đúng là không khéo mà, con thỏ này không chỉ có tâm tư khác với ta, mà còn vô cùng thân thiết.” Hách Liên Ngọc Thư cố ý nhấn mạnh hai chữ thân thiết, âm cuối lại nhẹ nhàng kéo dài, nghe qua vô cùng ái muội, làm mặt thỏ của Đường Ngọc Phỉ nóng lên, giả vờ không nghe thấy.

Cuối cùng bị Hách Liên Ngọc Thư trực tiếp xách về phòng, Hách Liên Ngọc Thư ném cô ở trên mặt đất: “Biến trở lại đi.”

“Đại nhân, tiểu nhân cảm thấy lúc ngài ôm ta ở trong lòng vô cùng ấm áp, khoảng cách của chúng ta vô cùng gần.” Đường Ngọc Phỉ không chịu biến trở lại, lợi dụng vẻ ngoài đáng yêu của thỏ.

“Vậy sao? Ngươi còn không biến trở lại, bổn đại nhân sẽ suy nghĩ lại, đêm nay có nên ăn món đầu thỏ nấu cay hay không.” Giọng điệu của Hách Liên Ngọc Thư nhàn nhạt nói, nâng chung trà lên nhấp một ngụm nhỏ, sau đó lại nhìn con thỏ trên mặt đất gấp gáp biến trở về hình người rồi đứng lên.

Trước mắt thực lực chênh lệch quá lớn, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể tiếp tục nghe lời.

“Bổn đại nhân tùy tiện làm bậy?” Hách Liên Ngọc Thư liết mắt nhìn cô, cười như không cười bắt đầu tính sổ.

“Ăn nói bậy bạ!” Đường Ngọc Phỉ khụ một tiếng, không chút do dự nào phản bội chính mình.

“Đây lại là cách mà người dùng để đối phó với tình địch hay sao?”

“Đại nhân anh minh!”

Hách Liên Ngọc Thư nhìn mặt cô chằm chằm một lúc lâu, bờ môi đỏ mọng phun ra một câu, giọng điệu chậm rãi: “Vậy à? Nếu ngươi đã yêu bổn đại nhân tha thiết đến vậy, bổn đại nhân đồng ý cho ngươi một cơ hội để thể hiện.”

Thể…… Thể hiện?! Đường Ngọc Phỉ nghi ngờ bản thân cô đã nghe lầm, bắt đầu giả ngốc: “Đại nhân muốn tiểu nhân thể hiện như thế nào? Tình yêu của tiểu nhân đối với đại nhân có kể ba ngày ba đêm cũng kể không xong, đại nhân nhất định sẽ không có hứng thú để nghe, hay là vẫn nên để tiểu nhân đi trước……” Diễn đàn Vietwriter.vn

“Đúng là không có hứng thú, vậy nói ngắn gọn là được rồi.” Hách Liên Ngọc Thư trực tiếp cắt ngang lời của cô, nụ cười ở khóe môi càng thêm tươi tắn, đôi mắt màu lục phỉ thúy kia hơi nheo lại, bên trong còn chứa đựng sự thích thú khi nhìn vào con mồi.

Đường Ngọc Phỉ: “……”

Đoạn đối thoại quen thuộc này, cô có thể không cần thể hiện hay không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom