Hách Liên Ngọc Thư cầm cây trâm trên tay đi tìm thỏ tinh, lúc tìm thấy thì cô đang ngồi khoanh chân trên cây cổ thụ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ cung kính vâng vâng dạ dạ thường ngày, lại lấy giọng điệu xem nhẹ chuyện thiên hạ, tự do bàn luận chuyện giang sơn mà nói với mấy nữ yêu tinh: “Hách Liên Ngọc Thư chỉ thích hợp làm tình nhân thôi chứ không thích hợp làm tướng công.”
…… Vì thế hắn ẩn thân, định nghe xem con thỏ gan to bằng trời này sẽ nói gì ở sau lưng hắn.
Đường Ngọc Phỉ vừa dứt lời, bầu không khí bên dưới tán cây cổ thụ liền trở nên yên tĩnh, mấy nữ yêu tinh chỉ biết nhìn nhau, vẫn là nữ yêu tên Bách Linh dẫn đầu đánh vỡ sự trầm mặc này, có chút không tán thành nói: “Hách Liên đại nhân có xuất thân cao quý, tướng mạo anh tuấn, tu vi lại cao thâm, có thể gả cho ngài chính là may mắn ba đời, sao lại nói ngài không thích hợp làm tướng công chứ?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Xuất thân cao quý, tướng mạo anh tuấn, tu vi cao thâm, Hách Liên Ngọc Thư nghe đến ba câu khen ngợi này thì đồng ý gật gật đầu, vô cùng tán thành những điểm trên.
“Nói không sai.” Đường Ngọc Phỉ búng tay một cái, nở một nụ cười sâu xa khó đoán nói: “Đúng thật là ngài ấy có một vẻ ngoài xuất sắc, thực lực cũng mạnh, nhưng để phân biệt một người là tốt hay xấu chẳng lẽ chỉ cần dựa vào vẻ ngoài là biết được hay sao? Chúng ta cần phải nhìn vào lòng chân thành của họ! Đợi đến lúc các cô thật sự thích một người nào đó, các ngươi sẽ hiểu được vẻ ngoài và tu vi đều chỉ là những điều kiện phụ mà thôi.”
“Nhìn lại Hách Liên Ngọc Thư xem, trời sinh tính phong lưu, lại lăng nhăng, chậc chậc, nữ yêu tinh bên cạnh ngày nói ít thì cũng có mười mấy người rồi, các ngươi gả cho ngài ấy sẽ hạnh phúc sao?” Đường Ngọc Phỉ nhìn nữ yêu tên Bạch Linh nói: “Ngươi nghĩ kỹ lại xem, chẳng lẽ ngươi nguyện ý chia sẻ chồng với nhiều nữ yêu tinh xinh đẹp khác hay sao?”
Trong đầu Bách Linh tự như đang hiện lên những hình ảnh đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, cô mạnh mẽ lắc đầu, thể hiện mình không thể nào tiếp thu nổi. Những nữ yêu tinh khác cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận, rồi nhíu mày.
Đường Ngọc Phỉ thấy mấy người họ đã có chút dấu hiệu tỉnh ngộ, lập tức thêm dầu vào lửa nói: “Vậy mới nói, nam nhân giống như Hách Liên Ngọc Thư mà nói nói thích các ngươi, ngươi có thể cùng hắn ta chơi đùa, nhưng trăm ngàn lần không thể chọn hắn làm người đồng hành duy nhất cuộc đời. Ngươi cùng hắn yêu đương một khoảng thời gian nói ra thì đúng là một việc nở mày nở mặt, nhưng nếu như ngươi gả cho hắn thì đó đúng là thảm kịch đời người.”
Cô nói xong, mạnh mẽ cắn luôn một miếng trái cây cuối cùng, rồi tùy tiện ném đi, kết quả Bách Linh vừa rồi còn đang đăm chiêu suy nghĩ bỗng ngước mắt nhìn sau lưng cô, khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, các loại biểu tình phức tạp đều trộn lẫn vào nhau, trở nên vô cùng kỳ lạ.
Không chỉ có cô ta, ngay cả những nữ yêu tinh khác cũng giống vậy ngạc nhiên, kinh ngạc, vui sướng, sợ hãi, căng thẳng vân vân, loại biểu tình nào cũng có. Tự dưng Đường Ngọc Phỉ cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ luận điểm hợp lý như vậy cũng không thể làm chúng nữ yêu tiếp thu, có cần phải phản ứng kịch liệt như vậy không?
Cô vừa muốn quay đầu lại thì hai cái tai thỏ đột nhiên bị một bàn tay to bắt lấy, sau đó bên tai lại vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn: “Lăng nhăng? Thảm kịch đời người? Thì ra ngươi ở sau lưng ta bôi nhọ ta như vậy?”
Trái tim trong lòng đang đập thình thịch, cổ của Đường Ngọc Phỉ chậm rãi quay lại một cách máy móc, lại nhìn thấy nụ cười âm trầm nguy hiểm của Hách Liên Ngọc Thư.
Hắn đến từ lúc nào vậy? Sao lại không có ai nói cho cô biết? Những lời cô nói vừa rồi hắn đã nghe được bao nhiêu?! Trong đầu Đường Ngọc Phỉ không ngừng hiện ra những vấn đề khủng bố này. Vài giây ngắn ngủi, tâm trạng của cô đã trải qua biết bao thăng trầm, lên lên xuống xuống.
“Đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Đường Ngọc Phỉ cười hi hi, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy ra.
Ngay sau đó, Đường Ngọc Phỉ liền bùm một tiếng biến về hình dáng con thỏ, lại bị Hách Liên Ngọc Thư nắm ở trong tay không cách nào chạy thoát, sau đó bị xách đi dưới ánh mắt thương hại của mấy nữ yêu tinh.
Hách Liên Ngọc Thư không hề thương hương tiếc ngọc vứt Đường Ngọc Phỉ trên mặt đất, mông chạm đất, Đường Ngọc Phỉ lại biến thành người, nhe răng trợn mắt xoa xoa cái mông, lúc thấy gương mặt không chút biểu cảm nào của Hách Liên Ngọc Thư nhìn mình thì lập tức dừng lại động tác, theo bản năng nở một nụ cười nịnh nọt.
“Con thỏ tinh kia, ngươi muốn cánh tay hay là muốn chân?” Ngón tay như ngọc của Hách Liên Ngọc Thư đặt ở trên bàn nhè nhẹ gõ theo nhịp, giọng điệu vẫn là vẻ không chút để tâm đó, nhưng lời nói ra lại làm Đường Ngọc Phỉ mạnh mẽ rùng mình.
“Đại nhân, ngài nghe tiểu nhân giải thích!” Bây giờ cái mạng nhỏ đã khó bảo toàn rồi, Đường Ngọc Phỉ hạ quyết tâm không cần mặt mũi cũng không lòng tự trọng, bùm một tiếng quỳ xuống.
Hách Liên Ngọc Thư cười lạnh một tiếng, nhướng mày không nói, tựa như đang muốn xem cô có thể nói ra những lời giải thích gì. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Tiểu nhân đáng chết, không nên nói ra những lời bôi nhọ đại nhân như vậy, nhưng mà tiểu nhân làm như vậy chỉ vì xuất phát từ lòng yêu mến đối với đại nhân mà thôi!” Đường Ngọc Phỉ hung hăng nhéo nhéo miếng thịt mềm trên eo, thành công làm hốc mắt của mình đỏ lên, vừa khóc vừa nói: “Đại nhân ngài cũng biết đó, ở cái núi Vạn Loan này có nữ yêu nào mà không thầm mến ngài chứ? Tiểu nhân chỉ vì để tình địch của mình ít đi vài người mới đưa ra hạ sách này, nếu đại nhân muốn trách, thì cứ trách tiểu nhân không biết trời cao đất dày, không biết tự lượng sức đi yêu đại nhân ngài!”
Đường Ngọc Phỉ càng nói càng kích động, tựa như thật sự có chuyện này vậy, sau đó còn nức nở hai tiếng, mức độ đáng tin cực cao. Cô cúi đầu giấu đi biểu tình trên mặt, cảm thấy bản thân có thể đi nhận giải Oscar luôn rồi.
“Thỏ tinh, ngươi cho rằng bổn đại nhân là tên ngốc sao?” Đôi mắt màu lục thâm trầm kia của Hách Liên Ngọc Thư nheo lại, tựa như một đầm nước xanh thẳm sâu không thấy đáy, làm cho Đường Ngọc Phỉ nhìn không được ý nghĩ trong đầu hắn, chỉ có thể nghe được hắn cười lạnh một tiếng, nói: “Tại sao trước đây bổn đại nhân lại không phát hiện được tài năng ăn nói của ngươi chứ, chết rồi ngươi cũng có thể nói thành sống.”
“Đại nhân, ngài không thể hiểu được lúc tiểu nhân nói những lời này, tự đáy lòng có bao nhiêu dằn vặt và đau đớn đâu, ngài nghi ngờ tiểu nhân, chẳng phải là đang nghi ngờ sự hấp dẫn của mình hay sao?” Ánh mắt Đường Ngọc Phỉ đau đớn nói.
Hách Liên Ngọc Thư nghẹn họng, gân xanh trên thái dương nhảy rồi nhảy, được lắm con thỏ tinh kia, sau khi bình tĩnh lại hắn nghiêm nghị nói: “Được thôi, vậy bổn đại nhân sẽ cho ngươi một cơ hội thể hiện tâm ý của mình, ngươi nói rõ cho ta nghe, rốt cuộc ngươi yêu bổn đại nhân nhiều bao nhiêu.”
“Đại nhân, ngài muốn bắt đầu nói từ đâu đây?” Đường Ngọc Phỉ nước mắt rưng rưng nhìn hắn: “Tình yêu của tiểu nhân đối với đại nhân ngài, cho dù là ba ngày ba đêm cũng nói không xong, kể không hết.”
“Nói ngắn gọn.” Hách Liên Ngọc Thư cười lạnh, đột nhiên đầu ngón tay hiện ra một ngọn lửa. Đây là hồ hỏa tinh thuần, là một ngọn lửa do linh lực của hồ yêu tạo ra, tiểu yêu nhỏ bé giống như cô đây nếu bị dính vào một chút thôi cũng sẽ tan thành tro bụi.
Thằng nhóc này làm thật à? Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ.
Đương nhiên Hách Liên Ngọc Thư không có ý muốn giết cô, chỉ là muốn dọa cô một tý thôi. Cuộc sống ở núi Vạn Loan này của hắn càng ngày càng nhạt nhẽo rồi, hiếm lắm mới có một con thỏ tinh da mặt còn dày hơn cả da mặt hắn, nhịn không được muốn dạy dỗ một chút để nó ngoan ngoãn hơn.
Đường Ngọc Phỉ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào hắn cả một lúc lâu vẫn không nói gì, tựa như đang do dự. Ngay lúc sự kiên nhẫn của Hách Liên Ngọc Thư sắp tiêu hao hết thì cô mới hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Nếu đại nhân vẫn cố chấp muốn biết, vậy thì tha thứ cho tiểu nhân tội mạo phạm!” Dứt lời cô liền đứng lên, mạnh mẽ nhào vào Hách Liên Ngọc Thư.
Trong lúc hoảng loạn, Hách Liên Ngọc Thư vội vàng thu hồ hỏa, cùng lúc đó mặt của Đường Ngọc Phỉ cũng mạnh mẽ đụng vào mặt hắn, mũi của hai người chạm vào nhau, đập vào một cái làm hắn lảo đảo. Hách Liên Ngọc Thư theo bản năng muốn bắt lấy hai cái tai thỏ của cô, nào ngờ con thỏ tinh này lại cắn một cái vào môi hắn.
Trên môi vừa đau lại vừa cảm nhận được sự mềm mại của đôi môi cô, đầu của Hách Liên Ngọc Thư ong ong, trong nháy mắt quên luôn động đậy.
Mà con thỏ tinh kia lại nắm lấy vạt áo hắn, mang theo ánh mắt đầy ác ý và đắc thắng, cắn thêm mấy cái trên môi hắn, chính xác là cắn!
Không phải muốn cô thể hiện tình yêu sao, trực tiếp dùng miệng chứng minh không phải là thực tế hơn nói năng dài dòng sao? Đường Ngọc Phỉ đắc ý nghĩ.
“Ngươi……” Lúc Hách Liên Ngọc Thư được buông ra trên môi vẫn còn dấu răng nhàn nhạt, mặt đỏ rực bất thường, hắn giơ ngón tay lên run rẩy chỉ vào Đường Ngọc Phỉ, sau khi phun ra một chữ ngươi thì chẳng còn nói được gì. Hắn không ngờ rằng con thỏ tinh này lại to gan như vậy, mấy nữ yêu tinh khác bị đùa bỡn một chút là đỏ mặt thẹn thùng rồi, nào có chủ động như vậy?
Con thỏ tinh này, thật sự là thỏ sao?
“Như vậy đại nhân đã tin chưa? Tiểu nhân thật sự là khó kìm lòng nổi.” Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm hắn, nhếch miệng cười.
Nhưng Hách Liên Ngọc Thư vẫn giữ nguyên cái biểu tình như bị sét đánh nhìn cô không nói, thời gian dài như vậy làm biểu cảm trên mặt Đường Ngọc Phỉ sắp giữ không nổi rồi, đành phải trừng mắt nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Hách Liên Ngọc Thư có chút lúng túng quay đầu đi, Đường Ngọc Phỉ phát hiện gương mặt trắng nõn như ngọc của hắn lại hiện lên một vệt đỏ hồng. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đừng nói là hắn đang thẹn thùng nha? Đường Ngọc Phỉ không nhịn được mỉm cười, mặt đầy kinh ngạc. Nhịn không được suy đoán, tên tra nam này đã ở cấp bậc nào vậy, có thể bày ra bộ mặt ngây thơ một cách chân thật thuần khiết đến thế chứ? !
Trong lòng hai người đều có tâm tư riêng, không biết im lặng qua bao lâu, mãi đến khi cửa phòng vang lên tiếng gõ, giọng nói của tiểu đồng áo đen vọng qua cánh cửa: “Đại nhân, xe thú trong tộc phái tới đã đến rồi, ngài có thể đi bất cứ lúc nào.”
Trong tộc? Hách Liên Ngọc Thư phải về Hồ tộc sao? Đường Ngọc Phỉ vực dậy tinh thần, lập tức nói: “Nếu đại nhân có việc, tiểu nhân cũng không quấy rầy nữa.” Cô vui vẻ đang muốn quay đầu rời đi, tai thỏ lại bị bắt lấy một lần nữa.
Đường Ngọc Phỉ: “……” Có thể đừng động một tý là túm lấy tai thỏ của cô hay không vậy?
“Ai cho phép ngươi đi?” Giọng nói của Hách Liên Ngọc Thư còn mang theo mấy phần nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt cổ tay của cô.
Đợi đến lúc Đường Ngọc Phỉ phục hồi lại tinh thần, bản thân đã đi theo Hách Liên Ngọc Thư và tiểu đồng áo đen cùng nhau ngồi trên xe thú, linh thú kéo xe rất quen đường đưa ba người bay lên trời, bay về hướng của hồ tộc Hách Liên.
Tiểu đồng áo đen cũng có chút kinh ngạc nhíu mày, nhưng không lên tiếng, không hiểu tại sao thái độ của Hách Liên Ngọc Thư đối với Đường Ngọc Phỉ đột nhiên lại dịu dàng hơn như thế.
Đường Ngọc Phỉ lại cực kỳ không muốn gần gũi Hách Liên Ngọc Thư như vậy, giống như bây giờ hai người đang ngồi sát vào nhau, đến nỗi Đường Ngọc Phỉ còn có thể ngửi được mùi hương trên người hắn. Hách Liên Ngọc Thư cũng không biết lên cơn điên gì, sau khi lên xe thú thì ánh mắt cứ đăm chiêu nhìn về phía xa xa, không nói một lời nào, tay lại gắt gao nắm chặt vạt áo của cô không chịu buông.
Cô nhịn không được dịch về phía bên kia, cực kì cẩn thận muốn rút góc áo của mình lại, ai ngờ ngay lập tức bị Hách Liên Ngọc Thư phát hiện, quay đầu lại trừng mắt liếc cô một cái, con ngươi xinh đẹp tràn đầy uy hiếp: “Còn lộn xộn nữa bổn đại nhân sẽ chặt đứt cánh tay ngươi.”
Mới hôn có mấy cái, có cần phải nhỏ mọn như vậy không? Ai bảo hắn một hai muốn mình thể hiện tình ý chứ.
Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên cô hôn người khác từ khi cô biến thành hình người nha, ai mới là người chịu thiệt chứ?
Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể quay sang nói chuyện cùng tiển đồng áo đen: “Tiểu hắc, lần này đại nhân trở về hồ tộc có chuyện quan trọng gì vậy?” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tiểu đồng áo đen nhìn về phía Hách Liên Ngọc Thư, thấy đối phương không có ý muốn ngăn lại, mới gật đầu trả lời: “Đúng là có chuyện quan trọng, đại trưởng lão đã nói lần này nhất định phải sắp xếp hôn sự cho đại nhân, có thế nào đi nữa thì cũng phải nạp thiếp.”
Bình luận facebook