Đường Ngọc Phỉ đoán không sai, thừa dịp Thẩm Thủ Ý không ở Trung Quốc, Thẩm Tắc Hành đã bắt đầu gây rối dự án của khu đất.
Anh ta mua chuộc những người trên công trường và lên kế hoạch tạo ra một vụ tai nạn chết người. Nếu trong quá trình tiến hành dự án có tai nạn chết người, cùng với sự thúc đẩy của Thẩm Tắc Hành ở phía sau, dựa vào các phương tiện truyền thông và sức mạnh của dư luận chắc chắn sẽ gây ra một sự náo động trong xã hội. Đến lúc đó, dưới áp lực thì dưới áp lực của dư luận sẽ ép Thẩm Thủ Ý phải tạm dừng dự án, và giá trị của nó sẽ liên tục giảm xuống sau nhiều lần bị trì hoãn và công kích. Ở trong mắt người khác nó chỉ là một thứ mất giá trị, nếu Thẩm Thủ Ý vẫn muốn giữ lại nó mặc kệ ý kiến mọi người thì đó là điều không thể.
Nếu Thẩm Tắc Hành không chiếm được thì anh ta đã nghĩ đến chuyện hủy hoại nó, lúc đó những mảnh đất có hàm lượng vàng lớn này cũng chỉ được bán đấu giá với giá rất thấp.
Chỉ là khi anh ta bắt đầu có những suy nghĩ viển vông đó, lại không ngờ rằng Thẩm Thủ Ý đã bí mật phái người theo dõi nhất cử nhất động của anh ta. Anh ta cho rằng Thẩm Thủ Ý đã đến Mỹ nên tay anh sẽ không với được ở đây, nhưng anh ta không nghĩ rằng đây là một cái bẫy đã được chuẩn bị từ lâu, Thẩm Thủ Ý đang chờ anh ta chủ động nhảy vào .
Tên công nhân nhận tiền bị bắt quả tang tại chỗ khi đang cố tình làm hư giàn giáo, Thẩm Thủ Ý đang “tìm hiểu nguyên nhân” thì phát hiện em trai mình có liên quan đến việc này, thế là Thẩm Tắc Hành cũng khá “may mắn” bị bắt và tiếp nhận điều tra.
Trong phòng làm việc của Thẩm Thị, Đường Ngọc Phỉ đang ngồi trên chiếc ghế mà Thẩm Thủ Ý đặc biệt làm riêng cho cô, ngó đông ngó tây đầy chán nản. Khi Thẩm Thủ Ý đang nghiêm túc làm việc, ánh mắt tràn đầy sự tập trung và kiên định, đôi môi mỏng hơi mím lại, lông mày lúc thì nhăn lại, lúc thì lại giãn ra.
Người ta thường nói đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, Đường Ngọc Phỉ cứ vài phút lại chạm vào tai nghe của anh, hoặc nắm lấy bàn tay xinh đẹp của anh không chịu buông ra, nhìn những dòng chữ vàng mỏng được viết một cách trôi chảy dưới ngòi bút của anh, cô không ngừng ca ngợi. Diễn đàn Vietwriter.vn
Bị quấy rầy quá nhiều, cuối cuối cùng Thẩm Thủ Ý chịu nổi nữa, tháo tai nghe xuống rồi xoa mi tâm, vô cùng bất đắc dĩ nói với cô: “Nếu em quá chán thì không cần cưỡng ép bản thân ở cùng anh, anh sẽ bảo trợ lý dẫn em đến phòng nghỉ để chơi. “
“Không, em muốn ở đây với anh, em sẽ không đi đâu hết.” Ngay lập tức Đường Ngọc Phỉ trở nên ngoan ngoãn.
“Vậy em ngoan ngoãn đợi anh xử lý xong đống hồ sơ này, không nên quấy rầy anh nữa.” Thẩm Thủ Ý thở dài, một câu nói nặng lời anh cũng không nỡ nói với cô.
“Chú Thẩm à, đừng cau mày, nhanh già lắm.”
Đường Ngọc Phỉ vừa trêu chọc anh vừa vuốt ve đôi lông mày đang nhíu lại của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Thẩm Thủ Ý nắm tay cô, giọng điệu đe dọa hỏi: “Em gọi anh là gì?” Bây giờ anh đang rất quan tâm đến tuổi tác của mình, vừa nghe đến hai từ “chú”*, trán anh không khỏi nhảy dựng lên, cỏ vẻ anh rất không hài lòng.
*: trong tiếng trung “chú” là “thúc thúc (叔叔 )”.
Sớm biết điều này thì lúc trước anh đã không cùng cô ấy nói những lời đó, để bây giờ cô ấy cứ luôn trêu chọc anh, Thẩm Thủ Ý đau đầu nghĩ.
“Anh không thích em gọi anh là chú, vậy muốn em gọi anh là gì? Bác Thẩm?” Đường Ngọc Phỉ cố ý khiêu khích anh, sắc mặt Thẩm Thủ Ý càng ngày càng đen, nhưng mi mắt cô lại cong cong tràn đầy ý cưới. Sao trước đây cô không phát hiện việc chọc giận người có tính tính tốt như Thẩm Thủ Ý thú vị đến nhường nào chứ? Đúng là có cảm giác thành công!
Thẩm Thủ Ý không nói lời nào, bụm miệng cô lại, ngăn cản cô tiếp tục nói những lời nhàm chán: “Còn hơn những chuyện này nữa, vẫn cứ gọi là anh Thẩm đi.”
“Anh nào chứ?” Đường Ngọc Phi rung đùi đắc ý, cố ý hỏi tiếp.
Thẩm Thủ Ý: “…..”.
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra khiến cả hai đều giật mình. Thẩm Thủ Ý lập tức thu tay lại và “nhìn chằm chằm” về hướng cửa với vẻ mặt không vui.
Pharos dẫn đầu đi vào qua khe cửa, vui vẻ nhảy vào trong vòng tay của Đường Ngọc Phỉ, để lại trợ lý ở cửa với vẻ mặt hoang mang. Anh biết mình thất lễ, nhưng không thể không vào vì xảy ra chuyện lớn rồi!
Trợ lý nhanh chóng cúi đầu làm bộ như không nhìn thấy, lo lắng nói: “Thẩm tổng, phu nhân đã đến đây, đang ở dưới đại sảnh nhất quyết muốn gặp anh.”
Phu nhân trong miệng của anh ta là mẹ ruột của Thẩm Tắc Hành – Trác Hân. Bởi vì Thẩm Tắc Hành bị bắt để điều tra, bà ta trực tiếp chạy đến Thẩm Thị gây ầm ĩ, bây giờ bà ta còn đang khóc lóc om sòm ở dưới đại sảnh, la hét đòi gặp Thẩm Thủ Ý. Khiến những việc xấu trong nhà họ Thẩm lan truyền hết ra bên ngoài.
Thẩm Thủ Ý sớm đã lường trước điều đó, nhẹ nhàng nói: “Để bà ta lên.”
“Có cần em tránh một lúc không?” Đường Ngọc Phỉ ân cần hỏi.
“Em đợi anh một lát là được.”
Ngay sau đó, âm thanh của giày cao gót trên nền đá cẩm thạch vang lên, ngày càng gần hơn, độ vang của nó cho thấy chủ nhân nó có bao nhiêu tức giận. Đường Ngọc Phỉ khóe miệng giật giật, tiếp tục cúi đầu trêu chọc Pharos.
Trác Hân với khuôn mặt trang điểm đậm hổn hển đi đến, đẩy cửa văn phòng ra rồi tức giận bước vào, như thể muốn đấu tay đôi với anh. Bà ta hoàn toàn không để ý tới Đường Ngọc Phỉ và trợ lý của anh đang có mặt, chỉ thẳng vào Thẩm Thủ Ý, giọng điệu the thé: “Thẩm Thủ Ý, mày có ý gì, Tắc Hành là em trai của mày, này đừng có khinh người quá đáng!”
Trác Hân đương nhiên biết những gì Thẩm Tắc Hành đã làm, nhưng bà ta vẫn ra vẻ “cây ngay không sợ chết đứng” không chút áy náy. Bà ta vốn tưởng rằng đưa Thẩm Tắc Hành ra ngoài chỉ cần ba hai câu là xong, nhưng ai biết đồn cảnh sát lại khó chơi, tuyệt nhiên không chịu thả người. Bà ta biết ngay đó là ý của Thẩm Thủ Ý, cho nên ngay lập tức chạy đến Thẩm Thị gây náo loạn.
“Cậu ta đã phạm phải sai lầm, theo lý nên giao cho đồn cảnh sát xử lý.” Trái ngược với bà ta, Thẩm Thủ Ý lại có thái độ rất thản nhiên, nhẹ giọng nói.
“Nó làm sai cái gì? Mày có bằng chứng không? Ai cho mày vô duyên vô cớ bắt người?”
“Có phải cậu ta làm hay không, sở cảnh sát sẽ sớm báo cho tôi, bà vội cái gì?” Thẩm Thủ Ý ngước mắt, cười nhưng không cười.
Trác Hân bị lời nói làm cứng miệng, ngay lập tức vẻ mặt bà ta trở nên lúc xanh lúc trắng, thật lâu mới phun ra một câu đầy tức giận: “Thẩm Thủ Ý, mày không nể mặt nhau đúng không? Nếu ba mày biết chuyện này ông ta nhất định sẽ trách mày, nếu không phải lúc đầy mày giữ mấy miếng đất này không chịu buông tay, cũng sẽ không ép Tắc Hành đến…”. Nói tới đây, bà ta dường như cảm thấy như lỡ lời, đột nhiên dừng lại.
Đường Ngọc Phỉ sắp bị sự ngu ngốc của Trác Hân chọc cười, đúng là không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đồng đội ngu, đây chẳng phải là chưa đánh đã khai sao. Có điều, những lời bà ta nói thật sự khiến người ta tức giận.
“Cô Trác, cô có muốn uống cà phê không?” Đột nhiên Đường Ngọc Phỉ dịu dàng hỏi, buông Pharos xuống rồi bưng cốc cà phê trên bàn mỉm cười bước tới, cô rót thẳng lên đầu Trác Hân trước khi bà ta kịp phản ứng.
Trác Hân có bao giờ bị sỉ nhục như thế này, tiếng hét chói ta gần như muốn xuyên thủng màng nhĩ của cô, Đường Ngọc Phỉ đã sớm chuẩn bị bịt tai lại. Trợ lý há miệng thành hình chữ O, sau đó thầm khen sự dũng mãnh của cô.
“Cô! Cô điên rồi à?” Lớp trang điểm của Trác Hân lem nhem, trông như quỷ, tức giận giơ tay định tát Đường Ngọc Phỉ. Đường Ngọc Phỉ nắm lấy cổ tay bà ta, dễ dàng đẩy bà ta sang một bên, rồi vỗ vỗ tay như thể chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu.
Không hổ danh là mẹ con, cô rất ưng ý với kiệt tác của mình.
Giọng điệu của Đường Ngọc Phỉ lười biếng, nhưng lại ẩn chứa sắc bén: “Cô Trác, cô đừng có động tay động chân. Đất đai là do Thủ Ý giành được, nhân lực, tài lực và vật lực cũng do anh ấy cung cấp, dựa vào cái gì mà anh ấy phải chắp tay nhường cho Thẩm Tắc Hành? Trên danh nghĩa anh ta là em trai của Thủ Ý chứ không phải là cha của anh ấy”. Cô đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ như bà ta, đúng là nên để bà ta nếm thử sự đả kích của xã hội.
“Cô là cái thứ gì cơ chứ? Không đến lượt cô xen vào chuyện của Thẩm gia chúng tôi!” Trác Hân tức đến ngã ngửa, lúc này chẳng thèm để ý hình thường hét ầm lên, quay đầu chỉ vào trợ lý ra lệnh: “Cậu còn đứng đó làm gì, còn không mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi. Thẩm Thị hiện tại ai muốn ra thì ra vào thì vào sao?”.
“Thật ngại quá, tôi là trợ lý riêng của Thẩm tiên sinh, không phải bảo vệ.” Trợ lý nở một nụ cười lịch sự, hoàn toàn không có ý động thủ. Diễn đàn Vietwriter.vn
Trác Hân bị thái độ của anh ta chọc tức, quay đầu lại tiếp tục giận dữ trách mắng Thẩm Thủ Ý: “Thẩm Thủ Ý! Cậu cố tình làm tôi xấu hổ trước mặt người ngoài phải không? Dù sao trên danh nghĩa tôi vẫn là mẹ của cậu, cậu định không nhận cái gia đình này sao?”
Hai chữ “mẹ” vừa nói ra, sắc mặt của Thẩm Thủ Ý lập tức lạnh đi, giữa hai hàng lông mày nhíu lại tỏa ra sự lạnh lùng, khí chất của anh đột nhiên trở nên vô cùng ác liệt. Giọng điệu của anh không hề có một chút cảm xúc nào: “Quên không nói cho bà biết, căn nhà mà các người đang ở bây giờ là tài sản thừa do mẹ tôi để lại cho tôi, tôi có quyền lấy lại bất cứ lúc nào.”
Tu hú chiếm tổ, lại lấy đâu ra tự tin ở chỗ này kêu gào?
Trác Hân không thể tin được, như thể bà ta bị người tát mấy cái vào mặt, sự xấu hổ tràn đầy khắp gương mặt.
“Pharos, cắn bà ta!” Đường Ngọc Phỉ biết Thẩm Thủ Ý không vui nên chỉ vào Trác Hân và ra lệnh cho Pharos, Pharos cũng rất nể mặt, nhe răng trợn mắt lao về phía Trác Hân với vẻ mặt tàn bạo.
Trác Hân sợ đến mức tái mặt, bà ta suýt ngã xuống đất khi bị trẹo mắt cá chân, hét lên và bỏ chạy vội vàng, lao ra như một quả bóng bay vỡ tung khi bị chọc vào. Có khi lúc quay về, sẽ đánh nhau một trận lớn và hỏi Thẩm Duy chuyện căn nhà có phải thật hay không.
Đường Dư Phỉ không nhịn được cười, trong lòng nhẹ nhõm một hơi.
Trác Hân không khác gì một con hổ giấy, cô còn cho rằng bà ta có bản lĩnh, thì ra do cô tưởng tượng đối thủ của mình quá mạnh.
“Pharos, con làm rất tốt, lại đây để mẹ ôm con một cái thật tốt!” Ngay khi cô vừa ngồi xổm xuống, Pharos đã vui vẻ lao vào vòng tay của cô và liếm má lấy lòng Đường Ngọc Phỉ. Đường Ngọc Phỉ bế nó lên và ôm đến bên cạnh Thẩm Thủ Ý
“Bà ta có làm em bị thương không?” Sắc mặt Thẩm Thủ Ý dịu đi một chút, anh vừa lo lắng vừa trách móc hỏi. Cô gái nhỏ này luôn xông lên trước để bảo vệ cho anh, nhưng điều này cũng khiến anh vừa mừng vừa tủi.
Lẽ nào trong mắt cô gái nhỏ, anh giống người cần được bảo vệ sao?
“Em không sao, bà ta bị Pharos đuổi đi rồi, anh đừng tức giận.” Đường Dư Phỉ dùng đầu ngón tay thân mật cọ vào ngón tay vào lòng bàn tay Thẩm Thủ Ý, còn một tay khác thì vỗ đầu anh, giống như đang dỗ dành Pharos.
Thấy ông chủ nhà mình ngoan ngoãn để cô vỗ đầu, trợ lý cảm thấy sắp mù mắt chó rồi, vội vã chạy ra ngoài.
“Những chuyện này cứ giao cho anh, em đừng ra mặt.” Thẩm Thủ Ý nắm lấy bàn tay đang đùa nghịch của cô, nghiêm túc nói. Anh không sợ Thẩm Tắc Hành và Trác Hân sẽ đối phó với anh, nhưng anh không muốn cô gái nhỏ bị liên lụy.
“Em biết rồi.” Đường Ngọc Phỉ đẩy Pharos vào trong vòng tay anh, anh chợt nhớ ra điều gì đó nên hạ giọng, giả vờ tỏ ra bí ẩn: “Bảy giờ tối thứ Năm tuần sau, em có buổi độc tấu violon ở quán Tiểu Âm Lạc ở hậu trường trung tâm thành phố, anh nhất định phải đến”.
Mọi thứ đã sẵn sàng, cô muốn xuất đại chiêu. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Được rồi.” Thẩm Thủ Ý vui vẻ đồng ý.
Dáng vẻ nghe lời của anh khiến Đường Ngọc Phỉ như mở cờ trong bụng, không khỏi lại gần, động viên: “Vậy hôn em một cái?”
Thẩm Thủ Ý nghẹn ngào, quay mặt đi giả vờ nghiêm túc: “Anh muốn tiếp tục làm việc.”
“Pharos, bảo ba con hôn mẹ đi!” Đường Ngọc Phỉ đang vui vẻ, một lần nữa hạ lệnh cho Pharos phản loạn.
Bình luận facebook