Xe dừng lại trước cửa khách sạn, trong mắt mọi người đều là vẻ kinh ngạc, Thẩm Thủ Ý tự tay mở cửa xe cho Đường Ngọc Phỉ.
Nhưng Đường Ngọc Phỉ nhích người đến cửa xe rồi lại không chịu ra, cô rướn người ra ngoài, giang hai cánh tay ra làm nũng: “Ôm em, chân em đau lắm, không đi được.”
Trợ lý ho khan một tiếng, tự giác giả bộ như không nhìn thấy gì, ánh mắt cũng nhìn sang hướng khác.
Thẩm Thủ Ý không nghĩ sau khi cô tới Mỹ lại chủ động như vậy, thật làm cho anh khó lòng chống đỡ. Nhưng khi nghe nửa câu sau anh lại cảm thấy đau lòng cho cô, đành bất đắc dĩ thuận theo cô cúi người xuống bế cô từ trong xe ra, còn che cho đầu cô không bị đụng trúng cửa xe, thái độ cực kỳ cưng chiều.
“Cảm ơn Thẩm tiên sinh.” Đường Ngọc Phỉ ôm lấy cổ anh cười hì hì nói, dù sao bây giờ cô cũng sẽ không vì ngại ngùng mà sẽ đứng xuống.
Cô cố ý ghé sát vào tai của Thẩm Thủ Ý để nói chuyện, Thẩm Thủ Ý cảm giác được hơi thở của cô bên tai mình, hơi ngứa, nhưng anh lại rất thích cảm giác này.
Trên mặt anh không lộ ra biểu cảm gì, bình tĩnh ôm cô một mạch đi vào phòng.
Một người không nhìn thấy gì, một người da mặt rất dày, cả hai người đều không hề áp lực, chỉ khổ trợ lý đứng sau làm bóng đèn, lập tức tìm một lý do để chuồn về phòng mình.
Khách sạn xa hoa này nằm ở vị trí đắc địa nhất trên đoạn đường này, đứng ở cửa sổ tầng dưới có thể nhìn thấy phong cảnh của thành phố cùng dòng chảy của con sông, thậm chí có thể nhìn thấy toàn bộ hồ Michigan không sót một cảnh nào. Đứng từ trên cao, cảm giác như chỉ cần giơ tay là có thể chạm đến mây đen, cảm giác này làm cho khách sạn được bao phủ trong màn mưa của thành phố, toát lên một hương vị riêng.
Đường Ngọc Phỉ vừa vào đến phòng liền chủ động rời khỏi khỏi lồng ngực Thẩm Thủ Ý, cả người đều toát mồ hôi, tỏ vẻ bản thân đang rất muốn đi tắm rửa.
Đang ôm cô trong ngực, rồi đột nhiên không được ôm nữa Thẩm Thủ Ý cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng vẫn giữ giọng điệu ôn hòa nói: “ Hàng ngày anh sẽ cho người đem đồ ăn cùng quần áo lên”
“Em muốn ăn đồ ăn Trung Quốc.” Đường Ngọc Phỉ dặn dò trước khi bước vào phòng tắm, Thẩm Thủ Ý rất tự nhiên mà nghe theo cô.
Đường Ngọc Phỉ ở trong phòng tắm ngâm bồn thật lâu, lâu đến mức toàn bộ bột trên người cô đều đã trôi hết xuống. Cô vừa thưởng thức rượu vang đỏ vừa nghịch cánh hoa trong bồn tắm, chơi rất vui vẻ. Phải đến khi nghe thấy tiếng lo lắng của Thẩm Thủ Ý, cô mới giật mình nhớ ra bản thân đã tắm hơi lâu.
Thẩm Thủ Ý rất ý tứ đặt quần áo cô ở cửa phòng tắm, Đường Ngọc Phỉ mặc quần áo vào rồi đi ra với mái tóc ướt rượt, cô nhìn thấy cơm trên bàn mắt liền sáng lên, theo bản năng cứ đi chân trần chạy đến. Cô đói đến mức bụng dính vào lưng rồi, hai mắt cô sáng như sói đói.
Đang định ăn, thì trên đầu bỗng xuất hiện một chiếc khăn làm cô ngừng lại, Thẩm Thủ Ý nhẹ nhàng giúp cô lau tóc nói: “Làm khô tóc rồi mới ăn.”
“Ăn xong rồi mới lau khô.”
“Lau khô trước.”
“Vậy anh hôn em một cái.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Tay của Thẩm Thủ Ý bỗng chốc cứng đờ, lúc Đường Ngọc Phỉ ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt anh là biểu cảm ngạc nhiên, còn có chút hồng hồng, quả nhiên là anh đang thẹn thùng.
Đường Ngọc Phỉ biết kinh nghiệm yêu đương của anh chỉ bằng không, phương diện đó anh giống như một tờ giấy trắng, chỉ hơi đùa giỡn chút là không thể chịu đựng được. Nhưng rõ ràng, cô ngày càng hứng thú với việc đùa giỡn anh. Vì thế cô cười xấu xa một tiếng, bắt lấy tay anh đang lau tóc cho cô nói: “Anh hôn em một cái, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, giao dịch này không phải rất lời sao?”
“Đừng nghịch.” Thẩm Thủ Ý có chút mất tự nhiên, cảm thấy bản thân mình không phải là đối thủ của cô.
Anh muốn rút tay về thì bị cô giữ chặt, anh lại sợ làm cô đau nên không dám dùng sức, trong thời gian ngắn như vậy nhưng anh không biết phải làm sao.
“Thẩm Thủ Ý, anh có thích em hay không?” Giọng nói cô có chút tủi thân, trong đầu anh hiện ra hình ảnh nước mắt cô lã chã.
Hỏi xong không đợi anh trả lời, cô đã nói: “Nếu anh không thích em thì cứ nói, bây giờ em sẽ trở về Trung Quốc, về sau sẽ không bao giờ… sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa. Còn hôn sự của chúng ta em sẽ giải thích rõ với ông nội, em cũng sẽ dọn ra khỏi nhà họ Thẩm.”
Nếu Thẩm Thủ Ý có thể nhìn thấy, anh sẽ phát hiện tuy Đường Ngọc Phỉ nói ra toàn những lời lẽ tủi thân nhưng gương mặt lại không có lấy một chút đáng thương nào. Ánh mắt cô đầy gian xảo, cẩn thận quan sát biểu cảm của anh đang có chút bối rối.
Thẩm Thủ Ý nói không ra lời.
Anh thích cô sao? Đáp án chắc chắn là thích rồi.
Khi biết cô vì anh mà một mình chạy tới Mỹ, trong lòng anh vừa bất ngờ lại vừa vui vẻ, ngực nổ tung như pháo hoa rực rỡ sắc màu, thậm chí ngay cả linh hồn cũng vì quá kích động mà run rẩy. Tất cả những đau đớn tích tụ trước đó đều hóa hư vô, một giây trước là địa ngục một giây tiếp theo đã là thiên đường.
Anh vì nụ cười của cô mà vui, vì cô bị thương mà buồn, trước khi gặp cô anh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có người có thể dễ dàng thay đổi cảm xúc của anh như vậy, phá vỡ quy tắc hơn hai mươi năm qua của anh.
Nhưng anh vẫn rất băn khoăn, bởi vì anh thích cô, nên anh không thể dễ dàng nói ra tâm tư của mình với cô. Anh sợ cô đối với anh chỉ là hứng thú nhất thời, có thể sau này cô cũng sẽ theo đuổi một người đàn ông khác như cách cô đang làm với anh. Anh không dám đánh cược, lại càng không dám lấy tương lai của cô ra đánh cược.
Chỉ có điều ở trước mặt cô, hai mắt anh không thể nhìn thấy là chuyện khiến anh rất tự ti.
Đường Ngọc Phỉ thấy anh rơi vào im lặng, nghĩ rằng anh vẫn không chịu chấp nhận vì tuổi cô quá nhỏ, sốt ruột nói: “Anh đừng nghĩ rằng tuổi em nhỏ, so với em anh cũng không hơn quá nhiều tuổi, còn chưa tới nỗi phải gọi là bác Thẩm hay chú Thẩm.”
Lời nói của cô rất nghiêm túc, kèm theo sự sốt ruột cùng cầu xin, khiến cho Thẩm Thủ Ý mềm lòng.
Thẩm Thủ Ý không kìm lòng được, than nhẹ một tiếng, ngồi xổm xuống trước mặt cô, cặp mắt màu hổ phách “nhìn” cô, nhẹ giọng nói: “Anh không nhìn thấy, như vậy sẽ làm liên lụy em.”
“Em không để ý.”
“Nhưng anh để ý.” Thẩm Thủ Ý dừng lại một chút, rồi anh thấp giọng nói có chút chua xót: “Có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, em sẽ hối hận.”
Vừa dứt lời, trên môi anh bỗng xuất hiện một cảm giác mềm mại ấm áp, giống như một sợi lông nhẹ nhàng lướt qua, làm cho anh giật mình, Thẩm Thủ Ý đột nhiên mở to mắt nhìn.
“Em sẽ dùng thời gian chứng minh cho anh thấy, em chắc chắn sẽ không hối hận.” Đường Ngọc Phỉ chỉ hôn anh một cái thật nhẹ nhàng, rồi mới an ủi anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Em vì anh mà đến, em sẽ bảo vệ anh.”
Cô khẽ cười, trong mắt nồng đượm sự dịu dàng, “Anh không nói cho rõ ràng, em sẽ coi như anh đã đồng ý.”
Đường Ngọc Phỉ biết Thẩm Thủ Ý quả thực đã thích mình, nếu không anh đã không ôn nhu như vậy hết lần này đến lần khác dung túng cho cô.
Thật ra, nếu không liên quan đến nhiệm vụ, thì Thẩm Thủ Ý cũng là một người rất đáng để yêu. Anh đơn thuần dịu dàng lại mạnh mẽ, dù nội tâm có chút tự ti, nhưng anh sẽ thật cẩn thận dùng cách riêng của mình để che chở cho người mà anh để ý. Như vậy không ai có thể coi thường anh, Đường Ngọc Phỉ cũng cam tâm tình nguyện vì anh trả giá, muốn chăm sóc thật tốt cho anh cả đời này.
“Mau giúp em lau khô tóc đi, nếu không em thật sự sẽ chết đói mất.”
Trái tim anh chưa bao giờ lại đập nhanh như vậy, Thẩm Thủ Ý khó khăn lắm mới trở lại thực tại từ những khiếp sợ và vui sướng, như một con rối gỗ bị chỉ huy, anh ngơ ngác đứng dậy, rồi lại cứ ngơ ngác mà lau tóc cho cô, vài lần làm cô đau đến mức phải cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn để anh tiếp tục lau.
Thẩm Thủ Ý cố gắng lấy lại tinh thần, tỉ mỉ chải chuốt những sợi tóc dài, mềm mại của cô, trong lòng tràn ngập một cảm xúc đang nhảy nhót gọi là hân hoan. Diễn đàn Vietwriter.vn
Anh không thể không thừa nhận rằng, anh không có cách nào để cự tuyệt lời hứa hẹn của cô.
Có lẽ, cũng có thể mỏi mắt mong chờ một chút.
Đường Ngọc Phỉ ăn cơm xong chưa được bao lâu đã mệt rã rời, từ chối đi đến căn phòng khác rồi lại ăn vạ trong phòng của Thẩm Thủ Ý không chịu rời đi, cuối cùng vì không thể chống đỡ được nữa đã ôm gối đầu nặng nề chìm vào giấc ngủ. Cho đến khi giật mình tỉnh giấc vì gặp phải ác mộng, cô mới phát hiện bản thân vẫn luôn tìm đủ mọi cách để quyến rũ anh mà lại quên mất chuyện quan trọng nhất.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, Thẩm Tắc Hành đã có hành động rồi.
Thủ đoạn của anh ta không cao siêu, nhưng lại hơn ở chỗ rất nham hiểm, thâm độc. Trong kịch bản cũng là nhân lúc Thẩm Thủ Ý không ở công ty, anh ta sẽ chuẩn bị thực hiện, anh ta đã để cho mình bị khiêu khích một lần trước đây rồi, nên chắc sẽ không….
Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, cô vội vàng kêu: “Thẩm Thủ Ý.”
Trong phòng không có ai đáp lại, Đường Ngọc Phỉ lập tức lần mò đứng dậy, lảo đảo chạy ra bên ngoài, thấy cửa phòng khép hờ, ngoài cửa loáng thoáng một giọng nam chín chắn:
“Lưu lại để làm chứng cứ, chờ tôi trở lại sẽ giải quyết. Hạng mục đó cử nhân sự kiểm soát chặt chẽ, bên cạnh đó thu mua lại cổ phần của vật liệu xây dựng Trung Thông đang phân tán trên thị trường.”
Thẩm Thủ Ý hơi nhíu mày cắt đứt cuộc điện thoại, nắm lấy di động suy tư trong phút chốc, lúc này mới xoay người lại.
Đường Ngọc Phỉ duỗi một ngón tay ra, chọc vào lồng ngực anh khi anh đang đi vào cửa, ngăn bước đi của anh.
“Em tỉnh rồi à?” Thẩm Thủ Ý không hề bị giật mình, rất tự nhiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, lòng bàn tay ấm áp và có chút thô ráp bao bọc lấy tay cô, dịu dàng đưa cô vào trong phòng.
“Có phải anh đã sớm biết kế hoạch Thẩm Tắc Hành rồi không?” Đường Ngọc Phỉ hỏi, càng tiếp xúc cô lại càng nhận thấy quả thực Thẩm Thủ Ý có năng lực không hề tầm thường. Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ lại không phát hiện ra những điều khác thường của Thẩm Tắc Hành. Trong kịch bản không hiểu tại sao đến cuối cùng anh lại thua, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể tự kết luận là diễn xuất Thẩm Tắc Hành quá hoàn hảo.
“Ừ.” Thẩm Thủ Ý lên tiếng, không ngờ anh lại ngồi xổm xuống sờ chân của cô, hành động này khiến Đường Ngọc Phỉ giật mình, lập tức rụt chân lại.
“Sao lại không mang dép?” Giữa ánh sáng mờ ảo, dường như Thẩm Thủ Ý lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, theo thói quen cũ lại ôm lấy cô thêm lần nữa. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đường Ngọc Phỉ an tâm để anh ôm trong lồng ngực, lại tò mò hỏi: “ Anh phát hiện Thẩm Tắc Hành có ý đồ xấu từ khi nào? Vẻ “anh em tình thâm” lúc trước đều là giả vờ sao?”
“Bắt đầu từ khi em nhắc nhở anh trong bát cháo hải sản kia có vấn đề, anh đã âm thầm đề phòng cậu ta, anh còn phải nói một tiếng cảm ơn với em.” Thẩm Thủ Ý hoàn toàn không nói dối cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, lấy tay phủi bụi ở lòng bàn chân của cô, anh đối xử với cô như với một đứa trẻ khiến Đường Ngọc Phỉ không nhịn được có chút xấu hổ.
Những lời nói của Thẩm Thủ Ý khiến cô hơi động lòng, có lẽ do cô đến nên đã làm lệch quỹ đạo của kịch bản ban đầu. Trong vận mệnh đôi khi mọi thứ sẽ không thể diễn ra như những gì đã định trước, Thẩm Thú ý cũng không bị thứ tình thân giả dối kia làm mờ mắt. Cô cũng biết, sao Thẩm Thủ Ý lại không nhìn thấu được cái tính toán nhỏ vụng về này của Thẩm Tắc Hành chứ, có lẽ tiếp theo cũng không cần cô ra tay, Thẩm Tắc Hành cũng sẽ từng bước thất bại.
Đây là năng lực chồng tương lai của cô đó, Đường Ngọc Phỉ thầm thở dài trong lòng, không nhịn được hôn một cái thật mạnh vào má của Thẩm Thủ Ý.
Bình luận facebook