-
Chương 131
Bởi vì nam chính là của nữ chính, hơn nữa Đường Ngọc Phỉ cũng không có chút hứng thú nào với Eric, huống chi là dính dáng đến anh ta. Nhưng bởi vì nữ chính luôn phát triển trong gu thẩm mỹ của nam chính, mà cô và Lillian lại trông quá giống nhau, nên dường như Eric cũng có ấn tượng rất tốt đối với cô.
“Đã khiến cô gái đáng yêu bị hoảng sợ rồi, nhưng không sao cả, tôi đã trừng phạt lũ ma cà rồng độc ác đó. Cô đã được an toàn, thưa cô Lillian.” Eric cười với cô, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
“Muộn rồi, tôi phải đưa cô trở về an toàn.”
Đưa cô về ư? Đường Ngọc Phỉ không muốn anh ta gặp được Lexus, vì vậy cô không chút nghĩ ngợi mà thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi có thể tự ngồi xe ngựa để về.” Sau đó cô lại cảm thấy phản ứng của mình quá bình tĩnh, nên nhẹ giọng nói: “Tôi cũng không bị thương, tôi không muốn phải làm phiền ngài.”
Eric nghiêm mặt nói: “Thành phố này về đêm rất loạn, mùi máu trên người cô sẽ thu hút ma cà rồng, như vậy quá nguy hiểm.”
Anh ta nói như thế nào cũng muốn đưa cô về, Đường Ngọc Phỉ cũng không thể phản bác nên cô đành phải cau mày gật đầu đồng ý.
Vì vậy, Eric mỉm cười, sau đó anh ta dặn dò người đàn ông đứng bên cạnh Bella đưa cô ta trở về an toàn. Anh ta vừa bước ra khỏi quán rượu với Đường Ngọc Phỉ, giọng nói của Bella đột nhiên vang lên ở đằng sau: “Ngài Eric!”
“Sao vậy?” Eric quay lại với vẻ nghi ngờ.
Cả người Bella căng chặt lại, dường như cô ta cực kỳ căng thẳng, mở miệng mấy lần nhưng không phát ra tiếng, cuối cùng khô khan nói một câu: “Xin ngài… Hãy cẩn thận.”
Ý tứ của câu này không rõ ràng nên ngoại trừ Đường Ngọc Phỉ thì không ai biết là có ý gì.
“Đừng lo, tôi chính là đặc phái viên cừ nhất.” Eric vỗ nhẹ lên cây roi da trên eo và nói với giọng chẳng hề để ý.
Đường Ngọc Phỉ nhìn chằm chằm Bella một lúc rồi mới rời đi, ánh mắt cô lộ vẻ lạnh lùng.
Eric đưa Đường Ngọc Phỉ ra khỏi con hẻm và ngăn lại một chiếc xe ngựa, Đường Ngọc Phỉ không nói lâu đài ở đâu mà nói ra địa chỉ trang viên của bà Albert. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Cô Lillian, tôi rất xin lỗi vì lần trước đã bỏ cô lại, thực sự là vì có chuyện quá khẩn cấp.” Trên xe ngựa, Eric cố gắng nói chuyện với cô, khuôn mặt đầy vẻ biết lỗi.
Đường Ngọc Phỉ ngẩn người một lúc, mới nhận ra anh ta đang nói về chuyện hôm đó đã bỏ cô lại với Lexus để đuổi theo Archer, vì vậy cô lắc đầu nói: “Không sao, tôi cũng không bị thương.”
“Không, tôi thật sự không thể tha thứ cho chính mình, làm sao tôi lại có thể bỏ lại quý cô mà rời đi, để cô gặp nguy hiểm mà không màng tới chứ! Nếu như cô xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ rất đau đớn và ân hận cả đời.” Eric vô cùng kích động nói, sau đó anh ta ngừng lại, hơi nghi ngờ hỏi lại Đường Ngọc Phỉ: “Nhưng mà cô Lillian này, cô chạy thoát khỏi gã ma cà rồng đó thế nào vậy?”
Đường Ngọc Phỉ cảm động, lần này cô trả lời rất nghiêm túc: “Ngài Eric, không phải bản chất của tất cả ma cà rồng đều độc ác đâu. Ma cà rồng lần trước anh gặp đã cứu tôi đấy.”
Tuy nhiên, Eric lại cười nhạo, anh ta lắc đầu và nói: “Cô Lillian, cô quá ngây thơ rồi, đối với những sinh vật hút máu mà nói loài người chỉ là miếng mồi thấp hèn mà thôi. Cô nghĩ rằng anh ta đã cứu cô, nhưng trên thực tế anh ta chỉ là đang chơi đùa với cô như mèo vờn chuột mà thôi, đợi đến khi anh ta mất hết kiên nhẫn, thì sẽ giết cô ngay.”
“Những con quỷ gian ác như vậy nên thối rửa vĩnh viễn dưới lòng đất, tôi sinh ra là để thề sẽ diệt trừ chúng.”
Ánh mắt anh ta nhìn Đường Ngọc Phỉ tỏ vẻ thương hại và đồng cảm, rõ ràng là cho rằng cô quá ngu ngốc lại không rành chuyện đời, chẳng qua là không nhẫn tâm vạch trần cô.
“…”
Đường Ngọc Phỉ hiểu rằng thuyết phục nam chính sẽ không có kết quả, bối cảnh của anh ta là như thế, trong toàn bộ kịch bản anh ta sẽ đứng ở phe đối lập với ma cà rồng, cô đã sơ suất quá rồi.
Vì vậy, Đường Ngọc Phỉ lại lười nói chuyện với anh ta, nên trên đường đi chỉ đáp câu được câu không cho có lệ, nhưng may mắn là rất nhanh đã đến trang viên của bà Albert.
Eric đỡ Đường Ngọc Phỉ xuống xe ngựa, anh ta vẫn còn lưu luyến không rời mà nói: “Cô Lillian, cô có cần tôi giải thích tình hình tối nay với gia đình cô không?”
“Không phiền ngài nữa, ngài Eric.” Đường Ngọc Phỉ nhìn anh ta cười nhã nhặn mà xa cách, đầy ý từ chối. Cô cởi áo khoác trả lại cho Eric, sau đó làm bộ đi vài bước về phía trang viên.
Eric hơi mất mát, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lên xe ngựa rời đi.
Đường Ngọc Phỉ núp sau bụi cây nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa xoay người lại, đột nhiên cô không kịp phòng bị mà rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo nhưng quen thuộc.
“Lexus?” Khi Đường Ngọc Phỉ phản ứng lại, cô vươn tay ôm lấy eo anh: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh đã đi theo đằng sau em.” Lexus dùng đầu ngón tay nắm lấy cằm cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Anh nói khẽ: “Đặc sứ của Tòa Thánh có vẻ rất quan tâm đến quý cô của anh.”
“Anh đang ghen à?” Đường Ngọc Phỉ nhướn mày nhìn anh.
“Những quý cô xinh đẹp luôn luôn không thiếu người theo đuổi, nhưng trong thành phố lại không có người đàn ông nào đẹp trai và giỏi giang hơn anh.” Đôi môi Lexus cong lên thành một nụ cười tao nhã, đầu ngón tay vuốt tóc Đường Ngọc Phỉ, giọng nói anh trầm thấp lại rất êm tai: “Người phụ nữ của anh cũng mê mẩn anh giống như anh say đắm cô ấy vậy.”
Đó không phải là những gì cô đã nói à, anh lại còn trả lại cho cô vào lúc này, quả thật không biết khiêm tốn chút nào.
“Lexus, đưa em về đi.” Đường Ngọc Phỉ nhón chân hôn lên má anh và cười với anh.
Vì vậy Lexus đã bế Đường Ngọc Phỉ lên và cho cô trải nghiệm tốc độ của một ma cà rồng, một lát sau bóng dáng lâu đài cổ đã gần ngay trước mắt cô.
Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là một chiếc xe ngựa đang đậu ở lối vào của lâu đài cổ kính, cánh cửa mở toang, bên trong tối đen như mực.
“Chuyện gì thế này?”
Đường Ngọc Phỉ leo xuống khỏi vòng ôm của Lexus, cô cau mày.
“Có mùi máu tươi.” Lexus nhìn vào cổng lâu đài và nói.
Máu ư?
Anh vừa dứt lời, trong lâu đài liền vang lên một tiếng kêu la thảm thiết, đó là giọng của Amy.
Đường Ngọc Phỉ híp mắt, vội vàng xách váy chạy vào. Cô tìm được giá nến gần nhất, sau đó lấy ra một que diêm đốt lên, nhưng lại nhìn thấy trên thảm có vết máu tươi, một đường uốn lượn trông có vẻ rất kinh dị.
Chẳng lẽ người sói lại tới nữa? Đường Ngọc Phỉ đá giày cao gót đi, rồi chạy dọc theo vết máu, mới phát hiện vết máu trên mặt đất ngày càng nhiều hơn, lông mày cô càng cau chặt thêm.
Cho đến khi cô nhìn thấy một vài xác ngựa nằm cách đó không xa dưới ánh nến – đó là ba con ngựa con mà Lexus vừa mua. Chúng nằm trên mặt đất mà mắt mở trừng trừng, cơ thể đầy những vết đâm sắc nhọn, máu tươi đã sớm đông lại, trông rất dọa người. Diễn đàn Vietwriter.vn
Lexus ở phía sau che mắt cô lại, như thể anh không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng tàn khốc này.
“Đây không phải là người sói làm, mà là do con người.” Đường Ngọc Phỉ nhẹ giọng nói, nhưng ai sẽ ra tay với những con ngựa đó chứ?
“Cứu! Cứu tôi!” Giọng nói yếu ớt của Amy lại vang lên từ đằng xa, lay lắt như ngọn nến trong gió, như thể ngay trong giây phút tiếp theo sẽ bị dập tắt.
Đến khi Đường Ngọc Phỉ tìm ra nguồn phát ra âm thanh, cô kinh hãi khi phát hiện ra nó truyền đến từ tầng hầm!
Đúng vậy, đó là nơi Lillian giam cầm các cô gái để lấy máu.
Lối vào tầng hầm giống như cái miệng đầy máu của dã thú khổng lồ, Đường Ngọc Phỉ hơi do dự, trong lòng cô có dự cảm không tốt, trực giác nói cho cô biết là không nên đi xuống.
Nhưng sắc mặt Lexus lạnh lùng, anh đã đi trước nên cô chỉ có thể đuổi theo, cô vừa canh chừng ánh nến vừa cẩn thận bước xuống cầu thang.
Dưới tầng hầm có một ngọn nến khác, Đường Ngọc Phỉ vừa vặn nhìn thấy Amy đang nằm thoi thóp trên mặt đất, thân thể cô ấy cũng chi chít vết thương. Sau khi nhìn thấy Lexus và Đường Ngọc Phỉ trong mắt khi cô ấy ánh lên tia hy vọng, liền vội vàng kêu cứu: “Cứu tôi với! Ngài Howard, xin ngài hãy cứu tôi!”
Phía sau Amy là một bóng người nhỏ nhắn, cô ta cúi đầu, trên tay đang cầm một con dao sắc bén, lưỡi dao vẫn còn đang nhỏ máu, và chiếc váy ngủ trắng tinh của cô ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả việc xảy ra trong lâu đài đều là kiệt tác của cô ta.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt gần như giống hệt Đường Ngọc Phỉ, là Lillian.
Mí mắt Đường Ngọc Phỉ giật giật, cô ta điên rồi sao?
“Lillian, cô đã làm gì?”
Hai cánh cửa tầng hầm đều mở toang. Thị lực của ma cà rồng rất xuất sắc, Lexus nói như vậy hẳn là anh đã nhìn rõ tình hình bên trong. Khuôn mặt anh bạnh ra, giọng nói rét lạnh.
“Tôi đã đâm chết ba con ngựa đó, còn bây giờ thì tôi muốn giết cô ta.” Khuôn mặt của Lillian ẩn dưới mái tóc dài dính đầy máu, đôi mắt đen của cô ta lóe lên một tia sáng gần như điên cuồng, khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
“Cô Lillian, tôi chưa hề tiết lộ bất cứ điều gì về nơi này, tại sao cô lại muốn giết tôi chứ?” Amy cố gắng hít sâu một hơi, dường như cô ấy đang muốn bò về hướng Lexus. Nhưng chân Lillian đã giẫm lên lưng cô ấy, khiến cô ấy đau đớn hét lên thảm thiết và nằm rạp trên mặt đất không thể cử động thêm nữa.
Lexus cau mày, ánh mắt anh cực kỳ lạnh lùng, giọng điệu nghiêm khắc chưa từng có: “Lillian, buông cô ấy ra.”
Lillian mắt điếc tai ngơ, trên mặt cô ta nở nụ cười tàn nhẫn, dưới chân càng dùng thêm sức. Sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía Đường Ngọc Phỉ: “Những người bị nhốt ở đây đều là cô thả đi phải không?”
“Không sai, cô không có quyền tước đoạt mạng sống của người khác.” Đường Ngọc Phỉ cũng lạnh lùng đáp lại.
“Đối với ma cà rồng, những người này chẳng qua chỉ là thức ăn cấp thấp mà thôi, bao gồm cả cô ta.” Lillian hừ lạnh, sau đó rũ mắt nhìn xuống Amy, cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi đã sớm chuẩn bị để biến thành ý thức của ma cà rồng, Lexus, vì sao anh không chuyển hóa tôi? Tôi mới là người nên ở bên anh mãi mãi!”
“Nhưng anh thì sao, anh lại ưu ái với một người phụ nữ giống hệt tôi.”
Lexus nhàn nhạt nói: “Lillian, cô khiến tôi rất thất vọng, tính tình lương thiện của cô đã bị mài mòn từ lâu.”
“Tốt bụng ư? Tôi muốn cái sự đồng tình ghê tởm đó làm gì kia chứ?!” Lillian ngẩng đầu cười lớn, sau đó nhìn chằm chằm về phía Lexus: “Anh có biết không, tôi dùng danh nghĩa tuyển người giúp việc để giam cầm những người phụ nữ tới đây xin việc, cắt da của mấy ả để lấy máu, rồi dùng máu đó để uống và tắm. Tôi đã sớm học được cách sống như ma cà rồng rồi.”
Đường Ngọc Phỉ lạnh lùng nhìn Lillian, cô ta chọc giận Lexus thì có lợi ích gì cho cô ta chứ? Chẳng lẽ thực sự là cô ta bị kích thích quá lớn nên đã phát điên sao? Diễn đàn Vietwriter.vn
Lexus bất ngờ xuất hiện trước mặt Lillian và bóp cổ cô ta không chút lưu tình: “Lillian, kẻ làm sai phải bị trừng phạt.”
“Anh không thể làm gì tôi đâu, bởi vì…”
Lillian không hề tỏ ra sợ hãi mà lại nở nụ cười lạnh lùng, trong mắt cô ta đầy vẻ vui sướng khi thực hiện được mưu kế.
Cầu thang dài dẫn đến mặt đất bất ngờ vang lên tiếng bước chân, Đường Ngọc Phỉ sợ tới mức giật mình, đột nhiên cô nghĩ tới chiếc xe ngựa dừng ở cửa lâu đài.
Không đúng, ở đây còn có người khác!