-
Chương 43-44
Chương 43: Y thuật đó học ở đâu ra vậy?
Nét vui sướng lập tức biến mất trên mặt Mạch Trúc, hắn ta ngạc nhiên nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Nàng thực sự là Vương phi nương nương?”
“Ngươi nên ít nói lại đi, giữ gìn thể lực, vết thương mới nhanh chóng lành lại.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Không phải nàng nói nàng là đại phu mà Vương gia đã sắp xếp để chữa bệnh cho ta sao, vậy mà giờ lại thành Vương phi rồi?” Mạch Trúc xụ mặt, nhìn như muốn khóc tới nơi.
Hắn ta vất vả lắm mới tìm kiếm được một nữ nhân trong mộng của mình, không ngờ đó lại là nữ nhân đã có chồng, lại còn là nữ nhân của chủ tử hắn ta.
Chuyện này bảo hắn làm sao mà chịu đựng cho được.
“Là thế này, lúc đó chúng ta đều không biết Vương phi biết y thuật nên không đồng ý cho nàng vào trị bệnh cho đệ, cho nên vương phi đã giấu mọi người lẻn vào đây để trị bệnh đó.” Mạch Ly nhanh miệng giải thích.
“Cảm ơn, cảm ơn nương nương, đại ân đại đức của nương nương, ta không biết lấy gì để báo đáp, thực sự là quá hổ thẹn.” Mạch Trúc chắp tay nói, dường như trong lời nói còn nghe ra được tiếng tan nát cõi lòng.
“Thực sự là nàng ta lấy mũi tên sắt ra cho ngươi? Nàng ta lấy như thế nào?” Sở Minh Khiêm lạnh giọng hỏi.
Mạch Trúc nhanh chóng trả lời: “Nương nương châm cho thuộc hạ một cây châm gây tê, sau đó cầm dao phẫu thuật cắt bỏ phần mưng mủ, rồi lần tìm mũi tên sắt, sau khi tìm được rồi thì lấy nhíp gắp ra. Cuối cùng nàng ấy khâu lại vết thương, thoa thuốc và băng bó cho thuộc hạ, còn đút cho thuộc hạ hai viên thuốc nữa.”
Vương thái y đứng ở bên cạnh nghe xong thì lấy làm nghi hoặc: “Vương phi là phận nữ nhi, làm sao nàng ấy có thể hiểu được y thuật? Lúc đó lão phu cũng muốn cắt bỏ phần mưng mủ và lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng lão phu sợ Mạch Trúc không chịu nổi, lại sợ máu chảy ra quá nhiều nên mới không dám hành động. Lá gan của Vương phi thật là lớn, can đảm đánh cược tính mạng của bệnh nhân, cũng may là vận khí của nàng ấy tốt, Mạch Trúc không chảy máu nhiều, nếu không thì xong rồi.”
Ý của Vương thái y là, Vân Cẩm Nguyệt quá mạo hiểm.
Nàng cứu được Mạch Trúc chỉ là nhờ may mắn.
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta sẽ không bao giờ biết được, trước đây nàng ở phòng thí nghiệm đã từng trộm được kha khá túi máu, nhóm máu nào cũng có, nếu như trong quá trình làm xảy ra vấn đề, nàng có thể truyền máu cho Mạch Trúc bất cứ lúc nào.
Huống hồ, dựa vào kinh nghiệm và tay nghề của nàng, chỉ cần không động vào mạch máu chí mạng thì không bao giờ xảy ra tình trạng mất máu quá nhiều.
Nhưng Vương thái y làm sao mà biết được.
Mạch Trúc vừa nghe thấy những lời này, nhất thời trừng mắt nhìn Vương thái y: “Dù thế nào đi nữa, Vương phi cũng cứu ta một mạng, ta lại cảm thấy, y thuật của Vương phi so với ngươi còn cao hơn gấp vạn lần, người không có cửa để so sánh với nàng ấy đâu.”
Hắn nhớ rõ, lúc đó Mạch Ly cầu xin Vương thái y lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng Vương thái y sợ rút ra sẽ bị mất nhiều máu, sợ hắn ta chết, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình nên không đồng ý làm như vậy, chỉ cho hắn ta uống thuốc kéo dài sự sống.
Đến lúc đó, dù hắn có chết cũng không phải trách nhiệm của thái y.
Vương thái y bị lời nói của Mạch Trúc làm cho tức giận đến tái mét mặt mày, ông ta hùng hổ xách rương thuốc của mình lên, hướng về phía Sở Minh Khiêm chắp tay: “Vương gia, là lão phu vô dụng, không cứu được người, thứ cho lão phu thất lễ, cáo từ!”
Nói xong, ông ta nhận lấy tiền thuốc của mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn tấm lưng kia thôi cũng đủ thấy lửa giận trong lòng ông ta.
Sở Minh Khiêm cũng lười quan tâm, căn bản còn chẳng để ông ta vào trong mắt.
Đến giờ thì hắn có chút tin tưởng, Mạch Trúc thực sự là do Vân Cẩm Nguyệt cứu.
Hắn nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt, trong mắt tràn đầy hoài nghi: “Ngươi học được y thuật này từ đâu?”
“Lúc ta còn ở nhà mẹ đẻ, mẫu thân đã mời một sư phụ đến dạy y thuật cho ta, cho nên ta mới có hiểu biết đôi chút…” Vân Cẩm Nguyệt trả lời.
“Đến ngươi cũng hiểu được đôi chút sao? Lần nay là ngươi may mắn, lần tới chắc sẽ không tốt như vậy nữa đâu. Mạch Trúc là do ngươi cứu về, ngươi phụ trách trị thương cho hắn đi, nếu trị khỏi, ta sẽ xóa đi hình phạt đối với tội làm cho Nam Cung phu nhân sợ hãi, nếu trị không khỏi, thì ngươi cứ chuẩn bị tinh thần hình phạt chồng hình phạt đi.” Sở Minh Khiêm lạnh lùng lên tiếng.
Chương 44: Giá trị lợi dụng của Vương phi
“Được, nhưng giờ cả người ta đầy vết thương chằng chịt, ta muốn đi về dưỡng thương trước.” Vân Cẩm Nguyệt bắt đầu cò kè mặc cả với Sở Minh Khiêm.
Sở dĩ nàng trị thương cho Mạch Trúc là bởi vì, trước hết nàng không thể thấy chết mà không cứu, sau là khiến cho Sở Minh Khiêm thấy được nàng còn có giá trị lợi dụng.
Một người có giá trị lợi dụng, tất cả mọi người đều sẽ kiêng nể nàng, tôn trọng nàng, sẽ không còn ai dám bắt nạt nàng như trước nữa.
Sở Minh Khiêm là chủ nhân của Ly Vương phủ, chỉ cần hắn không xem nhẹ nàng, những người khác ắt sẽ không dám đắc tội nàng.
Xét thấy Vân Cẩm Nguyệt vừa có công cứu Mạch Trúc, Sở Minh Khiêm cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ngươi đưa Vương phi về nghỉ đi.”
“Vậy thức ăn thì sao? Trước đây ta và Phượng Nhi mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao, làm sao đây?” Lá gan của Vân Cẩm Nguyệt lại lớn hơn một chút, mạnh dạn hỏi.
“Ngươi muốn làm sao?” Ánh mắt của Sở Minh Khiêm lóe lên một tia lạnh lùng, kẻ thù của nàng cho nàng ăn bánh báo là được rồi, nàng còn dám yêu cầu cao hơn.
“Ta bị thương, cần bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa ta còn là Vương phi của phủ này, bữa ăn đâu thể kém cả Nam Cung phu nhân được? Mà Nam Cung phu nhân còn có cả phòng bếp nhỏ của riêng mình. Ngươi cứ nhìn đó mà làm, ta hồi phục nhanh, Mạch Trúc cũng sẽ hồi phục nhanh.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng biết Mạch Trúc đỡ thay Sở Minh Khiêm một mũi tên nên mới thành ra như vậy.
Bây giờ Sở Minh Khiêm là người mong Mạch Trúc khỏe mạnh hơn ai hết.
Vì vậy nàng đưa ra vài yêu cầu này, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Cặp mắt phượng đẹp đẽ của Sở Minh Khiêm lạnh lùng liếc nhìn Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân này thông minh lên rồi.
Nhưng mà vẫn khiến người ta ghét bỏ như cũ.
“Mạch Ly, ngươi phân phó cho Vương phi thêm vài a hoàn, mở cho nàng ta một cái phòng bếp nhỏ.” Nói đến đây, ánh mắt cảnh cáo của hắn quét về phía Vân Cẩm Nguyệt, “Ngươi mà không trị khỏi được cho Mạch Trúc, bản vương sẽ lôi ngươi ra hỏi tội.”
Nói xong, hắn xoay người, lạnh lùng đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng đầy cao ngạo.
Vân Cẩm Nguyệt bước về phía Mạch Trúc, kiểm tra lại vết thương cho hắn, nói: “Đến thời gian thay thuốc rồi, những người không có nhiệm vụ thì đi ra ngoài hết đi, ta muốn thay thuốc cho Mạch Trúc.”
Mạch Ly nghe thế thì vội vàng đuổi mọi người ra ngoài.
Cuối cùng, chỉ còn hắn và Phượng Nhi ở lại trong phòng.
Vân Cẩm Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men, vải xô các loại bỏ vào trong chiếc túi đen nhỏ, vì thế mà nàng cũng không sợ ánh nhìn của Mạch Ly.
Nàng gỡ tấm vải xô cũ ở trên đùi của Mạch Trúc ra, quan sát vết thương của hắn, phát hiện vết thương đã bắt đầu kết vảy, đây là dấu hiện tốt.
Sau đó, nàng bắt đầu thay thuốc cho Mạch Trúc, động tác rất thành thục.
Mạch Ly thấy thế thì vừa mừng rỡ vừa kích động, nước mắt đều tuôn ra hết rồi.
Trước đó hắn ta nhìn thấy vết thương của đệ đệ mình vừa thối rữa vừa mưng mủ, trông vô cùng đáng sợ, bây giờ thấy nó kết vảy rồi, điều đó chứng tỏ tình hình đã chuyển biến tốt đẹp.
Chứng kiến động tác thay thuốc thành thục của Vương phi, bây giờ hắn ta đã thật sự tin nàng biết chữa bệnh rồi.
Đồng thời, đáy lòng hắn ta cũng dâng lên một nỗi hổ thẹn vô cùng, trước đây hắn ta đối xử với Vương phi hơi quá đáng.
Không lâu sau, Vương phi đã thay xong thuốc cho Mạch Trúc, đưa cho hắn ta uống mấy viên thuốc kháng sinh, toàn bộ quá trình này, Mạch Trúc đều ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia hệt như ánh mắt si tình của một nam nhân dành cho người mình yêu.
Mạch Ly lập tức trừng mắt với hắn một cái, Vương phi là nữ nhân của Vương gia.
Dù cho Vương gia không thương yêu Vương phi đi chăng nữa, đó cũng không phải là nữ nhân mà Mạch Trúc có thể nghĩ tới.
“Được rồi, đêm nay để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời cũng phải cho hắn uống thật nhiều canh bổ, còn có thịt và trứng nữa, cũng cần bổ sung thì mới có thể tăng sức đề kháng của hắn, vết thương theo đó sẽ mau lành hơn.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Đa tạ Vương phi, Vương phi, để thuộc hạ tiễn người.” Mạch Ly nói.
Lúc này, tâm tình Mạch Ly đang vô cùng kích động, tự mình đưa Vân Cẩm Nguyệt và Phượng Nhi đến cửa Phi Nguyệt Các.
Nhìn thấy Phi Nguyệt Các lạnh lẽo, Mạch Ly càng cảm thấy xấu hổ.
Lại nhìn thấy Vương phi vẫn bình tĩnh đứng đó, hắn gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Nương nương, đa tạ ngươi đã cứu mạng Mạch Trúc, đại ân của người, thuộc hạ không biết lấy gì để đền đáp, người yêu tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng cho người làm một gian bếp nhỏ ở đằng sau căn phòng của nương nương, đồng thời để cho… vài a hoàn qua đây hầu hạ nương nương.”
Nét vui sướng lập tức biến mất trên mặt Mạch Trúc, hắn ta ngạc nhiên nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Nàng thực sự là Vương phi nương nương?”
“Ngươi nên ít nói lại đi, giữ gìn thể lực, vết thương mới nhanh chóng lành lại.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Không phải nàng nói nàng là đại phu mà Vương gia đã sắp xếp để chữa bệnh cho ta sao, vậy mà giờ lại thành Vương phi rồi?” Mạch Trúc xụ mặt, nhìn như muốn khóc tới nơi.
Hắn ta vất vả lắm mới tìm kiếm được một nữ nhân trong mộng của mình, không ngờ đó lại là nữ nhân đã có chồng, lại còn là nữ nhân của chủ tử hắn ta.
Chuyện này bảo hắn làm sao mà chịu đựng cho được.
“Là thế này, lúc đó chúng ta đều không biết Vương phi biết y thuật nên không đồng ý cho nàng vào trị bệnh cho đệ, cho nên vương phi đã giấu mọi người lẻn vào đây để trị bệnh đó.” Mạch Ly nhanh miệng giải thích.
“Cảm ơn, cảm ơn nương nương, đại ân đại đức của nương nương, ta không biết lấy gì để báo đáp, thực sự là quá hổ thẹn.” Mạch Trúc chắp tay nói, dường như trong lời nói còn nghe ra được tiếng tan nát cõi lòng.
“Thực sự là nàng ta lấy mũi tên sắt ra cho ngươi? Nàng ta lấy như thế nào?” Sở Minh Khiêm lạnh giọng hỏi.
Mạch Trúc nhanh chóng trả lời: “Nương nương châm cho thuộc hạ một cây châm gây tê, sau đó cầm dao phẫu thuật cắt bỏ phần mưng mủ, rồi lần tìm mũi tên sắt, sau khi tìm được rồi thì lấy nhíp gắp ra. Cuối cùng nàng ấy khâu lại vết thương, thoa thuốc và băng bó cho thuộc hạ, còn đút cho thuộc hạ hai viên thuốc nữa.”
Vương thái y đứng ở bên cạnh nghe xong thì lấy làm nghi hoặc: “Vương phi là phận nữ nhi, làm sao nàng ấy có thể hiểu được y thuật? Lúc đó lão phu cũng muốn cắt bỏ phần mưng mủ và lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng lão phu sợ Mạch Trúc không chịu nổi, lại sợ máu chảy ra quá nhiều nên mới không dám hành động. Lá gan của Vương phi thật là lớn, can đảm đánh cược tính mạng của bệnh nhân, cũng may là vận khí của nàng ấy tốt, Mạch Trúc không chảy máu nhiều, nếu không thì xong rồi.”
Ý của Vương thái y là, Vân Cẩm Nguyệt quá mạo hiểm.
Nàng cứu được Mạch Trúc chỉ là nhờ may mắn.
Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nhìn ông ta một cái, ông ta sẽ không bao giờ biết được, trước đây nàng ở phòng thí nghiệm đã từng trộm được kha khá túi máu, nhóm máu nào cũng có, nếu như trong quá trình làm xảy ra vấn đề, nàng có thể truyền máu cho Mạch Trúc bất cứ lúc nào.
Huống hồ, dựa vào kinh nghiệm và tay nghề của nàng, chỉ cần không động vào mạch máu chí mạng thì không bao giờ xảy ra tình trạng mất máu quá nhiều.
Nhưng Vương thái y làm sao mà biết được.
Mạch Trúc vừa nghe thấy những lời này, nhất thời trừng mắt nhìn Vương thái y: “Dù thế nào đi nữa, Vương phi cũng cứu ta một mạng, ta lại cảm thấy, y thuật của Vương phi so với ngươi còn cao hơn gấp vạn lần, người không có cửa để so sánh với nàng ấy đâu.”
Hắn nhớ rõ, lúc đó Mạch Ly cầu xin Vương thái y lấy đầu mũi tên sắt ra, nhưng Vương thái y sợ rút ra sẽ bị mất nhiều máu, sợ hắn ta chết, sợ ảnh hưởng đến thanh danh của mình nên không đồng ý làm như vậy, chỉ cho hắn ta uống thuốc kéo dài sự sống.
Đến lúc đó, dù hắn có chết cũng không phải trách nhiệm của thái y.
Vương thái y bị lời nói của Mạch Trúc làm cho tức giận đến tái mét mặt mày, ông ta hùng hổ xách rương thuốc của mình lên, hướng về phía Sở Minh Khiêm chắp tay: “Vương gia, là lão phu vô dụng, không cứu được người, thứ cho lão phu thất lễ, cáo từ!”
Nói xong, ông ta nhận lấy tiền thuốc của mình rồi nhanh chóng đi ra ngoài, nhìn tấm lưng kia thôi cũng đủ thấy lửa giận trong lòng ông ta.
Sở Minh Khiêm cũng lười quan tâm, căn bản còn chẳng để ông ta vào trong mắt.
Đến giờ thì hắn có chút tin tưởng, Mạch Trúc thực sự là do Vân Cẩm Nguyệt cứu.
Hắn nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt, trong mắt tràn đầy hoài nghi: “Ngươi học được y thuật này từ đâu?”
“Lúc ta còn ở nhà mẹ đẻ, mẫu thân đã mời một sư phụ đến dạy y thuật cho ta, cho nên ta mới có hiểu biết đôi chút…” Vân Cẩm Nguyệt trả lời.
“Đến ngươi cũng hiểu được đôi chút sao? Lần nay là ngươi may mắn, lần tới chắc sẽ không tốt như vậy nữa đâu. Mạch Trúc là do ngươi cứu về, ngươi phụ trách trị thương cho hắn đi, nếu trị khỏi, ta sẽ xóa đi hình phạt đối với tội làm cho Nam Cung phu nhân sợ hãi, nếu trị không khỏi, thì ngươi cứ chuẩn bị tinh thần hình phạt chồng hình phạt đi.” Sở Minh Khiêm lạnh lùng lên tiếng.
Chương 44: Giá trị lợi dụng của Vương phi
“Được, nhưng giờ cả người ta đầy vết thương chằng chịt, ta muốn đi về dưỡng thương trước.” Vân Cẩm Nguyệt bắt đầu cò kè mặc cả với Sở Minh Khiêm.
Sở dĩ nàng trị thương cho Mạch Trúc là bởi vì, trước hết nàng không thể thấy chết mà không cứu, sau là khiến cho Sở Minh Khiêm thấy được nàng còn có giá trị lợi dụng.
Một người có giá trị lợi dụng, tất cả mọi người đều sẽ kiêng nể nàng, tôn trọng nàng, sẽ không còn ai dám bắt nạt nàng như trước nữa.
Sở Minh Khiêm là chủ nhân của Ly Vương phủ, chỉ cần hắn không xem nhẹ nàng, những người khác ắt sẽ không dám đắc tội nàng.
Xét thấy Vân Cẩm Nguyệt vừa có công cứu Mạch Trúc, Sở Minh Khiêm cuối cùng cũng mở miệng nói: “Ngươi đưa Vương phi về nghỉ đi.”
“Vậy thức ăn thì sao? Trước đây ta và Phượng Nhi mỗi ngày chỉ có thể ăn bánh bao, làm sao đây?” Lá gan của Vân Cẩm Nguyệt lại lớn hơn một chút, mạnh dạn hỏi.
“Ngươi muốn làm sao?” Ánh mắt của Sở Minh Khiêm lóe lên một tia lạnh lùng, kẻ thù của nàng cho nàng ăn bánh báo là được rồi, nàng còn dám yêu cầu cao hơn.
“Ta bị thương, cần bổ sung dinh dưỡng, hơn nữa ta còn là Vương phi của phủ này, bữa ăn đâu thể kém cả Nam Cung phu nhân được? Mà Nam Cung phu nhân còn có cả phòng bếp nhỏ của riêng mình. Ngươi cứ nhìn đó mà làm, ta hồi phục nhanh, Mạch Trúc cũng sẽ hồi phục nhanh.” Vân Cẩm Nguyệt lạnh lùng nói.
Nàng biết Mạch Trúc đỡ thay Sở Minh Khiêm một mũi tên nên mới thành ra như vậy.
Bây giờ Sở Minh Khiêm là người mong Mạch Trúc khỏe mạnh hơn ai hết.
Vì vậy nàng đưa ra vài yêu cầu này, hắn nhất định sẽ đồng ý.
Cặp mắt phượng đẹp đẽ của Sở Minh Khiêm lạnh lùng liếc nhìn Vân Cẩm Nguyệt, nữ nhân này thông minh lên rồi.
Nhưng mà vẫn khiến người ta ghét bỏ như cũ.
“Mạch Ly, ngươi phân phó cho Vương phi thêm vài a hoàn, mở cho nàng ta một cái phòng bếp nhỏ.” Nói đến đây, ánh mắt cảnh cáo của hắn quét về phía Vân Cẩm Nguyệt, “Ngươi mà không trị khỏi được cho Mạch Trúc, bản vương sẽ lôi ngươi ra hỏi tội.”
Nói xong, hắn xoay người, lạnh lùng đi ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng đầy cao ngạo.
Vân Cẩm Nguyệt bước về phía Mạch Trúc, kiểm tra lại vết thương cho hắn, nói: “Đến thời gian thay thuốc rồi, những người không có nhiệm vụ thì đi ra ngoài hết đi, ta muốn thay thuốc cho Mạch Trúc.”
Mạch Ly nghe thế thì vội vàng đuổi mọi người ra ngoài.
Cuối cùng, chỉ còn hắn và Phượng Nhi ở lại trong phòng.
Vân Cẩm Nguyệt đã chuẩn bị đầy đủ thuốc men, vải xô các loại bỏ vào trong chiếc túi đen nhỏ, vì thế mà nàng cũng không sợ ánh nhìn của Mạch Ly.
Nàng gỡ tấm vải xô cũ ở trên đùi của Mạch Trúc ra, quan sát vết thương của hắn, phát hiện vết thương đã bắt đầu kết vảy, đây là dấu hiện tốt.
Sau đó, nàng bắt đầu thay thuốc cho Mạch Trúc, động tác rất thành thục.
Mạch Ly thấy thế thì vừa mừng rỡ vừa kích động, nước mắt đều tuôn ra hết rồi.
Trước đó hắn ta nhìn thấy vết thương của đệ đệ mình vừa thối rữa vừa mưng mủ, trông vô cùng đáng sợ, bây giờ thấy nó kết vảy rồi, điều đó chứng tỏ tình hình đã chuyển biến tốt đẹp.
Chứng kiến động tác thay thuốc thành thục của Vương phi, bây giờ hắn ta đã thật sự tin nàng biết chữa bệnh rồi.
Đồng thời, đáy lòng hắn ta cũng dâng lên một nỗi hổ thẹn vô cùng, trước đây hắn ta đối xử với Vương phi hơi quá đáng.
Không lâu sau, Vương phi đã thay xong thuốc cho Mạch Trúc, đưa cho hắn ta uống mấy viên thuốc kháng sinh, toàn bộ quá trình này, Mạch Trúc đều ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia hệt như ánh mắt si tình của một nam nhân dành cho người mình yêu.
Mạch Ly lập tức trừng mắt với hắn một cái, Vương phi là nữ nhân của Vương gia.
Dù cho Vương gia không thương yêu Vương phi đi chăng nữa, đó cũng không phải là nữ nhân mà Mạch Trúc có thể nghĩ tới.
“Được rồi, đêm nay để hắn nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời cũng phải cho hắn uống thật nhiều canh bổ, còn có thịt và trứng nữa, cũng cần bổ sung thì mới có thể tăng sức đề kháng của hắn, vết thương theo đó sẽ mau lành hơn.” Vân Cẩm Nguyệt nói.
“Đa tạ Vương phi, Vương phi, để thuộc hạ tiễn người.” Mạch Ly nói.
Lúc này, tâm tình Mạch Ly đang vô cùng kích động, tự mình đưa Vân Cẩm Nguyệt và Phượng Nhi đến cửa Phi Nguyệt Các.
Nhìn thấy Phi Nguyệt Các lạnh lẽo, Mạch Ly càng cảm thấy xấu hổ.
Lại nhìn thấy Vương phi vẫn bình tĩnh đứng đó, hắn gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Nương nương, đa tạ ngươi đã cứu mạng Mạch Trúc, đại ân của người, thuộc hạ không biết lấy gì để đền đáp, người yêu tâm, thuộc hạ sẽ nhanh chóng cho người làm một gian bếp nhỏ ở đằng sau căn phòng của nương nương, đồng thời để cho… vài a hoàn qua đây hầu hạ nương nương.”
Bình luận facebook