• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Sủng Phi Ngạo Mạn Của Vương Gia (2 Viewers)

  • Chương 45-46

Chương 45: A hoàn mới

“Được, đa tạ.” Vân Cẩm Nguyệt nói.

Mạch Ly sửng sốt, tại sao nương nương lại nói đa tạ?

Trước kia nương nương là một người vô cùng ngoan cố, không dễ thông suốt, sao giờ lại trở nên để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.



Mạch Ly làm việc rất năng suất.

Ngay trong đêm đó đã điều bốn a hoàn sang chỗ Vân Cẩm Nguyệt.

Tất cả bốn a hoàn này đều được Mạch Ly chọn lựa kỹ lượng từ trong Vương phủ, ai nấy đều có khuôn mặt thanh tú động lòng người, nhẹ nhàng như nước, lại chịu thương chịu khó, hơn nữa còn vô cùng lễ phép, thêm cả chút học thức.

Xem ra, Mạch Ly thật sự rất cảm kích Vân Cẩm Nguyệt vì đã cứu Mạch Trúc, bắt đầu đối xử tốt với nàng rồi.

Không chỉ có như vậy, hắn còn sai hạ nhân thu xếp cho Vương phi một gian bếp nhỏ, bảo mọi người đưa rất nhiều nguyên liệu nấu ăn như gà, vịt, thịt, cá các loại để Vương phi bổ sung chất dinh dưỡng.

Bởi vì Vương phi đã nói rồi, nàng càng khỏi nhanh, Mạch Trúc càng mau hồi phục.

Cho nên Mạch Ly lợi dụng chức quyền của mình, cố gắng làm tốt nhất tất cả những gì nằm trong quyền hạn của bản thân cho Vương phi.

Vân Cẩm Nguyệt nhìn bốn nha đầu vừa mới được điều tới, gật đầu: “Không tồi, dáng dấp đều rất xinh đẹp, Phượng Nhi, sau này muội hướng dẫn mấy người họ, muội cũng được lên chức rồi, về sau muội chính là đệ nhất nha hoàn ở trong phòng ta.”

Phượng Nhi mừng rỡ không thôi: “Tạ ơn nương nương.”

Phượng Nhi đời này toàn bị người ta xem là lũ nha hoàn hạng ba thấp kém, giờ được lên làm đệ nhất nha hoàn, tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng.

“Mạch Ly nói các ngươi vừa mới tới, bảo ta đặt tên cho các ngươi, vậy đi, các ngươi gọi là Đăng Hồng Tửu Lục.” Vân Cẩm Nguyệt thật sự đã quá nhớ cuộc sống rực rỡ ánh đèn về đêm rồi, chính vì thế mới đặt cụm này thành tên cho bốn người bọn họ.

“Đăng Hồng Tửu Lục?” Bốn nha đầu tò mò ngẩng đầu lên.

“Tương ứng là, Hạ nhi, Hồng nhi, Tửu Nhi và Lam nhi.” Vân Cẩm Nguyệt chỉ tay từ phải qua trái rồi nói lần lượt.

Nói xong nàng lại tiếp tục hỏi: “Trong số các người, ai sẽ là người nấu ăn?”

“Thưa nương nương, nô tỳ biết, trước đây nô tỳ từng phụ trách việc nấu ăn ở phòng bếp.” Hạ nhi nhanh chóng đáp lời.

“Được, ta đói rồi, các ngươi đi chuẩn bị đồ ăn nhanh một chút, tối nay chúng ta làm một bữa, không say không về.” Vân Cẩm Nguyệt nói.

Lâu lắm rồi nàng mới được ăn thịt, hôm nay nhất định nàng phải ăn một bữa thật đã.

“Nương nương, người không thể uống rượu, người còn đang bị thương mà.” Phượng Nhi lo lắng nói.

“Ta đương nhiên không uống rồi, các ngươi uống thôi.” Vân Cẩm Nguyệt cười cười.

Uống rượu bất lợi cho quá trình lành lại của vết thương, nàng tất nhiên biết điều này.

Nàng thân là một bác sĩ ngoại khoa nên rất quan tâm đến mấy vấn đề kiểu vậy.



Ban đêm, trăng sáng sao thưa.

Gió nhẹ hiu hiu, hoa mai trong sân đung đưa theo chiều gió phấp phới, sắc hồng tuyệt đẹp, một số thì rơi rụng xuống đất, một số thì kiên trì nương theo làn gió.

Dưới mái hiên hành lang, những đĩa đồ ăn nóng hổi đã được dọn lên.

Có sườn kho, dạ dày lợn hầm gà, gà xé xào ớt, canh vịt, chim bồ câu nướng, chân hươu nướng, cá hấp cách thủy, bánh bao chiên bơ, trà sữa chân trâu trắng, các loại rau dưa ăn kèm, bánh kẹo làm điểm tâm, còn có mấy vò rượu quý, bụng Vân Cẩm Nguyệt bắt đầu reo vang sau khi cô nhìn thấy bàn ngập đồ ăn này, thực sự là khiến người ta thèm rỏ dãi.

Phượng Nhi dẫn đầu nhóm bốn nha hoàn vừa tới đứng ở bên cạnh nàng, từng người cũng đều thèm đến mức nước miếng chảy ròng ròng, thế nhưng họ đều phải cố kiềm nén, chuẩn bị phục vụ Vương phi dùng bữa.

“Mọi người đều ngồi xuống đi, cùng ăn với ta.” Vân Cẩm Nguyệt thấy mọi người câu nệ như vậy thì mở lời.

Đám nha hoàn đều lắc đầu: “Không được đâu nương nương, đây là đồ ăn của người, sao chúng nô tì dám ngồi xuống ăn chung được.”

Nếu như lát nữa nương nương ăn xong rồi mà còn thừa, các nàng mới dám ăn lại chút đồ ăn thừa.

Vân Cẩm Nguyệt không khỏi lắc đầu chê bai xã hội phong kiến.

“Một mình ta làm sao có thể ăn hết nhiều đồ như vậy được? Nếu không ăn hết, chẳng phải là quá lãng phí sao?” Vân Cẩm Nguyệt nói.

“Nương nương, chúng nô tỳ không thể ăn cùng nương nương được, đây là quy củ.” Phượng Nhi nói.
Chương 46: Vương gia nhìn lén

Vân Cẩm Nguyệt đảo mắt, nghiêm trang nói: “Tiết kiệm là quốc sách, thân là Vương phi của Ly vương phủ, ta hẳn là nên làm gương cho người sau, ngăn chặn việc lãng phí, nếu như các ngươi không ăn chung cùng ta, vậy những thức ăn này đều bị lãng phí hết rồi, đến lúc đó Hoàng thượng trách tội ta thì sao? Vì không muốn Hoàng thượng sẽ phạt ta tội phung phí của trời, bây giờ các ngươi lập tức ngồi xuống ăn cùng với ta.”

“Hả?” Nhóm nha hoan vừa nghe xong thì nhất thời sợ hãi, lập tức làm theo lời nàng, ngồi xuống bàn ăn.

Các nàng tất nhiên không muốn Vương phi bị phạt rồi.

“Như vậy mới đúng, nào nào, ăn đi.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong liền dùng tay xé một bên đùi của con gà nướng, nàng cắn một cái rồi dùng răng xé miếng thịt thơm ngon ra, thực sự là không có hình tượng chút nào.

Một miếng đùi gà nuốt vào bụng, nàng không nhịn được mà lau khóe miệng rồi cảm thán: “Oa, đã lâu lắm rồi ta chưa được ăn đùi gà thơm ngon như vậy, lớp da nướng rất giòn, màu sắc cũng óng ánh trông rất đẹp mắt, cộng thêm hương thơm ngào ngạt kia nữa, thực sự là quá ngon, dạ dày ta đoán chừng là đang nhảy nhót.”

Những lời này là nàng thay nguyên chủ đáng thương nói ra.

Nguyên chủ gả vào Ly Vương phủ nửa năm, vẫn chưa được ăn đồ ngon như vậy.

Đám nha hoàn chứng kiến Vương phi ăn ngon miệng đến vậy thì cũng không nhịn được mà gắp thức ăn cho vào miệng.

Địa vị của các nàng vốn dĩ kém hơn Vương phi rất nhiều lần, cứ cho là Vương phi đã nửa năm chưa được ăn đùi gà, nhưng đối với các nàng, e là cả đời này cũng khó có cơ hội.

Cho nên bọn họ kích động càn quét bàn ăn, chỉ chốc lát sau, bàn ăn trở nên náo nhiệt vô cùng.

Mọi người dần thân thiết hơn, cảm giác câu nệ kia cũng dần biến mất.

Tửu nhi, người cũng giống như tên, rất am hiểu về rượu, nàng ra lệnh một cái, mấy nha đầu liền uống rượu, vừa uống họ còn vừa chơi trò chơi, những ai thua sẽ bị phạt uống rượu.

Sau khi chơi đùa thỏa thích, ai cũng say đến mức điên điên khùng khùng.

Phượng Nhi cảm thản trong lòng: Từ trước cho tới nay, Phi Nguyệt Các chưa bao giờ náo nhiệt như vậy, ngày hôm nay chính là ngày mà các nàng vui vẻ nhất.

Nhìn thấy mọi người uống rượu vui vẻ như vậy, Vân Cẩm Nguyệt nhịn không được mà lén uống mấy chén.

Tửu lượng của nàng rất kém, chỉ cần uống vài chén là say rồi, thân thể mềm nhũn dựa vào ghế.

Lát sau, nàng đã say đến mức sắc mặt đỏ hồng, cả người cứ lắc lư không ngừng.

Đột nhiên, nàng đứng lên bàn, nói với mọi người: “Ta làm cho các ngươi một vài thơ, các ngươi thấy thế nào?”

“Oa, nương nương còn biết làm thơ nữa sao?” Phượng Nhi không thể tin được nói.

Lúc nàng mười tuổi, bởi vì có vẻ ngoài xinh đẹp, việc này đối với Tướng phủ có tác dụng rất lớn, vì thế cho nên nàng được giáo dục rất tốt, Vân Tương đã đặc biệt mời danh sư tới dạy cho nàng cầm kì thi họa, làm phú ngâm thơ, ý đồ muốn bồi dưỡng nàng trở thành Vương phi hoặc Hoàng hậu.

Đáng tiếc sau đó nàng bị hủy dung, Vân Thanh đã bỏ qua nàng, không còn mời danh sư tới dạy nàng nữa.

Bản thân nàng vốn dĩ cũng không muốn học từ lâu rồi, kiến thức cũng không để vào đầu, huống hồ thời gian còn qua lâu như vậy rồi, làm sao có thể làm được cơ chứ.

Nhưng nhìn nương nương vui vẻ như vậy, Phượng Nhi liền để cô tùy hứng.

Vân Cẩm Nguyệt suy nghĩ một chút, bộ dáng say khướt lẩm nhẩm…

“Trước rượu hát ca, đời người được mấy?

Tựa như sương sớm, ngày qua sầu khổ,

Hào hiệp khảng khái, ưu tư không tan.

Thật muốn giải sầu, chỉ rượu Đỗ Khang,

Xanh xanh cổ áo, rầu rầu lòng ta…”

“Oa, thơ hay, thơ hay!” Nhóm Phượng Nhi ngạc nhiên vỗ tay không ngừng.

Nương nương vậy mà có thể làm thơ, mà còn làm thơ hay như vậy.

Lúc Sở Minh Khiêm đi tới Phi Nguyệt Các, đập vào hắn chính là cảnh tượng như này.

Vân Cẩm Nguyệt đang đứng trên bàn ăn, ngửa đầu nhìn trời, trong tay nàng còn cầm một bầu rượu, tiêu sái mà rót rượu vào trong miệng.

Nàng cởi tất, một đôi chân trắng như tuyết, xinh đẹp lộ ra vô cùng rõ ràng, mỗi một ngón chân đều tựa như một viên ngóc sáng. Gió mát hiu hiu thổi bay mái tóc của nàng, để lộ gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, cả người nàng toát lên vẻ ưu thương lạnh lẽo, còn có cả những sự phiền muộn, dường như nàng đang lạc vào thế giới của thần tiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom