-
Chương 39-40
Chương 39: Mối huyết thù năm đó
Không ngờ bây giờ nàng lại năm lần bảy lượt muốn hắn bỏ nàng, có vẻ như nàng đã quyết tâm tìm một nam nhân khác.
Nữ nhân này sao lại muốn tìm chỗ dựa tiếp theo nhanh như vậy?
Hay là nàng lại muốn dùng kế lạt mềm buộc chặt với hắn?
Hắn thật sự muốn bỏ nàng ngay lập tức.
Tuy nhiên, nói được nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.
“Ngươi nghĩ rằng Ly Vương phủ là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Bản vương sẽ không bao giờ để ngươi đi dễ dàng như vậy, cho dù ngươi có chết cũng sẽ phải chết trong Ly Vương Phủ này.” Hắn sẽ không để nàng được tự do.
Nàng càng muốn rời đi, hắn lại càng muốn nàng phải khổ sở, hắn sẽ không bao giờ để nữ nhi của Vân gia có cuộc sống tốt đẹp.
“Ly Vương, ngươi thật là nhẫn tâm!” Vân Cẩm Nguyệt nghiến răng.
“Không tàn nhẫn bằng phụ thân ngươi, năm đó ông ta là kẻ cầm đầu đội quân tiên phong tạo phản của Sở Diệu, là đầu sỏ hại chết phụ hoàng và mẫu hậu ta, bổn vương nào có tàn nhẫn như ông ta.” Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, trong lồng ngực Sở Minh Khiêm liền dâng lên một sát ý nồng đậm.
Hắn tận mắt nhìn thấy Vân Thanh dùng kiếm đâm vào ngực mẫu thân mình, nhìn mẫu thân chết không nhắm mắt, hắn làm sao có thể tha thứ cho những người này.
Bởi vì trong lòng có mối hận không thể báo, nhiều năm trôi qua như vậy hắn chưa bao giờ ngủ yên giấc, cũng chưa từng cảm thấy hạnh phúc.
Hắn ăn không ngon ngủ không yên như vậy, thì làm sao hắn có thể để cho người nhà Sở Diệu và Vân gia yên ổn được?
Vân Cẩm Nguyệt biết rằng Sở Diệu là tên thật của Hành Nguyên Đế đương triều.
Trước đây, nàng tình cờ nghe được từ nha hoàn về nguyên nhân Sở Minh Khiêm ghét nàng như thế, hình như là cha nàng đã làm chuyện có lỗi với tiên đế và tiên hậu, nhưng cụ thể năm đó đã xảy ra chuyện gì đến giờ vẫn không ai biết.
Suy cho cùng thì bây giờ là thời đại của Hành Nguyên Đế, có ai dám đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của tiên đế và tiên hậu cơ chứ.
Vân Cẩm Nguyệt ấm ức nói: “Ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù phụ thân ta có lỗi với gia đình ngươi, cũng không liên quan gì đến ta, ta vô tội, tại sao ngươi lại hận ta?”
Nam nhân này bị hận thù làm cho mù quáng, nàng rất muốn làm hắn thức tỉnh.
“Ngươi vô tội sao? Không ai trong Vân gia của ngươi vô tội, bởi vì trên người ngươi chảy dòng máu của Vân Thanh. Khi đó chính ông ta đã dùng kiếm đâm mẫu hậu ta.”
Sở Minh Khiêm nói đến đây thì ngừng lại.
Vẻ mặt của hắn lộ rõ vẻ đau khổ và bi thương.
Vân Cẩm Nguyệt sững sờ, liệu sự thật có phải như vậy không?
Nàng cảm thấy kinh ngạc, thật không ngờ Vân Thanh là người ra tay giết chết tiên hậu.
Vân Thanh còn liên hợp với Hành Nguyên đế để hại tiên đế.
Chẳng trách thiên hạ đồn rằng tiên đế và tiên hậu lần lượt qua đời một cách kỳ lạ, điều kỳ lạ nhất là sau khi tiên đế qua đời vì bệnh tật, ông không truyền ngôi cho con trai duy nhất của mình là Sở Minh Khiêm mà lại truyền ngôi cho đệ đệ mình Sở Diệu.
Một số người đoán rằng trong chuyện này có âm mưu, nghi ngờ rằng Hành Nguyên đế đã giết hại tiên đế và tiên hậu, sau đó làm giả di chiếu, thông qua di chiếu giả để chiếm đoạt ngai vàng của Sở Minh Khiêm.
Nhưng mà người ta chỉ dám lén bàn về chuyện này, không ai dám công khai.
Vân Cẩm Nguyệt cũng nghe thấy một số tin đồn bịa đặt trong Vương phủ.
Nhưng bây giờ tận tai nghe Sở Minh Khiêm nói, nàng cũng phần nào tin vào lời đồn đó, dù sao Sở Minh Khiêm cũng là người bị hại.
Sở Minh Khiêm nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Cho nên ngươi biết đấy, tại sao bản vương lại ghét ngươi đến thế, nếu ngươi muốn chết, thì ngươi phải chết ở Ly Vương phủ.”
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Ta không hề ám sát Mạch Trúc, trước giờ ta chưa hại ai, tại sao ngươi lại không buông tha cho ta?”
“Lúc trước ngươi dùng đủ mọi cách để ở lại bên cạnh bản vương, thường xuyên quyến rũ bản vương, nhưng đáng tiếc bản vương không có hứng thú với ngươi. Sao vậy, quyến rũ không được bản vương, người cảm thấy hiện tại bản thân xinh đẹp, cho nên muốn đi ra ngoài để dụ dỗ nam nhân khác à? Muốn thu hút ong bướm bên ngoài để làm tổn hại danh tiếng của bản vương sao?” Mỗi lời của Sở Minh Khiêm thốt ra đều rất cay độc.
Chương 40: Mạch Trúc tỉnh lại
“Ta quyến rũ ngươi sao? Vương Gia, chẳng phải đêm hôm đó ngươi cũng rất hưởng thụ không phải sao? Nếu như ngươi đã ghét ta như vậy, thì tại sao lại thích thú chứ, chẳng lẽ là ngươi đã thích ta rồi chăng?”
Lời nói của Vân Cẩm Nguyệt như đâm vào nỗi đau của người khác.
Sở Minh Khiêm nhớ lại cái đêm họ viên phòng, hắn đã bị nàng đánh thuốc mê, nhưng lúc đó hẳn vẫn còn rất tỉnh táo và biết mình đang làm gì.
Cái loại tư vị này làm hắn điên cuồng, làm hắn lưu luyến.
Chính bởi vì như vậy, hắn mới ép buộc chính mình không nên nhớ tới, ép buộc chính mình càng hận nàng, như vậy mới có thể vứt bỏ chuyện đêm đó.
“Bản vương cũng là nam nhân, đồ dâng đến tận miệng tại sao bản vương phải từ chối?”
Sở Minh Khiêm lạnh lùng nói xong, đột nhiên hắn giơ roi da lên đánh vào lưng Vân Cẩm Nguyệt!
Sau lưng truyền đến một cơn đau thấu tim, Vân Cẩm Nguyệt cảm thấy quần áo như bị xé rách, da thịt bị trầy xước, cổ họng đau đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Phượng Nhi bước tới, lo lắng ôm lấy nàng: “Vương Gia, xin ngài đừng đánh nương nương, xin hãy tha mạng cho nương nương, xin ngài đấy.”
“Cút đi! Còn không mau cút, bản vương sẽ đánh luôn ngươi đấy!”
Bên ngoài Thanh Trúc Viên.
Mạch Ly ra lệnh cho mời Vương thái y đến.
Mạch Ly lấy ra toàn bộ gia sản, năm trăm lượng bạc hắn ta để dành mấy năm nay, sai người lén đưa cho Vương thái y, Vương thái y mới bằng lòng nửa đêm từ trên giường bò dậy, đến xem mạch cho Mạch Trúc.
Vương Gia đã trả tiền để Vương thái y chữa trị bệnh cho Mạch Trúc rồi. Nhưng Mạch Ly sợ Vương thái y sốt ruột, lại mong ông ta chu đáo hơn nên đã móc hết tiền dành dụm ra đút lót cho ông ta.
Lúc Vương thái y được đám thị vệ khiêng tới, ông ta còn đang mắt nhắm mắt mở nằm trên kiệu.
Vừa tỉnh dậy, ông ta đã sốt ruột mắng: “Mạch thị vệ, lão phu đã nói rồi, đệ đệ của ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa, vì sao ngươi còn không chịu bỏ cuộc, còn nhất định mời lão phu đến nữa?”
Là một thái y trong triều, ông ta thường xuyên ra vào cung, rất nhiều phi tần đút lót cho ông ta, cho nên với năm trăm lượng bạc ông ta không thèm để tâm đến. Sở dĩ ông ta đến đây là vì sợ Ly Vương.
Nếu để Ly Vương biết được Mạch Ly phái người mời, mà ông ta không đến, thì Ly Vương sẽ gây phiền phức cho ông ta.
Ông ta không dám đắc tội với Ly Vương, cho nên không thể không đến, việc này làm ảnh hưởng đến giấc mộng đẹp của ông ta cho nên sắc mặt ông ta mới khó coi như vậy.
“Vương thái y, cầu xin ông hãy xem qua cho đệ đệ của ta một lần nữa, ông là ngự y trong cung, là bậc thầy chữa trị vết thương do mũi tên gây ra, ta tin rằng ông sẽ làm được.”
Mạch Ly van xin, suýt chút nữa thì quỳ xuống dưới chân Vương thái y.
“Không được, không được, ta đã xem qua vết thương của cậu ta rồi, mũi tên không thể rút ra được, chân cậu ta cũng đã thối rữa, người không thể tỉnh lại, ta khẳng định cậu ta không thể cứu được và sẽ không sống nổi qua đêm nay.” Vương thái y thiếu kiên nhẫn nói.
Đúng lúc này, giọng nói của tiểu nha đầu từ trong phòng truyền đến: “Mạch thị vệ, Mạch Trúc tỉnh rồi, ngài ấy nói đói bụng muốn ăn một ít cháo gà.”
“Cái gì?” Mạch Ly vội vàng bước vào phòng, Nghe thấy điều này, Vương thái y cũng cảm thấy khó hiểu nên vội vàng bước vào xem.
Người mà ông ta nhận định sắp chết sao đột nhiên có thể tỉnh lại đòi ăn cháo chứ?
Mạch Ly vội vàng đi vào, nhìn thấy Mạch Trúc thật sự đã ngồi dậy, vẻ mặt tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Mạch Trúc, đệ tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi.” Hai mắt Mạch Ly rươm rướm.
“Đại ca, đệ đói quá, đệ muốn ăn cháo gà.”
Mạch Trúc yếu ớt nói.
“Được rồi, ta lập tức sai người mang đến đây ngay.”
Lúc này đã có một tiểu nha đầu nhanh nhẹn mang cháo gà và một ít thức ăn vào.
Không ngờ bây giờ nàng lại năm lần bảy lượt muốn hắn bỏ nàng, có vẻ như nàng đã quyết tâm tìm một nam nhân khác.
Nữ nhân này sao lại muốn tìm chỗ dựa tiếp theo nhanh như vậy?
Hay là nàng lại muốn dùng kế lạt mềm buộc chặt với hắn?
Hắn thật sự muốn bỏ nàng ngay lập tức.
Tuy nhiên, nói được nhưng làm được hay không lại là chuyện khác.
“Ngươi nghĩ rằng Ly Vương phủ là nhà của ngươi sao? Ngươi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi à? Bản vương sẽ không bao giờ để ngươi đi dễ dàng như vậy, cho dù ngươi có chết cũng sẽ phải chết trong Ly Vương Phủ này.” Hắn sẽ không để nàng được tự do.
Nàng càng muốn rời đi, hắn lại càng muốn nàng phải khổ sở, hắn sẽ không bao giờ để nữ nhi của Vân gia có cuộc sống tốt đẹp.
“Ly Vương, ngươi thật là nhẫn tâm!” Vân Cẩm Nguyệt nghiến răng.
“Không tàn nhẫn bằng phụ thân ngươi, năm đó ông ta là kẻ cầm đầu đội quân tiên phong tạo phản của Sở Diệu, là đầu sỏ hại chết phụ hoàng và mẫu hậu ta, bổn vương nào có tàn nhẫn như ông ta.” Vừa nghĩ tới chuyện năm đó, trong lồng ngực Sở Minh Khiêm liền dâng lên một sát ý nồng đậm.
Hắn tận mắt nhìn thấy Vân Thanh dùng kiếm đâm vào ngực mẫu thân mình, nhìn mẫu thân chết không nhắm mắt, hắn làm sao có thể tha thứ cho những người này.
Bởi vì trong lòng có mối hận không thể báo, nhiều năm trôi qua như vậy hắn chưa bao giờ ngủ yên giấc, cũng chưa từng cảm thấy hạnh phúc.
Hắn ăn không ngon ngủ không yên như vậy, thì làm sao hắn có thể để cho người nhà Sở Diệu và Vân gia yên ổn được?
Vân Cẩm Nguyệt biết rằng Sở Diệu là tên thật của Hành Nguyên Đế đương triều.
Trước đây, nàng tình cờ nghe được từ nha hoàn về nguyên nhân Sở Minh Khiêm ghét nàng như thế, hình như là cha nàng đã làm chuyện có lỗi với tiên đế và tiên hậu, nhưng cụ thể năm đó đã xảy ra chuyện gì đến giờ vẫn không ai biết.
Suy cho cùng thì bây giờ là thời đại của Hành Nguyên Đế, có ai dám đi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của tiên đế và tiên hậu cơ chứ.
Vân Cẩm Nguyệt ấm ức nói: “Ta không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, cho dù phụ thân ta có lỗi với gia đình ngươi, cũng không liên quan gì đến ta, ta vô tội, tại sao ngươi lại hận ta?”
Nam nhân này bị hận thù làm cho mù quáng, nàng rất muốn làm hắn thức tỉnh.
“Ngươi vô tội sao? Không ai trong Vân gia của ngươi vô tội, bởi vì trên người ngươi chảy dòng máu của Vân Thanh. Khi đó chính ông ta đã dùng kiếm đâm mẫu hậu ta.”
Sở Minh Khiêm nói đến đây thì ngừng lại.
Vẻ mặt của hắn lộ rõ vẻ đau khổ và bi thương.
Vân Cẩm Nguyệt sững sờ, liệu sự thật có phải như vậy không?
Nàng cảm thấy kinh ngạc, thật không ngờ Vân Thanh là người ra tay giết chết tiên hậu.
Vân Thanh còn liên hợp với Hành Nguyên đế để hại tiên đế.
Chẳng trách thiên hạ đồn rằng tiên đế và tiên hậu lần lượt qua đời một cách kỳ lạ, điều kỳ lạ nhất là sau khi tiên đế qua đời vì bệnh tật, ông không truyền ngôi cho con trai duy nhất của mình là Sở Minh Khiêm mà lại truyền ngôi cho đệ đệ mình Sở Diệu.
Một số người đoán rằng trong chuyện này có âm mưu, nghi ngờ rằng Hành Nguyên đế đã giết hại tiên đế và tiên hậu, sau đó làm giả di chiếu, thông qua di chiếu giả để chiếm đoạt ngai vàng của Sở Minh Khiêm.
Nhưng mà người ta chỉ dám lén bàn về chuyện này, không ai dám công khai.
Vân Cẩm Nguyệt cũng nghe thấy một số tin đồn bịa đặt trong Vương phủ.
Nhưng bây giờ tận tai nghe Sở Minh Khiêm nói, nàng cũng phần nào tin vào lời đồn đó, dù sao Sở Minh Khiêm cũng là người bị hại.
Sở Minh Khiêm nhìn Vân Cẩm Nguyệt: “Cho nên ngươi biết đấy, tại sao bản vương lại ghét ngươi đến thế, nếu ngươi muốn chết, thì ngươi phải chết ở Ly Vương phủ.”
Vân Cẩm Nguyệt nói: “Ta không hề ám sát Mạch Trúc, trước giờ ta chưa hại ai, tại sao ngươi lại không buông tha cho ta?”
“Lúc trước ngươi dùng đủ mọi cách để ở lại bên cạnh bản vương, thường xuyên quyến rũ bản vương, nhưng đáng tiếc bản vương không có hứng thú với ngươi. Sao vậy, quyến rũ không được bản vương, người cảm thấy hiện tại bản thân xinh đẹp, cho nên muốn đi ra ngoài để dụ dỗ nam nhân khác à? Muốn thu hút ong bướm bên ngoài để làm tổn hại danh tiếng của bản vương sao?” Mỗi lời của Sở Minh Khiêm thốt ra đều rất cay độc.
Chương 40: Mạch Trúc tỉnh lại
“Ta quyến rũ ngươi sao? Vương Gia, chẳng phải đêm hôm đó ngươi cũng rất hưởng thụ không phải sao? Nếu như ngươi đã ghét ta như vậy, thì tại sao lại thích thú chứ, chẳng lẽ là ngươi đã thích ta rồi chăng?”
Lời nói của Vân Cẩm Nguyệt như đâm vào nỗi đau của người khác.
Sở Minh Khiêm nhớ lại cái đêm họ viên phòng, hắn đã bị nàng đánh thuốc mê, nhưng lúc đó hẳn vẫn còn rất tỉnh táo và biết mình đang làm gì.
Cái loại tư vị này làm hắn điên cuồng, làm hắn lưu luyến.
Chính bởi vì như vậy, hắn mới ép buộc chính mình không nên nhớ tới, ép buộc chính mình càng hận nàng, như vậy mới có thể vứt bỏ chuyện đêm đó.
“Bản vương cũng là nam nhân, đồ dâng đến tận miệng tại sao bản vương phải từ chối?”
Sở Minh Khiêm lạnh lùng nói xong, đột nhiên hắn giơ roi da lên đánh vào lưng Vân Cẩm Nguyệt!
Sau lưng truyền đến một cơn đau thấu tim, Vân Cẩm Nguyệt cảm thấy quần áo như bị xé rách, da thịt bị trầy xước, cổ họng đau đến mức phun ra một ngụm máu tươi.
Phượng Nhi bước tới, lo lắng ôm lấy nàng: “Vương Gia, xin ngài đừng đánh nương nương, xin hãy tha mạng cho nương nương, xin ngài đấy.”
“Cút đi! Còn không mau cút, bản vương sẽ đánh luôn ngươi đấy!”
Bên ngoài Thanh Trúc Viên.
Mạch Ly ra lệnh cho mời Vương thái y đến.
Mạch Ly lấy ra toàn bộ gia sản, năm trăm lượng bạc hắn ta để dành mấy năm nay, sai người lén đưa cho Vương thái y, Vương thái y mới bằng lòng nửa đêm từ trên giường bò dậy, đến xem mạch cho Mạch Trúc.
Vương Gia đã trả tiền để Vương thái y chữa trị bệnh cho Mạch Trúc rồi. Nhưng Mạch Ly sợ Vương thái y sốt ruột, lại mong ông ta chu đáo hơn nên đã móc hết tiền dành dụm ra đút lót cho ông ta.
Lúc Vương thái y được đám thị vệ khiêng tới, ông ta còn đang mắt nhắm mắt mở nằm trên kiệu.
Vừa tỉnh dậy, ông ta đã sốt ruột mắng: “Mạch thị vệ, lão phu đã nói rồi, đệ đệ của ngươi sẽ không sống được bao lâu nữa, vì sao ngươi còn không chịu bỏ cuộc, còn nhất định mời lão phu đến nữa?”
Là một thái y trong triều, ông ta thường xuyên ra vào cung, rất nhiều phi tần đút lót cho ông ta, cho nên với năm trăm lượng bạc ông ta không thèm để tâm đến. Sở dĩ ông ta đến đây là vì sợ Ly Vương.
Nếu để Ly Vương biết được Mạch Ly phái người mời, mà ông ta không đến, thì Ly Vương sẽ gây phiền phức cho ông ta.
Ông ta không dám đắc tội với Ly Vương, cho nên không thể không đến, việc này làm ảnh hưởng đến giấc mộng đẹp của ông ta cho nên sắc mặt ông ta mới khó coi như vậy.
“Vương thái y, cầu xin ông hãy xem qua cho đệ đệ của ta một lần nữa, ông là ngự y trong cung, là bậc thầy chữa trị vết thương do mũi tên gây ra, ta tin rằng ông sẽ làm được.”
Mạch Ly van xin, suýt chút nữa thì quỳ xuống dưới chân Vương thái y.
“Không được, không được, ta đã xem qua vết thương của cậu ta rồi, mũi tên không thể rút ra được, chân cậu ta cũng đã thối rữa, người không thể tỉnh lại, ta khẳng định cậu ta không thể cứu được và sẽ không sống nổi qua đêm nay.” Vương thái y thiếu kiên nhẫn nói.
Đúng lúc này, giọng nói của tiểu nha đầu từ trong phòng truyền đến: “Mạch thị vệ, Mạch Trúc tỉnh rồi, ngài ấy nói đói bụng muốn ăn một ít cháo gà.”
“Cái gì?” Mạch Ly vội vàng bước vào phòng, Nghe thấy điều này, Vương thái y cũng cảm thấy khó hiểu nên vội vàng bước vào xem.
Người mà ông ta nhận định sắp chết sao đột nhiên có thể tỉnh lại đòi ăn cháo chứ?
Mạch Ly vội vàng đi vào, nhìn thấy Mạch Trúc thật sự đã ngồi dậy, vẻ mặt tốt hơn rất nhiều so với lúc trước.
“Mạch Trúc, đệ tỉnh rồi sao? Tốt quá rồi, cuối cùng đệ cũng tỉnh rồi.” Hai mắt Mạch Ly rươm rướm.
“Đại ca, đệ đói quá, đệ muốn ăn cháo gà.”
Mạch Trúc yếu ớt nói.
“Được rồi, ta lập tức sai người mang đến đây ngay.”
Lúc này đã có một tiểu nha đầu nhanh nhẹn mang cháo gà và một ít thức ăn vào.
Bình luận facebook