• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot SỰ NGỌT NGÀO CUỐI CÙNG (9 Viewers)

  • Chương 62: Sự tàn nhẫn của anh(2)

Nếu chuyện này để lâu thật sự không phải là cách. Lạc Hy trải qua vô số chuyện, cơ thể dần mệt mỏi, đầu óc vốn đã muộn phiền lại càng nặng nề hơn. Cô không muốn suy nghĩ nhiều để ảnh hưởng đến con liền hít sâu một hơi, thả lỏng bản thân rồi nằm xuống giường chợp mắt nghỉ người. Hiện tại đối với sự phát triển từng ngày của bảo bối là điều quan trọng nhất. Đứa bé chính là người thân duy nhất của cô, Cô phải bảo vệ nó dù cho bản thân có phải đánh đổi tất cả. Lạc Hy nằm an ổn trên giường, ý thức dần chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đây sẽ là giấc ngủ an lành cuối cùng của cô tại căn nhà này. Bởi chính bản thân cô cũng không biết mình sẽ phải đón nhận chuỗi ngày bi kịch đến nhường nào.



- ---------------------------------



Doãn Tư Thần ở phòng làm việc của mình nhưng tâm trí lại không hề chú trọng vào công việc. Tối qua vốn định đi ăn tối xong sẽ trở về sớm một chút để Lạc Hy ở nhà sẽ đỡ cô đơn nào ngờ khi về mới biết cô đã ra ngoài từ chập tối đã vậy lại còn qua đêm ở ngoài không thèm báo cho anh một tiếng. Sau sự việc xảy ra khi đi công tác lần trước đã khiến Doãn Tư Thần mỗi khi để cô ra ngoài một mình đều rất bất an, sợ cô sẽ lại xảy ra chuyện gì. Hình ảnh tiều tụy, nhợt nhạt của Lạc Hy nằm trong bệnh viện, thân thể mảnh mai yếu ớt dưới bộ đồ bệnh nhân màu trắng cứ xuất hiện quanh quẩn trong đầu, thôi thúc Doãn Tư Thần không nhịn được mà nhấc máy gọi điện cho Lạc Hy. Vừa mở điện thoại lên, bất chợt một số điện thoại lạ gửi đến dòng tin nhắn khiến anh nổi lên sự cảnh giác cùng nghi hoặc. Ai không biết số điện thoại riêng của chủ tịch tập đoàn Doãn thị luôn được bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu không phải là số điện thoại của người thân mật hoặc đối tác quan trọng thì bất kể đường dây nào gọi tới đều bị nhân viên bộ phận công nghệ chặn lại hết. Doãn Tư Thần có chút âm trầm, ánh mắt vụt qua một tiết khác lạ. Ngón tay nhấn vào phần tin nhắn đó, không lâu sau Trên màn hình đột ngột xuất hiện hai tấm hình đầy thân mật. Mà đôi nam nữ đó không ai khác chính là Lạc Hy và Âu Dương Hi Phàm, hai người trong tấm ảnh Cô nam quả nữ ôm lấy nhau ngủ vô cùng ân ái. Sự tức tối trong anh gần như bùng nổ bởi dáng vẻ thanh băng ngọc khiết của Lạc Hy đang say ngủ, dựa vào tấm ngực cường tráng của Âu Dương Hi Phàm. Lúc trước mỗi khi ngủ cùng anh cô cũng đều có dáng vẻ như vậy. Doãn Tư Thần luôn yêu thích dáng ngủ đó, cứ nghĩ bản thân là người duy nhất được hưởng thụ nó nhưng đến hôm nay anh cảm thấy bản thân thật ngu ngốc khi đã nghĩ mình yêu Lạc Hy.



Không! Cô ta không xứng đáng có được tình yêu của anh.



Ánh mắt anh càng lạnh hơn, tựa như mắt của loài chim ưng uy vũ. Dòng tin nhắn đi kèm mang đầy ý châm chọc"Cơ hội chỉ có một, không trân trọng mất đừng tìm". Tâm tình anh giờ đây gần như tụt xuống mức xấu nhất, hơi thở Băng lãnh nhóm đầy sự chết chóc. Lòng bàn tay to lớn bóp chặt lấy điện thoại như muốn nát ra hàng trăm mảnh. Muốn thoát khỏi tay anh, không dễ như vậy đâu!



Triệu Lạc Hy, cả cuộc đời này cô sẽ phải giam cầm bên cạnh tôi, trả giá cho sự phản bội của mình.



Ngay lúc này, điện thoại lại vang lên, lần này là điện thoại từ biệt thự. Doãn Tư Thần bắt máy, âm thanh lạnh thấu xương.



"Thiếu phu nhân về chưa?"



Thím Trương ở đầu dây bên kia nghe được giọng của anh, thoáng vẻ sợ hãi.



"Dạ, cô ấy về rồi!"



Thấy anh không nói gì, thím Trương có chút chần chừ nhưng rồi cũng nói.



"Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy..."



Anh nhận ra sự khác biệt trong lời nói của bà, giọng vẫn lại như trước.



"Có chuyện gì?"



"Cô ấy… Cô ấy có thai rồi."- ngữ khí bà bị sự băng lãnh làm cho run rẩy, từng chữ từng chữ lọt vào tai Doãn Tư Thần giống như vạn tiễn xuyên tâm.



Có thai, Lạc Hy có thai. Sự kiềm chế cuối cùng của anh cũng bị phẫn nọi phá nát. Cơn cuồng phong dữ dội đang nuốt trọn đấy anh. Chiếc điện thoại sớm nó bị bóp đến nứt ra. Đúng lúc đó, Bạch Cơ Uyển mang vẻ tươi tắn bước vào nhưng lại bị ánh mắt khủng bố của Doãn Tư Thần làm toát mồ hôi lạnh.



"Tư...Tư Thần, anh sao vậy?"



Doãn Tư Thần hoàn toàn không hề để tâm đến lời nói của cô ta, mang sự âm u, ngông cuồng trực tiếp ra khỏi cửa, Bạch Cơ Uyển thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.



Thím Trương ở nhà sau khi gọi điện cho anh, tâm trạng có chút bất ổn. Nghe giọng của anh trong điện thoại hoàn toàn không có sự vui mừng hay hạnh phúc nào cả. Khi bà nói rằng cô có thai, anh cũng không trả lời lại mà dập máy luôn. Có khi nào thiếu gia thật sự không muốn đứa bé. Thím trương trong lòng khẽ bình ổn sự bất an định vào bếp làm việc thì bất chợt ngoài cổng vang lên tiếng động cơ ôtô. Chẳng lẽ thiếu gia vui đến mức về nhà ngay sao? Bà hớn hở chạy ra cửa nghênh đón Doãn Tư Thần nhưng vừa ra đến nơi, thím Trương không khỏi giật mình, bộ dạng tà khí, hung thần đến cực độ của anh cứ thế lao vào nhà. Anh cất giọng lạnh băng.



"Lạc Hy đâu?"



"Cô ấy… Cô ấy…"-Thím Trương run rẩy không nói thành lời.



Lạc Hy ở trên phòng bất chợt nghe tiếng nói lớn của anh liền xuống nhà xem thử. Cô vừa xuống thì bắt gặp cái nhìn rét lạnh của Doãn Tư Thần, cả người toát ra sự nguy hiểm khôn cùng. Lạc Hy có thể nhận ra được sự ngông cuồng cùng tức giận đang bao trùm trên người anh. Cô khẽ cất giọng, tiến đến.



"Có chuyện gì vậy?"



Doãn Tư Thần trông dáng vẻ ngây thơ như không có chuyện gì xảy ra thì không khỏi hừ lạnh, bàn tay to lớn dùng sức tóm lấy cổ tay Lạc Hy, anh quá lớn.



"Nói! Tối qua cô đi đâu?"



Cô bị lực bóp khiến cổ tay đau đớn vô cùng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lục xoẹt qua những tia máu đỏ.



"Tôi đến nhà Tử Vy có chút việc."



Anh gần như nộ khí bùng nổ, dám nói dối! Vậy anh xem cô có thể chống cự đến bao giờ, giọng nói nồng nặc mùi thuốc súng.



"Đến nhà Tử Vy hay là ân ái cùng người đàn ông khác!"



Lạc Hy không khỏi bàng hoàng, ánh mắt lộ rõ sự trốn tránh. Doãn Tư Thần nghiến răng, mắt đã tối đi rất nhiều, thấp giọng nói.



"Đứa bé là của ai?"



Cô lại một lần nữa chấn động, anh biết cô có thai? Không thể…



Cô khẽ trấn định, giọng nói mang theo phần quyết đoán.



"Là của anh…"



Doãn Tư Thần nở nụ cười châm biếm, vẻ mặt không chút tình người.



"Của tôi… Hay là thứ nghiệt chủng!"



Nghe đến đây, cô như bị hòn đá nặng chịu rơi xuống cõi lòng. Anh coi đứa bé là nghiệt chủng. Tại sao? Nội tâm cô như bị bóp vỡ hoàn toàn, sự suy sụp đau xót khôn cùng. Hốc mắt không kìm được mà rơi lệ. Nghiệt chủng, là nghiệt chủng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom